Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ
thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang
California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to
với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa
đến.
Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình
gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của
người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp
khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn
tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Chương có nói với tôi nếu hắn ký hợp đồng xong sớm với khách sẽ
phone cho tôi, hắn sẽ rước thằng bé Dann, con của hai vợ chồng hiện đang gởi ở
nhà bà nội khá xa, và cùng nhau đi ăn cơm chiều.
Khuôn mặt của Khải Vy, vợ Chương, hiện ra
trong đầu, một phụ nữ nhẹ nhàng, thanh lịch, nụ cười với cái đồng điếu ở khóe
môi thật quyến rũ mà cả một thời trung học tôi đã si mê cái đồng điếu ấy! Tôi
yêu nàng thầm lặng trong tâm khảm, nhưng ngoài mặt thì đối xử như một người bạn
thân, tôi đã ngu si nghĩ rằng nàng sẽ để ý đến sự chăm sóc đặc biệt của tôi mà
đối đáp lại cái tình cảm trân quý ấy.
Nhưng không! Nàng vốn dĩ sanh ra và lớn lên
trong một gia đình khá giả, con gái rượu, được cưng yêu chiều chuộng, nên xem
sự đối xử tốt của tôi như chuyện bình thường không chút đặc biệt nào cả.
Rồi khi lên đại học, tôi vẫn cứ lẽo đẽo theo
nàng, câm nín không đủ tự tin để thổ lộ; ngoài tôi ra còn khối anh chàng đẹp
trai, sáng giá bám đuôi; nàng học môn gì, tôi cũng theo bén gót, nàng học rất
giỏi, lúc nào cũng đứng đầu mọi mặt, nàng theo ngành bác sĩ nhi đồng, tôi cũng
thế, cũng may là sức học của tôi không đến nỗi tệ nên cả hai chúng tôi đều được
nhận vào làm chung một nhà thương lớn ở San Jose sau khi ra trường.
Nàng vẫn ngây thơ không biết tình cảm của tôi âm thầm đối với nàng. Còn tôi thì cứ loay hoay chọn một thời cơ thích hợp để thổ lộ con tim mình.
Đùng một cái, nàng đưa thiệp báo hỷ! Tôi chới
với như bị nhấn chìm xuống đáy biển!
Nàng lấy Chương, thật không môn đăng hộ đối tí
nào! Tôi cũng chưa bao giờ nghe nàng bàn luận gì về vụ này, khác với những
chuyện mà nàng thường hay lấy ý kiến tôi khi quyết định việc hệ trọng, vì nàng
chỉ thân với tôi nhất mà thôi.
Ngày nàng lên xe hoa là ngày tôi tưởng mình đã chết! Toàn thân
tê tái, sững sờ. Tôi phải giả bộ nói có việc rất bận của gia đình, không sao
tham dự được, tôi đau xót kiệt quệ đến ốm cả tuần lễ mới cố vực dậy được. Thế
mà tình yêu của tôi đối với nàng vẫn không suy xuyển…
Tháng ngày trôi qua, đã bôi xóa đi vết đau oan khiên trong trái tim, tôi trở thành kẻ thứ ba bất đắc dĩ trong tình yêu thuần khiết đối với nàng. Mỗi ngày đi làm, tôi được an ủi ở cạnh nàng, được nhìn ngắm nàng, vẫn mãi ao ước được nhìn thấy nụ cười thật sự của nàng nở trên môi, chỉ muốn nghe nàng kể những sự vui vẻ hạnh phúc trong gia đình nhỏ của nàng mà thôi vì:
Yêu người như suối cuộn rừng sâu
Như con tàu say gió, như con giun ngước lên trời
Yêu trăng sao vời vợi, làm sao nói được tình tôi
(Phượng yêu- Phạm Duy)
Nàng là chiếc cầu nối đầy tài năng kết hợp giữa tôi với gia đình
nhỏ của nàng, Chương và bé Dann, yêu thương nhau như chính gia đình của tôi
vậy, họ cần gì tôi đều giúp với tất cả tấm lòng để đổi lấy sự hài lòng của
nàng.
Sau 9 năm lấy nhau, nàng mới xa gia đình để đi tu nghiệp ngành chuyên khoa nhi đồng bốn tháng ở đại học Pennsylvania. Trong thời gian xa cách này, tôi và Chương có nhiều cơ hội gặp gỡ, tôi hiểu nhiều hơn tính cách của chồng nàng và bé Dann.
Tôi giật mình trở về hiện tại khi thấy bóng
dáng của Hoài Vy xuất hiện nơi ngưỡng cửa, trái tim tôi đập loạn nhịp như chính
mình là người yêu, người chồng của nàng vậy, tôi hân hoan giơ bó hoa lên cao
vẫy gọi:
-
Hoài Vy! Hoài Vy, mình ở bên này nè.
Gặp tôi sau bốn tháng xa cách, nàng cười thật
tươi, chạy nhanh lại tôi như con chim sáo. Nàng bỗng ngừng lại khi đến bên tôi,
quay qua quay lại tìm kiếm điều gì, nụ cười tắt trên môi, nàng nói:
-
Anh Chương chắc lại bận rồi, không có thì giờ đến đón Hoài Vy phải không?
-
…Ừm, anh ấy nói khi nào ký xong contract sẽ đến với mình mà… Bốn tháng rồi mới
gặp lại em, thấy em càng thêm xinh đẹp, có da có thịt hơn, chắc không phải khổ
sở chăm nom gia đình nên thấy em trẻ ra đó.
Chiếc đồng điếu thật duyên dáng hiện ra ở khóe
môi trái khi nàng cười:
-
Phải rồi, em đi học thật vui và chỉ chăm sóc mình thôi, phải nói đây là kỳ nghỉ
hè 4 tháng chứ không phải đi học nghiệp vụ đâu, em được ăn no ngủ kỹ đó! Ở nhà
có chuyện gì không anh? Anh khỏe không?
-
Tất cả đều rất tốt, chỉ có mỗi anh Chương là bận rộn tối mắt tối mũi với công
ty của anh ấy thôi, thằng bé Dann đã lên lớp ba, ngoan ngoãn và đi học rất chăm
chỉ, nó kể có làm facetime với em mà phải không?
-
Dạ, thấy qua màn hình nó rất khỏe mạnh và nghe lời bố, nhưng không biết một
mình anh ấy chăm nom nó ra sao.
-
Thỉnh thoảng anh Chương cũng đem nó sang anh trông giúp mỗi lần anh ấy quá bận,
nhà bà nội khá xa không tiện đường đem gởi thằng bé với lại bà lớn tuổi, trông
cháu không tiện…Anh cũng chơi đá bóng với nó, thằng bé rất thông minh, thích
thể thao lắm.
Khoảng nửa tiếng sau, Chương và Dann xuất
hiện, tôi thấy nàng thật hạnh phúc trong vòng tay yêu thương quấn quít của gia
đình, tíu tít kể đủ chuyện của bốn tháng xa cách.
Tôi lẽo đẽo đi theo sau lưng, quên cả cái “tôi” mà chỉ nghe và cười ké những chuyện vui của gia đình họ, không hề cảm thấy bị tổn thương.
Bờ vai ngoan, hương tóc xõa buông mềm
Tình rạt rào như dòng suối vây quanh
Dù mai đây hương mùa cũ phôi pha
Anh vẫn sẽ yêu em như ngày trẻ dại.( mãi mãi bên em-Từ Công
Phụng)
****
Mới 2 giờ sáng, tôi đã nghe tiếng phone reng,
giọng Hoài Vy sũng nước:
- Huy à, anh có
thể đến nhà thương gấp xem thằng bé dùm em có được không?
- Chuyện gì vậy?
bé Dann bị đau ở đâu? Sao lại vào nhà thương?
- Nó nói đau
bụng…
- Có ăn gì độc
không?
- Em không biết!
Em đang trên đường đưa nó vào nhà thương gấp đây, anh hãy đến đó nhe… bây giờ
đầu óc em đang rối bời, không có tâm trạng nào khám cho nó đâu!
-
Ok, anh sẽ có mặt ngay!
Vừa thay đồ, tôi vừa lo lắng, suy nghĩ không
biết thằng bé bị làm sao. Độ này tôi thấy Hoài Vy không còn vui cười hạnh phúc
như những ngày nàng mới đi học nghiệp vụ về nữa, nàng có vẻ lo lắng một điều gì
đó mà không tâm sự với tôi. Nàng ngồi hàng giờ ngoài công viên của bệnh viện,
mắt nhìn về một nơi xa xăm, trầm tư suy nghĩ; nhiều lúc tôi đi ngang qua định
làm một trò vui cho nàng cười, nhưng tôi vẫn không thể nào tìm thấy lại chiếc
đồng điếu xinh xắn nơi khóe môi trái của nàng nữa.
Nàng lao vào công việc như con thiêu thân mà
tôi không thể nào ngăn chặn được, nàng làm việc qua cả giờ cơm trưa, đến tối
mịt 9:00 đêm mới rời bệnh viện, nàng nhận thêm nhiều ca mổ cho các em. Tôi chỉ
biết đứng ngoài theo dõi nàng mà thật ái ngại, nàng tránh mặt tôi như sợ tôi
hỏi về nguyên nhân của mọi thứ!
Vừa đến bệnh viện, tôi lao ngay vào phòng
emergency xem bé Dann ra sao, tôi đã nghe tiếng Hoài Vy và Chương tranh cãi
nhau ngay phòng ngoài, tránh không để bé Dann nghe tiếng:
- Tại sao anh
không đi một mình mà lôi theo thằng bé chứ?... Cô ta có thể làm hại nó thì sao?
- Anh xin lỗi,
anh không nghĩ đến chuyện người lớn có thể hại con nít… Với lại chuyện này thật
sự không phải lỗi của anh,… Cô ta cứ muốn bám lấy anh…
- Em đã nói bao
nhiêu lần với anh rồi, nếu anh muốn ở với cô ta thì mình… ly dị đi, em sẽ nuôi
con, anh đến thăm nó lúc nào cũng được…
-
Sao em lại nói vậy chứ! Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần rồi, anh là nạn
nhân trong thời gian em ở Pennsylvania, trong lúc uống rượu nhiều với khách để
ký contract bán nhà, thế rồi anh rơi vào bẫy của họ, cô gái này đã gạ tình anh,
sau này anh biết được là xa lánh ngay. Nếu em không tin thì mình sẽ ba mặt một
lời, anh không lừa dối em mà…
Tôi nghe hết những mẩu chuyện hai người thì
thầm cắng đắng với nhau, tôi lạnh người và hiểu ra được mọi nguyên nhân mà Hoài
Vy đã cố giấu tôi uất nghẹn bao ngày qua, tôi phải làm sao để giúp cho họ trở
lại như xưa đây, tôi không thể nào chịu đựng được khi nhìn khuôn mặt thánh
thiện mà tôi yêu quý ủ dột vì một ai đâu! Tôi muốn hy sinh bản thân mình mãi
làm một thiên thần bảo vệ hạnh phúc cho người tôi yêu!
Tiếng hét thất thanh của bé Dann vang dội, làm
cả hai người đang trốn trong góc phòng chạy vội lại. Tôi lo lắng hỏi cháu:
-
Con đau hả? Đau chỗ nào? Có ăn uống gì bậy bạ tối qua không?
Hoài Vy sốt ruột:
- Chắc em nhờ
anh rửa ruột cho thằng bé…
- Rửa ruột sao?
- Không! không!
con không muốn rửa ruột đâu! Con không muốn!
- Hay là chích
một mũi an thần?
- Đau lắm, con
không chịu chích đâu!
- Hay là uống
thử thuốc sirup này xem có hết đau không nhé.
- Con không uống
đâu, thuốc đắng lắm!
-
Thuốc này ngọt, không đắng đâu, con thử nếm mà xem nè.
Thằng bé nếm một chút rồi gật gù:
-
Thuốc này không đắng lắm, con sẽ uống, nhưng đừng rửa ruột, cũng đừng chích
…Con sắp hết đau bụng rồi…
Tôi nhìn sâu trong mắt thằng bé lém lỉnh, nói
nhỏ bên tai nó:
- Có thật con
hết đau bụng rồi không?
- Vâng! Con… sắp
hết đau rồi!
-
Có phải… con làm bộ đau bụng phải không?
Ngần ngừ một chút, nó nhìn trước ngó sau xem
có bố mẹ ở đây không, rồi mới òa khóc, nức nở tâm sự với tôi:
- Chú ơi, giúp
con với…
- Chuyện gì vậy?
Từ từ nói chú nghe coi?
-
Chú ơi, mẹ con đòi ly dị với bố! Hai người to tiếng từ cả tuần nay… Bố đã bỏ
nhà đi, khi bố về thì mẹ lại không muốn về, đến thật khuya mẹ mới đi làm về, mẹ
không muốn ăn gì hết, mẹ làm con lo lắm, con không muốn hai người ly dị đâu,
nhà con chỉ vui khi có cả ba người mà thôi. Con không muốn thiếu một ai và cũng
không muốn ai khác vào ở đâu chú ơi! Chú giúp con ngăn đừng để mọi người ly dị
nhe chú, chú hứa đi!
Tôi vuốt lưng nó, thằng bé nói những lời thấu ruột gan tôi! Một
gia đình hạnh phúc đối với một đứa trẻ phải đầy đủ cha và mẹ của nó, không thể
thiếu một ai, và cũng không thể thay thế ai! Cho dù tôi có yêu Hoài Vy cách
mấy… cũng không thể nào thay thế chỗ của bố ruột nó, huống chi người con gái
nào đó đang thả tình với Chương, cô ta đã từng quen và hiểu thằng bé đến bao
nhiêu mà đòi thay thế vai trò của mẹ ruột nó trong gia đình ấy chứ?!
Tôi xoa đầu Dann, khuyên nó như đang nói với
chính mình:
- Con đừng làm
mẹ thêm lo lắng nữa, đừng giả bộ đau bụng nữa nhe, chú sẽ thuyết phục mẹ đừng
ly dị với bố và cho bố thêm cơ hội làm lại…
- Con đã thấy
cái cô gì đó rồi, cổ đến đón con ở trường một lần có bố theo, rồi mọi người bỏ
con ngồi một mình ở chỗ bán game đồ chơi để đi đâu đó, chờ đến trời tối xuống
vẫn không thấy ai tới đón, tiệm muốn đóng cửa luôn, chủ tiệm đuổi con ra làm
con sợ quá, may mà mẹ đã phone cho bố, bố mới nhớ và đón con đó.
Giọt nắng vàng lung linh màu lạnh ngắt
Sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa.
(Trên ngọn tình sầu-Từ Công Phụng, thơ Du Tử Lê)
Tôi nhè nhẹ xoay nắm cửa phòng nghỉ trong bệnh
viện dành cho nhân viên, rón rén đặt món seafood sushi lên bàn, ngắm Hoài Vy
ngủ say sưa úp một bên má lên bàn, tiếng thở đều đặn, làm như tối hôm qua nàng
không được ngủ đủ giấc vậy; đã quá giờ cơm mà nàng cũng không đói dậy ăn. Tôi
định bước ra, ống tay áo vướng vào chiếc ghế cạnh đó, gây lên tiếng động làm
nàng tỉnh giấc.
Thấy tôi, nàng ngước mặt còn ngái ngủ lên dụi
mắt:
- Anh … vào hồi
nào vậy? Sao không gọi em dậy?
- Anh có mua cơm
trưa món sushi mà em thường thích đó, em có nhớ mình đã ăn món này cả mấy tuần
lễ khi còn học thi không?... Thôi ăn cho có sức vì chiều nay lại có ca mổ nữa
đó.
- Thật mất công
anh quá, anh đã ăn chưa? Ngồi xuống đây ăn chung với em luôn, nhiều quá làm sao
em ăn hết được.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, so đũa cho nàng, nhìn nàng chua xót:
-
Anh… có thể hỏi em một chuyện không?
Nàng coi tôi như một người thân trong gia
đình, biết không giấu được lâu, nàng ngần ngừ, rồi tuôn ra tất cả sự đau khổ
uất ức bao lâu nay: chồng nàng đã làm một lỗi lớn với nàng, dù đã ăn năn, nhưng
nàng không thể tha thứ vì đã đi quá ranh giới chịu đựng của nàng… Nước mắt ràn
rụa tức tưởi.
Tôi thật ái ngại nhưng muốn nàng quên đi hoàn
cảnh hiện tại, muốn đem lại nụ cười trong giây lát cho nàng; tôi lấy một chiếc
đũa cắn vào giữa hai hàm răng, rồi nói:
-
Em có thể làm như vậy được không?
Nàng chưa hiểu nhưng cũng bắt chước, đón lấy
chiếc đũa từ tay tôi cắn chặt giữa hai hàm răng, tôi cầm máy iphone ra chụp lại
và chìa ra cho nàng xem, tấm hình nàng với đôi mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên,
khuôn mặt tràn nước mắt, chiếc miệng bạnh ra giữa hai hàm răng cắn chặt que đũa
trông thật tức cười, bất giác nàng ôm bụng cười nắc nẻ khi nhìn thấy tấm hình
đó, vội vàng đuổi đánh tôi, la lên:
- Hahaha…
“Delete” tấm hình đó ngay, “delete” ngay cho em, không được cho ai xem đó!
-
Không đâu, tấm hình này thật tự nhiên và dễ thương lắm, vô giá đó nhe!
Đó là nụ cười tươi nhất từ sau khi câu chuyện
gia đình nàng xảy ra.
Không chỉ riêng nàng đau khổ, tôi cũng là nạn nhân, bị giày vò, đau nhói với nỗi đau bị lừa dối, bị phản bội như chính nàng vậy, vì tôi sống nhờ vào nụ cười và ánh mắt của nàng mỗi ngày; tôi không muốn làm kẻ thứ ba ác độc, gây thêm phiền lụy lên nàng nữa đâu mà chỉ muốn làm chỗ dựa vững chắc, vun xới hạnh phúc mỗi ngày, đó mới là tình yêu đích thực của tôi giành cho nàng.
Trong đôi mắt anh, em là tất cả
Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
Anh sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào (Như đã dấu yêu- Đức
Huy)
Vì lời hứa với bé Dann, tôi hẹn gặp Chương.
-
Tôi hỏi ông, bộ ông không còn yêu vợ con ông nữa sao? Ông chưa vừa lòng có
người vợ đẹp, thông minh lại hiền lành như Hoài Vy sao? Ông không yêu thằng bé
lanh lợi Dann nữa hả? Hay ông bị bùa mê thuốc lú của con hồ ly tinh rồi về làm
khổ gia đình, khuấy loạn hết cả lên? Ông thật sự muốn ly dị phải không? Trả lời
tôi thật tình đi, ông đang toan tính việc gì trong đầu vậy?
-
Ông Huy à… ông biết tôi rất yêu vợ, rất thủy chung với nàng, tôi hài lòng lắm
có một gia đình mà vợ tôi vừa đẹp người đẹp nết, đâu muốn làm xáo trộn làm gì,
nhưng vì hôm đi uống rượu với đám khách mua nhà, tụi nó chuốc rượu cho tôi uống
đến nỗi đi hết nổi, tôi không còn nhớ một chút gì nữa sau khi ngủ một giấc say,
dậy thì thấy thân thể mình như thằng con nít mới sanh, không có mảnh vải che
thân, bên cạnh là cô gái đã chuốc rượu tôi tối qua, cô ta nói đã yêu tôi từ lần
đầu gặp gỡ vì tôi thường hay gặp khách ở quán này…
-
Cổ yêu túi tiền của ông thì có, chứ có yêu gì ông!
-
Tôi thật tình đã có lỗi với vợ! Mà ông cũng biết là vợ tôi có lòng tự ái, tự
trọng lắm, tôi làm ra ba cái chuyện này, nàng thật khó nhìn mặt tôi đó, chính
nàng đòi ly hôn với tôi, nàng đã lấy đơn về điền, rồi đuổi tôi ra khỏi phòng
của hai vợ chồng, chúng tôi cứ cắng đắng nhau đến nỗi thằng con cũng nghe luôn,
nó sợ chúng tôi ly dị, nó sợ sẽ giống thằng bạn học cùng lớp, chẳng bao giờ
thấy lại bố, cả lớp gọi thằng nhỏ là trẻ mồ côi bố!
-
Ông có nghĩ là cô làm trong quán bar có mưu mô gì không? Sao lại chọn ông mà
không là ai khác trẻ hơn ông? Nếu so về tuổi tác thì ông phải đáng tuổi cha chú
cổ. Tôi thấy vụ này sao sao đó.
-
Tôi đã van xin hết nước với cô Bình, người làm việc trong quán bar, là tôi đã
có gia đình, vợ tôi là một bác sĩ của bệnh viện ở San Jose, tôi không muốn làm
nhơ nhuốc thanh danh của vợ tôi đâu, tôi bằng lòng đền bù cho cổ một số tiền để
đừng làm rùm beng vụ này, tôi thật khổ tâm lắm luôn!
-
Vậy tôi đã hiểu là ông bị họ “chơi khăm” rồi, ghen ăn tức ở, có những loại
người thấy ai hạnh phúc quá họ chịu không nổi và muốn phá, muốn làm tiền, thế
thôi! Xã hội này không dễ sống đâu… Ông phải cẩn thận hơn trong cách giao du
đó!
-
Nhưng bây giờ vấn đề là Hoài Vy không muốn tha lỗi cho tôi, nàng khư khư đòi ly
dị…
-
Trúng kế con hồ ly tinh rồi còn gì!
-
Phải đó!... Ông làm chung với vợ tôi mỗi ngày, giúp tôi năn nỉ cổ tha lỗi cho
tôi, tôi thật ăn năn lắm…
-
Được rồi, để tôi cố hết cách xem sao… Thôi tôi đi công việc đây, có gì phone
nói chuyện sau.
- Cám ơn ông trước nhe!
Vì nóng lòng muốn làm rõ mọi chuyện, tôi giả
làm người khách chơi đêm đến quán bar của ả Bình vài lần xem hư thực ra sao.
Lần nào đến tôi cũng đem theo cái máy ghi âm nhỏ xíu giấu trong cặp, ghi lại
tất cả lời đối thoại của chúng tôi để đề phòng sau này. …Và cơ hội đã đến!
Bình là cô gái dáng cao, chân dài, thon gọn,
khuôn mặt xinh lai tây, nàng ẻo lả ngồi sát bên tôi:
- Anh … thích
ánh đèn màu tím xanh và tiếng nhạc này không? Anh uống gì? Rượu mạnh hay …
- Rượu mạnh đi…
-
Có tâm sự sao? Có cần em ngồi uống chung không?
Vừa nói nàng vừa đưa ngón tay lướt nhẹ lên
khuôn mặt tôi; tôi giả lả theo:
-
Mình uống đi! Đêm nay phải thật say đó!
Tôi chuốc rượu cho nàng uống thật nhiều để dễ
khai thác; đến chai whisky thứ ba nàng mới bắt đầu ngật ngừ, tôi hỏi ả:
- Em bỏ nghề
này… đi theo anh được không?
- Em … rất muốn
bỏ cái nghề bấp bênh này rồi, muốn lập gia đình với một người đàn ông tốt, sanh
con, làm lại cuộc đời…
- Vậy em đã gặp
được ai chưa?
- Có! Em đã gặp
được một người đàn ông, anh ấy thật biết điều, rất tinh tế… nhưng tiếc anh ấy
đã có gia đình!
- Vậy hãy bỏ anh
ta đi, tìm một người khác độc thân, thiếu gì đàn ông trên thế gian này chưa vợ…
- Nhưng khổ là
rất ít đàn ông có tính tình điềm đạm, kinh nghiệm như anh ta. Em nhất định phải
làm cho anh ấy ly dị vợ để đến với em, em yêu ảnh mà… Thực sự lúc đầu em chỉ
muốn moi tiền ảnh thôi, nhưng thấy ảnh là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, lo
cho gia đình thật đầy đủ làm em muốn đẩy người phụ nữ kia ra khỏi cuộc đời ảnh…
- Em đừng làm
vậy thất đức lắm, hay là…
- …Hay sao?...
anh có cách gì không?
-
Hãy bắt ảnh đền cho em một số tiền rồi em đi nơi khác làm lại cuộc đời, em thấy
sao?
Trong cơn nửa say nửa tỉnh, nàng nhìn tôi từ
trên xuống dưới với ánh mắt ti hí dại khờ làm tôi thấy tội nghiệp, tất cả chỉ
vì mưu cầu cuộc sống thôi. Ả té xuống chiếc giường sát cạnh, mắt nhắm chặt,
miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ý kiến hay đó,
nhờ anh nói giùm với ảnh nhe, em đòi 100k đô cho bõ công đó!
- Ảnh là ai?
- Chương, Hoàng
Thiết Chương giám đốc công ty buôn bán nhà đất có vợ chảnh làm bác sĩ, và thằng
con 8 tuổi.
- Em say mà sao
nhớ tài tình, nói vanh vách thế?
-
Em say nhưng cái đầu vẫn nhớ mà… Em không muốn nhìn ai có hạnh phúc sung sướng
hơn em! Em thua gì họ mà không có được cái tình gia đình ấy chứ anh nói đi? …
Em ghen với chị ta đó! Em sẽ làm cho chị ta phải ly hôn và em sẽ nghiễm nhiên
thay thế vai trò của chị ấy!...hahaha em sẽ vu khống anh Chương cưỡng hiếp em
thì tòa sẽ bắt anh ấy đi tù, thanh danh mất hết, đã vậy phải đền em ít nhất là
200k chứ không phải chỉ 100k đó thôi đâu! Hahaha Anh thấy kế hoạch của em….
Nói xong câu đó tôi nghe tiếng khóc ấm ức lẫn tiếng cười đau khổ
trong men say của ả. Tôi hiểu sự đố kỵ, ganh tức của kẻ có dã tâm muốn chiếm
đoạt hạnh phúc của người thành của mình. Có thể cô ta bị bệnh tâm thần chăng?
****
Sau khi ba chúng tôi cùng nhau nghe lại đoạn
băng ghi âm, Chương lên tiếng:
-
Tôi không ngờ bề ngoài ả rất xinh đẹp, dịu dàng mà lại là con người mưu mô xảo
quyệt như vậy, là một kẻ chuyên tống tiền những người đàn ông “nhẹ dạ”. May mắn
nhờ ông Huy đã can trường “vào hang cọp để bắt được cọp”… Theo mọi người tôi có
nên đem cái băng này đến cảnh sát để làm biên bản không? đề phòng sau này có
tình huống gì xảy ra thì mình đã có chứng cớ, và cho ả một bài học đích đáng!
Hoài Vy xoay xoay chiếc ly nước trà ấm trong
tay:
-
Em nghĩ ả này không những làm tiền anh Chương mà đã moi tiền nhiều người trong
quá khứ lắm rồi, chả ai dám nói gì vì muốn giữ danh dự cho gia đình. Em sống
không nổi đâu nếu tên tuổi gia đình mình bị lôi lên trang nhất của những tờ báo
địa phương…
Tôi kết luận:
- Vậy mình không nên làm lớn chuyện, cho ả con đường sống, mình mua được sự an bình; cả ba người mình sẽ gặp ả, mình sẽ bắt ả viết đơn cam kết đi khỏi San Jose khi nhận tiền, và sẽ không bao giờ quay lại con đường làm tiền phi pháp này nữa… Vậy là kết thúc thôi. Nếu không giữ lời thì mình có bằng chứng đầy đủ, giấy tờ chữ ký, băng ghi âm… Còn nếu muốn ra tòa thì phần thua về ả là cái chắc!
*****
Thôi kệ, chi rồi cũng sẽ qua
Giận, hờn, ân, oán nặng riêng ta
Gỡ cặp kính màu cho bớt khổ
Mắt nhận trong đời vạn đốm hoa… ( Thôi kệ- Thích Tánh Tuệ)
Chúng tôi quây quần bên chiếc bàn tròn trong
một tiệm seafood nổi tiếng ở Cali, thằng bé Dann bám chặt cánh tay tôi:
- Chú Huy ơi, sau này
khi rời nơi đây, chú phải facetime cho con mỗi tuần đó, con sẽ nhớ
chú lắm, sẽ không ai chơi bóng với con nữa và khi bệnh đến nhà thương
cũng không còn ai nghe những yêu cầu của con. Nhớ nhen chú!
Hoài Vy giọng nhẹ nhàng chân thành:
-
Hồi đó em đi tu nghiệp rồi, bây giờ đến anh chứ, 6 tháng sẽ nhanh chóng qua
thôi, về lại đây chắc chắn anh sẽ lên chức giám đốc, lúc đó đừng quên người đã
từng đồng cam cộng khổ với anh trong mọi vấn đề đó nhe! … Mỗi một ca mổ quan
trọng nào em cũng sẽ mãi nhớ tới anh, nhớ đến ánh mắt ngầm bảo “ráng lên” làm
cho em lên tinh thần, tự tin mổ tiếp… Cũng rất nhớ những ly café buổi sáng anh
đã đem vào phòng cho em với hai cup sữa nhỏ không đường… Em rất cám ơn anh!
Chương gắp bỏ vào đĩa của tôi một con oyster
lớn chưng gừng hành:
- Cái gì khó
giải quyết của gia đình, chúng tôi đều nhờ đến ông, ông chính là “bà vú nuôi”,
tụi này được yên lành đến ngày hôm nay, công lao của ông không nhỏ, người bạn
già của tôi! Tôi rất hân hạnh được quen ông, mang ơn ông được chưa? Mong ông đi
tu nghiệp về lên chức và mãi là “cánh tay phải” của tụi này nhe!... Mà nè, khi
nào quen được cô gái nào thì giới thiệu liền cho chúng tôi biết đó nhen.
****
Từng đám mây xanh lợn lờ trôi dưới cánh của chiếc westjet, cuộc sống vốn dĩ phải ganh đua; rồi… tiền bạc, danh tiếng, hạnh phúc có mãi mãi theo ta xuống mồ chăng?
Lòng như bát ngát mây xanh
Thân như sương tụ trên cành đông mai.
Cuộc đời chớp lóe, mưa bay,
Càng đi càng thấy dặm dài nỗi không.(Phạm Thiên Thư)
Sỏi Ngọc,
2-22-24
Câu chuyện hay quá. Hiếm có người bạn chân tình và cao thượng như vậy.
ReplyDeleteCám ơn Ngọc Huyền.
TK