Tôi đến Mỹ định cư ở thành phố Long Beach nay
đã ngoài 30 năm, trong khoảng thời gian dài mấy mươi năm đó tôi vẫn ở trong một
khu duy nhất không chuyển đổi, ban đầu thuê mướn, sau một thời gian chừng vài
năm, tôi đi tìm mua được một căn nhà vừa ý, cũng ở trong khu vực nầy và ở luôn
từ đó cho đến nay.
Sở dĩ như vậy là vì nói chung khu phố tôi ở
đa phần là người di dân gốc Á sinh hoạt rất thân thiện và yên ổn, không có các
tệ nạn xã hội xảy ra nên ít gây bất ổn, ảnh hưởng đến tình hình an ninh chung của
cả khu vực.
Sống ở đây rất tiện lợi mọi bề, gần chợ do người Việt làm chủ, bán đủ các loại thực phẩm quen thuộc như ở Việt Nam, đi lại dễ dàng, đường phố rộng rãi, an toàn, chỉ cách bãi biển chỉ hơn 20 phút lái xe. Nhưng quan trọng hơn hết là gần nhà thờ Saint Lucy, Long Beach, ở đây có đủ các thánh lễ cho nhiều sắc dân Mỹ, Mễ (Spanish), Philippines trong ngày Chúa Nhật.
Riêng cộng đoàn người Việt chỉ có một thánh lễ
buổi chiều Thứ Bảy do linh mục chủ tế người Việt cử hành, cùng với các sinh hoạt
của đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể, hầu hết đều là trẻ em người Việt trong vùng.
Gia Đình (Long Beach 2002). (Hình: tác giả cung cấp)
Sau khi đã ổn định nơi ăn chốn ở, tôi ghi tên
đi học lớp đêm, ban đầu là trường Long Beach City College, sau đó chuyển lên đại
học California State University Long Beach, cũng gần nhà độ chừng 30 phút lái
xe, ban ngày tôi đi làm toàn thời gian ở thành phố Anaheim cách nhà 20 phút. Thật
ra cũng không có lựa chọn hay tính toán gì cả mà tất cả đều do gặp may từ người
bảo trợ ở Long Beach cho đến người bạn hàng xóm mới quen nên mới có cơ duyên được
sinh hoạt trong vòng tròn bán kính, đông tây nam bắc, chỉ có 12 dặm.
Bận rộn cả tuần vừa đi làm vừa đi học chỉ có
đi lễ ngày Thứ Bảy hàng tuần, sinh hoạt trong cộng đồng người Việt là vui thích
nhất vì ở đây có cả một Trung Tâm Giáo Lý và Việt ngữ do các soeur và giáo viên
người Việt đảm trách với các hoạt động vô cùng sống động. Các con tôi đều tham gia
vào đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể và theo học đầy đủ các lớp Việt ngữ ở đây cho đến
khi tốt nghiệp trung học. Ngoài ra, đứa con gái lớn còn tham gia “giúp lễ”
trong các Thánh lễ người Việt gần sáu năm trời cho đến khi bắt đầu vào trường
trung học mới thôi.
Thiếu Nhi Thánh Thể cắm trại (2003). (Hình: tác giả
cung cấp)
Sau các giờ học trong lớp, hầu hết các em đều
tham gia vào các hoạt động hay trò chơi hữu ích ngoài trời do đoàn Thiếu Nhi
Thánh Thể hướng dẫn trong khuôn viên rộng lớn của nhà thờ cho đến 5 giờ chiều,
cũng là lúc giáo dân người Việt lũ lượt đến nhà thờ để chuẩn bị tham dự thánh lễ
cử hành đúng 6 giờ chiều.
Hình ảnh từng đoàn các em trong đồng phục quần
xanh, áo trắng tay ngắn mang phù hiệu trên cánh tay, thắt khăn quàng cổ sọc màu
xanh đỏ, xếp từng hàng tiến vào nhà thờ cùng với giáo dân làm thành một không
khí thật rộn rịp tràn đầy hưng phấn đã để lại trong lòng mọi người những cảm
xúc mừng vui khó tả.
Điều may mắn nhất là nhờ theo học các lớp
Giáo Lý và Việt ngữ đều đặn ở đây mà các con tôi đều có thể nói tiếng Việt bình
thường dễ nghe, không bị “lơ lớ” như người ngoại quốc nói tiếng Việt. Đặc biệt
hơn nữa là trong hồ sơ ứng tuyển vào các đại học ở Hoa Kỳ, các con đều ghi rõ
là có tham gia vào các hoạt động thiện nguyện do đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể ở nhà
thờ St. Lucy, Long Beach đề ra, như hằng năm vào các dịp lễ lớn, các em đều đi
thăm viếng và phân phát thức ăn cũng như vật dụng cá nhân cho người vô gia cư
trong vùng hoặc thăm các trung tâm nuôi dạy trẻ em khuyết tật cùng nhiều hoạt động
khác nữa.
Đoàn tụ gia đình từ Pháp (2002). (Hình: tác giả cung cấp)
Cũng có thể nhờ có ghi rõ tham gia vào các hoạt
động đặc biệt nầy trong một thời gian dài nhiều năm, cùng với các bài luận văn
nộp dự tuyển vào các trường đại học mà đa số các em thuộc đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể
ở Nhà thờ Saint Lucy, Long Beach đều được nhận vào học ở các trường đại học nổi
tiếng trong vùng (như UCLA, UCI, UCSF và USC.)
Đến khi các gia đình anh chị em tôi lần lượt,
kẻ trước người sau, sang Mỹ theo diện HO, ODP đều ở chung một nhà với nhau
trong bước đầu, rồi sau đó mới ra riêng, mua nhà cũng ở quanh quẩn trong thành
phố Long Beach, chỉ cách nhau chừng 10, 20 phút lái xe mà thôi. Đấy cũng là nhờ
ơn tôi khuyên như vậy, vì muốn gia đình con cháu đều đi lễ nhà thờ chung với
nhau vào mỗi chiều thứ Bảy.
Tôi thường hay khuyến khích các con nên gia
nhập vào các đoàn thể nhà thờ, ngoài cô con gái lớn là “thừa tác viên” chuyên đọc
sách Thánh trong Thánh lễ, các cô còn lại đều thuộc hội “Các Bà Mẹ Công Giáo.”
Phần tôi cũng ở trong Ban Phụng Vụ, tình nguyện giữ một chân “thu tiền thau” trong
các thánh lễ. Do đó, đối với gia đình, tham dự thánh lễ cùng các sinh hoạt của
Nhà thờ thật sự là một ngày vui của mọi người.
Ngày tốt nghiệp. (Hình: tác giả cung cấp)
Tuy sau nầy sinh hoạt riêng theo từng gia
đình, nhưng vì ở gần nhau nên hết lớp nầy sang lớp khác, lớp trên lớp dưới các
con cháu trong đại gia đình tôi đều theo học hết các lớp Việt Ngữ ở trung tâm
cũng như tham gia tích cực vào đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể mà tạo thành một truyền
thống hiếu học, em theo anh, con dì, con bác thi đua nhau học tập. Tất cả các cháu
đều tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng trong vùng Los Angeles.
Nói chung, cả gia đình mọi người đều hăng hái
tham gia vào các sinh họat thường xuyên của nhà thờ, cũng như các công tác thiện
nguyện, nhất là các công việc tông đồ bác ái. Cách nay hơn mười lăm năm, Cha chủ
nhiệm cộng đoàn có phát động một chương trình giúp đỡ người nghèo ở các vùng hẻo
lánh ở cao nguyên miền Trung Việt Nam, trong đó có làng phong cùi (Dak
Tía, Kon Tum). Mỗi gia đình trong giáo xứ, ai muốn đều có thể nhận một hộp giấy
các-tông nhỏ dán kín có kẻ hở dùng để dành tiền lẻ (tiền xu, năm, mười hay 25
xu) cho đến khi hộp đầy đem đến nhà thờ để Cha mang về Việt Nam mua thuốc men,
gạo, mắm muối, mì gói phát cho dân nghèo. Sau nầy khi ra riêng, các con tôi vẫn
giữ các hộp giấy nầy làm kỷ niệm của cha mẹ để nhắc nhở hãy siêng năng làm việc
thiện nguyện giúp người nghèo khó.
Theo thời gian, các con lớn lên học hành đàng
hoàng ra trường có công ăn việc việc làm tốt, tuy cũng ở quanh vùng Los
Angeles, nhưng đi lại không thuận tiện, nên chỉ còn tham dự Thánh lễ chung với
gia đình vào các dịp lễ lớn như Giáng Sinh hay Phục Sinh hoặc đem con về nhà thờ
nhận các bí tích rửa tội hay thêm sức mà thôi.
Hai chị em tiến sĩ dược khoa (Yến Khang, Yến Vy – USC,
2023). (Hình: tác giả cung cấp)
Kỷ niệm 45 năm ngày thành lập cộng đoàn Việt
Nam tại nhà thờ Saint Lucy, Long Beach, hội đồng mục vụ giáo xứ có thông báo là
kể từ nay, xen kẽ hằng tuần trong thánh lễ, mọi người sẽ làm quen đọc kinh bằng
tiếng Anh được chiếu lên màn hình ở trên cao hai bên nhà thờ. Lý do là sẽ giúp cho
các em có thể hiểu biết dễ dàng hơn trong thánh lễ vì hiện tại các em rành tiếng
Anh hơn tiếng Việt. Thực tế điều nầy gây bất tiện cho giáo dân lớn tuổi, thuộc
lòng kinh tiếng Việt, nhưng kinh bằng tiếng Anh thì còn lơ mơ khó đọc mà cũng rất
khó lãnh hội, giống y như khi tham dự thánh lễ cử hành bằng tiếng Anh tại các
nhà thờ Mỹ. Nhưng mọi người đều vui vẻ chấp nhận vì tương lai của các con em,
thế hệ mới người Mỹ gốc Việt.
Ngoài sinh hoạt thường nhật ở Long Beach
chúng tôi còn thường hay đi xuống khu Little Saigon (thành phố Westminster,
CA), chỉ độ chừng 30 phút lái xe để đi chợ Việt vì ở đây thực phẩm, hàng hóa
phong phú và đầy đủ hơn. Đặc biệt còn tham gia vào các sinh hoạt của cộng đồng
người Việt tại đây như hội Quốc Gia Hành Chánh, hội đồng hương Mỹ Tho, Kontum …
là những tổ chức mà mình thuộc về trước đây. Ngoài ra đôi khi cũng tham dự các
cuộc hội thảo chính trị hay đi biểu tình cùng với mọi người do các đoàn thể, đảng
phái người Việt ở Mỹ tổ chức.
Hơn nữa, vì là nơi người Việt định cư đông nhất
(thủ đô tị nạn) nên những ngày lễ truyền thống như Tết hay kỷ niệm ngày 30
Tháng Tư đều có đông đảo người Việt quanh vùng tề tựu về đây để xem diễn hành
hay cùng nhau đi Hội chợ Tết, ăn uống, vui chơi nên tôi cũng tụ tập về đây, có lúc
còn tham gia vào các hoạt động thiện nguyện như gom góp tiền, phẩm vật cứu trợ
gởi về Việt Nam.
Điều đáng nói ở đây là dù ít hay nhiều, người
Việt luôn sống họp quần như làng mạc ở quê nhà, cũng chợ búa, hàng hóa, bánh
trái y hệt như ở Việt Nam, tiếng Việt được duy trì trong quan hệ giao tiếp với
nhau, nhất là trong gia đình, mọi người đều nói tiếng Việt và ở đâu có đông người
Việt là có trung tâm Việt Ngữ để dạy và học tiếng Việt. Truyền thông, báo chí
Việt ngữ xuất bản ở địa phương với số lượng tương đối đầy đủ để phổ biến khắp
nơi nào có đông người Việt cư ngụ.
Trung Tâm Giáo Lý & Việt Ngữ Saint Lucy Long Beach
khai giảng năm học. (Hình: tác giả cung cấp)
Có thể nói cộng đồng người Việt là một cộng đồng
tuy sanh sau đẻ muộn trên đất Mỹ nhưng lại là một cộng đồng phát triển nhanh nhất
và bền vững nhất ngoài giống dân da trắng. Đó là nhờ vào sự gắn bó chủng tộc, đây
là truyền thống từ lâu đời, mà tộc Việt còn tồn tại tới ngày nay trên mảnh đất
hình cong chữ S do cha ông, tổ tiên để lại, mặc dù bị bao quanh bởi các đế chế
hùng mạnh nhất trong lịch sử nhân loại ở phương Đông.
Người Việt dù ở bất cứ nơi đâu, khi trưởng
thành đa số đều muốn lập gia đình với người Việt tại địa phương hoặc trở về Việt
Nam để bảo lãnh người hôn phối qua Mỹ. Từ quan niệm truyền thống “ta về ta tắm
ao ta” mà cộng đồng người Việt ngày càng đông và hợp quần trên đất Mỹ hơn hai triệu
người. Sự phát triển về số lượng qua các chương trình đoàn tụ gia đình ngày
càng tăng cũng như mức độ sinh đẻ thuần chủng Việt cũng tương đối, chỉ sau người
Châu Mỹ La Tinh (Spanish).
Từ sự lớn mạnh về dân số, người Việt còn có
nhiều đức tính như cần cù, chăm chỉ siêng năng làm việc với chỉ số thông minh
cao nên người Việt hiện nay đang có mặt trong hầu hết các sinh hoạt xã hội từ
chính trị, kinh doanh cho đến học thuật. Có thể nói về lâu về dài, ngôn ngữ sử dụng
phổ biến sẽ là tiếng Anh, nhưng người Việt vẫn là giống người Việt da vàng
chính cống, không có hay có rất ít, lai các da màu khác.
Ngoài sự đồng chủng nói trên, người Việt còn
giữ y nguyên truyền thống “tình làng nghĩa nước“ qua khẩu hiệu như là “đồng
hương giúp đỡ đồng hương” hay “đồng hương ủng hộ đồng hương” khiến cho sinh hoạt
xã hội thuần Việt ngày càng phát triển rộng khắp trong các khu vực có đông người
Việt cư ngụ. Họ đoàn kết gắn bó nhau đến độ mà có lúc chính quyền sở tại đã đưa
ra ý kiến là muốn biến các nơi nầy thành những “thành phố tự trị” (như
Westminster, Garden Grove, CA … chẳng hạn) với thị trưởng cùng các quan chức
chính quyền đều là người Việt Nam thuần túy. Biểu hiện rõ rệt nhất là các con
đường quanh khu thị tứ đều ghi kèm theo tên của các bậc danh nhân Việt Nam như
Đại Lộ Trần Hưng Đạo (Bolsa); Hai Bà Trưng (Moran);…
Ngày đặt bảng tên đường Hai Bà Trưng giữa Little
Saigon. (Hình: Văn Lan/Người Việt)
***
Trở lại những ngày đầu đến Mỹ tị nạn sau biến
cố ngày 30 Tháng Tư năm 1975, đa phần cư dân đều mang theo một hoài bảo sẽ trở
về Việt Nam khi chế độ cộng sản không còn ngự trị trên quê hương, cho nên lúc bấy
giờ có nhiều tổ chức hay đoàn thể chính trị hoạt động rất mạnh trong cộng đồng người
Việt tại Hoa Kỳ. Phong trào “Phục quốc” hay “Kháng chiến” là những danh xưng rất
quen thuộc và nổi bật trong sinh hoạt của người Việt hải ngoại.
Cho đến đầu thập niên 90 khi có một số lượng
rất đông, hàng trăm ngàn người ồ ạt được phép sang Mỹ định cư theo các chương
trình nhân đạo (HO, ODP ..) thì các phong trào chính trị cũng rầm rộ hô hào “chống
cộng” rất hăng say, tích cực. Cộng thêm vào đó cùng với phương tiện truyền
thông và điện thoại di động cầm tay tối tân, hiện đại đã khiến cho làn sóng đấu
tranh dâng tràn lên khắp nơi nơi.
Nhưng kể từ năm 1995 khi Hoa Kỳ mở lại mối
bang giao, bình thường hóa quan hệ với Việt Nam thì cán cân thương mại giữa hai
nước bắt đầu tăng trưởng, từ đó ngoài sự giao thương kinh tế còn đưa đến sự
chuyển đổi về quan điểm chính trị một cách thực tiễn hơn. Việt kiều bắt đầu về
Việt Nam thăm quê hương ngày càng đông, một số mở cơ sở kinh doanh làm ăn, mua
bán tại quê nhà đạt doanh thu rất khả quan, đồng thời người trong nước cũng đến
Hoa Kỳ dưới nhiều dạng và hình thức khác nhau ngày càng dễ dàng hơn, các cơ sở
sản xuất công nghệ cao cũng như dịch vụ thương mãi được thành lập ở Việt Nam với
quy mô lớn, hình thành các khu công nghiệp sinh hoạt như một thành phố khắp từ
Nam ra Bắc (Bình Dương, Long An, Bắc Giang …) cũng đã làm biến đổi nhận thức của
nhiều người.
Trải qua một khoảng thời gian dài 50 năm sau,
lớp người đi trước nay đã trở thành lão niên và đồng thời tình hình thế giới
cũng đã biến đổi một cách rất đa dạng cho nên các tổ chức chính trị cũng dần dần
co cụm lại về số lượng người tham gia cũng như chất lượng ngày càng giảm sút. Thế
hệ trẻ hay “hậu duệ” của những người Việt thuộc chế độ cũ ngày càng hội nhập
tan chảy vào xã hội Mỹ nên đa số không còn hay không có quan tâm nhiều đến các
vấn đề chính trị do cha ông chủ trương trước đây. Kháng chiến hay Phục quốc giờ
chỉ còn là những từ ngữ mơ hồ đối với họ hay giới trẻ sinh ra và lớn lên ở Mỹ.
Cho nên bây giờ ở đây, các tổ chức hoạt động
chính trị đã thay đổi mục tiêu từ tranh đấu cực đoan chuyển đổi thành các tổ chức
ủng hộ các đoàn thể và cá nhân trong nước đang tranh đấu cho quyền tự do dân chủ
của người dân. Rõ nét nhất là đòi trả tự do cho các cá nhân, hiện đang là “tù
nhân lương tâm” trong chế độ cộng sản. Các cuộc biểu tình tuần hành chống cộng
vẫn còn nhưng số người tham dự ngày càng ít đi, các buổi hội thảo chính trị
cũng dần dần thưa thớt. Chỉ có các đảng phái chính trị là còn hoạt động bền bỉ,
nhưng tầm ảnh hưởng cũng không rầm rộ như xưa, cách đây chừng hơn 10 năm.
Nói gì thì nói, cộng đồng người Việt ở Mỹ vẫn
lo làm ăn buôn bán xây dựng cuộc sống ngày càng tốt hơn là chính, đồng thời
luôn lấy câu châm ngôn “hy sinh đời bố củng cố đời con” làm kim chỉ nam, nhờ vậy
mà đa số thế hệ trẻ người Việt Nam ở đây phát triển thật vững vàng, xác định được
vị trí nhất định trong xã hội Hoa Kỳ.
Tác giả tại hội chợ Tết Sinh Viên 2025. (Hình: tác giả
cung cấp)
Năm nay, nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày di tản
khỏi Việt Nam, mọi sinh hoạt của cộng đồng người Việt tại Mỹ vẫn rộn ràng,
phong phú luôn có phần phụ diễn văn nghệ chủ yếu ca ngợi tình yêu quê hương là
chính. Và thôi, không còn hò hét vang trời những khẩu hiệu cũ ngày nào mà thay
vào đó là cùng nhau kết hợp với các phong trào và cá nhân trong nước đang tranh
đấu cho nhân quyền, đòi hỏi tự do dân chủ cho đất nước.
Hay hơn nữa, họ không còn phải đòi hỏi hòa hợp,
hòa giải gì nữa vì theo thời gian mọi sự xấu xa, lạc hậu, độc tài của chế độ đã
được phơi bày, người dân cả nước đều trông thấy. Còn chăng chỉ là chế độ cộng sản
hiện nay phải tự đào thải hay thay đổi để cho người dân bớt khổ và đưa đất nước
theo kịp đà tiến triển của nhân loại.
Còn sự tồn tại của người Việt trên đất Mỹ sẽ
được duy trì như một sắc dân bản địa trong Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, họ không có ý
chí trở về quê hương “đất hứa” như người Do Thái trong hơn hai ngàn năm trước.
Ngày nay với sự tiến bộ vượt bậc về truyền thông cũng như phương tiện đi lại dễ
dàng nhanh chóng, cộng đồng người Việt hải ngoại, đặc biệt là trên đất Mỹ đang
dần hình thành một “thế lực mềm” đủ mạnh để ủng hộ cho sự thay đổi chính trị tại
Việt Nam. Little Saigon, thủ đô tị nạn là ngọn cờ đầu trong công cuộc vận động
mang tính lịch sử nầy. Mong lắm thay!
No comments:
Post a Comment