Người đàn bà trẻ tìm thấy đoạn văn
ngắn viết dưới đây trên trang mạng riêng
của Mẹ, bằng tiếng Việt Nam, khi chị vào máy tìm hồ sơ cá nhân của Mẹ để cung
cấp cho “Nhà Già”. Chị đọc tiếng Việt không rành lắm, chữ hiểu, chữ không, chị
mang đoạn viết sang trang Google để dịch sang tiếng Anh cho thấu đáo hơn:
Tôi nhớ, cách đây hơn 40 năm, khi bỏ
nước ra đi, vốn liếng tôi mang theo trong túi hành lý có hai trăm ($200) Mỹ
kim, và gần 1 ngàn đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa. Có một tờ 500, một tờ 100 và
vài tờ 20, vài tờ 5 đồng, tờ 1 đồng. Số tiền này để lẫn lộn vào nhau trong một
cái phong bì. Cái phong bì nhét vào trong một cái túi vải trong đó có cuốn Kim
Vân Kiều, cuốn Chinh Phụ Ngâm, một cái áo dài, hai bộ quần áo ngắn, cây son,
cái lược. Đó là cái vốn vật chất cho một phụ nữ vừa bước vào tuổi 30, trên con
đường di tản. Cái vốn tinh thần tôi mang theo được là cha mẹ, Bố 70 tuổi, Mẹ
65.
Bây giờ cha mẹ tôi đã theo nhau qua
đời ở tuổi 80. Cái vốn vật chất tôi mang theo thì những đồng tiền VNCH chỉ còn
lại vài tờ 1 đồng, (chúng thất lạc chứ không phải tôi tiêu mất), 2 cuốn sách
vẫn còn trên kệ, chiếc áo dài vẫn giữ trong ngăn kéo,mỗi độ Tết về lại được
mang ra, cầm giơ lên, giũ xuống rồi ướm thử lại vào mình với cả nỗi ngậm ngùi.
Cây son đã bạc màu, cái màu Terracotta ngọt ngào đã khô queo, đặt nhẹ lên đôi
môi (nhưng không tô) ngậm ngùi nhớ lại ngày thật xa xôi đó, ai đã chọn cho màu
son đẹp đến nao lòng thế này! Nhớ lại kỷ niệm một lần tôi đi vắng, người yêu
tôi tới nhà không gặp, đã cầm một thỏi son trên bàn phấn của tôi, viết lên mặt
gương: “Em đâu rồi?” Tôi về đọc thấy hạnh phúc đến lịm người. Tôi giữ mấy chữ
đó đến cả mấy tháng trên gương, lúc chùi đi, muốn khóc. Bây giờ mỗi lần soi
(trong tưởng tượng) lại chiếc gương dĩ vãng, cái hình ảnh của ba chữ đó vẫn
lung linh trong ký ức tôi và vẫn “muốn khóc”. Thật là may mắn, tôi được trưởng
thành trong một thế hệ chưa có điện thoại cầm tay, ngay cả đến điện thoại bàn,
tư gia cũng hiếm có, vì nếu có, những người yêu nhau làm sao được hưởng những
cảm xúc lãng mạn của mấy chữ viết bằng son môi trên mặt gương soi. Bây giờ vào
những ngày cuối năm, chờ Tết đến, nhìn vào trong gương ở một ngôi nhà cách quê
hương mình cả một đại dương, đôi khi, tôi ngậm ngùi hỏi khẽ: “Anh đâu rồi?”
Chị ngồi thần người ra khi đọc đoạn
văn trên. Đoạn văn này chắc không phải Mẹ viết cho Bố, vì ngày tháng cả gần 40
năm về trước, câu cuối là: “Anh đâu rồi?” Bố lúc đó còn sống mà. Mẹ mình có mối
tình này trước khi lấy Bố mình à? Mối tình này như thế đã hơn nửa thế kỷ trôi
qua rồi.
Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã
bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa.
Bố chị mới mất cách đây 2 năm và Mẹ
chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu
ngủ, sau đi tới trầm cảm.
Chị đi làm bán thời gian, giờ còn
lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh
hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất
gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị
chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.
Đúng rồi, chị nhớ có được nghe loáng
thoáng trong họ hàng là Mẹ có một mối tình chết trong chiến tranh trước khi lấy
Bố chị. Chị sinh ra và trưởng thành ở Mỹ, Bố chị là người bản xứ nên chị không
biết gì về chiến tranh Việt Nam cả, mặc dù có đại gia đình bên Mẹ là người
Việt, được hưởng nhiều phong tục tập quán của người Việt, chị vẫn thấy mình là
một người bản xứ hơn là người Việt Nam. Chị tần ngần trước cái màn hình nhỏ,
thấy thương Mẹ quá, Mẹ thân và yêu mình lắm, thế mà chẳng bao giờ Mẹ kể chuyện
“ngày xưa của Mẹ” cho mình nghe. Không biết bây giờ Mẹ còn đủ minh mẫn để nhớ
lại không?
Mấy ngày không ngủ được về cái trang
Mẹ viết trong máy điện toán, chị muốn làm một việc gì đó cho Mẹ vui và để trí
nhớ Mẹ trở lại.Cuối cùng sau 2 tuần lễ chị nghĩ ra được một cách, và chị thử
xem có giúp Mẹ tỉnh táo hơn không? Chị lên mạng tìm màu son Terracotta, màu
hồng của đất. Chị tìm mua được một cây son pha giữa màu hồng và màu nâu nhạt.
Khi chị có thỏi son trên tay, chị cứ thử đi thử lại trên môi mình mấy lần, nhìn
ngắm cái màu son hồng nhàn nhạt pha nâu, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Chị nghĩ tới
mối tình rất xa xưa của 2 người còn rất trẻ ở một đất nước xa xăm nào đó. Rồi
mối tình đó bị chết trong chiến tranh... Bất giác chị ứa hai hàng nước mắt,
thương Mẹ và thương cả người thanh niên xa lạ nào đó.
Chị vào Viện Dưỡng Lão thăm Mẹ, chị
đưa Mẹ ra ngồi ở chiếc băng trong vườn hoa của viện. Đợi Mẹ ngồi năm mười phút,
hỏi han Mẹ vài câu, chị lấy trong túi ra thỏi son đặt vào tay Mẹ khẽ nói:
– Me ơi! Con có cái này cho Mẹ.
Mẹ chị cúi xuống nhìn thỏi son con
mới đặt vào tay, chị vội giúp Mẹ mở nắp rồi vặn cây son lên cho Mẹ nhìn rõ màu
hồng nâu nhàn nhạt của son.
Chị thấy Mẹ mình ngồi im lặng không
nói gì, phải đến năm bảy phút sau Mẹ mới hỏi:
– Ai đưa cho con?
Chị bối rối mất mấy giây, rồi cũng
nói được:
– Con tìm thấy trong ngăn kéo quần
áo cũ của Mẹ.
Mắt Mẹ chị sáng hẳn lên, long lanh
như có tra nước vào:
– Thật hả con?
– Còn tốt lắm mẹ ạ.
Chị nói xong, cầm thỏi son thoa nhẹ
lên môi Mẹ, màu son hồng nhạt làm khuôn mặt Mẹ chị trông tươi hẳn lên. Chị thấy
Mẹ khẽ nhắm mắt lại, Mẹ giơ tay nắm chặt bàn tay chị, hai giọt lệ rất nhỏ nhưng
rất long lanh ứa ra ở khóe mắt Mẹ. Chị vít đầu Mẹ ngả vào vai mình, nước mắt
chị cũng ứa ra.
Buổi chiều đang xuống ở chung quanh
hai người.
Trần Mộng Tú
No comments:
Post a Comment