Nhân sinh như cõi mộng, dù cho người đó
giàu có bao nhiêu hay nghèo kém cỡ nào, đứng trước sinh tử cũng đều chỉ là một
sinh mệnh bé nhỏ. Quan trọng hơn, khi ấy người ta mới thật sự nhận ra điều quan
trọng nhất của cuộc đời: Không phải vật chất, không phải quyền danh, càng không
phải nhận lại điều gì cho mình mà là cho người khác, mà là lòng vị tha.
Đêm ngày 14/4/1912, một vụ tai nạn kinh
hoàng đã xảy ra. Con tàu mang phong hiệu “không thể chìm” có tên Titanic đã đâm
sầm vào một tảng băng trôi khổng lồ. Kết quả của vụ va chạm ấy là những con số
và nỗi đau mà người ta không bao giờ muốn nhắc lại.
1.514 người đã thiệt mạng trong vụ đắm
tàu kinh hoàng năm ấy. Nỗi đau đã khép lại hơn 100 năm, ngày nay, những gì người
ta lưu lại về từ khóa “Titanic” có thể là: Vụ đắm tàu, thảm họa hàng hải nghiêm
trọng nhất mọi thời đại hay mối tình lãng mạn của Jack và Rose, cũng có thể là
tình ca bất hủ My heart will go on qua chất giọng cao vút của Celine Dion…
Tuy nhiên, hầu như tất cả đều không nhận
ra, đằng sau bức màn đen tối của những nỗi đau và mất mát ấy là một kiệt tác vĩ
đại của Lòng vị tha.
Charles Lightoller, khi ấy 38 tuổi, Thuyền
phó thứ 2 trên con tàu Titanic, ông là người cuối cùng được kéo lên trên thuyền
cứu hộ, cũng là người còn sống sót có chức vị cao nhất trên thuyền lúc đó.
Trở về từ cõi chết, sau rất nhiều năm giấu
kín và im lặng, cuối cùng Charles quyết định viết 17 trang hồi ức, kể lại chi
tiết vụ tai nạn kinh hoàng mà ông chứng kiến. Từng câu từng chữ của ông chưa
bao giờ sống động và dồn dập đến vậy. “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao
giờ quên được cảnh tượng đêm đó!”
“Phụ nữ và trẻ em lên trước!”
Khi mệnh lệnh vừa vang lên, nhiều người
rời thuyền cứu hộ, họ lặng lẽ bước ra phía sau châm điếu thuốc và hút. Charles
không thấy bất kỳ một phụ nữ hay trẻ em có ý định bỏ lại những người đàn ông
thân yêu của họ. Tất cả mọi người dường như rất bình tĩnh… trước cái chết… dù
đó là một thương nhân nổi tiếng hay người hầu.
Khi chiếc thuyền cứu hộ đầu tiên được
đưa xuống mặt nước, Charles đã hỏi một người phụ nữ họ Straw khi ấy đang ở trên
boong tàu rằng: “Bà có muốn tôi đưa bà lên thuyền cứu hộ không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không, tôi nghĩ vẫn
là ở lại trên tàu thì tốt hơn”. Người chồng của bà hỏi: “Tại sao em lại không
muốn đi lên thuyền cứu hộ?” Người phụ nữ mỉm cười trả lời: “Không, em vẫn muốn ở
bên cạnh anh”. Cũng kể từ đây, Charles không bao giờ còn gặp lại đôi vợ chồng
này lần nữa…
Astor đệ tứ (John Jacob Astor IV), một
nhà kinh doanh, nhà phát minh, nhà văn nổi tiếng và là một trong những người
giàu nhất thế giới lúc bấy giờ. Sau khi đưa người vợ mang thai 5 tháng tuổi lên
thuyền cứu hộ, một tay dắt chó, tay còn lại châm điếu xì gà rồi hét to về phía
chiếc thuyền cứu hộ đang trôi dần về nơi xa: “Anh yêu hai mẹ con”.
Thuyền phó đã ra mệnh lệnh cho Astor đệ
tứ lên thuyền, nhưng ông kiên quyết trả lời rằng: “Tôi thích cách nói cơ bản nhất
(bảo vệ phái yếu)!”. Sau đó, ông nhường chỗ của mình cho một người phụ nữ ở
khoang hạng 3.
Vài ngày sau, khi bình minh vươn lên
trên mặt biển Đại Tây Dương, đội cứu hộ tìm thấy thi thể ông trong tình trạng đầu
bị chấn thương nghiêm trọng do đập vào ống khói. Khối tài sản của ông đủ để chế
tạo 10 con tàu Titanic, nhưng Astor đệ tứ đã từ chối tất cả. Ông chọn cái chết
để bảo vệ người thân yêu của mình, bảo vệ “phụ nữ và trẻ em” và bảo vệ nhân
cách của mình.
Ben Guggenheim, một nhà tỷ phú, một nhân
vật nổi tiếng trong ngành ngân hàng. Trong giờ phút nguy nan nhất, khi tất cả mọi
người đang hối hả và vội vã, ông thản nhiên thay một bộ vest dạ hội sang trọng
và tuyên bố: “Tôi phải chết thật trịnh trọng, như một quý ông”.
Trong lời nhắn ông gửi cho vợ viết:
“Trên con tàu này, không có bất kỳ một phụ nữ nào vì anh cướp chỗ trên thuyền cứu
hộ mà bị bỏ lại trên boong tàu. Anh sẽ không chết giống như một tên khốn, anh sẽ
giống như một người đàn ông chân chính”.
Một thủy thủ đề nghị với Strauss, nhà
sáng lập công ty bách hóa Macy của Mỹ, cũng là người giàu thứ hai thế giới rằng:
“Tôi bảo đảm sẽ không ai phản đối một người già như ngài bước lên thuyền cứu hộ
đâu”. Strauss nói: “Tôi sẽ không đi khi những người đàn ông khác còn đang ở lại”.
Khi ông cố gắng khuyên giải bà Rosalie vợ của mình lên thuyền cứu hộ thì bà vẫn
một mực từ chối. Bà nói: “Bao nhiêu năm qua, anh đi đâu là em theo đến đó, em sẽ
cùng anh đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn đi”.
Sau đó, ông choàng lấy cánh tay của bà
Rosalie, thong thả bước đến chiếc ghế trên boong tàu, ngồi xuống và chờ đợi
giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ngày nay, tại Bronx thành phố New York, người
ta xây một tượng đài để tưởng niệm vợ chồng ông Strauss, trên đó khắc hàng chữ:
“Tình yêu không thể nào nhấn chìm dù có nhiều nước biển hơn nữa”.
Một doanh nhân người Pháp tên Nahuatl
đưa hai cậu con trai của mình lên thuyền cứu hộ, nhờ một vài người phụ nữ chăm
sóc cho chúng, và mình thì từ chối lên thuyền. Sau khi hai đứa con trai được cứu
sống, báo chí khắp nơi trên thế giới đều rầm rộ đăng hình ảnh của hai đứa trẻ
này, cho đến khi mẹ của chúng từ hình ảnh nhận ra được chúng.
Trong giờ phút nguy kịch, Lydepas ôm chặt
lấy người chồng mới cưới, không muốn thoát chết một mình. Vì bất đắc dĩ, chồng
Lydepas phải đấm cô ngất xỉu, khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình trên một chiếc
thuyền cứu hộ đang trôi lênh đênh ngoài biển. Về sau, Lydepas cả đời không tái
giá, sống độc thân để hoài niệm người chồng đã mất của mình.
Trong buổi họp mặt những người may mắn sống
sót tại Lausanne nước Thụy Sĩ, bà Smith kể lại: “Lúc đó hai đứa con của tôi được
bế lên thuyền cứu hộ. Vì quá tải nên tôi không thể lên thuyền nữa, một người phụ
nữ ngồi trên thuyền cứu hộ khi ấy đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rồi đẩy tôi
lên và hét lớn với tôi một câu: ‘Ngồi đi, những đứa trẻ không thể thiếu mẹ!’.”
Bà hối tiếc vì lúc đó đã không hỏi tên người phụ nữ đó.
Những người thiệt mạng trong vụ tai nạn
này còn có tỷ phú Acid, nhà báo nổi tiếng Stead, Thiếu tá pháo binh Bart, kỹ sư
Robble nổi tiếng v.v.. Họ nhường chỗ của mình trên thuyền cứu hộ, cho những phụ
nữ nông dân không một đồng trên người.
Hơn 50 nhân viên cấp cao trên tàu
Titanic, ngoài thuyền phó thứ hai Charles Lightoller chỉ huy cứu hộ may mắn sống
sót, toàn bộ đều hết mình cứu người đến chết trong cương vị của mình.
Khoảng 2h sáng nhân viên điện báo số 1
John Philip nhận được mệnh lệnh bỏ tàu của thuyền trưởng, mọi người tự mình cứu
mình, nhưng ông vẫn ngồi trong phòng thông báo, vẫn giữ tư thế phát tín hiệu
SOS liên tục cho đến phút cuối cùng.
Khi đuôi tàu bắt đầu chìm xuống nước,
Charles nghe thấy vào khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc của sinh ly tử biệt,
những lời yêu thương vang lên: “I love you! I love you!”
Trong bức màn đêm đen tối nhuốm đẫm đau
khổ và chia ly, tinh thần quý tộc nổi lên như ngọn đuốc rực sáng, khắc họa nên
một tuyệt tác vĩ đại về nhân cách và đạo đức con người. Giáo dục lối sống không
chỉ là lý thuyết; mà trong những hoàn cảnh thực tế, những bài học đạo đức ăn
sâu vào tâm thức trở thành kim chỉ nam cho hành động của mỗi người.
Phụ nữ và trẻ em, những con người yếu đuối
cần được tôn trọng và ưu tiên. Những người đàn ông lịch lãm không chỉ là kẻ nói
lời hoa mỹ và tử tế trên bàn tiệc; mà ngay cả khi đối diện với thực tế rằng dù
ngày mai tất cả đều trở thành vô nghĩa thì bài học về đạo đức và nhân cách hôm
nay vẫn cần được thực hành một cách tuyệt đối.
Nhân sinh như cõi mộng, dù cho người đó
giàu có bao nhiêu hay nghèo kém cỡ nào, đứng trước sinh tử cũng đều chỉ là một
sinh mệnh bé nhỏ. Quan trọng hơn, khi ấy người ta mới thật sự nhận ra điều quan
trọng nhất của cuộc đời: Không phải vật chất, không phải quyền danh càng không
phải nhận lại điều gì cho mình mà là cho người khác, là vị tha.
Vị tha hàm chứa một sức mạnh vô tỉ, đã biến những con người xấu số trong cơn “bão biển” kinh hoàng năm ấy trở thành biểu tượng vĩ đại của tấm lòng thiện lương cao cả.
P/s: Những câu chuyện thế này theo các bạn
có nên đưa vào sách giáo khoa không?
Hoàng Nguyên Vũ
No comments:
Post a Comment