"Một người bạn của tôi trên chuyến
trở về Nam Phi sau một thời gian sống ở Âu Châu, đã phải chờ khá lâu ở
phi trường Heathrow của London. Sau khi mua một ly cà phê và một gói bánh
quy, cô kéo lê hành lý lỉnh kỉnh tới một cái bàn trống để đọc báo và ăn
bánh trong khi chờ máy bay.
Khi đang đọc tờ báo buổi sáng, cô nhận ra có người làm gì đó
sột soạt ở bàn mình. Liếc nhìn qua tờ báo, cô sửng sốt thấy một anh
chàng ăn mặc lịch sự đang với tay lấy bánh của cô, bỏ vào miệng. Không
muốn làm ầm ĩ, cô chỉ nghiêng mình để lấy một cái cho mình.
Một phút sau, cô lại nghe tiếng sột
soạt. Anh chàng kia lại lấy thêm bánh để ăn.
Cho đến lúc cả hai đã ăn đến cái bánh cuối cùng trong gói, cô đã tức giận
hết cỡ nhưng vẫn không nói được câu nào. Rồi chàng trai bỗng bẻ cái bánh
làm hai, đẩy một nửa về phía cô và ăn nửa còn lại, rồi bỏ đi.
Lát sau, khi loa phóng thanh gọi tên cô, và yêu cầu cô xuất trình vé, cô
vẫn còn bừng bừng cơn giận và mạt sát thậm tệ , khinh bỉ đến tột cùng anh
chàng kia . Tuy nhiên, các bạn hãy thử tưởng tượng sự xấu hổ của cô khi
cô mở túi xách ra và khám phá ra rằng gói bánh của mình vẫn còn nằm
nguyên trong đó. Thì ra từ nãy tới giờ cô đã ăn bánh của người ta. Chàng
kia đã chia sẻ với cô đến miếng bánh cuối cùng. Thật là một con người tốt
bụng"
Suy nghĩ: Câu chuyện cho thấy cái nhìn của chúng ta về
người khác không luôn luôn chính xác, thậm chí nhiều khi còn nhầm lẫn
nữa. Vì thế đừng vội xét đoán, kết án. Và cũng phải sẵn sàng thay đổi cái
nhìn của mình khi chúng không còn đúng với sự thật nữa. Quan trọng hơn
nữa, nếu chúng ta muốn có những thay đổi lớn trong cuộc đời mình thì
trước hết chính mình phải biết thay đổi cách nhìn về người khác. Hãy
đeo cặp kính khác rồi mọi sự quanh ta sẽ thay đổi theo .
ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vã
tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng
mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa
phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này
ông mới đến?
Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch
sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc
này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng
vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một
chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con
của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu
như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói
điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi
đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại
lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng
sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết
mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình
chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt
mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong
niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết
thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của
người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất
hiện, người cha nói ngay :
“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế
kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết
hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong
xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới
qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu.
Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai
ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của
mình”.
Các bạn ơi! hãy khoan , đừng vội kết án ai. Vì bạn không biết được cuộc
sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và
những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.
|
No comments:
Post a Comment