Chị kéo tay con
trai nhỏ cố chạy thật nhanh đến trước cổng nhà vệ sinh nhưng không kịp. Một bãi
nôn nhầy nhụa dưới sàn. Bao đôi mắt ái ngại, sợ hãi. Một số quan khách, nhanh
chân bước tránh sang hai bên. Chị xấu hổ, vội trách mắng con.
- Mẹ đã bảo ăn ít
thôi mà không nghe…
Có tiếng cô lao
công lớn tuổi, cắt ngang.
- Không sao đâu!
Để đó, cô dọn cho. Ở đây, người lớn còn ói mửa tràn lan, đừng trách gì trẻ nhỏ!
Tức thì, cô nhanh
nhẹn ném mớ giấy lên bãi nôn. Một tay cô vừa đổ nước lau sàn, một tay vừa cầm
bàn chải cọ rửa, một chốc sàn nhà đã sạch tinh tươm trở lại. Nhà hàng rộng,
khách khứa ra vào đông đúc. Cô lao công cũng đã quen với cảnh thực khách say xỉn,
xả tràn lan ra sàn nhà, bồn rửa tay… Công việc của cô mỗi ngày là ở đây túc trực,
lau dọn, giữ gìn nhà vệ sinh sạch sẽ nên chẳng bao giờ cô dám bực dọc, nhăn nhó
khách. Biết vậy nhưng chị vẫn lấy làm áy náy. Khi con trai lay tay chị, nhắc nhở
đi về. Chị lần trong túi xách, lấy ra bịch bánh, đưa cho con.
- Con mang lại biếu
bà, nhớ cảm ơn bà nhé!
Cậu con trai phụng
phịu, vẻ không vui. Món bánh mà cậu yêu thích, hiếm khi mới được dì mua cho.
- Hôm sau, mẹ sẽ
nhờ dì mua lại gói mới cho con!
- Mẹ hứa nhé!
- Mẹ hứa…
Chị đưa ngón tay
lên móc ngoéo. Thằng nhỏ cười rạng rỡ, nhanh nhẹn lấy gói bánh, chạy về phía cô
lao công. Chẳng biết nó nói gì nhưng nhìn từ xa, chị thấy cô nhận gói bánh, đôi
mắt tỏa ra niềm vui thích.
- Có phải vì con
ói ra sàn nhà, phiền bà dọn nên mẹ biếu bánh cho bà không? Trên đường đi trở ra
quán, cậu con trai nắm tay chị hỏi dò. Chị khe khẽ gật đầu.
Một làn gió nhẹ vờn tóc hai mẹ con. Thằng nhỏ đu tay mẹ, nhịp chân sáo. Khoảnh khắc ấy, lòng chị ngập tràn hạnh phúc. Một ký ức bồi hồi ngày xưa trở về. Một buổi chiều mưa lâm thâm, có một ông ăn mày, đội nón lá rách tơi tả, đeo một cái túi lác cũ kỹ. Ông đến xin gạo nhà chị. Đang cuốc giở luống đất trước nhà, bố chị dừng cuốc, nhắc con gái vào bếp xúc gạo cho ông. Khi mở nắp lu gạo ra, chị hụt hẫng. Chỉ còn vỏn vẹn có 2 lon gạo. Chị xị mặt, đi ra, nói nhỏ vào tai bố. Nhưng bố chị mỉm cười, bảo con gái: “Cứ chia cho ông một lon, còn chừa lại nhà mình một lon, tối bố nấu cháo gà cho các con ăn”. Bố nói dối để chị vui vẻ, xúc gạo cho ông già ăn mày, chứ chị biết thừa, nhà làm gì có gà mà nấu cháo. Đó là những tháng ngày nơi vùng quê hẻo lánh, cuộc sống của bà con nông dân như gia đình chị luôn trong cảnh đói mòn, đói mỏi, chạy ăn từng bữa. Bao năm qua, ký ức về chiều mưa năm xưa, bố chia lại lon gạo cho ông lão ăn xin ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí chị. Để khi trưởng thành, chị nhận ra rằng không cần dạy con tử tế bằng lời nói, chỉ cần cha mẹ sống tử tế là đủ. Bởi chị tin vào câu: “Sóng trước đổ đâu, sóng sau đổ đấy”.
Câu chuyện thật đẹp về tình người , lòng từ tâm. Cám ơn chị Tố kim post ạ.
ReplyDeleteHồng Thúy