Buổi chiều, sau những ngày mưa
dài lê thê, bầu trời trong vườn nhà anh có màu tím ngắt. Anh ngồi nhìn đọt cây
mùa đông, những chiếc lá cuối cùng không hiểu sao mang lại cho anh một cảm tưởng
của chiều hoang biền biệt.
Đứa con gái đi đâu về hỏi ba làm chi
đó, làm thơ hả. Anh cười buồn nói “không con”. Hôm nay trời chiều ở đây tự dưng
lại tím, như chiều xưa bên giòng sông Vu Gia. Thuở đó khi bóng tối ùa về lúc
một chút cuối cùng của mặt trời còn rớt lại trên giòng sông, lúc bụi sim rừng
trổ hoa chiều, lúc canh gác đêm bắt đầu là lúc anh thấy chiều hoang biền biệt.
Thuở đó trong những chiều hoang anh
thường nhớ về thành phố có những con đường quen chân xanh màu lá kiền kiền,
những sân trường áo trắng của người chưa mười bảy. Những chớp mắt nhìn nhau.
Những quay đi hay hay màu má đỏ.
Bây giờ lúc chiều tím là lúc anh nhớ
nhiều về những người ở lại. Những người nằm xuống bên những giòng sông. Sông
Thạch Hãn. Sông Mỹ Chánh. Sông Bồ. Sông Thu Rơi. Sông Vu Gia. Sông Cỏ May.
Những người thở những hơi thở cuối cùng trong tím cả chiều hoang, và rồi như
mây bay đi biền biệt.
Anh có thằng bạn lính nhỏ hơn anh
một tuổi. Tăng Văn Năm. Người nam chính cống. Nó có tật quáng gà. Mỗi ngày đến
lúc chập choạng hoàng hôn là lúc hắn không còn nhìn thấy gì hết nữa. Tụi bạn
anh chơi ác hay diễu nó là cái thằng con gia đình bác Tám mà cứ đòi làm sang đi
Nhảy Dù,chiều nào cũng hát tím cả chiều hoang biền biệt. Thằng Năm hiền, nó
cười, nói với tôi rằng:
– Con nhỏ em thương, nó thích màu
nón đỏ.
Mỗi lần tới phiên thằng Năm đi gác
khi choạng vạng thì phải có một thằng khác nắm tay dẫn nó ra chổ gác. Và khi
thằng Năm xong phiên gác thì phải có đứa mò ra ngoài phòng tuyến dắt nó vô.
Thằng Năm hiền. Cả trung đội 1 thương nó như thằng em út.
Trong trí nhớ của anh buổi chiều
Thượng Đức đó cũng tím như chiều hôm nay. Anh mang máy hướng đồi 383 mà chạy
nước rút. Chinh Nhân đích thân dẫn trung đội 1, 2, 3 dứt điểm ngọn đồi bao cánh
trái của cao điểm 1062. Ngang lưng đồi anh có thấy một
đám tải thương đi xuống. Thằng Ớt cỏng thằng Năm. Một viên 12 ly 7 xuyên ngang
cổ họng thằng lính Nhảy Dù hiền từ. Thằng Ớt cằn nhằn: “Mẹ, đồ đui mà cũng cố
xung phong”. Thằng Năm còn tỉnh lắm. Nó cười cười: “Cho em xin điếu thuốc”. Anh
thấy lo âu. Những thằng bị thương nặng mà tỉnh như vậy thường hay đi hoảng.
Trời tối hẳn khi đại đội 92 thanh
toán xong ngọn đồi 383. Toán tải thương buổi chiều cũng vừa về. Anh nghe tiếng
thằng Ớt chưởi thề loạn xạ:
– Đù má, thằng nào chôm cái nón đỏ
của thằng Năm thì tao quýnh thấy mẹ. Để tao gửi cho anh Phương mang về cho em
của nó.
Thằng Năm tím cả chiều hoang, chiều
hôm đó nó ra đi biền biệt.
Sáng nay, ngày 5/3/2011 lên internet
tình cờ tìm ra mộ bia người đồng đội cũ, nhìn tấm hình mà điếng lặng cả người.
Cắn môi rươm rướm. Năm ơi tao mới viết mấy chữ về mày tháng trước đây thì bây
giờ lại thấy hình mày. Có phải mày sống khôn thác thiêng về thăm tao hả? Mộ bia
mày nhắc cho tao nhớ chặng đường đi qua trải máu xương của tụi mình là chẳng
phải chiêm bao. Năm ơi vết thương của mày 37 năm tao vẫn còn đau.
Trung Hậu
No comments:
Post a Comment