Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách
Thị Lệ Hoa, đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2016, với bài “Bốn
Ngọn Đèn Cầy”. Bà cũng từng nhận giải năm 20`11, với loạt tự sự của một phụ nữ
Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Kỳ. Ông bà có văn phòng Di
Trú-Thuế Vụ tại Long Beach.
* * *
Tôi lớn lên ở
Việt Nam và vì cha mẹ theo đạo Phật nên tôi dĩ nhiên theo đạo Phật. Đó không
phải là một sự lựa chọn. Đó là truyền thống gia đình.
Khi tôi thành hôn với Ron, anh là một thành viên trong gia đình Công Giáo chính
thống, từ một non nước mà đạo Chúa là lẽ sống, là niềm tin, là cuộc đời.
Nhưng anh ơi, anh giữ đạo anh, em giữ đạo em nhé. Chúng ta thường ca tụng là
Chúa nhân từ, Phật bác ái. Vậy hãy để hai ngài ngồi lại cùng nhau, xem thử niềm
tin của chúng ta có lung lay không? lối sống của chúng ta có hạ thấp không? và
cuộc đời của chúng ta có được hạnh phúc không?
Ai trong chúng ta từ thuở trăng tròn mười sáu cho đến nay trăng khuyết tận
cùng, chỉ còn một vành đai nhỏ xíu đủ nguệch ngoạc cho số bảy, mà không có lần
niềm tin mất sạch, ngẩng mặt hỏi Chúa, hỏi Phật: Tại sao và tại sao?
Hay là đứng trên thành cầu đăm đăm vô hồn nhìn dòng nước trôi xuôi mang theo lẽ
sống hay là cầm nắm thuốc độc trong tay... mong rằng nỗi đau vì vậy mà chấm
dứt...
Chúng ta giựt mình ngoảnh lại. Thôi thì Chúa đã định, Chúa đã chọn, chúng ta
nên kính cẩn tin ngài. Hiện giờ chúng ta không hiểu, nhưng rồi tới ngày đó
chúng ta sẽ hiểu. Hãy có niềm tin.
Chúng ta ngậm ngùi xét lại. Thôi thì kiếp trước đã gây ra bao nhiêu nhân xấu,
đã làm bao nhiêu người khổ đau, tan nhà nát cửa, bây giờ nếm lại một chút quả,
có gì đâu mà thắc mắc... Mình làm mình chịu... Nhân quả công bằng...
Tôi đắm chìm và tuyệt đối tin tưởng nhân quả cũng giống như bao nhiêu
Phật tử khác.
Giàu sang hay nghèo nàn, hạnh phúc hay khổ đau, thông minh hay ngu dốt, oai
quyền hay thấp kém đều do kiếp trước từ thiện hay lường gạt, trung thành hay
phản bội, học hỏi hay biếng lười, công minh hay hiếp đáp…
Vân vân và vân vân...
Không những tôi “thấy” kiếp trước của con người mà tôi còn “thấy luôn” kiếp sau
của họ nữa! Ghê chưa bạn? Những thành kiến và dự đoán của tôi như một cái võ
bọc bằng đá bao quanh trái tim khiến tôi nhìn nhân quả một cách lạnh lẽo và vô
tình.
Cho tới một ngày, sau khi nghe những dè bỉu và dự đoán của tôi, thằng con trai
điềm nhiên nói (dĩ nhiên nó “xài xể” mẹ bằng tiếng Mỹ):
“Mẹ à, quan niệm Nhân Quả của mẹ đúng, không sai. Làm ác gặp ác.
Làm lành gặp lành. Nhưng nó hình như làm cho mẹ mất đi một chút lòng thương yêu
và chia sẻ. Nó làm mẹ phán đoán cứng ngắc, không tình người. Nó làm mẹ sống
trong tạo dựng mơ hồ của dĩ vãng và thiết kế hư ảo chuyện tương lai. Nó làm mẹ
quên hiện tại! Quên đời sống thực thụ diễn ra hằng ngày chung quanh mẹ. Nó làm
mẹ không thấy những con người đau khổ cần được an ủi đỡ nâng, những con người
lỡ lầm cần được chỉ dẫn hướng thiện, những con người xấu ác cần được sữa đổi
thứ tha.
Mẹ đã dùng nhân quả để phán đoán, chê bai và nguyền rủa người khác. Mẹ thử lật
ngược lại bàn tay, hãy thử xoay lưng lại một vòng, hãy giúp họ chuyển hóa những
nhân xấu thành quả tốt, hãy giúp họ tìm kiếm cơ hội tạo dựng nhân lành, hãy
giúp họ phát triển những điều tốt đẹp thay vì xỉa xói những cái xấu xa. Hãy cho
họ... second chance, Ok mẹ?”
Ôi Trời ơi, cái thằng nầy học đạo Phật từ nơi đâu? Nó là thằng Mỹ lai, tiếng
Việt nói không quá năm câu, chưa bao giờ nghe các thầy giảng, chưa bao giờ đi
chùa, chưa bao giờ ngồi thiền.
Vì sao nó nói đạo Phật nghe... chạm lòng tự ái thế?
Con trai à, nhân quả muôn đời vẫn vậy. Làm ác gặp chuyện xấu, làm lành được
khen tặng. Có ai nói thằng nầy chuyên làm điều thiện, luôn giúp đỡ mọi người
nên Trời thương cho nó... nghèo mạt rệp. Cô kia kiếp trước từ hòa nhân ái, lúc
nào cũng nở nụ cười an ủi kẻ khổ đau nên kiếp nầy được Phật ban cho... xấu
hoắc! Làm sao mẹ có thể nhìn nhân quả dưới một góc độ khác? suy nghĩ theo một
quan niệm khác?
*****
Tôi vào Lớp Vẽ Cao Niên được
bảo trợ bởi viện bảo tàng Bowers và nhật báo Người Việt mỗi Thứ Tư để học vẽ.
Ánh sáng, tiếng cười, giấy trắng, mực màu, cọ lông, bút vẽ...Mọi người vui tươi
hạnh phúc.
Cuối lớp anh Đương và chị Hương đang chăm chú tô màu. Cạnh đó cháu Donny ngồi
cười cười vu vơ và lặng lẽ ngắm nghía.
Sau bài học của thằng con, bỗng nhiên tôi hơi ngờ ngợ, bỗng nhiên tôi hơi sượng
sùng. Giọng nói thân yêu vang lên:
“Mẹ ơi, hãy nhìn nhân quả với ánh mắt khác đi, Ok Mẹ?”
Khi tôi thấy anh chị thản nhiên, hãnh diện đem theo đứa con tàn tật vào lớp
học, tôi bỗng thấy một vòng hào quang, tôi bỗng thấy một chất thật ngọt mà tôi
không nếm trải được, nhưng tôi biết nó có ở đó, ở ngay giữa sự nghẹn ngào của
con tim, ở ngay giữa tình người bát ngát.
Chúng ta thường hay khoe khoang các con nào là gì... nào là gì... nhưng những
thất bại, xấu xa thì chúng ta giấu biệt tăm. Nhưng chỉ có những tâm hồn thánh
thiện mới hãnh diện dám đem đứa con tật nguyền tham dự vào các cuộc sinh hoạt
vui chơi, không e dè, không xấu hổ.
Ai nói là đứa con Down Syndrome đó là cái nhân ác ngày xưa? Không bạn à, nhìn
nhân quả dưới góc cạnh khác đi. Cháu Donny trở lại làm con để giúp cho cha mẹ
bài học về sự nhẫn nại vô biên, về tình yêu thương không điều kiện. Anh chị đã
nhiều đời, nhiều kiếp thực hành hạnh nhẫn nhục, yêu thương nhưng chắc là còn
thiếu một vài nét chấm phá nào đó khiến cho Donny trở lại làm con để hoàn thiện
nó. Donny, người con tật nguyền, là một thiện hữu tri thức, giúp anh chị nhận
ra hạnh phúc không có nghĩa là nhận được mà thực sự là cho đi.
Tôi kính phục anh chị và thương yêu cháu Donny.
Nếu bạn có một đứa con tật nguyền, có một đứa con đồng tính, có một đứa con đổi
giống, có một đứa con sứt môi, có một đứa con sanh ra thiếu chân, cụt tay, đui
mù hoặc câm nín, xin bạn đừng buồn. Bạn hãy vui lên đi vì ơn trên đã chọn bạn
để ban ơn chớ không phải để trừng phạt!
Đúng rồi bạn ơi. Thằng Mỹ lai nói đúng. Hãy nhìn Nhân Quả dưới khía cạnh khác
đi: nó làm cho tâm hồn mình thư thả hơn, trái tim mình thương yêu hơn, cuộc đời
mình có nhiều ý nghĩa hơn.
Ai là người không từng mất niềm tin, không từng nghi ngờ lẽ sống, không từng
chịu khổ đau? Nhưng rồi Chúa và Phật sẽ tạo cho ta cơ hội thấy được niềm tin
quả nhiên tồn tại, lẽ sống quả nhiên nhiệm mầu và đau khổ quả nhiên làm ta
thiện mỹ hơn.
Viết tới đây tôi chợt nghĩ tới rồi khi nào có dịp, tôi sẽ nói chuyện thêm với
thằng con về tôn giáo (nó là thằng con có hiếu, tin cả Chúa cả Phật vì không
muốn... kẹt giữa cha mẹ) thì cảm thấy hơi mất mặt một chút. Mẹ đã bảy bó rồi mà
con mới có vừa ba bó. Trứng mà đòi khôn hơn rận. Thôi thì đổ thừa cho mấy cái
“neuron” chết tiệt trong óc bà già không còn hoạt động như ngày xưa... rồi viện
trợ thêm ông bà tổ tiên nữa vì họ đã nói: con hơn cha (mẹ) là nhà có phúc mà,
phải không bạn?
Mẹ xin cám ơn con, con trai của mẹ. Con đã thẳng thắn chỉ cho mẹ thấy những sai
trái của mẹ, con đã thương yêu vạch trần những tối tăm của mẹ, con đã can đảm
đứng trước mặt mẹ, cản ngăn không cho mẹ bước sâu vào hố u tối để mẹ sống an
lạc hơn, rộng mở hơn, thương yêu hơn.
Đúng rồi con ơi. Mẹ sẽ không dè bỉu Dĩ Vãng nữa. Mẹ sẽ không nguyền rủa Tương
Lai nữa. Mẹ sẽ sống trong Hiện Tại! “In the Here and In the Now! With LOVE and
CARE.” Ok, con trai?
Lệ Hoa Wilson
No comments:
Post a Comment