Thời trai trẻ, tôi thấy nhiều ông bà già, đã già gần sụm bánh chè mà vẫn còn lấy nhau. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa nực cười, tự nghĩ “già rồi còn làm ăn” gì được nữa mà bày đặt yêu đương!” Tôi đem ý nghĩ ấy nói với Ngoại tôi, lúc ấy bà gần bảy mươi. Ngoại tôi nói: “Cháu hổng biết, chớ chuyện tình yêu thì người nào đầu gối còn có máu thì còn muốn yêu và muốn được yêu.” Cách nay vài năm, tôi gặp người bạn vong niên, một nhà thơ lừng lẫy, tuổi gần chín chục, ông có người yêu ngoài sáu chục, tôi lại hỏi: “Anh già rồi còn gì nữa đâu mà yêu với yết?” Ông bạn tôi cười hồn nhiên, đáp: “Ở tuổi nào mà có người đề mình yêu và được người yêu mà không thích anh?”
Hồi đó, nghe Ngoại nói, tôi không phản đối,
nhưng không tránh được tức cười thầm. Tôi muốn hỏi: “ông Ngọai mất lâu rồi, bà
Ngoại có muốn yêu ai nữa không?” Nghĩ là vậy, nhưng tôi chẳng có gan đồng nên
không dám hỏi.
Bây giờ tôi đã sáu lăm, có mười đứa con,
với đàn cháu nội, ngoại gần bốn mươi đứa. Tôi đến Mỹ, vừa mười sáu năm. Tôi nhớ
rõ như vậy là năm tôi đến Mỹ cũng là năm bà Nội bà Ngoại lũ cháu qua đời. Tôi
quạnh quẽ từ đó. Ở vào cái tuổi xấp xỉ năm mươi mà “mồ côi”, lại mồ côi vợ trên
cái xứ dư thừa vật chất, nhiều cám dỗ nầy. Lòng tôi rất khó chịu và phải tranh
đấu thường xuyên trước sự cám dỗ quái ác kia.
Tôi chịu đựng như vậy gần tám, chín năm.
Thời gian ấy là một chuỗi dài đáng kinh sợ cho một con người còn sung mãn về thể
lực, nhưng lại thiếu thốn về tình cảm. Một thứ tình cảm đòi hỏi phải được đáp ứng
từ một người không cùng giới tính.
Như mọi sự vật, sức chịu đựng trong lòng
tôi cũng có giới hạn. Một hôm lòng khao khát trong tôi phát hiện ra nhược điểm
của biên giới đó, nó len lỏi chui ra ngoài và chẳng đặng đừng, tôi quyết định
đăng báo tìm bạn bốn phương, với hi vọng tìm được người bạn già cùng cảnh ngộ sớm
hôm tâm sự cho đỡ buồn. Nếu có thể cùng tiến tới để hủ hỉ bên nhau.
Sau khi viết nội dung lời rao tìm bạn, gởi cho tờ tạp chí địa phương. Trở vào phòng, lòng tôi cảm thấy vui vui, đứng trước gương ngắm nghía, tôi thấy vóc dáng mình cũng còn “ngon lành ra phết”, gương mặt cũng đầy đặn, mái tóc vẫn tiêu nhiều hơn muối, râu ria nhẵn nhụi, chung chung cũng còn tí “có lý với đời”. Tôi mỉm cười rồi chợt giật mình, cái hàm răng chỉ còn hơn mười cái. Tôi nghĩ, mình phải làm lại hàm răng. Thế là sáng hôm sau, tôi đi tìm một ông nha sĩ.
Ngày tạp chí Kiến Thức Phổ Thông Dân Việt
phát hành, đúng vào ngày hẹn tôi đến phòng mạch nha sĩ, nên quên phức nó đi.
Khi về, tôi vừa bước vào nhà thấy trên chiếc sofa đôi ở phòng khách, vợ chồng
thằng con Út đang ngồi bên nhau. Đứa cháu nội ba tuổi chạy tới chạy lui bên cha
mẹ nó. Thấy tôi, chúng nhìn tôi rồi ngó nhau tủm tỉm cười có vẻ khác lạ. Tôi
làm như không quan tâm định bước vào phòng thì vợ thằng Út nói:
– Thưa Ba, có tờ Dân Việt mới nè ba!
Trong khi tôi đưa tay lấy cuốn tạp chí từ
tay con dâu Út thì thằng chồng nó nhìn tôi cười, nói:
– Con đọc thấy lời rao tìm bạn của Ba,
nhưng con nghĩ Ba viết như vậy chưa đủ.
Tôi mở tờ báo, chọn mục “Tìm bạn bốn
phương”, dò lời rao của mình, đọc nhẩm: “Đàn ông 65 tuổi, góa vợ 16 năm. Hiện
đang sống với người con Út. Kinh tế, tài chính trung bình. Tìm bạn gái cùng lứa
tuổi, cùng hoàn cảnh. Nếu hợp sẽ tiến xa hơn. Thư về…”
Đọc xong, tôi nhìn nó, hỏi:
– Ba đăng như vậy là đủ rồi. Con nói thiếu
là thiếu chỗ nào?
Trong khi thằng con Út tôi cười ngặt nghẽo,
thì vợ nó vừa cười vừa đáp thay chồng:
– Hồi nãy, đọc báo thấy Ba rao tìm bạn, ảnh
nói với con, sao Ba không ghi thêm câu “Để ngắm nhau trong lúc vui và khi chết
có thêm người khóc!”
Tôi bật cười vì lời châm chọc của tụi
nó. Và tôi chợt nghĩ, cái tư tưởng của thằng Út nhà tôi, “để ngắm khi vui và…”
Sao mà nó giống hệt với cái ý của tôi gần năm mươi năm về trước, “già rồi còn
làm ăn gì được mà bày đặt…”
Tôi không nhớ rõ bao lâu, dường như hai
tuần sau thì phải, tôi nhận được bốn lá thư của “những người bạn gái cùng cảnh
ngộ như tôi”. Trong đó có một lá đáng chú ý nhất, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần.
Người đẹp viết:
“Ngày..
Kính gởi ông,
“Hân hạnh biết ông qua mục “tìm bạn bốn
phương”. Lần đầu tiên đặt bút viết cho một người không quen biết, tôi cảm thấy
e ngại thế nào ấy. Sở dĩ bức thư nầy gởi đến ông vì tôi muốn được giao thiệp với
ông để trao đổi tâm tư và học hỏi thêm những điều hay, ý đẹp của bốn phương. Hy
vọng thư tôi đến sẽ đem lại cho ông một niềm vui nho nhỏ và ông sẽ hồi âm với tất
cả lòng chân thành.
Mặc dầu chưa được biết ông lần nào,
nhưng tôi hy vọng ông sẽ là người bạn tốt của tôi sau nầy. Tôi không ao ước gì
hơn là có được một người bạn tri kỷ cùng chung lý tưởng, hiền lành, thành thật
để dìu nhau trên bước đường đời còn lại trên mảnh đất tha hương. Ngoài ra, tôi
không ước gì hơn nữa. Vì suốt đời tôi đã trải qua nhiều đau khổ đắng cay nên
mãi đến bây giờ vẫn cô đơn buồn chán.
Tôi nghĩ tiền tài, danh vọng không bao
giờ đem lại hạnh phúc lâu dài mà chỉ có sự chân thật mới đem lại cho chúng ta một
tình bạn cao đẹp đáng quý trọng mà thôi. Riêng tôi, với những tánh tình sẵn có
của một người phụ nữ Á Đông thuần túy hiền lành, đảm đang và chung thủy, hy vọng
sẽ được làm người bạn gái của ông sau nầy và mãi mãi…
Tôi là cựu nữ sinh trường trung học Gia
Long ngày xưa, sau khi tốt nghiệp đại học, lập gia đình với một thương gia xuất
nhập cảng và đã tan vỡ từ năm 1974, vì không chịu đựng được sự đau khổ triền
miên của ông chồng hào hoa, nhiều nhân tình…
Tôi và các con qua Mỹ theo diện đoàn tụ
gia đình do người chị ruột bảo lãnh trên 25 năm nay. Hiện các con tôi đã thành
tài và có sự nghiệp, lập gia đình, nhà cửa khang trang. Tôi không còn lo lắng
gì cho chúng nữa. Duy có một điều là tôi vẫn còn cô đơn và buồn chán vì từ trước
đến nay, tôi chưa hề tìm được bạn tri kỷ như tôi đã từng ao ước. Cái ao ước nhỏ
bé có được một người bạn đời chân thật, chỉ thế thôi ông ạ!
Đó là sự thật của lòng tôi. Tôi không
dám viết gì nhiều hơn sợ làm phiền ông chăng? Vả lại, việc làm đầu tiên bao giờ
cũng khó, khi ta chưa biết đường đi nước bước của nó. Dù sao tôi cũng rất mong
nhận được thư ông một ngày gần đây để chúng ta có dịp hàn huyên cùng nhau trong
những lúc cô đơn buồn thảm…
Xin phép ông cho tôi dừng bút. Hẹn những
cánh thư sau sẽ dài và vui vẻ hơn.
Thành thật chúc ông nhiều may mắn trên
đường đời.
Người bạn mới của ông
Trần Ngọc Lan Hương”
Tôi đọc đi đọc lại lá thư nhiều lần. Nội
dung của nó làm tôi thích thú. Người đẹp trong trang thư có những đặc điểm
tương đồng về học lực, hoàn cảnh, cô đơn… và nhất là cũng mong có một người bạn
thành thật để chia sẻ vui buồn… cũng như tôi. Tôi “chấm” ngay người đẹp có cái
tên đẹp đẽ nầy.
Tôi vào phòng, khóa cửa, tránh sự quấy
phá từ thằng cháu nội. Tôi viết thư cho người đẹp mới quen. Vì muốn trải tâm tư
qua trang giấy, tìm lại chút dư âm của thời trước bục giảng đại học. Tuy già
nhưng chúng tôi cũng biết lãng mạn chứ bộ! Tình yêu không phân biệt tuổi tác
nên ở bất cứ lứa tuổi nào cũng nôn nao, rạo rực như nhau.
Chúng tôi thỏa thuận không phone mà chỉ
thư cho nhau. Hệ thống bưu điện ở Hoa Kỳ làm cho cả hai chúng tôi rất hài lòng.
Mỗi xế chiều chúng tôi được thư nhau. Thư đi thư lại chừng hơn tháng, tình cảm
biểu hiện, rõ nét qua từng cánh thư. Chúng tôi gởi ảnh cho nhau. Khi gởi tấm ảnh
đến “cô Cử” gần bốn mươi năm về trước, tôi cẩn thận chọn một tấm ảnh vừa ý nhất,
“bô trai” nhất rồi cặm cụi viết vào đó, “Trao Lan Hương, người đem đến cho anh
nguồn vui và hạnh phúc.”
Đối lại, tôi cũng nhận được tấm ảnh của
người thương. Trong ảnh, dưới lăng kính lúp, tôi thấy người phụ nữ xinh đẹp, tuổi
trên dưới năm mươi, mặc thời trang, mái tóc dài chảy xuống ngập bờ lưng, kiểu
tóc gợi nhớ giảng đường đại học xa xưa. Trong ảnh, người đẹp đứng trên lan can
nhà.
Tôi rất thích thú vì ước vọng của mình
đã đạt thành. Tôi viết thư cho nàng, hẹn ngày gặp mặt. Hôm sau, tôi nhận được hồi
đáp. Nàng viết:
“Anh của em,
Không gì vui sướng bằng khi nhận được
thư anh. Hương mong anh từng giờ đó! Anh biết không anh?
Đã lâu lắm rồi trên ba chục năm nay,
Hương chưa bao giờ biết mong đợi ai mà bây giờ Hương đang mong chờ anh, chứng tỏ
tình Hương đối với anh như thế nào. Anh ơi, Hương hồi hộp quá..!
Theo ý anh, Hương quyết định chọn ngày…
chúng mình gặp nhau. Hương sẽ dành trọn vẹn ngày ấy bên anh.
Nhớ anh nhé, giờ ấy, ngày ấy nha anh!
Đêm về anh ngủ, mộng nhớ em nha!
Hôn nhiều,
Lan Hương của anh.”
Đọc thư xong, tôi thấy lòng rộn ràng
khôn tả. Nói ra sợ lũ trẻ chúng cười, chẳng hiểu sao lòng tôi lúc bấy giờ rạo rực
y chang như hồi mới biết yêu lần đầu. Tôi chợt nhớ đến lời của bà Ngoại tôi, và
tôi thầm phục chính mình đã không hỏi Ngoại: “Già rồi, còn “làm ăn” gì được mà
bày đặt yêu đương!”
Tôi ngắm gương, tóc hơi dài, tôi đi cắt
ngay. Chỉ còn khoảng mười tám tiếng đồng hồ nữa là chúng tôi gặp nhau. Tôi chọn
sẵn bộ veston đẹp nhất, chiếc càvạt xinh nhất, tìm quanh không biết cái kẹp càvạt
biến đâu rồi. Tôi phóng xe ra tiệm, nhân tiện đi rửa luôn chiếc xe.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Trước
gương, những sợi râu lún phún trên cằm bị tôi tận tình cạo nhẵn nhụi, cạo đi cạo
lại nhiều lần, cạo đến nỗi da mặt nghe ran rát mới thôi. Tôi lấy hàm răng giả
ra, săm soi, lau chùi lần nữa, gắn vào hàm, mỉm miệng cười, hàm răng đều đặn trắng
bóng nhô ra. Tôi hài lòng về nó. Xịt lên đầu chút keo, tôi chải đi, chải lại những
sợi tóc hiếm hoi, cố tình che dấu mái đầu hói của mình, nhưng tôi thất vọng.
Thôi kệ, trời sinh sao chịu vậy! Tôi tự an ủi, “dầu sao tướng tá của mình vẫn
còn có lý với đời”.
Tôi định bước ra cửa, thằng Út đang ngồi
vừa xem TV vừa uống cà phê sáng. Nó thấy tôi ăn mặc tươm tất, dáng điệu lăng
xăng, bèn cười hỏi:
– Hôm nay ba đi gặp Mami hả ba?
Tôi làm giọng nghiêm khắc:
– Chuyện của ba, con đừng có xen vào.
Vậy mà nó còn cười tiếp:
– Con có dám nói gì đâu! Thấy Ba vui,
con chúc mừng Ba mà! Ba cho con gởi lời chào Mami nha Ba!
Rồi nó ôm con nó vào lòng nói nựng:
– Con ngoan! Bữa nay ông Nội đi coi mắt
vợ, ít lâu nữa ông rước bà Nội về cho con. Hôm nay, con hổng được vào phòng lục
lạo thư từ của bà Nội nha!
Nói xong nó nhìn tôi cười, đứng lên dang
rộng hai tay hát:
“Tình yêu, ôi tình yêu,
Tình yêu làm cho lòng ta xôn xao,
Làm cho lòng ta nôn nao,
Làm cho giờ đây ta chao dao
Vì đêm qua ta không ngủ
Ta cám ơn tình yê…ê…êu…u!
Tôi không biết nó “sáng tác” lời ca quỷ
quái đó hồi nào. Nhưng qua lời nó “dặn dò” đứa cháu nội, tôi biết chắc một điều
là nó đã lén đọc thư Lan Hương gởi cho tôi. Đúng là “thằng con chết bầm”!
Mới đặt tay vào nấm cửa, tôi lại nghe
con dâu nói với chồng nó:
– Anh kỳ quá, cứ “phá” Ba hoài. Mình nên
thông cảm tuổi già cô đơn của Ba chứ anh!
Quay nhìn tôi, nó tiếp:
– Con chúc ba đi chơi vui vẻ. Ba lái xe
cẩn thận nha Ba!
Đúng là con dâu của tôi hiếu thảo, khôn
ngoan ra phết. Nó biết nói những lời làm vừa ý “ông già chồng”. Tôi bước ra
ngoài, kéo cửa ập lại. “Hổng dè, con vợ thằng Út coi vậy mà biết điều. Đúng là
khi chọn cưới nó cho thằng nhỏ, mình đã không lầm.” Tôi nghĩ, lòng cảm thấy vui
vui.
Trời Đông năm nay thật lạnh, lạnh dai dẳng,
lạnh lạ lùng.
Lòng tôi thì khác, ấm áp làm sao!
Tôi lên xe nổ máy. Chỉ gần ba mươi phút
nữa, nó – chiếc xe, sẽ có người đẹp ngồi chiếc ghế bên cạnh “lão tài xế”. Trên
đường tôi huýt sáo một bản nhạc tình, lòng cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tôi
phóng xe với tốc độ mà mỗi khi có việc hai tía con cùng đi, ngồi bên cạnh thằng
Út, tôi thường nhắc nhở nó, “Con chạy vừa thôi, đâu cần chạy nhanh như vầy!”
Xe vào Exit chỉ dẫn, tôi lấy tờ giấy hướng
dẫn lộ trình thủ sẵn trong túi ra xem, bất ngờ tay lái chao đảo, chiếc xe hơi lệch
trên đường. Tôi nhẩm đọc,
“… quẹo trái, đến đường A, quẹo phải, gặp
đường……… Đây rồi, số Z đúng rồi…”
Xuống xe, cẩn thận như chàng trai đi làm
rể trước khi vào cổng nhà nhạc gia, tôi vuốt ve áo quần cho thẳng thớm, giữ
thái độ bình thản, sửa tướng, “đường bệ” đi vào.
Ngôi nhà thật sang trọng, theo lời dặn của
người đẹp, không cần bấm chuông, tôi gõ nhẹ vào cửa. Chỉ tiếng gõ đầu, cánh cửa
mở ra. Nàng chờ sẵn.
Trước mắt tôi, người đàn bà khoảng sáu
chục, vóc người mảnh khảnh, làm da trắng ngần, mặc đầm dài, trang điểm nhẹ, nét
quý phái biểu hiện trên gương mặt mà nét thanh tú ngày nào còn phưởng phất đâu
đây.Chiếc mũi thon, thẳng, kín đáo trên gương mặt trái soan đầy đặn, sáng sủa,
trí thức dưới chiếc kính lão đắc tiền.
Tôi hỏi:
– Chào bà. Thưa bà tôi muốn gặp Lan
Hương.
Người đàn bà nói:
– Xin chào ông, xin lỗi, ông là…
Tôi tiếp lời:
– Tôi là Tân, Nguyễn Đại Tân.
Người đàn bà cười khoe hàm răng trắng, đều
như hạt bắp:
– Hân hạnh được gặp anh. Em là Lan
Hương.
Tôi hơi giật mình, thoáng chút ngỡ
ngàng. “Bà cụ” trước mặt tôi phưởng phất nét đẹp người trong ảnh mà Lan Hương
đã gởi tôi, nhưng thể chất già hơn nhiều. Còn tấm ảnh cho thấy “người đẹp của
tôi” chỉ khoảng trên dưới năm ba. Ai ngờ… Có lẽ Lan Hương nhận ra ý tôi, nàng
cười nói:
– Tấm hình em gởi đến anh, chụp hồi em
năm mươi hai tuổi, gần mười năm nay em không có chụp hình. Xin lỗi anh!
Đúng là nàng đã dối. Nhưng tôi chẳng dối
nàng là gì! Khi gởi ảnh nàng tôi cũng lựa, chọn tấm ảnh “bô nhất” chụp hơn mười
năm trước. “Đúng là vỏ quýt dày gặp móng tay… sắt”. Mà hổng sao, nàng của mình
rất đẹp lão. Tôi nghĩ.
Chúng tôi cùng ngồi xuống. Trong khi tôi
còn phân tâm, Lan Hương cất tiếng. Giọng nàng êm như lời văn trên những cánh
thư gởi đến tôi. Nàng khéo léo:
– Em có cảm tưởng, dường như anh già dặn
hơn tấm hình em có được.
Tôi không biết nàng nói thật hay là để
trách khéo tôi, “anh cũng như em thôi, vậy mà còn trách người ta.” May thay!
nàng đã giúp tôi trả lời:
– Sáu lăm tuổi mà trông anh còn trẻ, khỏe
mạnh như trên năm mươi. Em rất mừng!
Tôi tiếp lời người đẹp:
– Em rất đẹp và quý phái. Được em chấp
nhận anh làm người bạn đời, anh rất vui mừng!
Lan Hương khoe vành môi không son bóng mọng
trong nụ cười duyên dáng:
– Cảm ơn anh! Mời anh dùng nước.
Tôi đứng lên, đến bên nàng. Lan Hương
cũng đứng lên. Tôi nắm tay nàng rồi bất thần ôm trọn thân hình thon gọn ấy vào
lòng. Nàng áp đầu vào vai tôi, lim dim đôi mắt đón nhận tình yêu như thuở xuân
thời. Tôi tìm môi nàng, Lan Hương đáp nhận. Bốn cánh môi gặp nhau, quấn quýt.
Hai hàm răng giả mới gắn mấy ngày chưa
quen, tôi cảm thấy khó chịu. Ngoảnh qua, tôi vội gỡ nó cho vào túi quần, lại tiếp
tục đường môi. Toàn thân Lan Hương mềm nhũn, run bần bật, chẳng khác gì người
tình đầu của tôi hơn bốn mươi năm trước.
Tôi vuốt tóc nàng, Lan Hương đưa tay giữ
chặt, nói trong hơi thở thều thào:
– Đừng anh ! Em xuống tóc (cạo đầu) cầu
nguyện Trời Phật ban cho em được gặp anh là người mà em nghĩ rằng, anh đến với
em bằng tất cả lòng thành thật. Và chúng ta sẽ dìu nhau đi hết quãng đời còn lại.
Đừng buồn em nghen anh!
Tôi chết lịm vì những lời ngọt ngày ấy,
nhưng tôi không buồn vì mái đầu trọc của nàng, ngược lại tôi xúc động, lòng cảm
thấy rưng rưng đón nhận mối chân tình của người “lão bà” đáng yêu đáng quý nầy./-
Thái
Quốc Mưu
Tại sao không ? Anh Hăng rết, em hết tóc, đó mới thật yinh yêu.
ReplyDelete😄😁😆😅🤣😂