Một ông giáo sư tiến sĩ nông nghiệp được
phân công về huyện để nghiên cứu thực tế về nông nghiệp ở địa phương.
Đi được nửa đường thì trời đã sụp tối,
cơn mưa lại ầm ầm kéo tới, hai bên đường toàn ruộng nương vắng vẻ, đang lo lắng
bỗng nhiên ông thấy phía trước có một quán nước le lói ánh đèn.
Dừng xe lại, ông hỏi cô chủ quán trạc
ngoài 30 đang dọn dẹp quán: Cô chủ quán ơi, cô có bán gì ăn không?
Cô chủ quán nhìn người đàn ông trung
niên, hỏi lại: Anh đi đâu về vùng này?
Ông giáo sư nói về công việc của mình,
cô chủ quán nhận ra người này cần phải được giúp đỡ.
Cô mời ông vào cùng ăn bữa cơm với mình,
cơm nóng thức ăn ngon, men rượu quê thì thật ấm nồng, ngoài trời thì mưa to sấm
giông chớp giật, khiến người bên trong cảm thấy càng gần gũi nhau. Cô chủ quán
kể rằng chồng cô đi bộ đội, đã biệt tích 10 năm rồi không thấy tin thư...
Đôi má đỏ hồng và ánh mắt long lanh, cô
nói với ông tiến sĩ:
- Cơn mưa này biết đến bao giờ mới dứt?
Thôi anh nghỉ lại nhà tôi đêm nay, mai hãy lên đường.
Ông giáo sư tiến sĩ nghe vậy vui mừng lắm,
ông cảm ơn cô chủ quán rối rít.
Hai bên cứ thế trò chuyện đến khuya. Cô
chủ quán tình tứ hỏi ông tiến sĩ:
- Anh là giáo sư tiến sĩ về nông nghiệp,
cho em hỏi việc này: Nhà em có con vịt cái trắng mà chồng nó đi biệt tích đã
lâu. Một hôm con vịt nhớ chồng quá nên nó quyết định đi tìm chồng.
Đi một ngày nó gặp anh vịt đen và hỏi về
chồng mình. Anh vịt đen đáp, cho tôi đạp một cái tôi chỉ cho. Chị vịt đồng ý,
xong việc anh vịt đen chỉ đường cho chị vịt đi tiếp.
Ngày hôm sau gặp bác vịt xám, chị lại hỏi
về chồng mình. Bác vịt xám nói, cho tôi đạp cái tôi chỉ cho...
Cứ thế ngày này qua ngày nọ, chị vịt gặp
tiếp anh vịt trắng, chú vịt nâu. Cứ ai cũng đạp chị một cái, mà đi mãi chị vẫn
không tìm được chồng.
Anh cho em hỏi nhé, thế con của chị vịt
trắng nhà em sau này có lông màu gì?
Ông giáo sư tiến sĩ lấy máy tính ra tìm
bản đồ gen rồi tổ hợp gen hoài mà không ra, cô chủ quán má hồng đợi lâu quá, buồn
tình vào phòng đi ngủ.
Sáng ra, cô chủ quán thấy ông giáo sư vẫn
còn loay hoay với cái máy tính, ông xin lỗi cô rằng đề tài "con vịt cái
tìm chồng" thật là quá khó nên ông chưa có lời giải, xin hẹn một dịp khác
sẽ trả lời, ông cám ơn cô và từ giã lên đường để đi cho kịp.
Cô chủ quán buồn rầu nghĩ thầm trong bụng:
- Dịp khác chắc cũng như vậy thôi, làm bà mất toi chai rượu mà còn khó chịu cả đêm. Mẹ kiếp, GIÁO SƯ TIẾN SĨ NGU HƠN CẢ VỊT.
No comments:
Post a Comment