Monday, July 29, 2013

Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ (Chương 8)

Chương 8

Đã hơn một tuần không gặp, nhớ Frère nhớ quay quắt khôn cùng, Như Kim rất muốn vào thăm nhưng cố dằn lòng nén dạ.  Mấy lần Trúc sang rủ cô vào trường xem thông cáo ngày học nhưng cô không muốn đi vì còn muốn lánh mặt Frère, để yên cho Frère suy nghĩ. Chiều hôm qua, Trúc và Mai lại sang nhà cô cho hay mọi tin tức ở trường, ba hôm nữa thì học lại, các Frères đi Tết đều đã trở về, học sinh nội trú cũng đã trở lại đầy đủ. Nhà trường nhắn gọi học sinh sáng thứ bảy mai này hãy vào cho thật đông đủ để đi công tác lạc quyên cứu trợ đồng bào nạn nhân chiến cuộc. Vì thế sáng hôm nay ba đứa hẹn nhau đến trường để cùng tham gia góp sức.

Khi các cô tới trường thì đã thấy một đám đông học sinh tụ tập trước cửa văn phòng vừa chờ nhận công tác vừa chuyện trò tở mở, tay trong tay thân mến, ánh mắt chan chứa vui mừng vì đã còn gặp lại nhau sau trận đột chiến khốc liệt thương tàn.  Cô cũng gặp lại hầu hết các bạn chung lớp, nội trú cũng như ngoại trú.  Tân “cù lần” cũng đã trở lại từ Cần Thơ, trông thấy cô, trong giây phút Tân cơ hồ quên mất mối hận tình vì cô trước kia chạy đến bên cô hỏi han mừng rỡ và kể lể chuyện giặc giã quê nhà.  Khải cũng có mặt gần đó nhưng Khải chỉ lặng lẽ nhìn cô với nụ cười buồn vì có lẽ muốn giữ lời làm “quân tử nhất ngôn” không quấy rầy đến cô nữa như đã từng nói trong một ngày cuối năm.

Bên trong văn phòng, Frère phó và Frère Venance đang phân phối những mảnh phù hiệu và những tuyến đường phải đi cho từng toán học sinh.  Mai ỏn ẻn lên tiếng :
          - Frère chia cho tụi em mấy con đường gần thôi nghe Frère.  Đừng bắt tụi em đi xa nắng nôi mệt nhọc lắm.
Frère lắc đầu nói:
          - Đâu được nè. “Làm việc nghĩa chớ tính lợi hại”, Mai quên rồi sao?  Frère chia cắt đồng đều, mỗi người phải hy sinh chịu khó một chút thì việc làm của mình mới có ý nghĩa có giá trị chớ.
Trúc chen vào trêu chọc:
          - Phải chi nó được đi chung với anh Dương của nó thì thiên đàng địa ngục gì xa xôi tới đâu nó cũng sẵn lòng đi tới, có đâu mà than vãn mè nheo.

Chuyện của Mai và Dương hình như cả trường không ai xa lạ gì.  Và nghe đâu đôi bên gia đình đã tính chuyện đính hôn cho hai người trong một ngày gần đây.  Nghe Trúc nói, cả đám cười ầm lên làm Mai thẹn thùng mắng mỏ và đập vào vai Trúc lia lịa.

Sau khi cắt đặt phân công và được dặn dò trở về trước giờ cơm trưa, bọn học sinh không chần chờ bắt tay ngay vào việc.  Như một đàn chim én được tung ra khắp trời, đám người tuổi trẻ hăng hái tuôn ra cổng đi làm nghĩa vụ của mình bằng những bước chân tin tưởng vững vàng và những tiếng cười dòn tan phấn khởi. Như Kim chậm bước lại để ngắm nhìn như ngắm nhìn một bức tranh truyền thần sống động.  Trúc, Mai và đám bạn vô tình vẫn thản nhiên đi trước bỏ cô lại đằng sau một đổi khá xa.  Frère từ trong văn phòng bước ra, đã đến bên cô mà cô vẫn chưa hay biết.
          - Em suy nghĩ gì mà đứng tần ngần đó vậy, sao không đi nhanh theo các bạn? 
Nghe tiếng Frère, cô giựt mình quay lại mỉm cười đáp:
          - Em có cảm tưởng chúng em là những cánh én đi góp nhặt lại mùa xuân cho những mảnh hồn đã vỡ, cho những kẻ không may đã bị cướp mất mùa xuân trong cuộc chiến.  Frère có nghĩ thế không?
          - Em ví von hay lắm, đúng lắm.  Vậy thì con én nhỏ của Frère hãy bay đi và hãy mang về mùa xuân cho Frère với dù là mùa xuân muộn nhé em.  Bao ngày qua Frère mòn mỏi trông em mà em chẳng đến, muốn đi thăm nhưng thấy không tiện đành nén lòng thương nhớ đợi chờ, gởi cả vào trang thư.  Đây lá thư Frère viết cho em tối hôm qua, nói với em một quyết định, Frère đã suy nghĩ kỹ rồi, chìu ý Frère em nhé.  Thôi em hãy đi đi kẻo lạc mất các bạn.

Frère dúi vào tay cô lá thư rồi quay đi về hướng văn phòng. Cô cũng vội bước nhanh lên đuổi theo các bạn. Khi cô đã song bước với Trúc, Trúc vờ vĩnh thăm dò :

          - Đi gì mà chậm như rùa?
Cô nhát gừng đáp:
          - Thì tại không muốn đi mau.
Trúc lườm lườm nhìn cô soi mói:
          - Chớ không phải muốn đi chậm lại để chờ một người hay sao?  Lúc tao quay đầu lại phía sau để kiếm mày, tao thấy mày đang trò chuyện với Frère có vẻ tương đắc lắm, làm như thế gian chỉ có hai người.
Cô cau mày trừng mắt với Trúc:
          - Tao thì tao không có ý đó nhưng mày muốn nghĩ sao thì nghĩ.  Thiên hạ bây giờ đã chịu ban bố cho tao hai chữ “bình an” thì mày cũng nên làm ơn mắt ngơ tai điếc cho tao nhờ với, “chị hai” à.  Tao tưởng đâu qua một năm thêm một tuổi, mày đã bỏ được cái tật dòm ngó chuyện người ta rồi chớ.
Thấy hai đứa có vẻ sắp “chỏang” nhau, Mai vội chen vào:
          - Ê, bộ tụi bây tính sinh sự hay sao?  Có muốn gây thì cũng phải đợi xong việc về nhà rồi hãy gây. Còn bây giờ thì phải chuẩn bị mặt mày cho tươi tắn lên thì mới mong ăn khách được.  Đi xin tiền mà quạu quọ như tụi bây ma nào mà cho.  Tao thấy ba cái mớ phù hiệu “Cứu trợ đồng bào nạn nhân chiến cuộc” này đi tới chiều cũng không hết nổi nữa đừng nói chi tới trưa thôi.
          - Không hết thì cứ mang về trả lại văn phòng chớ lo gì miễn là mình “tận nhân lực” thôi  chớ.  Mình cứ đi ra chợ, kẻ qua người lại dập dìu thế nào cũng “khẳm”.  Mày có nhớ kỳ đi lạc quyên cho hội Hồng Thập Tự  hồi cuối năm đệ tứ cho trường cũ mình đó hay không, tụi mình đã ra “trấn” ngay chợ, mấy bà đi chợ ăn hàng xong còn vài ba xu lẻ đâu có tiếc rẻ gì mà không bỏ vào hộp cho mình làm phước để tích đức.  Lần này mình cũng cứ “bổn cũ soạn lại”, dễ dàng thôi.  Nhớ bữa đó tao đã gặp…

Nghe Trúc nói đến đây, cô như sực nhớ ra điều gì vội kêu lên cướp lời Trúc:
          - À Trúc, mày nhắc tao mới nhớ ra một chuyện.  Bữa đó, con Mai bưng hôp tiền, mày gặp má ở chợ, bắt bà phải nộp tiền “mãi lộ” rồi mới cho đi.  Còn tao đang đứng lơ tơ mơ với hy vọng được một mạnh thường quân nào chiếu cố thì chợt thấy một ông Frère từ xa lơn tơn đi tới, tao đinh ninh thế nào cũng “trúng mánh” vì nhà tu chắc hẳn phải giàu lòng bác ái thương người.  Tao hăng hái bước lại gần xin gắn một cái “huy chương”, không dè ông ta khoác tay lia lịa nói  “Frère hổng có tiền” làm tao quê quá cở.
Ba đứa khúc khích cười làm các nhóm đi trước tò mò ngoáy cổ lại nhìn.  Cô hạ giọng nói tiếp:
          - Bây giờ tao mới sực nhớ ông Frère đó chính là ông Venance dạy Pháp văn lớp mình hiện giờ.  Thảo nào lúc mới vào học, gặp Frère tao thấy ngờ ngợ quen quen, tao có cảm tưởng như có gặp ở đâu rồi mà nhớ hoài không nổi.  Hôm nào có dịp tao sẽ nhắc Frère chuyện này xem Frère có nhớ gì hay không.  Thật không ngờ.
Trúc gằn giọng:
          - Không ngờ gì, không ngờ có duyên đến thế à?

Giọng Trúc có vẻ mát mẻ ganh ganh nhưng cô không để ý, cô chỉ gật đầu cười mỉm, lòng thầm nghĩ đến chuyện định mệnh và duyên số như chiều nào trên phòng Frère đã nói với cô.  Định mệnh đã sắp bày cho hai người một lần sơ ngộ trong một buổi chợ năm xưa và đã xui khiến cho hai người gặp lại.  Nếu cô và Frère không duyên số với nhau thì có lẽ nhà dòng chưa bày ra chuyện thâu nhận nữ sinh vào niên khoá này, đúng vào niên khóa cuối cùng mà Frère còn lưu dạy ở đây để cô vào học, để khi tái hợp, cái cảm giác thân quen từ muôn kiếp đã khiến hai người gắn bó yêu thương.  Cô lại liên tưởng đến lá thư Frère vừa trao mà cô chưa có cơ hội đọc đến.  Tuy chưa biết Frère viết gì trong đó nhưng cô có thể suy đoán được nội dung như thế nào rồi qua những lời bóng gió của Frère lúc nãy, bảo cô hãy mang về  mùa xuân cho Frère dù là xuân muộn, cho một cuộc đời đã vì nghiệp cả hiến dâng.  Cô nghĩ ngợi loanh quanh không nói gì thêm nữa khiến Trúc buồn tình quay sang gợi chuyện với Mai trên suốt đường ra chợ.

Buổi trưa khi hoàn tất nhiệm vụ, đoàn học sinh lũ lượt kéo nhau trở về với những thành quả thu nhặt được từ khắp các nẻo đường, tuy chẳng là bao nhưng đáng quý ở tấm lòng tương thân tương trợ.  Trao hộp tiền cho Frère phó xong, cô vội vã ra về ngay mặc cho lũ bạn còn nấn ná cà kê chuyện trò.  Về đến nhà gặp lúc má đang dọn cơm trưa, má bảo ăn luôn nhưng cô than mệt nói để ăn sau.  Cô mang bức thư Frère ra chiếc võng trước hiên nhà nằm đọc. Thư rằng :

  
“Người phương nam yêu dấu,
Biết rằng em không đến được nhưng Frère cứ đợi cứ trông, đợi trông để rồi não nề thất vọng.  Hán tự có câu “Nhứt nhựt bất kiến tam thu hề”, một ngày chẳng gặp tưởng chừng ba thu, vậy một tuần không gặp, em tính xem là đã bao nhiêu năm rồi.

Em yêu, sau bao ngày đắn do suy gẫm, lời khuyên của em vẫn không làm Frère đổi thay  ý định.  Frère đã quyết định về với em, Frère không muốn làm nữa một kẻ độc hành suốt kiếp mà đường đời từ đây ước ao được cùng em chung lối chung đường.  Khi xưa Frère còn quá trẻ nên đã không nhận thức được hướng đi của mình, Frère đi tu là vâng theo ý Chúa như một định số đã được an bày không thể trốn tránh từ nan.  Nay Chúa đã khiến xui cho Frère gặp em, yêu em, Frère nghĩ rằng ơn thiêng liêng kia đã dứt.  Lý tưởng đã không còn là lý tưởng nữa thì còn đa mang bận bịu làm gì cho thêm phiền não cuộc đời.  Chúa muốn cho con cái Chúa tất cả đều hạnh phúc thì ta hãy chọn con đường nào hạnh phúc mà đi.  Trước Frère biết bao nhà tu đã hoàn tục lập gia đình, điều đó chẳng có chi là tội lỗi.  Đời tu hành hay đời trần tục gì thì phước đức cũng như nhau miễn sao ta biết giữ lời Chúa dạy sống đạo đức ngay lành, trọn lòng bác ái. Mà muốn bác ái với tha nhân thì trước tiên phải bác ái với chính mình. “La charité commence par soi- même”.

Em cứ nghe anh, chìu anh, đừng bắt anh hy sinh thêm nữa.  Khoảng đời phụng vụ vì Chúa đến đây anh nghĩ là đã đủ, khoảng đời còn lại hãy cho anh được nghĩ đến anh, hãy để anh dành cho em, cho tình yêu chúng mình.  Em đừng nghĩ ngợi lo âu, chỉ cần cho anh biết là em có tin tưởng nơi anh, có bằng lòng cùng anh đắp xây một mái ấm gia đình.

Ngày học sắp đến, anh rất vui mừng vì sắp được thấy lại em hằng ngày nhưng đồng thời cũng rất đau buồn vì ngày tan trường cũng đã gần kề đâu đây.  Không bao lâu nữa anh sẽ phải xa em nhưng anh đi rồi anh sẽ về.  Trước khi ra đi anh sẽ bàn tính với em về tương lai chúng mình để em yên lòng chờ đợi.  Yêu em, anh phải chuẩn bị cho em một tương lai vững vàng chớ không phải là những chuỗi ngày bấp bênh đầy lo lắng.

Từ đây có lẽ anh sẽ viết thư cho em thường xuyên hơn, em hãy bao tập lại bằng loại giấy bao dày không nhìn thấu được bên trong để mỗi khi em góp bài lên anh sẽ gởi vào đó một lá thư cho em nếu cần.  Hồi âm cho anh nhé, em thương". 

Nửa phần thư sau, Frère đã đổi tiếng xưng “Frère” bằng tiếng “anh” đúng nghĩa một người tình.  Frère không muốn mình là Frère nữa khi đã sắp thoát thai làm một phàm nhân tục tử, khi đã nói rồi chuyện tình tự thế gian.  Ngôi cao chín bệ hay thiên đàng nước Chúa giờ đây cũng không còn cao trọng nghĩa lý gì, cũng không làm sao quyến rũ hay sánh bằng một vòng tay tình ái tuy rất thường tình nhỏ nhoi.  Cô áp lá thư vào lòng bồi hồi sung sướng nghe chừng hạnh phúc đâu đây.  Lời lẽ trong thư như một nguồn suối tình lai láng, suối sẽ đổ ra sông mà cô là sông ngòi không thể nào không đón nhận.  Cô sẽ đón lấy chàng, đón lấy tấm chân tình nồng nàn thâm thúy đó như một phần thưởng trời ban bằng tất cả thiết tha vui mừng và lòng biết ơn Thượng Đế.  Giấc mộng chung đời chẳng biết rồi có được như ý hay không nhưng giờ đây cô cảm thấy mình là kẻ có diễm phúc nhứt trên đời.

****************************

Nền an ninh ở khắp mọi nơi trong cũng như ngoài thành phố giờ đây đã được vãn hồi ổn định.  Nhịp sống hằng ngày của mọi tầng lớp người dân lại luân lưu như cũ cho đường phố hôm nay tung tăng lại những bước chân chim học trò.  Sau những ngày xa thầy vắng bạn vì binh lửa dậy trời, giờ đây lũ học trò lại cắp sách đến trường trong bao nỗi hân hoan.  Sân trường hôm nay rộn rịp sống lại những ngày học cũ, hoa bướm cũng xôn xao đón mừng đàn chim nhỏ trở về.

Các lớp học vẫn còn đầy đủ những khuôn mặt xưa, thầy trò may mắn không một ai thiếu mất, vẫn không khí vui tươi rộn rã như ngày nào nhưng riêng cô, cô cảm thấy dường như có một nỗi buồn nào đó đang chực chờ lảng vảng đâu đây.  Trong bài diễn văn trước khi vào lớp sáng nay, sư huynh hiệu trưởng bảo với học sinh rằng, cuộc chiến đã làm đình trệ ngày học, bài vở còn rất nhiều mà niên học chẳng còn bao lâu, không đầy ba tháng nữa là sẽ chấm dứt.  Thế nên học sinh phải “chạy nước rút”, phải cố gắng chuyên cần, các cuộc chơi phải được ngưng hẳn để học ráo riết cho kịp chương trình đã ấn định.  Không đầy ba tháng nữa là sẽ tan trường, người sẽ phải ra đi! Hồi chuông ly biệt đã được gióng lên ở hiệp đầu, đã lên tiếng báo động với cô rằng cô không còn bao nhiêu ngày nữa để học để yêu, để hẹn hò, để trang diễm tình còn được tô thêm nữa những sắc màu yêu đương.  Ôi! Buồn làm sao tình yêu dưới mái học đường, những ngày bên nhau không dài như mơ ước!  Những ngày còn lại này cô sẽ hết sức trau chuốt khắc ghi, sẽ là những trang lưu bút được nâng niu giữ gìn để mai đây nếu có tiếc ngày đã qua hay tưởng nhớ đến người đã mịt mù xa vắng thì cũng còn đây bao chứng tích âm thừa cho lòng không trống vắng cô liêu.

Hai giờ học cuối của buổi học hôm nay là giờ Pháp văn.  Dạy xong như thường lệ, Frère cho bài tập về làm.  Bên dưới bàn học sinh có đứa lên tiếng kêu nài than van:
          - Thôi hôm nay miễn bài tập đi Frère.  Mới vào học lại còn lười quá.
Frère lắc đầu cười bảo:
          -Thì làm đi rồi sẽ siêng trở lại.  Học sinh ngữ muốn mau tiến là phải làm bài tập đều đặn và thường xuyên.  Frère không ngại chấm mà các em ngại làm hay sao.  À, còn bài luận Frère cho hôm nghỉ Tết các em đã làm xong chưa, hãy nộp lên cho Frère đi chớ.  Ai chưa xong thì Frère gia hạn cho hai hôm nữa, không làm không được đâu nhé vì Frère sẽ lấy điểm vô sổ hằng tháng để cộng hạng đó.

Frère nói xong thì giờ tan học cũng vừa điểm.  Bọn học trò ùn ùn kéo nhau lên bàn Frère, có đứa góp bài, có đứa xin hoãn.  Cô chậm rãi thu dọn sách vở cất vào cặp và đi ra cửa đứng chờ Trúc và Mai.
Khi đám học sinh đã ra hết, Frère cũng cầm xấp bài lững thững đi ra.  Trúc, Mai và cô đang chia tay với Lan.  Đi ngang chỗ bọn cô đứng, Frère dừng lại dặn dò:
          - Các cô nhớ làm bài tập nhé.
Câu nói là câu nói chung nhưng ánh mắt lại hướng về cô với ý riêng.  Cô ngầm hiểu rằng Frère muốn nhắc cô việc hồi âm bức thơ của Frère hôm nọ.  Cô cười nhẹ đáp:
          - Đó là bổn phận của tụi em, Frère đừng lo, tụi em biết mà.

Hai hôm sau giờ Pháp văn lại đến.  Cô chỉ đợi có thế, quyển bài tập được góp lên có kèm theo những dòng chữ hồi âm bên trong lớp giấy bao dày.  Cô viết:

“Frère thương,
Bấy nhiêu ngày xa vắng, biết rằng Frère trông Frère đợi nhưng em chẳng dám vào thăm quấy rầy vì muốn để Frère được bình tâm suy nghĩ.
Frère thương, nếu Frère nghĩ rằng công nghiệp của Frère đã dứt, lý tưởng đã không còn là lý tưởng nữa thì em còn biết nói gì hơn, còn biết khuyên nhủ Frère như thế nào.  Nếu Frère nghĩ rằng em là một ngày mới sau một đêm dài âm u, một mái ấm êm đềm  cho người lữ khách dừng chân sau một cuộc hành trình gian khổ, một chiếc đũa thần có thể gõ vào đời Frère hạnh phúc thì em không gượng gạo nữa chối từ .  Em sẽ chìu lòng Frère để mọi việc xuôi theo tự nhiên như ý Chúa, để khoảng đời còn lại của Frère không còn nữa là những chuỗi ngày khô cằn trong sa mạc, cứ hoài tưởng đến ảo ảnh thiên đàng mà bỏ sót đi những giọt nước trần gian ngọt ngào tươi mát.  Em sẽ bỏ tiếng “Frère” tu trì đầy ngăn cách đó như anh đã muốn từ bỏ để gọi bằng tiếng “anh” trần tục gần gũi thương yêu cho cuộc tình này đúng nghĩa trọn vẹn như bao cuộc tình.

Anh yêu, được anh ước hẹn trở về, em rất sung sướng mãn nguyện.  Đời có anh là có tất cả, em không còn mơ ước nào hơn.  Huống chi, yêu nhau là chấp nhận, là chia sẻ với nhau mọi hoàn cảnh, anh đừng quá lo lắng cho tương lai, em không ngại dẫu ngày mai chớp bể mưa nguồn.  Ngày tan trường sắp đến, em cũng như anh không tránh được nỗi sầu ray rứt trong tim nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là một cuộc tạm biệt, vì như anh đã nói anh đi rồi anh sẽ trở về.  Với tình yêu của anh, em rất vững lòng tin tưởng và sẽ yên phận đợi chờ, chờ anh một ngày vui tái ngộ để nói với nhau câu trăm tuổi bạc đầu…”

Cuộc tình tưởng sẽ trái ngang nan giải ai ngờ lại được chàng  tính nhẩm cho ra một đáp số hết sức nhanh chóng dễ dàng như hai với hai dứt khoát là bốn không cần phải thắc mắc so đo.  Phải chăng vì căn tu của chàng đã dứt, ơn thiêng liêng đã tận nên chàng mới mạnh dạn cương quyết hoàn tục bỏ đạo về đời đi theo tiếng gọi của con tim.  Dù đạo dù đời, con đường nào cũng có thể làm vinh danh Thiên Chúa; thôi thì xin Chúa hãy rộng lòng hóa giải cho chàng lời khấn năm xưa để chàng được dừng lại bước gian nan về dưới mái nhà thỏa niềm mơ ước ban sơ đầu đời.  Xin Chúa hãy tháo củi xổ lồng cho nai kia về bên đồng xanh suối mát, cho chim kia được toại ý mặc tình xây đắp cho đời mình một tổ ấm uyên ương. 

Riêng phần cô, từ đầu cho đến giữa cuộc, cô đã bao phen đánh thức nhắc nhở chàng nhưng chàng cứ tảng lờ phớt tỉnh không nghe.  Cho nên lần này, trước cái quyết định tối hậu và nhứt là cái dự trù tương lai quá hấp dẫn của chàng, cô không còn can đảm đâu mà từ chối hay cao thượng rởm khuyên lơn.  Đời người con gái, phải chăng hạnh phúc lớn nhứt là được thương yêu và nguyện vọng lớn nhứt là được cùng người mình yêu chung sống bên nhau cho đến mãn kiếp mãn đời.  Thế thì giờ đây hạnh phúc đã đến tay, nguyện vọng sắp sửa đạt thành thì cô còn ngại ngùng phân vân gì nữa mà không lập tức nắm giữ ngay cho mình.  Con người có mấy khi được sống cho mình, cho hạnh phúc của chính mình đâu, nếu Thượng Đế đã ban cho tức là mình xứng đáng để nhận thì tội gì mình không nhận lấy, tội gì mình phải chịu khổ hy sinh.  Nếu lương tâm có kêu rêu, dư luận có chỉ trích thì cô cứ đổ thừa cho số mệnh.  Bởi tại số mệnh đã dẫn lối đưa đường, đã kết hợp cho cô với chàng chớ tự hai người từ đầu vốn là xa lạ nước lã người dưng, có biết gì nhau đâu mà tính chuyện một nhà...

No comments:

Post a Comment