Ở trên đời có những chuyện tréo cẳng ngỗng một cách chướng tai,
gai mắt. Người ta thích nịnh hơn nói thật, nói thẳng. Ai cũng tỏ ra ta đây hơn người,
khoe những cái hay (không có), che những cái dỡ (dẫy đầy) mà làm những việc
đáng phiền hà. Khi khen thì vỗ tay rần rần. Khi chê thì “ngậm máu phun người”.
Làm sao mà tiến bộ!? Nói một đường làm một nẻo. Nói chống Cộng thì y như rằng,
làm lợi cho Việt cộng. Nói lương thiện, y như rằng làm chuyện bất đạo. Mới dưới
tượng Chúa xưng tội, dưới tượng Phật sám hối bước ra, thì vẫn cứ mưu tính
chuyện vô lương. Những kẻ huênh hoang nhất là những kẻ ti tiện nhất. Chúng tôi
xin đơn cử vài mẫu chuyện mắt thấy tai nghe đầy dẫy thành phố nhỏ
nhoi của chúng tôi, thành phố Kansas City của tiểu bang Missouri, thấy mà không
nói thì không chịu được!
Có một tiệm, tôi chỉ nói có
một tiệm buôn bán DVD, CD ở đây cứ sang lậu các dĩa DVD, CD của các trung tâm,
của các nhà làm phim, của các ca sĩ… mà bán. Và bà con ta có những người thuộc
loại keo kiết cứ kiếm các dĩa dvd, cd sang lậu đó mà mua. Mua mua, bán bán… các
trung tâm sản xuất đóng cửa, các ca sĩ, nghệ sĩ giải nghệ. Một, hai năm nữa,
khắp nơi trên thế giới, chỗ nào có người Việt thì có từng đống, từng đống nhạc “như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” bán rẻ 1 đồng, 5 cắc cũng mua nghe cho đỡ
ghiền, rồi thành Việt Cộng hồi nào không hay.
Lương tâm đâu!? Ðạo đức đâu!? Người Việt Quốc Gia đâu!? Những kẻ
bần tiện, làm những chuyện bất nhẫn, bất nhân, bất nghĩa như vậy cứ vênh vênh
cái bản mặt tự đắc, tự kiêu có bao giờ thấy tội trước Phật, trước Chúa… vễnh to
lỗ tai nghe người ta chửi, rủa đến ba đời tổ tiên mình?
Việt Nam mới qua, thấy
cái gì cũng ham, cũng hám:
Thấy mấy xe mua hàng (shopping cart) ở các cửa tiệm mạ kền bóng lộn khoái quá,
quen thói “chôm chỉa” ở Việt Nam, bèn lén lút đẩy về nhà dấu làm kỷ vật ăn cắp.
Một chiếc rồi hai chiếc để chật nhà. Không giống ai. Nửa đêm thậm thà thậm
thụt, vợ chồng xấu hổ quá, rủ nhau đem bỏ ngoài đường. Xóm làng nói nhau: “đồ
thứ tham lam”.
Thấy sự mua đi trả lại dễ quá, bèn cứ mua máy chụp hình, máy quay
phim, áo quần, giày dép…thật tốt thả giàn. Sinh nhật xong, đám cưới xong, đi
chơi xa xong, đem trả lấy tiền lại, có sao đâu? Có chết thằng Tây trắng, thằng
Tây đen nào đâu? Có là có người ta chửi cha, chửi mẹ mình; có là có Bề Trên bắt
tội là “đồ gian giảo”, sau khi chết, theo Ðạo Thiên Chúa xuống địa ngục; theo
Ðao Phật vào cõi súc sanh ngạ quỷ.
Thấy sự mua đi trả lại dễ quá, bèn cứ mua máy chụp hình, máy quay
phim, áo quần, giày dép…thật tốt thả giàn. Sinh nhật xong, đám cưới xong, đi
chơi xa xong, đem trả lấy tiền lại, có sao đâu? Có chết thằng Tây trắng, thằng
Tây đen nào đâu? Có là có người ta chửi cha, chửi mẹ mình; có là có Bề Trên bắt
tội là “đồ gian giảo”, sau khi chết, theo Ðạo Thiên Chúa xuống địa ngục; theo
Ðao Phật vào cõi súc sanh ngạ quỷ.
Vào Chùa không để lạy Phật, nghe Pháp, đọc Kinh mà để “ăn giành
ăn giựt” lấy, dấu thức ăn thiện nam tín nữ cúng, đem về cho vợ, cho chồng, cho con,
cho cháu “nuốt cho bội thực”… mặc kệ ai làm lễ xong, ra không còn gì. Dẫu có
hiền cách mấy, cũng phải la lên “đồ cô hồn đói”.
Mấy đứa nhỏ vì cha mẹ chúng không biết dạy, không nói chi. Mấy người lớn còn tệ
hại hơn, tư cách đâu mà dạy với không dạy. Sống chỉ một mình hay hai vợ chồng
già, cũng ôm đồm “hốt” được chừng nào hay chừng nấy về ăn… cho chết.
Trong hãng xưởng giành
làm over time để lấy tiền “one and one-half” mà gây lộn nhau, chửi lộn nhau.
Ðàn ông thì vung tay chửi thề. Ðàn bà thì vỗ bành bạch. Người ta đứng cười mà
thấy “mắc cỡ” hết sức người Việt Nam. Cũng vì lòng tham đồng tiền, bạn bè ta đi
tìm cái nhục.
Mướn hội trường của người ta làm tiệc cưới, thấy những cây Golf Club để ơ hờ một
góc đẹp quá, mấy đứa nhỏ con cái nhà ai đã âm thầm rủ nhau “mượn” đem về nhà
dấu làm kỷ niệm. “Một là đền 40,000 đô, hai là bị đưa ra tòa”. Tham lam, có cái
giá của nó. Giá mất tiền đã đành. Giá mất danh giá gia đình, giòng họ mới nhục.
Tội hai gia đình cô dâu và chú rể đau hết sức là đau bỏ ra 40,000 đô la để khỏi
“bị đưa ra tòa”!
Hay cũng bắt chước. Dở cũng bắt chước. Rủ nhau bắt chước... ra
tiệm Nail cho nhiều, phá giá từ full set 70 đô, 100 đô làm không kịp, giờ 20
đô, 15 đô cũng không có khách mà làm. Chết là cái chắc! Dễ mà! Qua Mỹ từ năm 1975
cũng Nail. Mới đầu hôm sớm mai qua Mỹ cũng Nail. Học cao cũng Nail. “I-tờ-rí”
cũng Nail. Già cũng Nail. Trẻ cũng Nail. Có bằng Nail cũng Nail. Không bằng
Nail cũng Nail. Nail và Nail “xà nẹo” nhau dẹp tiệm!.
Qua Mỹ hưởng cuộc sống văn minh đủng đỉnh, bỏ sau lưng đời khốn nạn, bèn phát biểu một cách vô tư rằng thì là “nhờ Việt Cộng mà gia đình tôi được qua Mỹ”. Vợ và con gái người ta bị cởi trần truồng hãm hiếp trước mặt. Thân nhân người ta bị chết thảm phải quăng xuống biển. Có nhớ sự nghiệp còn cái quần xà loỏng đóng khố… và cô độc sống lủi thủi, ăn mày trên xứ lạ… có “nhờ Việt Cộng” không!? Lạ! Câu nói đó lại từ miệng anh Trung Úy Chiến Tranh Chính Trị của VNCH đi diện HO. Lạ! Câu nói đó lại từ miệng chị lấy chồng Mỹ đi diện con lai. Câu nói đó không từ miệng bất cứ bà con nào đi Diện Vượt Biển, Vượt Biên. Họ không nói “nhờ Quân, Dân, Cán, Chính của Chính Thể Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh xương máu đánh Việt Cộng cho họ còn sống đến ngày hôm nay qua Mỹ, con có đứa Bác sĩ, Luật sư… và mình đời hết khốn nạn như thời ở cái nước gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!
Ở Mỹ vài năm có chút tiền, mua được nhà, mua được xe, có người
toét loét cái miệng than: “khổ như trâu” và trở mặt phản phúc: “Mỹ bóc lột hơn Việt
Cộng”. Khổ như trâu chắc không bằng người Sài Gòn đêm đêm làm chuột, lủi xuống
ống cống nước kiếm ăn!? Khổ như trâu chắc không bằng mấy đứa nhỏ đói xác đói xơ
tìm sống trên đống rác? Mỹ bốc lột hơn Việt Cộng mới có tiền dư mà “áo gấm về
làng” ăn chơi đàng điếm. Mình lạy lục xin vào Mỹ. Mỹ đếch mời mình vào! Hãy để
bà Julia Gillard, Thủ Tướng nước Úc “dạy” cho bài học “if you aren’t happy here then leave. We
didn’t force you to come here. You asked to be here…”
Mùa Ðông cũng như mùa Hè, mẹ và đứa con gái đi chợ, lúc nào cũng
thùng thình áo quần hai, ba lớp, túi rộng thênh thang. Ðể làm gì? Ðể ăn cắp
kẹo. Những Camera đang nhìn trừng trừng. Có ngày “xộ khám” làm sao mà ăn mà nói
hỡi Trời!? Không phải nghèo một nhúm kẹo. Không phải đói một nhúm kẹo. Không
phải thèm một nhúm kẹo. Vậy thì, tại làm sao? Tại vì “tham”, không còn liêm sỉ,
thấy cái gì của ai cũng muốn ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp.
“Trưởng giả học làm sang”, xênh xang trong nhà vài con chó lớn,
chó nhỏ cho nó oai. Mua chuồng cho chó. Hớt tóc cho chó. Sắm áo cho chó. Mua
thức ăn cho chó. Mua xương gặm cho chó. Chích thuốc lu bù cho chó… Cả mấy đứa con,
trai có, gái có mà để cha ở riêng một mình chết thúi mấy ngày không thằng nào,
không con nào hay biết! Vậy mà hở ra, cứ ta là Trung Úy Hải Quân, ta là vợ Ðại
Úy Quân Y… nghe mà thúi cả ruột gan cửu tộc!
Giành giựt nhau lượm lon. Ông A nói; “khu vực đó là của tôi”. Ông B nói: “tôi lượm
lon ở đây lúc anh còn ở Việt Nam”. Ông A chửi ông B: “đồ chó!”. Ông B chửi ông
A: “đồ chó!”. Thì ra, hai ông đều “đồ chó” hết trơn như nhà thơ Cao Bá Quát đã
nói: “…Bỉ viết cẩu. Thử viết cẩu. Bỉ thử giai cẩu…”
Ở đâu đâu, hai ông bà của hai gia đình người Huế cũng oang oang cái lỗ miệng rủ
nhau khua môi, múa mỏ làm người ta nhức cả đầu. Một ông bà rằng thì là “con tôi
học Luật Sư, sắp ra Luật Sư” làm như một hiện tượng hi hữu. Một ông bà rằng thì
là “con tôi một đứa đã là Bác Sĩ và một đứa nữa sắp ra Bác Sĩ”. Ðể làm gì? Ðể
nổ cho người biết, “ta đây”? Lạ gì các anh chị ở Việt Nam, bỏ Huế vào Sài Gòn
sống một đời sống lăn lộn ở chợ cầu Ông Lãnh quen thói “đá cá lăn dưa”?
“Con cóc trong hang, con cóc nhảy ra. Con cóc nhảy ra, con cóc
ngồi đó, Con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi”. Ðó là “bài thơ con cóc”. Ở đây, ít
nhất cũng có một anh học hành chẳng ra gì nhưng ưa khoe tài hay chữ và tài làm
thơ dở hơn “thơ con cóc”, bắt người ta nghe muốn “mệt nghỉ”. Người ta bị nghe
hoài, người ta nói thẳng: “ông không nghe tụi nó nói, thơ ông là “thơ con cặc”
sao?” Người ta mới nghe một lần đã chửi: “đồ thúi như cứt!”. Tôi không hiểu tại
sao ổng hợm đến mức cứ: “tôi xin đọc bài thơ của tôi cho các anh nghe”.
Bước vào Chùa, Nhà Thờ, Cộng Ðồng… không đóng góp thì nói có. Ðóng rất ít thì
la toáng lên nhiều lắm. Ủng hộ năm, ba đồng thì lúc nào cũng “sao không thấy
tên tôi?”. Ðúng là miệng lưỡi kẻ ti tiện. Lén ăn cắp. Lén lấy đem về thì im
thin thít. Ðúng là cung cách kẻ bần cùng. Giữ của như Ma Xó, chết rồi cũng
trắng tay. Bần cùng, ty tiện, chết rồi cũng thiêu ra tro. Có điều, xú danh con
cháu phải mang tiếng nhục đời đời.
“Chân
mình còn lấm
bê bê
mà
cầm
bó đuốc
đi xoi chân người”
Ở đây có nhiều người đàn ông bỏ hết thì giờ ra rình mò chuyện
riêng tư của người rồi như đàn bà, ngồi lê đôi mách thêm bớt nói xấu người ta,
rằng: “Ông nầy lấy vợ thằng kia”. “Con bé đó bỏ nhà theo trai”. “Thằng nhỏ nọ
bỏ học, bụi đời, hút xách” mà không có thì giờ nghĩ đến con mình không đứa nào
ra đứa nào. Tại sao vậy!? Tại vì cái thói muốn ai cũng “tệ”, cũng “xấu”, cũng
“hư”, cũng “nghèo”, cũng “thua mình” để cười cho đã mà không nghe người ta chửi
cho!
Một chị Việt Nam theo chồng người Mỹ về nước Mỹ từ 1972. Sống trong xã hội Mỹ, nhớ
người Việt Nam. Khoảng những năm 1985 đến 1990, mừng gặp lại bà con người Việt.
Chị, chồng chị và 2 đứa con lai của chị, xúm lại hết lòng giúp đỡ đồng hương
của mình đang chân ướt chân ráo, bơ vơ nơi xứ lạ quê người. Một vài năm sau,
đồng hương của mình khúm núm hồi nào, bây giờ làm ăn được, gặp ân nhân, không
có một lời hỏi han, còn nói: “đồ thứ Me Mỹ”.
Phản phúc! Nghe đứt cả ruột gan!.
Một người, trước năm
1975 ở Việt Nam trốn lính.
Ðến Mỹ bỗng thành Ðại Úy Nhảy Dù. Giả tới giả lui, quen mình là
Ðại Úy Nhảy Dù thứ thiệt. Lúc nào, ở đâu anh ta cũng nghêng ngang hách xì xằng,
chê lính Sư Ðoàn, chê lính Tiểu Khu, chê lính Cảnh Sát… Người ta vừa giận, vừa
tức cười… không cứ gì “thằng điên”. Ảnh qua đây từ những ngày đầu bình minh di
tản, khá tiếng Anh, láu tiếng Việt, tốt tướng nên dễ qua mắt bà con, quên mình
sống nghề hái cà phê mướn ở Ban Mê Thuột.
Người mình nghĩ bằng cái bụng, không nghĩ bằng cái đầu nên, thường
làm những chuyện trớt quớt, trời ơi! Cứ suy bụng ta, ra bụng người. Không động
não theo lý trí để hành xử làm sao đúng làm sao sai cho người ta khỏi chửi mà,
cứ một mực bụng làm dạ chịu tưởng là hay! Thấy người thất bại thì cười. Thấy
người nghèo thì khinh. Thấy người giàu thì ghét. Thấy người hay thì chê. Thấy
người không chơi với mình thì thù. Thấy người tốt với mình rồi phản. Thấy người
trước mặt thì khen, sau lưng thì nói xấu… Bụng dạ không biết đâu mà lường!?
Phải chi có chút đầu óc, đỡ biết mấy!!!
Thấy người nổi hơn mình thì tìm cách đè xuống. Mình không ra cái gì lại muốn nổi
lên. Không thích người ta thì đánh phá… Cái dễ đánh phá, dễ đè người ta xuống
là cái Nón Cối máu Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam úp người ta là Việt Cộng.
Có thể, hạng người nầy là thứ Việt Cộng, là thứ ăn bã Việt Cộng, là thứ bất tài
háu danh, là thứ tư thù, là thứ ăn hại đái nát. Ðừng dỡ đòn thúi của bọn vô
lại, vô loài nầy, vừa dơ tay lại hết thì giờ lo chánh nghĩa. Cứ nhớ: “chó sủa
mặc chó, đoàn lữ hành vẫn đi” của chính trị gia Pháp Joseph Calliaux “le chien
aboie, la caravane passe”. Mong lắm thay!
Trong hãng xưởng cứ muốn làm hơn người ta rồi đi “mét”
leader, supervisor cái bà đó, cái ông đó làm biếng. Ca trước muốn hơn ca sau;
ca sau không chịu thua ca trước. Hơn hơn, thua thua làm “vượt chỉ tiêu” quá
trời. Ðược gì? Hãng xưỡng bắt làm nhiều hơn. Các con Mỹ, các thằng Mỹ, các con Mễ,
các thằng Mễ chửi liền liền “fuck you”, “fuck you”. Mình có dại lắm không!?
Hai ông, một Ðại Úy và một không rõ lý lịch, được nghe ổng nói là Giảng Sư Học
Viện CSQG (Giảng Sư lèo) ngồi “bốc” nhau lên trời xanh. Ông Ðại Úy chê: “Trung
Tướng Nguyễn Văn Thiệu không biết làm Tổng Thống, phải chi anh làm thì dân
giàu, nước mạnh và mình đâu lưu vong”. “Ðại Tướng Trần Thiện Khiêm cũng là thứ
tệ, tôi tin anh làm Thủ Tướng không những hơn ông Khiêm mà hơn cả ông Nguyễn
Cao Kỳ nữa”, ông Giảng Sư lèo nói lại. Bốc qua bốc lại, ông Ðại Úy đi tới đâu
người ta cũng không muốn gặp; ông Giảng Sư tới đâu, người ta cũng đóng cửa
không cho vào.
Làm trong Station Casino, Ameristar Casino người ta quyên United Way, đã không
cho thì thôi lại “cho Mỹ uổng, để cho Việt Nam sướng hơn”. Mình đã quên
mình được nhân dân Mỹ cưu mang trăm thứ mới có ngày hôm nay. Người Mỹ có Lễ Tạ
Ơn hằng năm. Ta sống một chục năm, hai chục năm, ba chục năm… không phải mắt
không có con ngươi hay là kẻ mất trí mà không thấy, không biết. Ông bà mình đâu
có dạy những đứa con mình vô ơn vô nghĩa một cách “đểu” như vậy.
Bà con mình khoái nghe láo hơn nghe thiệt. Cái nhà mua không “down” một xu teng
thì nói 70,000 đồng “cho người ta nể, không thì người ta khinh. Nghèo cũng là
một cái tội”. Cặp vợ chồng nầy “thành thật khai báo” với tôi như vậy. Mà thiệt,
người ta đã trọng cặp vợ chồng nầy từ khi họ biết nói láo, huyênh hoang. Hèn
chi một anh đi hái cà phê mướn ở Ban Mê Thuột đã nói ở trên muốn “con nhái to
như con bò” bèn trút lớp áo “cu-li” thành Ðại Úy mà “Ðại Úy Nhảy Dù người ta
mới ngán”.
Ôm một đống school supplies của Don Bosco phát cho mấy em bé con nhà nghèo
về, khoe: “nhờ khéo chen, lấn, luồn, lách và còn chút nữa đánh lộn với người ta
mới được về sớm thế nầy, chứ tới phiên mình thì còn gì nữa và nắng quá chịu gì
nổi”. Chắc vợ chồng ông em bạn nầy đui, điếc và quen lối sống thiếu văn minh
dưới cái gọi là Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nhiều năm rồi nên hồ đồ một
cách mọi rợ!?
Những cuộc biểu tình của đồng bào Người Việt Quốc Gia chống Cộng ở
ngoại quốc, đích thực có giá trị triệt tiêu những manh động của Việt Cộng và tay
sai. Có kẻ tanh tưởi phát biểu rằng thì là “không đụng tới sợi lông tụi Bắc Bộ
Phủ”. “Không đụng tới sợi lông Bắc Bộ Phủ” mà Trần Trường phải hạ lá cờ máu và
hình bác của tụi nó bị liệng xuống cống. “Không đụng tới sợi lông Bắc Bộ Phủ”
mà âm mưu Madison Nguyễn không thành. Nhất là tụi Việt Cộng, có đứa nào nghênh
ngang ở ngoại quốc và lá cờ máu của chúng cắm lên chỗ nào là bị quăng xuống đất
chỗ nấy ngay.
Hai ông già cỡ 65 tuổi, một cựu Ðại Úy Không Quân còn vợ,
một cựu Trung Sĩ Truyền Tin vợ chết. Ông Ðại Úy nói: “tôi có lấy vợ, vợ tôi
phải trẻ, thật trẻ, trẻ chừng nào tốt chừng nấy”. Ông Trung Sĩ nói: “ngang
ngang tuổi tôi cũng được miễn là ăn ở với nhau trọn đời”. Ông Trung Sĩ về Việt
Nam rước qua Mỹ một bà già “ngang ngang tuổi tôi cũng được…”; ông Ðại Úy bỏ vợ về
Việt Nam cặp kè một con đàn bà nhỏ tuổi hơn con gái út của mình. Thời gian quá
ngắn qua đi, bà già “ngang ngang tuổi tôi cũng được” và “vợ tôi phải trẻ, thật
trẻ, trẻ chừng nào tốt chừng nấy” rủ nhau chuồng tuốt luốt để hai ông trơ trọi
“ngồi buồn gãi háng, dái lăn tăn”!
Ai cũng biết, bọn cầm quyền Việt Cộng toàn là thứ thảo khấu,
chuyên ăn cắp, ăn trộm, ăn cướp xương tủy đồng bào mình mà mình có ngu cách mấy
cũng thấy, cũng biết chính cả mình cũng là nạn nhân nữa chịu không nổi, phải
liều chết ra đi. Ai đời, bây giờ mình lại trở về “xênh xang” cho bọn đầu trộm
đuôi cướp nầy sai bảo, làm vui cho chúng hả hê một cách đĩ thỏa!? Tại sao chúng
ta lại có những thứ “xướng ca vô loại” được nuôi lớn, vỗ béo từ Cộng Ðồng Người
Việt Hải Ngoại cứ “chình ình” cái mặt mo mà “ùn ùn” về Việt Nam kiếm chút
“phân” tụi nó toẹt ra? Trách chi người ta cứ lôi ông bà, cha mẹ của họ ra mả
chửi: “đồ thứ
“thương nữ bất tri vong quốc hận.
Cách giang do xướng Hậu Ðình Hoa”
Không biết liêm với sỉ là gì” cũng đúng thôi.
Người Việt ở đây không bao lăm người mà san sát đã có 3 chùa Sư, 2 chùa Cô rồi.
Nay sẽ có thêm một chùa đang xây và một chùa sắp khai trương. Bận nầy, các Sư
trẻ măng, các Cô trẻ măng từ Việt Nam qua Mỹ lập chùa đông quá. Chùa, không
thấy chùa nào treo cờ Việt Nam Cộng Hòa. Không biết tổ quốc của mấy Sư, mấy Cô
đâu nhỉ, chắc Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam? Người ta đã nghi, các ổng,
các bả là “cán bộ” của cái gọi là Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Một ngày nào không
xa, các thầy như Thích Chánh Lạc, Thích Viên Lý, Thích Huyền Việt, Thích
Giác Ðẳng, Thích Thông Triết… già đi, viên tịch đi rồi thì “ô hô! ai tai!” các
chùa mặc sức Cờ Ðỏ Sao Vàng mà “Hồ Chí Minh Muôn Năm”!?
Những chuyện nêu trên là những chuyện có thật và được kể thật.
Nếu mà kể đủ thì không bao giờ đủ được, không bao giờ hết được, còn nữa và
nhiều nữa. Chừng ấy cũng đủ nhức cả đầu, hoa cả mắt. Dĩ nhiên, chúng ta cũng có
khối gì những con người làm nên tiếng tốt vẽ vang Người Việt. Nghĩ rằng, những
chuyện kể trên sẽ có ít nhất những ai dính dáng vào nên thay đổi để chúng ta
cùng nắm tay dẫn dắt con em mình đi trên con đường tươi sáng, hạnh phúc.
Những chuyện kể trên ta thấy hằng ngày, nghe hằng ngày nhưng cả
nể hay sợ đụng chạm, không ai muốn đả động đó thôi. Mà “nín” như vậy, nghĩ
cho cùng, đã là thiếu tinh thần xây dựng cũng như thiếu trách nhiệm, tất
nhiên. Bài viết nầy không nhắm trực tiếp vào ai, cũng không hồ đồ chi tiết
cho riêng ai. Dù là sự thực của từng cá nhân một nhưng có tính biểu kiến và
chung chung. Nếu có những ai na ná với ai đó mà thấy chính mình ở trỏng cũng nên
nghĩ lại mà sống sao cho lương thiện, trong sáng, liêm sỉ để một mai nằm xuống
còn hy vọng được Chúa rước về Thiên Ðàng và Phật đón nơi Niết Bàn và ít nhất
bây giờ đây đang hiện tiền, sống với nhau một cách chan hòa, thân thương đầy
trân trọng…
K2 Nguyễn Thừa
Bình
No comments:
Post a Comment