Bác sĩ Huỳnh
Tấn Mẫm lãnh tụ sinh
viên, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước 1975, Đại biểu Quốc
hội khóa 6, TBT đầu tiên của báo Thanh Niên
|
THƯ
TÂM TÌNH CỦA BS. HUỲNH TẤN MẪM GỬI THANH NIÊN, SINH VIÊN, HỌC SINH
Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014
Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014
Cùng các bạn Thanh
niên - Sinh viên - Học sinh thân mến,
Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm,
không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xã hội,
tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tôi dùng từ này – một thanh niên
nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm về tình hình đất
nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn,
để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến
với dân tộc.
Như
các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện
diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn
thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ
Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh
thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng
bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không
giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được
che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung
Quốc đối với Việt Nam ta.
Nhưng đồng thời cũng
cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý nghĩa thức tỉnh toàn
diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Việt Nam là một nước
nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế,
khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc
xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái
tư tưởng - đạo đức - lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong
tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của
đối phương?
Câu hỏi ấy đang xoáy
vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.
Dù chúng ta yêu hòa
bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa,
nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương
Bắc.
Bành trướng Bắc Kinh
đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế,
đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc –
Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của
một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không phải đột nhiên mới có:
yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa
nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu
ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển
Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên
minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội
“khiêu khích” chúng.
Các bạn thử nghĩ xem.
Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp,
không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!
Qua cách nói và hành
động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ
quyền?
Các quốc gia có chủ
quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như
thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu
nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt
nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao
cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng,
nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.
Các bạn thân mến,
Đó là kết quả của một
thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay
nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.
Làm công dân của một
nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không
thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình? Trên những con đường mà
các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong
sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên
những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải qua từng thế hệ, đã chống
trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền
nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta
không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lý do gì, để hết lòng
bảo vệ giang sơn ấy.
Nhưng lời tâm tình của
tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất
đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân
tộc – những thế hệ Thanh niên - Sinh viên - Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng
ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức thì trở nên vô
biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.
Một cuộc chiến đấu để
bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân,
và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề
quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?
Để có một đất nước độc
lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị
nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là lòng yêu nước nồng nàn,
trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại.
Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ
đem lại một kết quả ra sao?
Một xã hội các bạn
mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là
một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng
nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!
Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ:
tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có
thể nó không đến các bạn với màu hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó
là cái nhìn thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói
của trái tim mình. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.
Điều tôi muốn nói cùng
các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có
luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có
quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có
quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn
lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn
vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xã hội dân
sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu
nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.
Chúng ta tin tưởng sẽ
giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng ta có hai điều quan
trọng:
- Một, chúng
ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên
kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ
lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự
ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo
lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin
chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.
- Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng,
một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị
tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà
Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức
mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ
máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.
Tôi tự hỏi, có lẽ cũng
giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết,
và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa
họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ hồng hoang, nhân
loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay
chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không dám nhìn nhận
và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể
tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối
dưới nách của kẻ xâm lược?
Thưa các bạn,
Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có
thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng
trách dẫn dắt dân tộc?
Hiện nay, tôi không
tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của
Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:
1- Đặt Hiến pháp cũng
như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng
sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp
nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược
đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã
tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm
cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ
láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù
hợp ý muốn của kẻ xâm lược.
2- Đường lối đối ngoại
hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do
một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư thế chính danh của một
Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị,
bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa tan tư
cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang
tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng giới lãnh
đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến
tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành
xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lý
nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lãnh
đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được
chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì
khi còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách
ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như
thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt
Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa
con đi hoang hãy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh
mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?
Tôi sống ở miền Nam,
và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa
lạ như trên.
Thưa các bạn,
Văn hóa ngoại giao
cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho
các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là
xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy lòng”?
Tôi không tán thành về
mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc
lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một
cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ
đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một
nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn
với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi
người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ý nghĩ đến
việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với
lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra
đó là ý của một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam
đã lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra
không nên lặp lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van
chuyện phải bê mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không
có một lời nào tương tự!
Tôi chân thành bày tỏ,
chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của
quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là
nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua một thể chế dân chủ bởi
một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ thuộc Bắc
Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút
đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự
– xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc
lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.
Hai điều nêu trên,
không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng trăn trở hay sao?
Chúng ta không để sự
thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng
bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh
niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân
Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.
Một phương châm chân
chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu hòa bình nhưng sẵn
sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.
Mong rằng tôi có nhiều
cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng các bạn bước tới, cùng
cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế
và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững chắc, công
bằng và dân chủ.
Ao ước thay!
Trân trọng kính chào.
Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên
nhiều tuổi./.
________________
(*) “Sơn thủy tương
liên, lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh tương quan” (!) – thập
lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị,
hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.
Nguồn: BVN.
No comments:
Post a Comment