Hôm bữa xem xong bài phát biểu nhậm chức của lãnh tụ vĩ đại Donald Trump, tinh thần ái quốc của tui bỗng bùng lên mạnh mẽ.
“Phải xài hàng Mỹ!”…Tui liên tục lẩm bẩm lời ông Trump một mình…đúng
rồi, mình phải xài hàng Mỹ thì người ta mới mướn người Mỹ được, mà nếu
người Mỹ nào cũng có việc làm thì nước Mỹ chắc chắn sẽ vĩ đại trở lại.
Nói là làm, sáng bữa đó ngay khi bà xã vừa đi làm, tui dạo một vòng bếp
của bả, đầu tiên tui lật đít cái microwave lên và thấy ngay dòng chữ
đáng ghét Made in China, thế là tui rút dây điện rồi cho nó nằm ra sân
cái ạch.
Kế đến là cái nồi cơm điện Made in Japan cũng chung số phận dù có hơi
tiếc, rồi mấy cái chảo không dính của Hàn Quốc cũng bị tui biến cho
thành rác không chút ngần ngừ.
Mớ chén bát và đũa tre cũng của Tàu…rác ngay tắp lự, chai nước mắm của
Thái? suy nghĩ chút rồi cũng rác, nước tương Maggi của Pháp? hơi đắn đo
vì mùi vị nó rất ngon, nhưng cuối cùng tôi cương quyết vì một nước Mỹ vĩ
đại nên cũng ra tay biến nó thành rác một cách hết sức lạnh lùng.
Mở tủ lạnh thấy bà xã để sẵn một miếng cá hồi của Nauy chắc để chiều nấu
cho thằng con, đụng tới đồ của thằng con cưng của bả tui hơi nhát tay,
nhưng rồi lòng ái quốc cuối cùng vẫn thắng, mớ tôm sú của Brazil, mấy
trái bơ của Guatemala, nửa trái sầu riêng của Mã Lai…cùng vài thứ linh
tinh khác trong tủ lạnh được tui dọn thẳng vô luôn bao rác.
Vác một bao rác khệ nệ ra khỏi nhà, tui tiện tay lôi luôn bộ bàn ghế mới
mua cho thằng nhỏ ngồi ăn cơm, cùng đống đồ chơi cũ có mới có của nó mà
hầu hết là hàng China đem ra luôn. Tui chất đống mọi thứ bên lề đường
trước nhà để hễ ai đi ngang qua mà muốn thì họ mang đi luôn cho khuất
mắt.
Xong xuôi tui phủi tay khoái trá nhìn căn phòng rộng rãi hẳn ra vì hầu
như chẳng còn thứ gì. Tui hồ hởi phóng xe đi tìm mua lại những thứ đã
liệng bỏ để thay thế và lần này tui dứt khoát phải là hàng Made in USA
tui mới chịu. Đầu tiên tui ghé Walmart nhưng thiệt cái chợ này làm tui
giận hết sức bởi vì cha chủ chợ này chẳng có chút lòng ái quốc nào, bởi
gần cả giờ đồng hồ lục lọi trên các kệ hàng của cái chợ rộng mênh mông
vậy mà tui kiếm không ra một món gì làm ở Mỹ cả. Từ cái Microwave, nồi
cơm điện, mấy cái chén, cho tới đồ chơi của thằng nhỏ tất tần tật đều
Made in China…tui thất vọng vô cùng, cuối cùng đành phải rời Walmart với
mỗi bịch tôm sú đánh bắt ở vùng Louisiana…
Vòng sang Costco, rồi BJ, xong lại Bed Bath and Beyond cùng mấy chổ bán
lẻ linh tinh khác mất mấy tiếng đồng hồ mà tay trắng vẫn hoàn trắng tay.
Tui chán nản định ghé chợ Tàu rồi qua chợ Việt nhưng rồi sực nhớ là ở
mấy cái chợ này chả bao giờ bán thứ gì làm ở Mỹ cả, thế là lủi thủi lái
xe đi về sau khi mất hết nửa ngày lùng sục.
Về tới nhà, giật mình vì đống rác vừa chất ra vệ đường lúc sáng giờ sạch
sẽ không còn một món, tui thầm nghĩ: “Chít mịa rồi! tối nay không có
nồi nấu cơm lấy cơm đâu cho thằng con ăn?” Thế là lật đật chui vào
garage lục tới lục lui một hồi, may phước ông bà ông vãi cuối cùng cũng
kiếm được mấy cái nồi và chảo cũ Made in USA nặng trịch đã liệng bỏ từ
thời cố lũy cố lai nào rồi, chợt nhớ mang máng hình như mấy cái nồi này
lúc mới qua Mỹ được mấy bà Mỹ trong nhà thờ cho đem về xài tạm trong lúc
chưn ướt chưn ráo chưa có xu teng dính túi để mua bất cứ cái giống gì.
Chiều hôm đó bà xã bước vô nhà, câu đầu tiên bả vui vẻ:
- Ủa nhà hôm nay sao rộng rãi thoáng mát vậy?
Tui hân hoan khoe:
- Ừ... anh dọn dẹp từ sáng giờ đó cưng.
Bả nhanh nhẹn cất áo khoác xong hăm hở vào bếp, nhưng rồi bả sững lại:
- Ủa, nồi cơm điện đâu?
- Anh liệng rồi.
Bả nhìn tui tròn xoe mắt:
- Sao liệng?
- Không phải đồ Mỹ, từ nay trong nhà này chỉ xài hàng Mỹ thôi.
Bả trợn mắt nhìn tui trân trân như thể tui là con người tuyết trong rừng
thẳm Hy Mã Lạp Sơn vừa mới bị người ta phát hiện và bắt về với thế giới
văn minh lần đầu tiên, nhìn tui một hồi rồi bả quay sang nhìn vào cái
sóng chén rỗng, rồi chỉ tay qua chổ cái microwave giờ cũng trống hoác,
chổ để chai nước tương nước mắm, xong bả vẫn lặng im không nói gì mà chỉ
hầm hầm mở cửa tủ lạnh ra rồi ngó trừng trừng vào cái tủ lạnh trống
không. Bả nhìn vào đó một hồi rồi từ từ quay lại nhìn tui, tui thấy ánh
mắt bả từ từ long lên, hai má bắt đầu đỏ phừng phừng, môi giật giật liên
tục trong khi vẫn chưa thèm nói một câu nào.
Tui chột dạ nghĩ thầm " Chít mịa.!…cái này người ta gọi là hiện tượng
núi lửa trước khi phun, bao nhiêu hơi nóng nó dồn nén hết lên bề mặt
trái đất đặng chuẩn bị làm một phát long trời lở đất khói lửa mịt mù
đây. Tui bắt đầu lùi từ từ ra phía cửa thì cũng vừa lúc đó thằng con từ
trong phòng chạy ra.
Daddy…đồ chơi... đâu?...Daddy…đồ chơi... đâu? con muốn chơi…oa oa oa… nó gào lên.
Nghe tiếng gào của thằng con, tui biết miệng núi lửa đã mở và thời khắc
nó bùng nổ đã tới, gì chứ đụng tới thằng con bả là không xong với bả
rồi. Hồn vía lên mây tui mở cửa phóng ngay ra ngoài, vừa kịp lúc căn nhà
run lên sau một tiếng hét trời long đất lở lớn gấp trăm lần tiếng nổ
của ngọn núi lửa St. Helens vào năm 1980, thật là kinh hoàng...:) :) :)
Tui đi lang thang như người mộng du mà không dám về nhà, vừa đi vừa
trách bà vợ không chịu hiểu cho lòng ái quốc của mình, tui mang ơn nước
Mỹ thật nhiều và tui muốn làm một công dân thật tốt để đền ơn nước Mỹ
thì có gì sai chứ? Chẳng phải Gandhi đã từng nói “you must be the change
you want to see in the world” đó sao? Tui muốn một nước Mỹ vĩ đại, thì
bản thân tui phải hy sinh, phải xài hàng Mỹ, chỉ đơn giản vậy thôi mà…
Vừa đi tui vừa đưa tay xốc lại chiếc áo khoác nơi vai khiến tay vô tình
đụng vào cái nhãn ghi xuất xứ nơi cổ áo, tui vội cởi nó ra và đọc thì
lại thấy hàng chữ đáng ghét Made in China. Tui lập tức ném nó vào bụi
cây ven đường rồi tiếp tục đi, và lại cởi tiếp chiếc áo thun bên trong
và lật lên xem thì cũng lại là China, tui liệng nó luôn không chút luyến
tiếc.
Giờ thì tui không còn mặc chiếc áo nào, định cởi luôn cái quần và đôi
giày ra xem thì bắt đầu thấy lạnh. Tui nhìn xuống tấm thân trần đang nổi
da gà vì gió mùa Đông, nó được phủ bởi một màu da vàng vàng nâu nâu
cũng hệt cái màu da mà tui vẫn hay ngắm nghía mỗi khi cởi trần chạy lon
ton tắm mưa thời còn ở cái xứ xa thiệt là xa cách đây hơn nửa vòng trái
đất. Nhìn tấm thân cha sinh mẹ đẻ mình ra tự nhiên tui nhận ra một thực
tế mà tui khó lòng thay đổi được.
Nếu cởi bỏ hết tất cả chỉ chừa lại mỗi cái thân xác trần trụi này, thì
cái còn lại đó cũng không phải là cái đã được Made in America...
***
Sáng nay tui đã đi mua đền lại cho bà xã và thằng cu ở nhà những thứ tui
đã liệng bỏ trong một cơn hồ hởi phấn khởi sảng. Xin lỗi ngài Tổng
Thống, tui đã cố hết sức và sẽ cố hết sức để cho nước Mỹ vĩ đại trở lại
như lời ngài hiệu triệu, nhưng đời thiệt không như là mơ ngài Tổng Thống
à. :) :) :)
Khuyết danh
No comments:
Post a Comment