Mỗi
người nghẹn ngào vì những việc, những người khác nhau. Ông Tổng bí thư nghẹn ngào khi trung ương kỉ luật ông Nguyễn
Thanh Long, điều ấy là dễ hiểu bởi ông Long là đồng chí cao
cấp, là đảng viên lâu năm và giỏi giang của ông Tổng bí thư. Tôi cũng xin phép
được nghẹn ngào.
Tôi nghẹn ngào bởi 30.000 đồng bào của
tôi chết vì đại dịch, hai ngàn đứa trẻ thành mồ côi. Trong ấy có biết bao người
chết oan khi mà việc phân loại và cách li F0, F1, việc ngoáy mũi tràn lan, vô tội
vạ có thể gây ra lây nhiễm chéo và nhầm lẫn.
Tôi nghẹn ngào khi trong đại dịch, có
những hẻm ở Sài Gòn đầy người chết, người đã phải trải qua một địa ngục dưới trần
gian. Có những người sống sót duy nhất trong một gia đình hơn chục người.
Tôi nghẹn ngào bởi chỉ có 100 ngàn đồng
trong túi, một người chồng trẻ không thể đưa vợ đến viện mà phải tự đỡ đẻ cho vợ,
bằng cách gọi điện để mẹ mình hướng dẫn cách đỡ đẻ.
Tôi đã tự hỏi, chẳng lẽ xã hội này man
rợ đến thế sao, khi tính mạng người phụ nữ có thể bị nguy hiểm đến vậy ngay giữa
niềm vui làm mẹ và con người ta có thể cô đơn đến thế sao, khi mà sự việc xảy
ra ngay trong lòng một thành phố lớn nhất cả nước, khi mà các Hội Phụ nữ, Hội
Bà mẹ Trẻ em, Tổ Dân phố đang tồn tại?
Tôi nghẹn ngào khi một đôi vợ chồng mất
công chở cả đàn chó trên chiếc xe máy để khi về đến nơi, chính quyền địa phương
mang đi tiêu huỷ, như thể đàn chó, nguồn yêu thương của đôi vợ chồng nghèo là mầm
lây nhiễm bệnh.
Tôi nghẹn ngào khi chứng kiến hàng vạn
đồng bào rời khỏi thành phố lớn trong sợ hãi, trong buồn bã khi giấc mơ đổi đời
vỡ tan, khi nỗi hoảng sợ bệnh tật và chết chóc khiến họ phải từ bỏ tất cả để
quay về quê hương bằng xe đạp, xe máy hay đi bộ.
Tôi nghẹn ngào bởi những bệnh nhân ung
thư và gia đình họ trong lúc tuyệt vọng nhất thì bị bán thuốc điều trị ung thư
giả, những đồng tiền mồ hôi nước mắt cuối cùng cũng bị lấy nốt từ những con tim
đang đau khổ nhất bởi sự chia ly giữa người sống và người sắp chết.
Tôi nghẹn ngào bởi bao đồng bào từ nước
ngoài, đang khát khao về lại đất nước trong mùa dịch thì bị chính đồng bào có
chức sắc của mình lợi dụng để kiếm lợi, song họ lại có thể đứng lên dưới ánh
sáng sân khấu để được vinh danh này nọ.
Tôi nghẹn ngào bởi một bộ máy luôn nói
vì dân, do dân nhưng cán bộ của một ngành đáng nhẽ là phải có đức nhất, yêu
thương con người nhất thì lại tham nhũng tràn lan khắp các tỉnh thành, lợi dụng
sự khốn khổ của dân đen để kiếm lợi.
Tôi nghẹn ngào bởi một hệ thống giáo dục
bắt con trẻ học đến lồi mắt, đờ đẫn, mụ mị đầu óc nhưng lớ ngớ trong giao tiếp,
ngơ ngác kiến thức xã hội, ẻo lả về thể chất, lấy con em như con tin để bắt phụ
huynh phải chiều theo mọi “cải cách” đưa ra nhưng không chịu cải cách chính tư
duy của mình.
Tôi nghẹn ngào bởi tôi biết là mình
trao tặng cho các con một xã hội mà cái xấu lan tràn, khi mà một thằng nhóc
mang tiếng nhà văn trẻ bằng tuổi con tôi có thể mày tao với tôi như thể tôi là
một dạng bỏ đi, không chút giá trị trong xã hội mặc dù tôi là một người luôn nỗ
lực trong mọi việc mình làm, luôn quan tâm tới xã hội và luôn tự hào về bản
thân mình vì những đóng góp của mình.
Tôi nghẹn ngào bởi tôi biết những nghẹn
ngào của tôi nó rơi vào tuyệt vọng âm u, như thể tôi đang lạc vào một cái cống
đen ngòm, chưa thấy ánh sáng nơi nao.
Tôi nghẹn ngào bởi biết rằng đến cuối
cuộc đời mình, con cái tôi sẽ lại phải vật lộn trong một xã hội ngập ngụa với
rác trong đầu, với rác trên đường và chúng cũng sẽ bị bào mòn nếu chúng muốn
làm những người chân chính, có trách nhiệm với xã hội.
Tôi hy vọng các vị lãnh đạo sẽ nghẹn ngào
cùng với tôi và tôi xin phép được nghẹn ngào và đừng dùng những nghẹn ngào này
để chụp tôi những cái mũ vớ vẩn.
Đoàn Bảo Châu
18-6-2022
Tên lú ,liệt, lùn này đã quên tình "đồng chí" rồi!
ReplyDelete