Hôm nay là ngày Lễ Tạ ơn, biết chắc mình không phải đi làm nên
không màng đến cái đồng hồ báo thức từ đêm qua. Nhưng cái đồng hồ sinh học
trong người vẫn đánh thức tội dậy theo thói quen. Trời thì lạnh. Lòng chơi vơi
với ngày lễ trọng. Vẫn ly cà phê đen quánh lại như sự u mê của lòng người. Nên
không đọc nổi những trang nhân nghĩa ở đời vì ngày này, năm nào trên báo chí
cũng dày đặc những bài viết nhắc nhở lòng biết ơn. Nhưng lòng biết ơn ngày càng
như món đồ trang sức cho nhân cách hơn là nhân cách cần có (đích thực) trong đời
sống. Người ta thích nói về lòng biết ơn để chứng tỏ mình hơn là truyền đi
thông điệp tốt đẹp của nhân loại nhưng đang mai một dần trong đời sống văn
minh, chủ nghĩa vật chất đang lấn át những giá trị tinh thần.
Tôi
đọc truyện cười cho đỡ buồn. Tình cờ của chữ “duyên” dẫn tôi vào truyện “Gặp
Thượng đế mà không biết!” Một câu chuyện ngắn lời, nhưng dài ý như sau:
“Đó là tên tôi!”
…
Thật
là món quà của Thượng đế tặng tôi vào đúng sáng ngày Lễ Tạ ơn này. Tôi không biết
mình đã từng gặp Thượng đế bao giờ chưa, hay đã quên người? Nhưng đọc xong câu
chuyện về Thượng đế, tôi nhớ đã vài năm, cũng dịp lễ Tạ ơn này, nhân ngồi trò
chuyện với một ông mục sư trẻ. Người đàn ông trí thức ấy đã để lại trong tôi
nhiều suy nghĩ về suy nghĩ của ông ta. Ông ấy nói khá chân tình với tôi rằng:
“người ta chỉ chăm bẳm vô suy nghĩ cố làm sao ăn hiền ở lành. Vì tin đó là
phương cách hay nhất để lên thiên đàng; (người không theo đạo thì tin rằng ăn
hiền ở lành là tích phước cho con cháu…) Nhưng ăn hiền ở lành chỉ như miếng giẻ
rách trước cửa thiên đàng. Vấn đề của chúng ta hôm nay là làm cách nào để quan
hệ lại với Thượng đế…”
Những điều tôi nghĩ về suy nghĩ của ông mục sư là: Thượng đế có thật. Điều thứ hai là con người từng có quan hệ với Thượng đế, nhưng quan hệ ấy đã mất nên vị mục sư kia suy tư về cách làm sao để quan hệ lại với Thượng đế. Và điều thứ ba là quan hệ với Thượng đế thì con người được gì. Điều thứ tư là đánh mất quan hệ ấy thì con người ra sao…
Từ tiên đề là Thượng đế có thật, con người thì có thật chắc chắn rồi. Nhưng con người của thời đại hai bên còn quan hệ thì con người lúc ấy chắc là sống đúng theo những lời răn của Thượng đế nên ngài xót thương. Nhưng quan hệ ấy vì sao lại mất đi? Có phải do con người với đầu óc thông minh đã từ từ từ bỏ lối sống theo những lời răn để hưởng thụ thành quả thông minh của chính con người; làm xa cách theo thời gian đến mất quan hệ với Thượng đế. Và người đi tìm lại quan hệ ấy có thành công hay không với con người thời đại dễ dàng không có Thượng đế trong lòng, nhưng không thể không có cái điện thoại thông minh và mạng internet.
Đến
lúc tôi ngồi nghĩ thêm, mà ai bỏ ai chứ? Cha mẹ nào bỏ con, ngay đứa con tật
nguyền thì người cha, người mẹ còn không bỏ được. Vậy là con bỏ cha mẹ vì không
còn tin vào tình thương và giáo dục gia đình; con người bỏ Thượng đế vì không
còn muốn sống theo kinh sách nữa.
Cứ
cho là trong đời sống nhân loại hiện tại vẫn có nhiều người có thành ý, thành
tâm đi tìm lại quan hệ đã mất với Thượng đế để làm cho đời sống tinh thần của
con người được tốt đẹp hơn. Và nhiều người hơn số nhỏ có thành ý, thành tâm đi
tìm lại ngài là những người không có Thượng đế trong lòng, (là điều thứ tư:
đánh mất và không tìm cách quan hệ lại với Thượng đế thì con người ra sao…)
Con
người đó là ai? Là anh, là chị, là tôi… và ai nữa? Anh thành công với sự nghiệp,
sao lòng luôn bất an với thất bại có thể đến bất cứ lúc nào; chị đang hạnh phúc
với nhan sắc của mình, sao lòng cứ không vui khi nghĩ tới tuổi già gõ cửa; tôi
đang cô đơn ngập lòng trong tiếng vỗ tay tán thưởng của người đời… Ai là anh em
tôi, chị, anh? Người có thể hiểu và chia sẻ với bất an, không vui, cô đơn…
Nếu
anh có đủ lòng tin vào Thượng đế thì anh không còn nghi ngại người đồng nghiệp.
Anh sẽ đối diện được với Thượng đế bằng lòng thành và niềm tin, để được nghe
ngài nói với riêng anh: Công danh và sự nghiệp do con người tạo nên, nên nó mất
đi như khi nó đến, bởi con người cũng đến và đi trong cuộc nhân sinh này.
Nếu
chị đủ lòng tin về nhan sắc của mình là hạnh phúc, thì hạnh phúc ấy mới chỉ là
cái vỏ bên ngoài. Hạnh phúc đích thực ở sự được lắng nghe Thượng đế nói với
riêng chị, hãy làm một điều gì đó cho người khác bằng chính thời gian ngồi chăm
sóc cho nhan sắc của mình. Có thể chị sẽ thấy được hạnh phúc hơn nhan sắc của
chị là niềm vui thấy cái cây được chị tưới nước, trông nó xanh tươi hơn; người
bạn được chị lắng nghe tâm sự buồn của cô ấy, đã thấy sắc diện của cô ta đỡ hơn
mấy hôm trước. Chị có còn tin nhan sắc là một hạnh phúc không có gì có thể thay
thế nữa không?
Tôi
cũng không còn sợ cô đơn trong tiếng vỗ tay đang tán thưởng tôi, vì tôi đã được
ngài nói với riêng tôi, không có thành công nào là mãi mãi; và thất bại là chất
kích thích để tạo ra thành công lớn hơn nữa…
Vì
sao vị mục sư kia còn quá trẻ mà lại bỏ ra nhiều thời gian của khoảng đời đẹp
nhất để đi tìm cách quan hệ lại với Thượng đế cho anh chị em trong nhà thờ của
ông ta. Vì ông ta, ngoài việc là một trí thức, có đầu óc suy luận. Ông ta lại
có tâm tha nhân nên biết được sự sợ hãi, trống vắng, buồn khổ, ưu tư… trong
lòng tôi, trong lòng chị, trong lòng anh.
Chúng
ta có nên quay lại nhà thờ để giúp vị mục sư hoàn thành thiên chức; chúng ta có
nên tìm lại mình trong lạc mất bề trên để sống đời thanh an ngay trong tâm hồn
mình khi chúng ta đã mất quá nhiều thời gian trong đời người ngắn ngủi để sống
với tị hiềm, tiện nghi, và văn minh…
Hãy
ngồi xuống bàn viết ngay trong phòng ngủ của mình, viết một lá thơ tay ngắn ngủi,
rồi dán tem, gởi đi thăm hỏi một người bạn đang bệnh hoạn, thay vì gởi cái tin
nhắn, hay điện thư qua cái điện thoại. Chắc chắn người bạn sẽ nhận được lá thơ
viết tay ấy sau khi đã hết bệnh, đã đi làm lại. Nhưng lá thơ không phải là thuốc
tây theo toa bác sĩ chỉ trị bệnh cho bạn của bạn; lá thơ ấy đến muộn hơn tin nhắn
hay điện thư, nhưng nó trị hết căn bệnh tiềm tàng trong bạn của bạn đã từ lâu
là chứng bơ vơ ngay trong tâm hồn, nó khôi phục lại niềm tin cho bạn của bạn là
mình luôn có, (được) bạn bè quan tâm.
Lá
thơ viết tay trong đời hôm nay ấy là thiên sứ hàn gắn lại quan hệ của mục sư, của
anh, của chị, của tôi với Thượng đế.
Thử
làm đi, sẽ không hết thì từ từ hết. Nhưng trước mắt là bớt cô đơn với ý nghĩ
không ai quan tâm tới mình vì mình đã quan tâm tới ai chưa? Bạn sẽ nhận được lá
thơ viết tay khi bạn là người viết lá thơ viết tay trong đời hôm nay trước. Đó
là cái giá của hạnh phúc trong đời hôm nay mà ai muốn có được cũng đều phải trả
giá. Nhưng đời sống xung quanh lại dạy ta mọi cách để làm người nhận, thì ai là
người cho đi?
Hay
ít nhất trong sáng ngày lễ Tạ ơn, tôi cũng không thấy đau lòng, băn khoăn, xấu
hổ khi đọc truyện “Gặp Thượng đế mà không biết!” Vì tôi đã gặp ngài thường khi
tâm hồn tôi chưa bị ai làm tổn thương; thân thể tôi chưa có vết sẹo nào do hiếu
thắng, ham danh, hay mạo hiểm sinh tồn. Cuộc đời sao cứ dồn tôi vào thế bí, bạn
bè quay lưng… Tất cả những điều tồi tệ ấy đã làm cho tôi say trả thù đời và
không còn nhận ra người quen cũ là ngài nữa. Dù ngài vẫn hớn hở dang đôi tay rộng
để chào đón tôi, vẫn cho tôi cái bắt tay chắc nịch của ngài làm cho tôi lên tinh
thần mà sống…
Thượng
đế chỉ có một trong vũ trụ bao la. Nhưng Thượng đế trong ta thời thơ ấu đã chết
vì sự cám dỗ của trưởng thành. Để người ngự trị dài lâu nhất trong đời người là
sĩ diện và ích kỷ. Chỉ đến khi đầu óc con người giáp vòng nhân sinh, trở lại thời
thơ ấu… thì Thượng đế phục sinh để lại nói cho ta nghe những ước mơ còn đó vì
ngươi chưa từng thực hiện những ước mơ của lòng thánh thiện, mà ngươi chỉ tự
gieo mình vào dòng đời nghiệt ngã để chuốc lấy muộn phiền.
Thượng
đế gởi đến tôi tia nắng giữa mùa đông, vệt sáng len vào khe cửa nhỏ nhoi mà làm
ấm lên cả cái garage lạnh ngắt. Tôi chào đón người và người cũng vui vẻ như
xưa, cùng tôi đi lôi gà trong tủ lạnh ra để chuẩn bị đút lò, đi xả ham ngâm
thơm cho bớt mặn, đi dọn bàn chuẩn bị cho bữa tiệc tạ ơn người thân đã nhận lời
thưởng thức tài nấu nướng của tôi…
Thế là tôi quên mất niềm vui làm khách mời của những bữa tiệc Thanksgiving đầy ắp thức ăn ngon trên bàn tiệc. Tôi tìm thấy niềm vui của người đầu bếp, tên dọn bàn cho bữa tiệc sắp diễn ra. Tạ ơn ngài đã chơi lại với tôi như thuở tôi còn bé, nhắc tôi hãy làm một việc gì đó cho người khác, như ngươi từng làm cái tổ chim cho con chim lạc mẹ thuở ngươi còn nhỏ và con chim non. Chuyện không ai biết, nhưng ngươi đâu có quên sau mỗi lần hạ độc thủ vào đồng loại. Ngươi hay tự an ủi mình là mình đâu có tệ, hồi nhỏ mình từng, tại người ta…
Chuyến
này tôi không ham vui bỏ bạn nữa đâu! Và ngài chịu tha thứ cho tôi khi tôi hiểu
được mình. Tạ ơn tôi đã lại là mình. Hãy bắt đầu lại từ đó để biết ơn trên không
quên ai, bỏ ai; để biết ơn đời, ơn người từ lòng buông bỏ mà ta đã vô tình cất
kỹ trong tâm ma…
Phan
No comments:
Post a Comment