Gần hai mươi năm trước, tôi hân hạnh được Đại Tá Phạm Văn Liễu gửi cho mấy tập hồi ký (Trả Ta Sông Núi) cùng lời yêu cầu viết một bài giới thiệu về tác phẩm của ông. Tôi thưa lại rằng mình rất vinh dự khi được nhờ cậy. Tuy nhiên, theo công tâm, tôi sẽ góp đôi lời về những trang sách mà tác giả đề cập đến những nhân vật quá cố (Ngô Đình Diệm & Hoàng Cơ Minh) với quá nhiều hằn học.
Ông
không đồng ý như thế nên chút duyên nợ, về chữ nghĩa, giữa chúng tôi
đã không có cơ thành tựu. Từ đó đến nay – thỉnh thoảng – tôi vẫn
được đọc thêm những cuốn hồi ký khác, của nhiều nhân vật khác.
Phần
lớn những người Việt Nam đi làm cách mạng, hồi đầu thế kỷ trước,
đều có lúc phải sang Trung Hoa lánh nạn. Họ thường đi qua ngả Vân Nam
vì địa danh này giáp giới với miền Bắc nước mình.
Phạm
Văn Liễu cũng thế. Là một đảng viên Việt Quốc ông đã phải lưu lạc
đến Côn Minh (thủ phủ của Vân Nam) khi còn là một thanh niên, ở tuổi
đôi mươi. Ông kể lại rằng khi đang bơ vơ nơi đất lạ quê người thì may
mắn được một phú gia người Hoa cho tá túc. Không những thế (và có
lẽ vì cảm cái khí phách và nhân cách của chàng trai nước Việt) ông
còn được vị ái nữ xinh đẹp, cùng cả gia đình, của vị đại gia này
đem lòng thương mến.
Thiệt
là quá đã!
Nếu
tôi mà rơi vào hoàn cảnh tương tự thì cuộc đời cách mạng, tới đây,
là … kể như rồi. Bôn ba làm chi, cho má nó khi. Làm rể người giầu –
bất kể Tây/Tầu – là cơ hội hiếm, và (rất) không nên bỏ lỡ.
Quan
điểm nhân sinh (nhỏ hẹp) của tôi, tất nhiên, cũng không được Phạm Văn
Liễu đồng tình. Vì nghĩa lớn nên ông từ chối một cuộc sống ấm êm –
bên cạnh mỹ nhân – và lại khoác áo lên đường, để lại biết bao là
luyến thương (cùng sầu muộn) trong lòng người ở lại.
Tôi
vốn hay thương vay khóc mướn nên cứ áy náy hoài về mối tình (dang
dở) của vị tiểu thư Trung Hoa, và có cảm tình mãi với vùng đất mà
cô sinh trưởng. Vì vậy nên ngay sau khi cầm được cái visa sang
Tầu là tôi mua vé bay ngay đến Côn Minh.
Phi
cơ hạ cánh giữa mưa. Nhìn núi đồi nhấp nhô và mờ nhạt xa xa khiến
tôi cứ ngỡ như mình vừa đáp xuống phi trường Liên Khương, vào một
chiều mưa nào đó (tưởng chừng) như vẫn chưa xa xôi lắm.
Cũng
như Đà Lạt, Côn Minh ở độ cao hai ngàn mét nên khí hậu rất dịu dàng.
Cây cỏ xanh tươi, đất trời mát rượi. Xa lộ dẫn vào thành phố khá tân
kỳ. Đường rộng thênh thang. Hoa lá được chăm sóc kỹ càng, tử tế.
Tôi
đã đặt phòng với giá rẻ nhất, chưa tới mười Mỹ Kim, bao luôn ăn
sáng. Phòng ngủ chung nhưng nhà trọ vắng khách nên chỉ có mình tôi
với mấy cái giường đôi, ngó trống trải thấy mà ái ngại.
Sau
một giấc ngủ dài, tôi đeo máy ảnh đi loanh quanh khi trời chiều còn
sáng. Đường phố rộng rãi, được phân làn rõ ràng và trật tự. Côn
Minh không thiếu ô tô, và có nét đặc thù là rất nhiều xe hai bánh
điện (e-bike) cùng không ít xe đạp.
Tranh
cổ động dán ở khắp nơi. Dù không đọc được tiếng Hoa nhưng tôi cũng
đoán được nội dung rất “lành mạnh” qua sắc mầu tươi vui, và những
nét vẽ đơn sơ mộc mạc: giữ vệ sinh chung, nhường nhịn người già, chăm
sóc cây cảnh …
Điều
đáng nói là Côn Minh không chỉ làm đẹp bằng tranh cổ động. Du khách
còn có thể thấy được “thiện chí” của thành phố này qua những con
phố không bụi rác, và những nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ (miễn
phí) dù không dễ tìm.
Tuy
nhiên, chỉ cần rời bỏ đại lộ với những cao ốc chọc trời và rẽ
ngang vào bất cứ một con đường ngang nào khác là sẽ có ngay một Côn
Minh khác. Nhà cửa cũ kỹ, mái ngói rêu phong, cái nghèo có thể nhìn
thấy được qua những cánh cửa mở toang (giường tủ, bàn ghế bừa bộn,
tuềnh toàng và qua những khuôn mặt buồn phiền, cam chịu.
Tua
tủa hai bên những con đường nhỏ là những ngõ hẻm sâu, vừa chỉ vừa
lọt một chiếc xe đạp hay hai người đi bộ trái chiều. Cái gì chứ
cảnh nghèo ở Á Châu thì tôi nhìn thấy hoài mà (ở Miên, ở Miến, ở
Lào đều như vậy tuốt) nên không có hứng thú tiếp tục lần dò tiếp
vào những ngõ ngách khai khai, tôi tối, và âm ẩm của Côn Minh.
Trở
ra đường lớn thì không thiếu hàng quán tấp nập nhưng tôi không có
thói quen ăn tiệm mình ên nên mua một phần cơm chỉ hai món (đậu đũa
xào và thịt heo kho trứng) hết mười lăm nhân dân tệ, cỡ hai MK, và
một chai rượu nhỏ cùng giá. Về lại nhà trọ, tôi ngồi nhai trệu trạo
vì bụng không thấy đói và rượu thì quá dở : đã nhạt phèo mà lại
còn có vị hơi ngòn ngọt nữa. Thiệt là vô duyên hết biết luôn!
Tôi
không vào được gmail, face book, hay youtube. Mấy trang
mạng quen thuộc cũng không luôn nên nghĩ rằng có lẽ vì mình thuê chỗ
ở quá rẻ tiền nên wifi yếu. Thôi thì đành mua rượu uống nữa, dù là
rượu dở, rồi lăn ra ngủ tiếp.
Sáng
hôm sau tôi chạy ngay đi nơi khác, vào khách sạn có sao tử tế (Spring City Star Hotel) trên một
con lộ lớn: No.636 Beijing Road, Panlong District 650051 China / Yunnan /
Kunming. Pass word của wifi ghi sẵn luôn trong thang máy.
Thiệt là văn minh chưa từng thấy. Nhận phòng xong là tôi mở labtop
liền.
Tưởng
sao?
Cũng
y như hôm qua thôi. No Gmail, no face book, no youtube … , dù những
hình ảnh quảng cáo khách sạn hay vé máy bay (Agoda, Travelgenio,
Jetcost, Expedia, Cheapoair …) vẫn xuất hiện đều đều, và thử bấm chơi
thì đều chạy vo vo.
Tới
lúc đó tôi mới chợt nhớ ra rằng (thôi chết mẹ rồi) mình đang ở trong
đất Tầu. Côn Minh đâu phải là Vientiane, Phnom Penh, Yangon, hay Bangkok.
Đây là thủ phủ của một tỉnh thuộc Trung Hoa Lục Địa, và bưng bít
thông tin vốn là “chủ trương xuyên suốt” của mọi đảng CS mà. Thảo nào
mà những người trẻ, ở nơi này, chả thấy mấy ai chăm chăm cầm cái smart
phone như nhiều nơi khác!
Tự nhiên lại chợt nhớ đến Lưu Hiểu Ba, và câu nói lạc quan của ông khi còn tại thế: “Internet là món quà Chúa ban cho Trung Quốc. Nó là công cụ tốt nhất cho nhân dân Trung Quốc đang mơ ước vất đi sự nô lệ và đạt đến tự do.”
Có
lẽ vì món quà này quí báu quá nên Đảng CS Trung Hoa phải nhất định
giằng lại” bằng mọi giá, kể cả cái giá là sự ngu dân để Nhà Nước
dễ bề cai trị.
Thôi
thì tạm quên Lưu Hiểu Ba, quên internet, và lại tiếp tục đi lòng
vòng phố xá cho rộng tầm con mắt. Mắt tôi đụng toàn chữ Hán, đủ
kích cỡ khác nhau nhưng đều đỏ rực như nhau – ngoại trừ tên mấy cái
ngân hàng và khách sạn: China Construction Bank, Fudian Bank, Holiday Inn
City Centre, Howard Johnson City of Flower Hotel …
Đi
gần muốn rã cẳng luôn tôi mới chợt thấy một cái bảng hiệu tiếng Anh
(Travel Agency) mà mừng muốn rơi nước mắt. Ôi Trời, tha hương
ngộ cố tri!
Tôi
cần một hướng dẫn viên, cần thuê một cái xe hơi, hay ít ra thì cũng
phải mướn được một cái e-bike (cùng với bản đồ thành phố) để
thăm thú Côn Minh cho biết sự tình. Chớ cứ lết bộ hoài, và xung quanh
thì toàn là chữ Tầu không (chả hiểu cái con bà gì ráo trọi) thì
chịu đời sao thấu?
Tôi
hăm hở mở cửa bước vào văn phòng du lịch, với nụ cười tươi tắn, và
một câu tiếng Anh thông dụng. Người đối diện đáp lại bằng tiếng Tầu.
Tôi quay sang cô nhân viên ngồi kế, lập lại câu nói vừa rồi. Cô này
cũng trả lời bằng tiếng Hoa, nghe từa tựa y như cô trước.
Coi
như là hết thuốc!
Bây
giờ thì tôi hiểu thế nào là một nhà tù lớn. Tuy không có chấn song
nhưng kẻ ở bên trong cũng hoàn toàn bị cắt đứt mọi liên lạc với thế
giới bên ngoài. No English, no face book, no youtube, no Gmail … mà
tôi thì chỉ có gmail và không dùng điện thoại – bất kể loại
nào.
Theo
dự tính thì sau Côn Minh là sẽ đến Bắc Kinh (vài bữa, hoặc mươi
ngày) nhưng tôi đổi ý. Tôi sẽ trở lại Phnom Penh hay Bangkok vào chuyến
bay sớm nhất – khuya nay – với bất cứ giá nào. Côn Minh hay Bắc Kinh
thì có khác gì nhau. Cả xứ sở này chỉ là một cái ngục tù bao la,
có tên gọi là Trung Hoa Vỹ Đại!
No comments:
Post a Comment