A) Thuở xưa, có một vị hòa thượng thiền sư Ryokan tu hành ở một ngôi
chùa nằm trên ngọn núi. Một đêm, TS đi tản bộ trong rừng. Dưới ánh trăng, TS đột
nhiên ngộ ra một điều gì đó nên trong lòng rất vui sướng. TS liền hân hoan trở
về chùa. Nhưng vừa về đến chùa thì TS phát hiện một người ăn trộm đến chùa trộm
đồ.
Người ăn trộm
sau một hồi tìm kiếm, đã không tìm được vật gì để lấy cả. Anh ta vừa quay trở
ra thì gặp vị thiền sư. Vốn dĩ, vị hòa thượng thiền sư đã đứng im lặng chờ ở
ngoài cửa được một lúc mà không vào vì TS sợ làm kinh động đến người ăn trộm
kia. TS đã sớm biết rằng người ăn trộm kia sẽ không thể tìm được thứ gì để mà lấy
đi, cho nên TS đã cởi sẵn chiếc áo khoác và cầm trên tay.
Người ăn trộm vừa
ra cửa thì kinh ngạc nhìn thấy vị thiền sư. TS nói: “Người đã phải đi từ xa đến
đây thăm ta, dù sao thì cũng không thể để người tay không mà ra về. Đêm đang lạnh,
người hãy mặc chiếc áo này vào mà đi !”. Nói xong, vị thiền sư liền khoác chiếc
áo của mình cho người ăn trộm. Người ăn trộm bất giác không biết làm sao liền
cúi đầu đi vội.
TS nhìn thấy
bóng dáng của người ăn trộm đi dưới ánh trăng rồi biến mất vào trong rừng,
không khỏi cảm khái mà thốt lên rằng: “Thật đáng thương! Chỉ mong ta có thể tặng
cho ông ấy một vầng trăng sáng !”. Vị TS nhìn người ăn trộm đi khuất liền vào
trong phòng, để trần như vậy mà tọa thiền.
Ngày hôm sau, vị
thiền sư thấy chiếc áo khoác của mình được để ở ngoài cửa một cách ngay ngắn,
chỉnh tề, trong lòng không khỏi bùi ngùi xúc động. Ông mừng rỡ tự nói: “Cuối
cùng thì ta cũng đã tặng được cho ông ấy một vầng trăng sáng”.
Trong kinh Phật
từng nói: “Chỉ một ý niệm cũng khiến hoàn cảnh thay đổi”. Khổng Tử cũng nói:
“Khoan dung thì được lòng mọi người”. Cho nên, chỉ một câu nói, một hành động
nhỏ hay chỉ một nụ cười thôi đã đủ để khiến cho người xấu quay đầu hướng thiện.
B)Với những người
bình thường, gặp một tên trộm là việc chẳng vui vẻ gì. Thế nhưng, đối với các bậc
Thánh nhân, gặp một tên trộm lại là một điều thú vị. Câu chuyện cảm hóa những
tên trộm dưới đây của các trí giả mang đến cho chúng ta thật nhiều cảm xúc.
Khi Bồ Tát Long
Thọ tu hành, cuộc sống của ông vô cùng giản dị, gia sản duy nhất chỉ là một cái
bát. Nhưng ông lại là thiên tài với trí tuệ vô song, ngay đến cả đức vua cao
quý, hoàng hậu hay những người có địa vị, quyền lực đều là học trò của ông.
Có một vị hoàng hậu rất sùng kính Thiền sư Long Thọ, đã đặc biệt làm ra một cái bát quý giá cho ông. Khi hòa thượng Long Thọ cầm cái bát bằng sứ đến hoàng cung, hoàng hậu nói với ông rằng: “Ta muốn ngài đáp ứng cho ta một việc”.
Thiền sư Long Thọ nói: “Trên người tôi chẳng có thứ gì ngoài cái bát này, hoàng hậu muốn tôi làm chuyện gì nào?”.
Hoàng hậu nói: “Ta chính là muốn cái bát đó”.
Ông nói: “Vâng, vậy mời người nhận lấy nó”.
Hoàng hậu lại nói: “Vẫn chưa hết, ta muốn đổi cho ngài cái bát của ta, hãy nhận lấy cái bát này”. Hòa thượng đáp: “Không vấn đề gì, bát nào cũng được”.
Ông hoàn toàn
không biết rằng hoàng hậu đã ngầm đưa cho mình một cái bát bằng vàng quý giá.
Trên đường trở về, ông dừng chân tại một ngôi miếu đổ nát. Trước đó, có một tên
trộm đã phát hiện chiếc bát quý giá quý giá trên tay Thiền sư Long Thọ, liền
bám theo ông đi vào trong miếu.
Ngôi miếu chỉ còn lại 4 vách tường, không có mái che, mọi thứ hoang tàn đổ nát.
Trên bức tường có một cánh cửa sổ, và tên trộm trốn ở bên ngoài thám thính. Anh
ta biết rằng các nhà sư Phật giáo mỗi ngày chỉ ăn một bữa, liền tính toán: “Đợi
đến khi ông ta ăn no ngủ say, mình có thể ra tay, đó là thời điểm thích hợp nhất.
Hơn nữa, ngôi miếu này đã hoang phế nhiều năm, một bóng người cũng không có, quả
là thuận lợi”.
Sau khi Thiền sư Long Thọ ăn xong liền ném cái bát ra ngoài cửa sổ ngay chỗ tên
trộm đang ẩn nấp. Tên trộm không thể tin vào mắt mình: “Sao lại có loại người
như thế này? Ăn xong rồi lại vứt cái bát quý giá này đi, hay là cái bát này
không có giá trị gì?”.
Thế là tên trộm đứng dậy hỏi: “Tôi có thể vào hỏi ông mấy điều được không?”.
Thiền sư Long Thọ nói: “Chàng trai, để dẫn cậu vào đây, ta đã phải ném cái bát ra đó! Cậu vào đi, cái bát đó ta cho cậu, nên cậu không phải là tên trộm, nó là món quà của ta. Ta là một người nghèo không có gì ngoài cái bát này, ta cũng biết rằng mình không thể giữ nó được lâu, bởi vì khi ngủ cũng sẽ có người lấy mất. Cậu đã không ngại phiền phức mà đi theo ta từ thủ phủ về đây, ta sớm đã biết điều đó rồi. Thời tiết mùa hè rất nóng, xin đừng từ chối món quà của ta!”.
Tên trộm nói: “Ông thật kỳ lạ, ông không biết cái bát này rất quý giá sao?”
Thiền sư Long Thọ nói: “Sau khi ta lĩnh ngộ được chân lý cuộc đời thì những điều khác đều không còn giá trị nữa rồi!”.
Tên trộm nhìn Long Thọ và nói: “Vậy xin ông hãy nói cho tôi biết, ông đã lĩnh ngộ được chân lý gì mà còn giá trị hơn chiếc bát vàng này vậy?”.
Thiền sư Long Thọ đáp: “Một điều rất đơn giản!”
Tên trộm nói: “Trước khi ông nói ra hãy để tôi giới thiệu, tôi là một tên trộm nổi tiếng”.
Thiền sư nói:
“Ai mà không như thế chứ, đừng quan tâm đến những thứ vụn vặt đó! Bởi vì con
người sinh ra đều tay trắng, về sau lại có được rất nhiều thứ từ những người
khác, nên tất cả mọi người đều là tên trộm, cho nên đừng lo lắng. Dù cậu làm gì
cũng không thành vấn đề, chỉ cần làm tốt là được, và cần nhớ kỹ: Khi cậu ăn cắp
đồ của người khác, cậu hãy nghĩ đến cảm giac của họ. Nếu cậu không thể cân nhắc
đến cảm xúc của người khác, vậy đừng ăn cắp nó. Chỉ có nguyên tắc đơn giản vậy
thôi!”. Tên trộm nói: “Điều này quá dễ dàng. Nhưng sau này liệu tôi có thể gặp
lại ông không?”
Thiền sư Long Thọ
nói: “Ta sẽ ở lại đây hơn 10 ngày. Thời gian này cậu đều có thể đến, nhưng trước
tiên cậu hãy làm theo những gì mà ta đã nói”. Tên trộm đã thử điều này trong mười
ngày, và anh ta thấy rằng đó là việc làm khó nhất trên đời. Có những lúc muốn
trộm đồ, nhưng khi nghĩ tới cảm giác của người khác, thì ham muốn ăn trộm đồ của
anh ta lại tan biến đi. Ngay cả khi anh ta vào ăn cắp trong cung điện, lúc mở
ra những ngăn tủ đầy vàng bạc châu báu khiến anh ta không suy nghĩ gì hết,
nhưng anh ta lại nhớ tới lời hứa, nên đành không trộm đồ nữa. Cuối cùng, anh ta
không trộm một thứ gì, liền đến gặp Thiền sư Long Thọ và nói: “Cuộc sống của tôi
đã bị ông đảo lộn hết rồi. Bây giờ tôi không thể ăn cắp bất cứ thứ gì hết”.
Long Thọ đáp: “Vấn
đề là ở cậu chứ không phải ở ta. Nếu cậu muốn quay trở lại nghề cũ, thì hãy
quên đi cảm giác của mình”.
Tên trộm lại
nói: “Nhưng những khoảnh khắc đó rất quý giá. Cả đời tôi chưa bao giờ được tự
do như hôm nay, yên ổn, an tĩnh, vui vẻ, kể cả những vật báu trong vương quốc
cũng không thể so sánh được. Bây giờ thì tôi đã hiểu ra ý nghĩa trong câu nói
‘sau khi hiểu được chân lý thì những điều khác đều không có giá trị’ của ông rồi.
Tôi đã nếm được hương vị của nước cam lộ, và tôi nghĩ ông mỗi thời mỗi khắc đều
đang đắm mình trong đó rồi. Ông có thể nhận tôi làm đệ tử và cho tôi đi theo được
không?”
Thiền sư Long Thọ
nói: “Quả thực mỗi thời mỗi khắc ta đều tham ngộ chân lý. Lúc đầu khi cậu đi
theo, ta đã muốn cảm hóa để cậu trở thành đệ tử của ta rồi. Lúc đó, cậu muốn trộm
cái bát vàng của ta, nhưng ta lại muốn giữ tâm cậu ở lại. Việc làm của chúng ta
ngẫu nhiên nhưng lại trùng hợp thần kỳ”.
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment