Con bé đứng trước mặt
tôi, bé loắt choắt so với cái tuổi 14, 15 của nó. Đen đủi, còm cõi, tóc hoe
vàng khô đét như cái bắp ngô nướng già lửa. Tôi rã rời tay chân. Ngao ngán,
ngao ngán đến tận cùng. Thế đấy, người giúp việc của tôi đấy. Nó giúp được gì
cho tôi trong những ngày tháng căng thẳng sắp tới. Vừa qua kỳ sinh nở, công
việc cũ mất rồi, cứng tay lắm người ta mới dành cho mình một vị trí mới đầy
xương xóc. Xương cũng cố mà gặm, cố mà phấn đấu rồi từ từ... Cuộc sống mà. Đồng
tiền đâu dễ đến khơi khơi.
Dưới nhà, tiếng dép bà
mẹ chồng kéo lệt sệt. Bà quen đi dép trong nhà. Tuổi già, lỡ rủi ro trượt té
lại sinh chuyện. Tôi chỉ vào
phòng tắm:
- Có giỏ áo quần dơ
trong đó. Mà trước khi giặt rà soát lại xem túi áo, túi quần còn sót cái gì
không.
Để quên giấy tờ tiền
bạc là tật cố hữu của chồng tôi. Con bé lục cà lục cục một hồi trong phòng tắm
rồi bước ra với giỏ đồ ngồn ngộn. Tôi đứng dậy:
- Lên đây, cô chỉ cho
cách dùng máy giặt. Cố mà nhớ lấy. Không cẩn thận chập điện cháy nhà đấy.
Bất chấp câu hù dọa,
mắt nó sáng rỡ lên, khệ nệ ôm giỏ quần áo tất tả chạy theo tôi. Trời ạ, bật cái
bếp ga nó bật cũng không xong. Vậy mà máy nước nóng, nước lạnh, máy bơm, máy giặt,
máy lạnh, hệ thống cửa khóa... Với trình độ bỏ học từ năm lớp 6 như nó thì máy
móc nhà này cũng đến tan hoang. Cái gì cũng hướng dẫn, chỉ vẻ, sai bảo... Mà
tôi thì đang lúng túng vụng về với vai trò làm mẹ. Phải nói cả tôi lẫn nó đều
rối tung lên. Rồi cau có, gắt gỏng, tức tối đến ứa nước mắt. Không, tôi cần một
người làm khác kia. Chững chạc, thông thạo, nhanh nhạy và biết phải làm gì. Để đáp
ứng đủ tiêu chuẩn này tôi đã bàn với chồng tìm kiếm hoặc nhờ dịch vụ. Thế mà...
Tiếng dép lệt sệt,
nặng nề từ tầng dưới lại làm tôi xốn xang. Có cái gì đè ngang ngực tôi. Nghe
tin tôi sinh cháu đầu lòng, mẹ chồng tôi tức tốc lùng sục người làm từ quê nhà đưa
tuốt vào đây. Dự định của tôi bị gạt bỏ ngay lập tức. Không, dịch vụ là cái gì.
Thời buổi này tin ai được. Vợ chồng bây đi làm cả ngày giao con cho người lạ.
Biết gốc gác ở đâu, thật giả ra làm sao. Để đó, mẹ vào giúp ít tháng, kèm cặp
con bé cho quen việc, thằng cu cứng cáp rồi mẹ ra. “Con so về nhà mẹ”. Tôi
không có mẹ thì đã có mẹ chồng. Đơn giản là thế! Nhưng mẹ chồng và mẹ ruột là
hai phạm trù mà cái chung thì ít, cái riêng thì nhiều. Tôi phải biết kiềm chế,
phải tự điều chỉnh sao cho ổn thỏa đôi đường. Nhưng vấn đề vượt ngoài sức chịu
đựng của tôi vẫn là nó, con Lang. Nó tên Nguyễn thị Lang, viết đúng như tờ giấy
khai sinh mà bà mẹ chồng tôi giữ khư khư để vào đây “khai báo với địa phương”.Có
lẽ ở quê nó “Lang” là dây lang dây muống gì đó.Tôi ác cảm với nó ra mặt. Khuôn
mặt choắt lại, cặp mắt mở to nhìn chỗ này, ngó chỗ kia cứ như rình mò, lùng
sục.Nó như con chuột nhắt lấm lét, chui rúc, phá phách. Mới hôm đầu tiên, nửa chai
nước tẩy trang của tôi bị trút vô tội vạ vào thau giặt chỉ vì tưởng... xà phòng
dành cho em bé. Một bữa, nó táy máy bấm nút cửa phòng rồi đóng sập lại. Cả thằng
Bin và chùm chìa khóa đều ở trong phòng. Tôi xanh mặt run rẩy. Chồng tôi phải
bỏ dở công việc từ công ty tức tốc chạy về mở cửa. Đuổi việc nó? Không xong!
Chồng tôi cũng không mấy tin vào dịch vụ. Hơn nữa, mẹ đã cất công lùng sục mang
vào. Hai bà cháu đi tàu hỏa mấy ngày đường phờ phạc, nhếch nhác. Việc gì thì
cũng phải từ từ. Tôi uất ức. Đụng đến nó là động chạm đến mẹ.Tôi chìu mẹ chồng
rồi còn phải chịu đựng cả người làm vì mẹ chồng nữa sao trời. Đây cũng là một
lọai ô dù. Nó cũng có ô dù như ai nên tha hồ tác oai, tác quái. Mà cặp mắt nó
nhìn tôi kìa. Ranh mãnh cứ như thách thức, cứ như nó biết chắc chỗ đứng vững vàng
của nó trong ngôi nhà này. Đến phát điên vì nó!
Rồi cũng đến lúc tôi
phải rời xa con để trở lại công việc. Nấn ná 6 tháng rồi. 6 tháng trời quen hơi
hớm mẹ con, quen ôm ấp hình hài bé bỏng ấy vào lòng, cả lúc ăn, cả lúc ngủ. 4
tháng hay 6 tháng vẫn là quá ít cho một bà mẹ, dù là mẹ thời hiện đại như tôi.
Giao con cho mẹ chồng, lòng dạ tôi ngổn ngang trăm mối. Đành rằng con tôi là
cháu bà, cháu cưng cháu quý nhưng cách nuôi con mỗi thời mỗi khác. Tôi trình
bày, dặn dò cặn kẻ. Bà làm theo cái được cái không, lúc quên, lúc nhớ. Có cái
bà kiên quyết giữ vững lập trường. Một bữa đi làm về, đẩy cửa phòng bước vào
tôi sững người vì hình ảnh trước mắt. Con Lang nằm trên giường tôi. Cái thân
hình đen thui nhếch nhác ấy ôm lấy thằng con tôi, miệng còn ư ử hát ru nữa,
trời ạ. Tôi nhìn nó, cái nhìn nói lên tất cả. Con bé lật đật ngồi dậy, bỏ hai
chân xuống đất, cúi đầu:
- Mệ đang tắm, mệ bảo
con lên với em vì sợ em khóc.
Tôi nuốt giận vào
trong, chờ đến tối ấm ức nói lại với chồng. Anh không hề ngạc nhiên:
- Mẹ đã bắt con Lang
tắm rửa hàng ngày rồi.
Mẹ, hể chạm đến mẹ thì
lẽ phải không bao giờ thuộc về tôi. Tôi đay nghiến:
- Em không muốn nó
chạm đến con mình. Anh không thấy nó đen điu, hôi hám.
Chồng tôi ném chiếc áo
vừa cởi ra xuống giường:
- Mướn người làm hay
chọn hoa hậu? Muốn trắng, rồi thì có trắng, muốn thơm, rồi thì có thơm.
Trắng mà thơm! Tôi
chợt tỉnh cả người. Người ta bảo “khẩu xà tâm phật”. Tôi lấy một ông chồng
thuộc lọai “khẩu xà” là chuyện rõ như ban ngày nhưng còn tâm gì thì chỉ có trời
biết. “Đàn ông năm bảy lá gan”! Tôi, một phụ nữ đầy tự tin và thông minh nên biết
rõ mình chỉ có một lá. Cầm lấy chiếc áo trên giường tôi máng vào mắc áo rồi đi
pha sữa. Ngoài đời, tôi hội nhập dễ dàng với dòng chảy của thời đại mới. Công
việc, thành công, thăng tiến... Có lẽ vì thế mà muộn chồng, muộn con. Lấy nhau
hơn 3 năm, không thấy dấu hiệu gì, mẹ chồng tôi bắt đầu hốt hoảng. Bà thăm hỏi,
dò xét, bóng gió rồi rên rĩ: “Trời ơi, sáng Sàigòn, chiều đã bay ra Hà Nội. Lại
còn đi Tây, đi Mỹ. Đàn bà chi mà chạy như ngựa vía.” Tôi cũng hoang mang. Hai
vợ chồng bắt đầu đi đến phòng khám này, phòng khám nọ. Kết quả bình thường
nhưng tháng tháng điều mong mỏi vẫn không đến. Tôi thu xếp lại công việc, né
tránh bớt những hội thảo chỗ này, chỗ nọ, bó tay, sốt ruột ngồi nhìn cơ hội thăng
tiến nhởn nhơ trôi qua trước mặt. Rồi tiền triệu bắt đầu tuôn ra.Vài ba tháng
lại nghĩ, 2 tuần nằm một chỗ. Nghĩ có phép, nghĩ thường niên đến nghĩ không ăn
lương... Cuối cùng hạnh phúc đẩy cửa ùa vào gia đình tôi choáng ngợp. Thằng bé,
thằng cháu đích tôn cả nhà mong mỏi đã cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay
tôi. Tôi làm mẹ. Một cảm giác lâng lâng bay bỗng tràn về những khi tôi âu yếm ngắm
nhìn con. Nhưng một khi cửa đã mở, hạnh phúc vào được thì những hệ lụy cũng kéo
vào theo. Tôi làm mẹ đồng thời dần dần thấm thía những phức tạp của cuộc sống…
làm dâu. Từ trước đến giờ tung tăng theo chồng, tự do, thoải mái quen rồi. Bây
giờ bắt đầu thấy ra vào tù túng, phải ý tứ nọ kia.
Mới hôm qua đây thôi,
đi chợ về, sọan giỏ thức ăn ra con Lang đã la lên thảnh thót:
- Mệ không ăn cá lóc,
cô mua chi hoài.
Rõ ràng nó đã tạt vào
mặt tôi một gáo nước. Tôi ngó con cá lóc to đùng, tươi rói trong rỗ. Hình như
nó nói đúng nhưng con này tinh ranh quỷ quái. 1 tuần chỉ có 2 lần lo chợ búa.
Thì giờ đâu để tôi quan tâm mọi sự. Trăm công ngàn việc đổ dồn vào tôi. Thằng
bé ói, ho, khóc đêm là chuyện thường xuyên. Năm bữa nửa tháng lại ấm đầu. Tôi
thức đêm sâu cả mắt. Việc của công ty cũng điên đầu. Với chừng đó vốn, tiền tỷ
đấy nhưng chiến lược đề ra thế nào để tăng doanh số, biện pháp nào để điều
khiển “lính lác” dưới tay mình họat động hiệu quả. Cái “ghế” tôi ngồi bao nhiêu
đứa lăm le xô ngã. Doanh số cuối năm luôn ám ảnh tôi. Không đạt yêu cầu người
ta không tuyên bố đuổi việc thẳng thừng nhưng bằng cách này, cách khác, không
chịu nỗi mình cũng phải tự ý ra đi. Trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này
thần kinh cứ căng như dây đàn. Mà căng quá coi chừng đứt. Mẹ chồng tôi cầm rỗ
cá lên xuê xoa:
- Mẹ ăn không được thứ
ni thì ăn thứ khác. Mua cho cả nhà ăn chớ con.
Mẹ chồng tôi lúc nào
cũng thủng thẳng, từ tốn nhưng nói vậy mà chưa chắc nghĩ vậy. Bà nghĩ gì chỉ
mình bà biết. Không như tôi, mọi chuyện cứ huỵch toẹt, thẳng thừng ra với nhau.
Như vậy có phải dễ sống hơn không. Người ta “giận cá chém thớt”. Còn tôi, đã
giận cá thì cứ lôi cá ra mà chém. Tôi quay sang con Lang, sẵn sàng dao kiếm. Nó
tránh tia nhìn sấm sét của tôi, né đòn rất nhanh:
- Để con đem rác đi
quăng kẻo lát nữa xe rác đi mất.
Nó gom hết nhũng cọng
rau già, những vỏ tôm, lòng cá dồn một bịch, nhanh nhẩu dội cái sàn nước sạch
bóng, lủi nhanh ra cửa.Tôi nhìn theo nó rồi nhìn quanh căn bếp.Thịt đã rửa xong,
sạch sẽ đỏ hồng trong rỗ chờ ráo nước. Cá đã màu mè đâu vào đó, chỉ cần đặt lên
bếp kho. Rau đã nhặt xong xanh mơn mỡn. Thần kinh tôi giãn ra từ từ nhè
nhẹ.Thôi cũng được, miễn là nó biết việc.Tôi không thể phủ nhận một điều là con
bé tiếp thu mọi chuyện rất nhanh. Nó tiến bộ hồi nào không biết nhưng máy móc
nhà này với nó bây giờ là chuyện nhỏ. Liếng thoắng, nhanh nhẩu, nó biết đón ý mọi
người làm chồng tôi hài lòng ra mặt. Tôi thì không chấp nhận được cái ranh ma
láu lỉnh của nó. Mà cũng không lâu nữa đâu. Bà về quê rồi, năm bữa nửa tháng
sau tôi sẽ tìm cách tống khứ nó thôi. Kiếm người làm khác. Miễn có tiền, lo gì!
*****
“Bà về quê thật rồi,
Bin ạ”. Tôi lẩm bẩm nói với con như nói với chính mình. Không còn tiếng dép lệt
sệt, không còn tiếng ho khan buổi sáng, không còn những câu nói hiểu đầu này suy
đầu nọ. Dưng không lại thấy thiếu thốn. Chồng tôi lại công tác nước ngoài, Bin
lại ốm. Lần này sốt nặng. Hơi thở nặng nề, mệt nhọc, nó vừa ho vừa khóc trên
vai tôi. Tôi bế con tới lui sốt ruột. Sao taxi gọi hoài vẫn chưa tới. Không
khéo trể giờ phòng mạch. Tôi lại quay số gọi hãng khác. Trời lại mưa. Thời tiết
này xe rất hiếm. Còn con Lang nữa. Bảo ra ngoài đường vẫy đại một chiếc taxi
giờ vẫn chưa thấy về. Có tiếng xe ngừng. Hú vía! Tôi nhìn ra cửa sổ. Xe đang có
khách. Một cô gái cúi người bước xuống. Tóc buộc đuôi cheval, chiếc áo hai dây
đỏ chói kéo hất lên để hở cả một khúc lưng. Tiếng cửa xe đóng sập lại, cô gái
ngước lên. Trời ạ, con Lang. Nó mở khóa chạy ùa vào. Còn tôi thì giận điên
người bế con tới lui hậm hực. Chỉ chờ nó ló mặt vào phòng, tôi quát:
- Bảo đi đón xe hay đi
xem hát mà ăn mặc thế kia. Có biết là sắp trể giờ rồi không?
Con bé xách giỏ đồ hối
hả:
- Con phải thay cái
áo, cái quần tươm tất mới đón được xe chớ đánh bộ đồ ngủ đứng giữa đường vẫy,
xe nào thèm ngừng.
- Hễ nói là cãi. Bỏ
thêm mấy cái khăn sạch vào xách rồi đi. Lẹ lên.
Tôi bế con chạy vội ra
đường, giao cửa nẻo một tay nó khóa.
Tối đó, nhà tôi không
nấu cơm, mà cũng chỉ có tôi với con Lang. Miệng tôi đắng ngắt. Tôi bảo nó ra
đầu ngõ mua bánh mì chim cút. Biết là không thể nào nuốt nổi khúc bánh mì khô cứng
đó nhưng kệ! Bụng dạ đâu mà ăn với uống. Tôi không muốn bảo nó đi xa. Tôi cần
một người quanh quẩn bên mình. Căn nhà trống trãi quá. Đêm đó tôi thức trắng.
Bin vã mồ hôi đầm đìa và cơn sốt lui dần. Đến sáng hơi thở nhẹ nhàng hơn, nó
ngủ thiếp đi. Tôi bước ra khỏi phòng, đụng ngay con Lang ngồi trong góc cầu
thang, quay lưng vào tường ngủ gục. Trên chiếc bàn ăn 2 ổ bánh mì chim cút còn
quăng lăn lóc. Tôi chớp mắt. Cút chiên bơ là món tủ của nó. Lâu lâu, nhà có khách,
thiếu cơm, tôi đưa tiền cho nó. Nó mừng cuống quýt chạy ra đầu hẻm. Tôi cầm ổ
bánh mì nguội ngắt lên rồi lại đặt xuống lặng lẽ nhìn Lang.
Không biết từ bao giờ
ý nghĩ “cho con Lang về quê theo bà” không còn hiện lên trong tôi nữa. Và cũng
trái với quy ước ban đầu con Lang không về quê ăn tết. Nhịp sống sôi động của thành
phố này đã hớp hồn nó. Sàigòn mùa Giáng sinh. Sàigòn những ngày cận kề nguyên
đán. Ánh đèn màu chớp tắt, tiếng nhạc xập xình từ những quán cà phê. Người
người chở nhau, sánh vai nhau tưng bừng phố xá… Con Lang mê mệt với những con
đường, những cửa hiệu hàng hóa sell off đổ ra ngồn ngộn, giá cả rẻ đến bất ngờ.
Tuổi của nó, tuổi ăn, tuổi lớn tôi không nở hẹp hòi. Tối tối nó hoàn tất nghĩa
vụ tươm tất, chóng vánh tôi cho phép nó ra đường nhưng phải trở về trước 9 giờ
rưỡi. Nó phơi phới như một bông hoa đầm đìa sương sớm. Một tối, nó xô cửa ùa
vào phòng tôi, khuôn mặt còn nguyên nét phấn khích:
- Cô ơi, Đan Trường
mới bắt tay con.
Tôi bật cười. Nó ngồi
lên giường tôi, hai chân đong đưa, mắt sáng long lanh miệng huyên thuyên ríu
rít:
- Cô biết không, hát
xong Đan Trường bước xuống sân khấu. Người ta túa lên, túa lên. Con cũng chen
vào. Đan Trường ngó quanh rồi quay về phía con chìa tay ra.
À, đây là tiết mục
giao lưu văn nghệ. Có chương trình ca nhạc tổ chức ở gần nhà, nó năn nỉ. Tôi
cho phép nó đi chơi, còn cho thêm tiền mua vé. Tôi nhìn nó, con Lang của tôi.
Nó bây giờ quần jean bó sát, áo hai dây bé tẹo có đính hạt cườm lấp lánh, tóc
cắt đúng mốt Hàn quốc. Bây giờ nó là Nguyễn Thy Lan như một cú điện thọai anh
chàng nào đó gọi đến mà tôi tình cờ bắt máy. Đến lượt chồng tôi cảnh báo: “Em
phải kiểm soát con Lang kỹ hơn. Coi chừng nó giao thiệp bậy bạ. Nhà cửa giao
cho nó, con cái giao cho nó.” Tôi cũng ý thức được điều đó. Phải kiểm soát. Nhưng
nhiều lúc tôi cảm thấy mình bất lực trước một cái gì như sức sống cứ bùng lên.
Bùng lên đúng quy luật tự nhiên của nó. Thôi thì những vấn đề vụn vặt tôi xuề xòa
không để ý. Thức ăn trong tủ lạnh nó tha hồ tự do. Chocolat và bánh kẹo. Không,
những thứ đó vừa lên cân vừa nổi mụn. Nó “chuyên trị” trái cây. Buổi sáng, tôi
đi làm, nó xay sinh tố uống. Tệ lắm cũng vài quả cà chua pha đường. Cho đẹp
nước da!... Tôi biết nhưng lờ đi. Tôi đang cần nó. Hết cái thời động một tí là
sẵn sàng “cho mày về quê”. Tôi lệ thuộc vào nó thật rồi. Nói như chồng tôi, nhà
cửa, con cái nó thay tôi quán xuyến. Tôi rảnh tay, rảnh chân lao vào công việc,
cũng cố lại vị trí của mình trong công ty, ngửng cao đầu trước những đôi mắt thèm
thuồng, ganh tị. Ở đời, phải biết bỏ cái nhỏ để thu về cái lớn chứ. Vả lại, tôi
vẫn tự hào rằng mình vốn công bằng trong cách nghĩ. Tôi có cái thành đạt của
tôi thì nó cũng có cái “thành đạt” của nó. Nó giỏi thật mà. Đi bên tôi, nó
không hề kém cạnh. Mà tôi “tha” nó đi khắp. Nó bế thằng cu Bin. Tôi tỉnh bơ
giới thiệu với mọi người “con nhỏ cháu”. Sạch sẽ, điệu đàng, mốt, ai dám bảo nó
là người làm. Một bữa, ngồi trên chót vót một cao ốc Sàigòn ăn kem, nhìn xuống
thành phố ánh đèn màu rực rỡ, dòng xe cộ nhỏ li ti phía dưới, mắt nó thẩn thờ
rồi chớp chớp quay sang tôi tâm sự: “Hồi đó mệ bảo con vào giúp cô. Cô trả 8
trăm ngàn 1 tháng. 800 chứ 5, 6 trăm con cũng đồng ý. Con đi cho biết
Sàigòn.” Tôi cũng biết điều đó. Cặp mắt của nó buổi đầu tiên, cặp mắt mở to
nhìn chỗ này, ngó chỗ kia như rình mò như lùng sục. Cặp mắt đó đang háo hức
trước cuộc đời. Nó hăm hở thọc tay vào cuộc sống cũng như trước đây hăm hở vọc
tay vào mọi thứ máy móc của nhà tôi. Tôi biết nó không ngừng lại vị trí ôsin
trong nhà này nhưng nó sẽ tiến về phía nào thì tôi còn mù mờ chưa rõ.
Thêm 1 cái tết nữa
rồi. Ngoài đó nhắn vào mẹ nó bệnh, năm nay dứt khoát nó phải về. Con Lang cười
thản nhiên bảo bệnh chỉ là một chiêu bài mẹ nó đem ra để gọi nó về. Nhưng về thì
về. Ăn tết xong con sẽ vào với cô. Bà nội cu Bin, vẫn cái tính lo xa và tính toán
gọi điện bảo tôi: “Con lo cho nó ít đòn bánh tét, nó ăn đường đỡ tốn kém.”
Chồng tôi cười khà khà:
- Bà nội lạc hậu rồi.
Con Lang bây giờ mà đem bánh tét theo ăn đường.
Rồi anh đứng dậy mặc
áo đi đăng ký xe cho nó.Đi xe Sinh cà phê cẩn thận. Anh quay sang nó hăm hở:
- Chuyến này cho mày
đi xe với tụi Tây. Biết đâu chẳng hớp hồn được một thằng rồi bay đi ngọai quốc.
Con Lang đang rửa
chén, vẫy bàn tay tóe nước cười ngất:
- Tối nay cô dạy con
mấy câu tiếng anh làm vốn. Chữ nghĩa con chỉ có hê-lô với ô-kê.
Tôi cũng cười ngồi
xuống chân cầu thang, đặt tay lên thềm đá lạnh. Chỗ này đây, tôi bắt gặp Lang
ngồi ngủ gật sau một đêm thức trắng vì cu Bin sốt nặng. Đây cũng là chỗ ngồi
quen thuộc của tôi. Mỗi tối, cơm nước, dọn dẹp xong xuôi, tôi ngồi xuống đây,
tựa người vào thành vịn trong khi con Lang lúi húi mở tủ lạnh kiểm điểm lương
thực còn dự trử. Nó hô, tôi “phán”. Chỉ trong vòng mươi phút là cả 2 đã quyết
xong 1 thực đơn hoàn chỉnh, ngon lành cho ngày mai. Hôm sau, nó cứ thế mà thực
hiện. Cuộc sống trôi đi nhịp nhàng, suông sẽ, dễ chịu. Tôi sắp mất một cái gì
chăng? Tôi ngửng đầu lên bắt gặp con Lang cũng đang ngồi tựa lưng vào chiếc tủ
lạnh đóng kín. Nó nhìn tôi:
- Ra tết chừng mồng 4,
mồng 5 là con vào. Kẹt quá cô gọi người làm giờ đến phụ lau dọn nhà cửa.
Thế là Nguyễn Thy Lan
lên đường. Cực kỳ mốt, cực kỳ hiện đại. Mái tóc duỗi thẳng thoang thỏang mùi
nước hoa. Nó mất một buổi chiều trong tiệm làm đầu cộng thêm bao nhiêu tiền bạc
thì tôi không biết. Vẫn áo hai dây, quần bó sát bắp chân tròn lẳn, nón kết trên
đầu. Vai mang một cái ba lô đỏ chói,nó hiên ngang hòa nhập với đám du khách quý
tộc, chẳng kém cạnh một ai. Một vài cặp mắt hướng về phía nó, ngưỡng mộ. Với
tuổi trẻ của nó, nhan sắc vừa đúng độ, phải nói nó đẹp rỡ ràng. Đưa nó ra xe,
không vội trở về, tôi nấn ná ngắm “tác phẩm” của mình. Tôi có quyền hãnh diện
chứ. Dù sao đó cũng là “tác phẩm” của tôi.
Giờ thì tôi đã thay 2,
3 người làm rồi nhưng vẫn không ai bằng con Lang. Nó không vào nữa. Gọi điện
vào nó phân trần với tôi là mẹ nó bệnh. Bà nội cu Bin nhận xét: “Ở ngoài mình con
gái lớn không ai thả đi rông rứa cả. Nó về nhà cả làng chạy hết. Không biết nó
vô Sàigòn mần cái chi.” Ít lâu sau tôi lại nghe tin nó sang Lào, theo dì nó làm
nghề uốn tóc. Chồng tôi cười bảo: “Mẹ nó làm sao giữ được nó. Với nó, cuộc đời
này là một cục nam châm.” Tôi chợt rùng mình. Tôi vẫn cảm nhận rằng nó sinh ra
không phải để làm ôsin. Tôi biết, nó đầy ham muốn, đầy khát khao, tràn trề sức sống.
Nhưng còn sự chín chắn, sự khôn ngoan, cái văn hóa căn bản để nhận chân những
giá trị cuộc sống… Nguy hiểm quá, Lang ơi!
Hôm nay, cầm tờ báo
Tuổi trẻ chủ nhật đọc một loạt bài phóng sự về thế giới mại dâm, về những hang
ổ tột cùng của trụy lạc và tội ác ở Campuchia, tôi rùng mình ngước mắt nhìn
chồng. Như đọc được điều lo nghĩ của tôi anh nhỏ giọng: “Đất Lào hiền hơn em à.”
Tôi thầm cầu mong như thế. Có tiếng chuông điện thoại. Tôi với tay cầm lấy ống
nghe:
- Allo!
- Cô ơi, con đây, con
đây cô.
Tôi kêu lên:
- Thy Lan phải không
con?
Tiếng cười ròn rã phía
đầu dây kia:
- Dạ, Lang đây. Dây
lang dây muống của cô đây.
Tôi dồn dập:
- Con đang ở đâu? Con
làm gì? Ra sao rồi?
Nó không vội trả lời
tôi. Im lặng một chút rồi kể tôi nghe công việc làm ăn của nó. Nó sang Lào làm
nghề uốn tóc thật. Ban đầu, phụ việc, dần dần ra riêng. Nó thuê một gian quán nhỏ
phục vụ xóm lao động, mấy bà nội trợ có nhu cầu làm đẹp. Cư trú bất hợp pháp,
giai đoạn căng quá công an đuổi gắt. Dẹp tiệm, xách bộ đồ nghề đi làm dạo, lang
thang. Tình hình lắng xuống lại mày mò trở về tìm cách gầy dựng lại. Nó khoe
tôi bây giờ ổn rồi. Mỗi tháng, sau khi trừ hết mọi phí tổn ăn tiêu cũng còn
được hơn trăm đô. Nó lại cười:
- Con bây giờ biết
tính cả tiền đô.
Tôi ứa nước mắt:
- Cô mừng, mừng lắm.
Tất cả những gì tôi
muốn khuyên bảo, dặn dò bỗng bay đâu mất. Trước mắt tôi hiện ra cái vóc dáng
nhỏ nhoi của nó trên con đường gió bụi. Con đường biên giới nắng như quạt lửa
vào mặt người. 80 cây số từ Đông Hà đến cửa khẩu Lao Bảo. Con đường Lang khoe
vẫn đi lại dễ dàng.Dễ bằng mấy lần vào cái xứ “Sàigòn của cô”. Giọng nó bỗng
nhiên trầm xuống:
- Cu Bin chắc lớn bộn
rồi hả cô? Không biết nó còn nhớ chị Lang đen của nó không. Thế nào rồi con
cũng về thăm cô chú. Con chỉ muốn gom chút vốn rồi về Việt Nam làm ăn. Con sẽ kiếm
chỗ mở tiệm. Ở với cô thì sung sướng trắng da dài tóc nhưng con thích...
thích... cô đừng cười, con thích làm chủ. Biết đâu mai mốt con có tiệm làm tóc
ở Sàigòn. Cô đến chơi. Cô sẽ ngã người trên ghế cho lính lác con làm tóc, giũa
móng tay, trong khi con, con kéo ghế ngồi tiếp chuyện cô. Con sẽ...sẽ... Á, mà
cô ơi, mệ nội dạy đàn bà không được ham muốn, không được thèm khát. Thèm khát
rồi tối mắt, tối mũi, rồi… hư thân!
Tôi nghe phía đầu dây
kia một chuỗi cười giòn tan như pháo tết ./.
Ngô Thị Ý Nhi
Cám ơn chị Tố Kim giới thiệu truyên của nhà văn Ngô Thị Ý Nhi, bài nào chị viết cũng hay và đậm đà tình cảm.
ReplyDeleteHồng Thúy
truyện hay quá ❗ người viết tài tình như ma thuật 🤔.... Nguyễn Thị Ý Nhi 👍👍👍
ReplyDelete