Tuần rồi, người viết nhận được tin từ bạn hữu gửi đến như sau:
“…….Từ năm 2022, đã có tin rò
rỉ từ nội bộ chính quyền, rằng sẽ phải bằng mọi cách chấm dứt chương trình Tri
Ân TPB-VNCH, trước 2025, tức nhân dịp 50 năm CSVN cưỡng chiếm miền Nam tự do.
https://saigonnhonews.com/thoi-su/viet-nam/chuong-trinh-tri-an-tpb-vnch-o-sai-gon-ngung-hoat-dong/...... ”
Thật tội nghiệp cho các TPB/VNC từ nay sẽ mất đi niềm vui khi nhận được món quà tình thương của đồng hương hải ngoại gửi tặng cho quý anh trong những lúc khốn cùng.
Có nhìn hình ảnh trong bản tin, bạn sẽ đau buồn không ít khi thấy nhiều TPB mất đi một phần thân thể hay đui mù, bịnh tật vì chiến tranh, để bảo vệ lý tưởng tự do.
Rồi nước mất nhà tan, chúng ta phải lưu lạc nơi xứ người và dần dần ổn định được cuộc sống trong khi bao nhiêu người còn đói khổ ở trời Nam, trong đó có các TPB/VNCH.
Gia đình
người viết không có ai phục vụ trong quân đội VNCH trước đây, nhưng chúng tôi
không bao giờ quên ơn những chiến sĩ Việt Nam và đồng minh đã bỏ
mình hay bị thương tật trong
chiến tranh Việt Nam trước đây vì họ đã hy sinh tính mạng của
mình để bảo vệ cho lý tưởng tự do, nhân bản, hòa bình cho thế giới.
Trong
niềm xúc động đó, người viết xin được tâm tình qua bài thơ dưới đây,
hy vọng đó cũng là cảm nghĩ của bạn.
Đã
Đến Lúc Nhớ Ơn Các Chiến Sĩ
Đây
không phải là lúc ngồi than tiếc
Thời
vàng son oanh liệt của ngày qua
Sống
yên thân trong nhung gấm, lụa là
Bên
vợ đẹp, con xinh và hạnh phúc
Đây
không phải là lúc ngồi cúi gục
Bên
trận cười suốt sáng với thâu đêm
Bên
tiệc ngon, rượu uống đến môi mềm
Quên
tất cả nước non cùng trời đất
Đây
không phải là lúc ngồi khóc ngất
Khóc
non sông oằn oại những nội thù
Khóc
bao người phải vĩnh biệt thiên thu
Bỏ
xác ở biển sâu hay rừng vắng
Đây
không phải là lúc ngồi trách mắng
Lỗi
của anh hay là lỗi của tôi
Vì
quê hương nay đã thật mất rồi
Bởi
chia rẽ, bởi lợi danh, quyền thế
Đây
không phải là lúc ngồi kể lể
Chuyện
ngày xưa, thành tích với chiến công
Vì
nếu ai trên dưới cũng một lòng
Thì
đất nước đã chẳng vào tay giặc
Đây
không phải là lúc ngồi thắc mắc
Anh
với tôi, ai mới thật là yêu
Yêu
quê hương, yêu đất nước rất nhiều
Bằng
thành thật hay chỉ lời hoa mỹ
Đây
là lúc chúng ta cùng tự kỷ
Chúng
ta cùng có tội với non sông
Với
tổ tiên, với dân tộc, giống dòng
Bởi
chia rẽ, bởi tỵ hiềm, đố kỵ
Nay
mới thấy Tự Do là rất quý
Phải
trả bằng xương trắng với khăn tang
Bằng
cách ly, bằng cửa nát nhà tan
Bằng
kiếp sống nổi trôi nơi xứ lạ
Nay
ta hãy mọi lòng chung tất cả
Hướng
tấc lòng về tổ quốc quê hương
Đem
trái tim mà dệt một tình thương
Đến
tất cả thương binh nơi cố quốc
Người
chiến sĩ hy sinh cho Tổ Quốc
Chết
liệt oanh, chết lặng lẽ vô danh
Vạn
cốt khô chỉ nhất chiến công thành
Xin
tất cả hãy cúi đầu truy niệm
Sương
Lam
Mời
xem thêm ảnh thơ và Youtube do anh Lính Thủy thực hiện dưới đây:
Đã
Đến Lúc Nhớ Ơn Các Chiến Sĩ - Thơ: Sương Lam-Thực hiện khung thơ & Kèm nhạc
:Lính thuỷ.
Trong cuộc sống hiện tại, nhiều người luôn nghĩ mình là người quan trọng và biết đâu rằng những người quan trọng này đã làm gia đình tan vỡ, đã làm nước mất nhà tan.
Xin mời đọc bài viết dưới đây của Thầy Thích Tánh Tuệ để mà suy ngẫm về cái "Ngã" của mình, về sự vô thường của vạn vật.
Kính tri ân Thầy Thích Tánh Tuệ
Nếu Đời Không Có Ta...
Trăm nghìn lần đừng cho mình là “quá quan trọng”, bởi vì trên thế giới này, ai cũng đều rất quan trọng. Nhưng mà, bất luận là thiếu đi một ai thì Trái Đất này cũng vẫn cứ chuyển động.
Xin kể bạn nghe chuyện Lạc đà và con ruồi.
Có một con lạc đà phải trải qua trăm ngàn cay đắng khổ cực mới vượt qua được sa mạc cát rộng lớn. Một con ruồi đậu trên lưng con lạc đà và cũng tới nơi mà không mất một chút sức lực nào.
Con ruồi hân hoan, vui vẻ cười nói: “Lạc đà! Cảm ơn ngươi đã phải vất vả cõng ta tới đây, hy vọng sau này sẽ gặp lại!”
Nhưng mà con lạc đà lại lạnh lùng liếc nhìn con ruồi rồi nói:
“Lúc ngươi ở trên lưng ta, ta vốn dĩ cũng không biết, cho nên khi ngươi đi cũng không cần phải chào hỏi. Bởi vì căn bản ngươi cũng đâu có trọng lượng gì, đừng tự đề cao mình quá, ngươi tưởng ngươi là ai?”
- Đừng bao giờ cho mình là quá quan trọng
Có một cậu thanh niên sống trong gia đình đông người, mỗi lần ăn cơm, đều là hơn 10 người ngồi ăn xung quanh một chiếc bàn lớn. Một lần nọ, cậu ta đột nhiên có suy nghĩ muốn đùa mọi người một chút. Trước khi ăn cơm, cậu ta chui vào trong một cái tủ và trốn ở đó để cho mọi người phải đi khắp nơi tìm kiếm mình.
Nhưng thật không ngờ là không có một ai đi tìm cậu ta cả, thậm chí họ còn không để ý tới sự vắng mặt của cậu trong bàn ăn.
Sau khi mọi người đã ăn no và rời khỏi bàn, cậu ta mới chui từ trong tủ ra và một mình ăn những thức ăn thừa còn lại.
Từ lần đó trở đi, cậu ta tự nhủ với lòng mình: “Sẽ không bao giờ cho mình là người quá quan trọng nữa, bởi vì như thế có thể sẽ phải nhận lấy sự thất vọng.”
Người viết chỉ là một người Việt Nam tầm thường nên xin được tâm tình như sau:
“Xin đừng mộng chuyện công hầu khanh tướng
Xin
đừng mơ chuyện mưu bá đồ vương
Xin
hãy làm một người Việt bình thường
Yêu
đất Việt vì ta là người Việt”
Thơ
Sương Lam
Chúc
quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với
duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN-MCTN 709-ORTB 1139-42424)
Sương Lam
Website: www.suonglamportland.wordpress.com
Gia đình em cũng không có ai phục vụ trong quân đội nhưng em cũng như chị luôn tri ân và thương quý những người chiến sĩ VNCH. Trong lúc ở hậu phương, chúng ta được ăn no ngủ kỹ, tung tăng cắp sách đến trường thì nơi chiến địa, các anh phải nằm gai nếm mật chôn vùi tuổi thanh xuân để giữ yên bờ cõi nước nhà. Tàn cuộc chiến, tưởng đâu các anh sẽ được sum họp gia đình, ngờ đâu lại càng tan tác chia ly, chốn lao tù xích xiềng khổ sai đành ngậm hờn thúc thủ. Thương thay!
ReplyDeleteCám ơn chị Sương Lam.
TK
Cảm ơn em Tố Kim đã đồng cảm với chị Sương Lam. Những TPB/VNCH là những người đáng thương và cần được giúp đỡ bên cạnh những người nghèo khổ khác.
ReplyDeleteCảm ơn em đã post bài viết 709 này trên trang nhà Người Phương Nam của em.
Chúc sức khỏe và an bình trong cuộc sống.
Sương Lam