Tại một thị trấn nọ, vào một ngày mùa xuân nắng ấm, một người đàn ông đang đi trên đường, bỗng tình cờ nhìn thấy trên cột điện có dán một mảnh giấy viết mấy dòng chữ. Có chút tò mò, anh ta đến gần để đọc thì thấy nội dung là:
“Hôm qua, tôi có đánh rơi tờ 50 rupee trên con đường này nhưng vì mắt tôi đã
lòa nên không thể tìm ra nó. Vì thế, nếu ai có nhìn thấy thì làm ơn cho tôi xin
lại nhé. Đây là địa chỉ của nhà tôi... Cảm ơn nhiều"
Sau khi đọc xong, người đàn ông nghĩ 50 rupee chẳng phải là số tiền lớn, nếu ai
đó đánh mất có 50 rupee thôi mà còn phải cất công viết lên mảnh giấy dán lên
cột điện để xin lại thì có lẽ đây là số tiền rất lớn và quan trọng đối với họ.
Có lẽ họ không may mắn có được một cuộc sống dễ dàng. Chính vì thế, người đàn
ông đã tìm đến đúng địa chỉ đã ghi trên mảnh giấy rồi gõ cửa.
Ra mở cửa cho anh là một bà lão mù lòa. Sau khi hỏi han, anh biết rằng bà lão
chỉ sống có một mình trong ngôi nhà này mà không có chồng hay con cháu gì.
- Bà ơi, cháu nghe nói bà đã đánh rơi một tờ 50 rupee, hôm nay cháu nhặt được
nó nên đến để đưa lại cho bà - Người đàn ông lên tiếng.
Bà lão vừa nghe nói như thế, im lặng một lát rồi đôi mắt lại rưng rưng như
muốn khóc. Sau đó, bà từ từ chậm rãi nói với người đàn ông:
Từ hôm trước đến bây giờ đã có gần 100 người tìm đến nhà tôi, ai cũng nói như
anh. Tôi không hiểu chuyện này là sao. Tôi không biết chữ, mắt cũng gần như mù
lòa, chẳng nhìn thấy gì cả, nên tôi không thể đi ra đường để mà đánh rơi tiền.
Thế nhưng, hình như có ai đó viết rằng tôi đánh rơi tiền ở giữa đường. Lần đầu
có người đến đây nói như vậy, tôi còn không tin nhưng cả chục người rồi mấy
chục người cứ tìm đến đây, hết người nọ đến người kia nói với tôi cùng một câu
như anh thì tôi đã hiểu ra rồi…
“chắc chắn có một người tốt bụng nào đó, đầy lòng trắc ẩn, thương cái thân bà già này với những khó khăn hiện tại trong cuộc sống, nên đã viết nên những dòng chữ như vậy”.
Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên, bởi không ngờ rằng trên đời này lại có quá nhiều
người tốt đến thế... đã đến đây gõ cửa để giúp đỡ bà già này.
Vừa nói, bà lão lại vừa khóc, nhất định không nhận tiền của người đàn ông.
Thế nhưng người đàn ông cũng nhất định không chịu rời đi nếu bà lão không đồng
ý nhận tiền.
Cuối cùng, bà lão đồng ý nhận số tiền nhỏ bé và cảm ơn anh ta, kèm theo một
điều kiện là anh ta phải vứt mảnh giấy dán trên cột điện kia.
Người đàn ông lặng người một lát, đôi mắt chợt long lanh như muốn khóc và hứa
với bà lão.
Người đàn ông đồng ý, song khi quay lại chỗ cây cột điện, anh ta bất ngờ nghĩ
thầm “Hẳn là khi nhận tiền, bà lão mù cũng đã yêu cầu tất cả mọi người phải vứt
tờ giấy đó đi, song cho đến bây giờ mảnh giấy vẫn còn ở trên cây cột điện,
nghĩa là ai cũng không nỡ làm. Vậy thì sao mình lại nỡ vứt nó đi chứ?".
Và rồi vừa đi, người đàn ông lại nghĩ tới người đầu tiên đã viết những dòng chữ
lên mảnh giấy để dán lên cây cột điện. Người đó mới thực sự là ân nhân của bà
cụ, cũng là ân nhân của anh và những người khác. Người đó đã giúp cho nhiều
người có cơ hội để giúp đỡ một người đang cần đến nó và cho mọi người thấy rằng
cuộc đời này thực ra vẫn còn rất nhiều người tốt.
Kim Duncan chuyển
No comments:
Post a Comment