Nữ Sĩ Quỳnh Dao
20 tháng 4 năm 1938 – 4 tháng 12 năm 2024
Thư tuyệt mệnh của nhà văn nổi tiếng Đài Loan Quỳnh Dao: Tác giả của những tác phẩm xuất sắc như Hoàn châu cách cách, Dòng sông ly biệt,...
“Các bạn và bằng hữu tâm tình thân mến:
Đừng khóc, đừng buồn, đừng thương hại tôi. Tôi đã đi rồi. "Phiên nhiên" là từ yêu thích của tôi. Nó có nghĩa là bay lượn đầy tự do và thoải mái. Tôi thoát khỏi cơ thể đang dần đau đớn hơn và "phiên nhiên" biến thành những bông tuyết bay đi.
Đây chính là tâm nguyện của tôi. Cái chết là con đường duy nhất cho tất cả mọi người, cũng là công việc lớn cuối cùng phải hoàn thành. Tôi không muốn phó mặc đời mình cho số phận, cũng không muốn ngày càng héo mòn. Tôi muốn mình được tự đưa ra quyết định cho sự kiện cuối cùng này.
Thiết kế của Thượng đế cho quá trình sống không tốt lắm. Khi con người già đi, họ phải qua giai đoạn rất đau đớn là suy nhược, thoái hóa, bệnh tật, đi bệnh viện, chữa trị và chết đi. Chắc chắn sẽ chết già. Nếu không may thì các bạn sẽ trở thành cụ già nằm liệt giường, phải nhờ đến đặt nội khí quản để duy trì sự sống. Tôi đã chứng kiến bi kịch đó và không muốn chết theo kiểu đó.
Tôi là ngọn lửa và tôi đã đốt cháy hết sức lực của mình. Bây giờ, trước khi ngọn lửa bị dập tắt, tôi chọn con đường này để về nhà 1 cách duyên dáng. Những điều tôi muốn nói đều được ghi lại trong video Khi Bông Tuyết Rơi. Tôi mong các bạn của tôi sẽ xem video nhiều lần và hiểu được điều tôi muốn bày tỏ.
Các bạn ơi, đừng tiếc thương cho cái chết mà hãy mỉm cười với tôi nhé. Vẻ đẹp của cuộc sống nằm ở chỗ có thể yêu, ghét, cười, khóc, hát, nói, chạy, di chuyển, hòa nhập với thế giới phàm trần, sống 1 cuộc sống vô tư, ghét cái ác nhiều như hận thù, sống 1 cách mạnh mẽ... Những thứ này, tôi đã sở hữu tất cả chúng trong đời! Tôi đã sống và chưa bao giờ để cuộc đời này làm thất vọng!
Thứ tôi không thể buông bỏ nhất chính là gia đình và các bạn. Tình yêu đã buộc chặt vào trái tim tôi và họ là người tôi sẽ nhớ nhất. Để linh hồn tôi (không biết con người có linh hồn hay không) có thể bay đi, hãy cười với tôi, hát cho tôi, nhảy nữa nhé! Linh hồn tôi trên thiên đường sẽ nhảy múa cùng mọi người.
Tạm biệt! Người yêu dấu của tôi! Tôi rất vui vì đã gặp và quen biết tất cả các bạn trong cuộc đời này.
Lưu ý rằng cách tôi chết được thực hiện vào cuối đời. Các bạn trẻ ơi, đừng dễ dàng từ bỏ cuộc đời. Thất bại nhất thời có thể chỉ là cơn giận của 1 cuộc đời tươi đẹp. Tôi mong các bạn có thể vượt qua thử thách và sống đến 60, 70, 80 tuổi như tôi. Khi không còn sức mạnh thể chất nữa mới chọn cách đối mặt với cái chết. Mong rằng đến lúc đó con người sẽ tìm ra cách thật nhân văn để giúp đỡ những người già ra đi vui vẻ.
Các bạn ơi, hãy dũng cảm lên, sống với "cái tôi" mạnh mẽ, xứng đáng với chuyến hành trình trong thế giới này! Thế giới này tuy không hoàn hảo nhưng cũng có đủ loại niềm vui, nỗi buồn và sự bất ngờ! Đừng bỏ lỡ những điều tuyệt vời thuộc về bạn!
Có quá nhiều điều để nói. Cuối cùng, tôi chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc và sống 1 cuộc đời vô tư, không gò bó!”
Cho Người Nằm Xuống
Có phải trần ai quá đọa đày
Đường đời gian khổ lắm chông gai
Xác phàm không thoát “sanh, lão, bệnh”
Thì “tử” xin về cõi bồng lai
Thôi thế từ đây hết lụy phiền
Xin hồn người siêu thoát ngủ yên
Sự nghiệp văn chương người cống hiến
Rồi đây hậu thế mãi lưu truyền
Người Phương Nam
Cám ơn chị Tố Kim cho đoc bài thơ Cho Người Nằm Xuống khi nhận tin buồn nữ sĩ Quỳnh Dao ra người thiên cổ. Bết là Cuộc đời vô thuờng, sanh bệnh lão tử, người ra đi nhưng để lại một kho tàng văn chương đáng nể. Ngưỡng mộ! nguyện hương linh nữ sĩ sớm về cõi vĩnh lạc ạ
ReplyDeleteHồng Thúy
Hồng Thúy ơi, thế hệ của chị, có thể nói là không ai mà không một lần đọc tiểu thuyết của bà văn sĩ Quỳnh Dao. Lúc còn trong nước thì đọc sách, tới khi ra hải ngoại thì những tác phẩm của bà đã được chuyển thành phim cho nên những người ái mộ bà lại càng thêm thích thú không bỏ qua phim nào cũng giống như phim truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung vậy.
DeleteGiờ đây những nhà văn này đều đã ra đi nhưng những gì họ để lại sẽ sống mãi với thời gian.
Cám ơn Hồng Thúy thân thương.
TK