Mỗi
năm cứ đến ngày... Tháng tư
Lòng
buồn vời vợi dạ xót xa!
Chỉ còn khoảng
hơn hai tháng nữa thôi, mùa mưa sẽ lại đến với thành phố buồn
muôn thuở; đến với thành phố Ban Mê Thuột nghèo nàn nhưng đầy tình thương yêu
giữa người Kinh và người Thượng. Thành phố có hai mùa mưa nắng rõ rệt bắt đầu từ
tháng năm cho đến tháng mười.Tôi đã sống ở thành phố này và đã trải qua hai mùa
mưa nên tôi biết, khi mùa mưa đến thì chiều nào cũng có mưa. Một thứ mưa nguồn
bỗng chốc ầm ầm đổ ập xuống thành phố để rồi không bao lâu sau thì tạnh.
Ngày tôi theo
chồng đến thành phố này sinh sống, vì thường nhớ nhà nên tôi cũng thường
khóc bởi cảnh vật nơi đây quá im lìm và hoang vắng đúng như cái tên Buồn Muôn
Thuở mà người nào đó đã đặt. Tôi có nhiều bạn ở quê nhà nhưng ở thành phố này
tôi chưa có bạn. Người bạn gái đầu tiên tôi quen là người Thượng còn rất trẻ
tên là Sai Luông. Sai Luông một tuần một lần đem rau muống từ trong buôn làng của
cô ra chợ Ban Mê Thuột bán. Sai Luông chỉ bán mỗi một thứ là rau muống thôi. Mỗi
lần đi bán như vậy, Sai Luông gùi trên lưng hai mươi lăm bó, có đôi khi hơn được
một vài bó. Tôi nghĩ Sai Luông bán như vậy sẽ không được bao nhiêu tiền nên tôi
thường mua ủng hộ mỗi lần ba bốn bó. Mua riết rồi Sai Luông và tôi quen nhau. Một
ngày kia khi Sai Luông trên đường trở về nhà, tình cờ tôi nhìn thấy Sai Luông
đi ngang qua nhà tôi và tôi đã mời cô vô nhà uống ly nước. Một tuần sau nhân
ngày cuối tuần, Sai Luông đến nhà mời tôi vô buôn của Sai Luông cho biết cuộc sống
của gia đình người Thượng như thế nào. Buôn làng của Sai Luông cách Ban Mê Thuột
chỉ khoảng ba cây số thôi nhưng như vùng hoang sơ trong rừng già vậy. Sai Luông
và tôi đến buôn làng khoảng mười giờ sáng. Ngày hôm đó tôi đã có một cuối tuần
thật vui trong khu rừng mát mẻ với nhiều loại trái cây lạ tôi được Sai Luông
hái cho ăn. Sai Luông đưa tôi đi tắm suối. Sai Luông tự nhiên khoả thân tắm mà
tôi thì không dám. Nhìn tấm thân săn chắc và đen bóng của Sai Luông trông chẳng
khác gì pho tượng vệ nữ bằng đồng đen mà tôi nhìn thấy trong tờ tạp chí nào đó
mà tôi không còn nhớ. Khoảng ba giờ chiều Sai Luông sắp đưa tôi về lại nhà tôi
thì trời bỗng đổ cơn mưa lớn. Đến bốn giờ mà mưa vẫn chưa dứt làm cho tôi lo lắng
vô cùng. Thấy tôi lo lắng Sai Luông nói cho tôi yên lòng: “Đừng có lo vì ông trời
sẽ làm mưa ngừng trong chốc lát nữa thôi. Tôi đi đường tối khuya quen rồi nên
không sợ gì đâu. Đừng có lo… cho tôi.”
Tôi thương Sai Luông như em ruột vì vậy
tôi nguyện sẽ tạo tình cảm chị em cho đến mãi mãi.
***
Chỉ còn hơn
hai tháng nữa thôi tôi lại sẽ vui mừng được đón mùa mưa lần thứ ba.
Tôi vui là vì cứ chiều đến, khi mà mọi công việc tôi đã thu xếp xong xuôi để
khi mưa đổ xuống là tôi lại cuộn mình trong cái mền ấm nằm đọc truyện chờ anh về
cùng ăn bữa cơm tối với nhau. Tôi thích mùa mưa ở thành phố này nhưng anh thì
không. Anh nói: “Anh bực mình vì thứ đất badan đỏ như son môi người thiếu nữ đẹp
nhưng lại như có chất keo làm dính vào bánh xe, làm dính vào đôi giầy như cố
níu anh ở lại với nó, trong khi anh lại muốn mau mau được về nhà để nhìn thấy
em và ôm em.”
Mùa mưa ở đây hoa
hướng dương, hoa bướm, hoa thạch thảo... mọc tràn lan thành rừng
dù chẳng ai trồng. Cứ sau mỗi mùa mưa thì những củ thược dược ngủ vùi trong
lòng đất lạnh để khi mùa mưa kế tiếp đến nó lại đâm chồi nở ra những cái bông
cúc đại đóa đủ màu sắc. Tôi thường ví những củ thược dược là những cô gái Thượng
đẹp yêu kiều và man dại… như Sai Luông. Còn những giọt nước mưa là những giọt
nước mắt của những chàng trai hào hoa và đa tình đã nhỏ xuống những gương mặt đẹp
và diễm kiều để rồi các cô gái Thượng bừng tỉnh lại, sống lại... trang hoàng
cho thành phố đẹp hơn.
Tôi theo anh đến
sống ở thành phố này đã hơn hai năm. Làm vợ lính trong thời chiến
tôi chấp nhận cuộc sống nay đây mai đó và luôn sẵn sàng đón nhận những chuyện bất
trắc sẽ xảy đến với mình và gia đình mình. Thành phố này là thành phố thứ hai
tôi đến sinh sống, sau thành phố núi, nơi tôi đã ra chào đời, và, nơi đó cũng
là thành phố của lính. Vì biết rằng đời lính có nhiều rủi ro nên ngày nào anh
và tôi còn được bên nhau thì ngày đó chúng tôi sống hết mình cho nhau. Anh luôn
nuông chìu tôi và lo lắng cho tôi có cuộc sống tạm đầy đủ với đồng lương của
viên Thiếu úy An ninh Tiểu Khu. Ngược lại tôi luôn yêu thương anh, kính trọng
anh, và không làm bất cứ một điều gì cho anh phải buồn lòng.
Mấy tuần nay quân Bắc
Việt đã đánh phá ở nhiều nơi nên anh thường ở trong đơn vị chứ ít
khi về nhà. Anh buồn nhiều vì bạn bè lớp bị thất lạc lớp bị chết vì đạn pháo
kích. “Quận Đức Lập Tỉnh Quảng Đức đã bị đánh và bị chiếm mất rồi. Tỉnh Quảng Đức
mà không giữ được thì… sẽ nguy lắm.” Anh nói vậy và thấy anh lo lắng tôi càng
lo cho anh nhiều hơn lo cho tôi.
Sau nhiều ngày vắng
nhà liên tục, bất ngờ chiều hôm nay anh xuất hiện ngay trước cửa làm
cho tôi vô cùng mừng rỡ. Anh ôm hôn tôi như anh vẫn thường hôn tôi. Nhưng, lần
này anh có vẻ lo lắng chứ không được vui mà tôi thì thấy không tiện hỏi. Bữa
cơm tối anh ngồi vô bàn ăn vội qua loa một chén cơm rồi buông đũa. Tôi kiên nhẫn
chờ đợi anh sẽ nói cho tôi biết điều đã làm cho anh buồn và làm cho anh lo lắng.
Anh không để tôi phải chờ đợi lâu. Khi tôi vừa buông đũa sau khi ăn được nửa
chém cơm thì anh nắm hai bàn tay tôi rồi âu yếm nói:
“Anh vừa đi công
tác ở một Buôn Thượng cách thành phố mình ba cây số. Tuy chỉ cách
có ba cây số thôi, nhưng đến Buôn Thượng của người Êđê đó giống như mình đi đến
một vùng hoang dã hoang sơ trong rừng già vậy. Tại đây anh nhận được tin tức là
quân Bắc Việt sắp mở trận đánh lớn, thật lớn, vào một trong những thành phố ở
vùng cao nguyên này. Đây sẽ là trận đánh xả láng của quân đội miền Bắc quyết
chiếm cho được một thành phố để làm thủ đô cho Mặt trận giải phóng miền Nam trước
khi mùa mưa đến.”
Anh ngưng nói và cầm ly nước
trà nóng lên uống một hớp. Rồi anh lại nắm chặt hai bàn tay tôi và nói tiếp:
“Vì sự an toàn
của em... và cũng dễ dàng cho anh trong những công tác sắp đến
nên em hãy thu xếp để về ở trong Saigon. Anh đã nhờ một người bạn mướn giùm cho
anh, cho vợ chồng mình một căn gác nhỏ ở khu Bàn Cờ, vì người bạn của anh cũng ở
đây...”
Nghĩ đến những ngày sống ở nơi đô hội mà lại thiếu vắng anh nên
tôi không để anh nói hết câu:
“Có lẽ... không sao đâu anh à. Quân đội mình ở đây cũng đông. Vả
lại Bộ Tư Lệnh Sư đoàn 23 cũng ở đây... mà.”
Anh ngắt lời
tôi và nói với vẻ mặt nghiêm nghị:
“Việc quân sự em không rành nên nói vậy. Khi quân đội Bắc Việt
muốn chiếm bất cứ thành phố nào của ta thì họ phải huy động quân đông gấp nhiều
lần quân đóng trong thành phố đó. Ngoài ra thì... trước khi tiến chiếm sẽ có
màn pháo kích mà đạn pháo thì... biết rơi ở đâu để mà tránh chứ.”
Tôi cố nói thêm để mong anh đổi ý và đừng bắt tôi phải xa anh,
xa thành phố này:
“Vả lại... mình cũng chưa biết họ định đánh thành phố nào mà
anh. Em không muốn...”
“Anh biết em không muốn xa anh và chính anh cũng không muốn chuyện
đó xảy ra. Cũng vì chưa biết quân Việt Cộng sẽ đánh thành phố nào nên anh mới
lo chứ biết rồi thì… còn lâu.”
“Nhưng...”
“Hãy nghe anh một lần này cho anh yên tâm đi em yêu. Anh chỉ còn
mỗi mình em là người thân nhất mà anh yêu nhất trên đời này... nghe anh đi em!”
Nghe những lời như khẩn nài
của anh, tôi biết là anh đã quyết định dứt khoát rồi. Như vậy là chỉ trong nay
mai đây thôi tôi sẽ phải rời xa anh và rời xa thành phố thân yêu này nên nước mắt
tự dưng trào ra ở hai bên khóe mắt. Thấy tôi khóc anh vội ôm tôi an ủi và nói rồi
anh sẽ đón tôi về lại với anh và về lại thành phố này, trước mùa mưa.
Ba ngày sau anh trở về và
nói cho tôi biết một điều mà anh dặn tôi không được hở môi ra với bất cứ người
nào:
“Tiểu Khu Ban Mê
Thuột khi khai thác một sĩ quan tù binh Bắc Việt trong toán Tiền
Thám của Sư Đoàn 320 Điện Biên Phủ. Trong người viên sĩ quan này có tài liệu
cho biết, Cộng quân sẽ đại tấn công Ban Mê Thuột… nên em phải chuẩn bị sẵn và
chu đáo để khi anh nói đi là đi ngay… em nhé.”
Sáng ngày hôm sau,
Sai Luông cũng đến nhà nói cho tôi biết: “Chị hãy mau mau rời khỏi thành phố vì
sắp có đánh nhau, sắp có chiến tranh trong thành phố.” Sai Luông và tôi đã nắm
chặt tay nhau khi Sai Luông từ giã tôi, nhưng vì lo sợ nên cả hai chúng tôi
không thể hứa hẹn với nhau điều gì được
Hai ngày sau anh trở
về nhà thật sớm và thật vội vã để đưa tôi ra phi trường cho kịp
theo chuyến bay quân sự về Saigon. Tôi đi tôi đã bỏ anh, bỏ đồng bào bỏ cô bạn
Thượng trẻ đẹp Sai Luông và, bỏ đồng đội của anh ở lại thành phố.Tôi không ngờ
lần chia tay với thành phố mà tôi yêu thương với những chiều mưa lạnh cuộn mình
trong chăn ấm nằm đọc truyện chờ anh đi làm về lại là lần chia tay vĩnh viễn.
Mãi mãi tôi đã bị mất thành phố và bị mất luôn quê hương thương yêu của tôi.
***
Nhìn tấm hình anh trong bộ quân phục của quân đội Việt Nam Cộng Hòa oai
phong trên bàn thờ, thế là hai hàng nước mắt cứ tự động chảy ra làm ướt hết cả
phía áo trước ngực.
Ngày anh đi
trình diện để đi tù và được gọi là, đi học tập cải tạo, có tôi đi
bên cạnh tiễn đưa anh. Ngày anh bỏ quê hương và bỏ tôi để đi về bên kia thế giới
khi anh còn ở trong trại tù ngoài Bắc, có hai người bạn tù tiễn đưa anh.
Hôm nay, tháng
tư nữa lại về nhắc nhớ tôi là đã hơn bốn mươi cái tháng tư anh bỏ tôi ra đi và
hơn bốn mươi cái tháng tư người dân Miền Nam và tôi đã bị mất quê hương. Nhìn
hình anh trên bàn thờ và nhớ về anh nên tôi đớn đau thảng thốt kêu lên: “Anh
yêu ơi! Tháng tư nữa lại về. Tháng tư… xót xa. Tháng tư đau buồn và...
Tháng Tư Tâm Sự Cùng Anh.
Tôi đã khóc hết
nước mắt rồi nhưng tôi vẫn ngồi dưới chân bàn thờ. Và, tôi ngủ gục lúc nào
không hay. Trong giấc ngủ tôi mơ thấy mình đang nằm bên cạnh Anh như ngày nào
tôi vẫn nằm bên Anh nơi thành phố Buồn Muôn Thuở… thành phố Ban Mê Thuột thương
yêu ngàn đời của người Miền Nam và của tôi.
Topa (Hòa Lan)̣
(TKH VL)
Câu chuyện cảm động quá! Mối tình thời loạn lạc sao mà buồn quá🥲
ReplyDelete