Trong chốn “bụi hồng lao xao” này hình như lúc
nào chúng ta cũng bận rộn: tuổi trẻ bận rộn việc học hành, kẻ trung niên
thì bận rộn làm việc để mưu sinh, có người “làm ngày không đủ, tranh thủ làm
đêm, làm thêm chủ nhật nữa chứ”, người già thì bận rộn với cháu nội cháu ngoại.
Thi văn nghệ sĩ thì bận rộn sáng tác thơ văn, âm nhạc, hoạ
phẩm v...v.... để cho người đời thưởng thức. Ngay cả người
viết, thứ hai hằng tuần cũng bận rộn vào internet để tìm tài liệu
viết bài cho mục Một Cõi Thiền Nhàn, nhiều khi phải thức đến 2- 3 giờ sáng
mới viết xong bài gửi cho Oregon Thời Báo. Mệt thật! v..v… Có mấy ai tâm
trí được thảnh thơi, không cần lo nghĩ.
Có nhiều khi chúng ta đang sống trong
cảnh an nhàn thanh đạm, bình an mà không biết lại mơ tưởng, tìm đến chốn
phồn hoa, náo nhiệt để rồi lúc nào cũng phải lo sợ phập phồng như câu
chuyện chuột nhà và chuột đồng dưới đây:
Chuột
Nhà và Chuột Đồng
Một
con chuột nhà một hôm ghé thăm bạn ở đồng quê. Bữa trưa, Chuột Đồng dọn bữa ăn
chỉ toàn là thân, rễ, và lõi bắp, với một chút nước lạnh để uống. Chuột Nhà chỉ
ăn lấy lệ, nhấm nháp một chút món này, một chút món kia, và chẳng cần giấu giếm
gì nó nói rằng nó ăn với chuột đồng một chút là chỉ để cho vui thôi.
(Nguồn:
Những Truyện Thiền- Old Cottage.net)
Một
người bạn của người viết đã chia sẻ với tôi một bài viết về bận rộn
cũng hay hay. Người viết cũng xin chia sẻ với các bạn cùng đọc cho vui:
BẬN RỘN
làm cho ta không có bình an và hạnh phúc
BẬN RỘN làm cho sự hành xả của ta vụng dại
BẬN
RỘN làm cho cái hiểu biết của ta khô cằn
BẬN RỘN làm cho sự sống của ta ngắn lại
BẬN RỘN khiến ta không thấy được cái đẹp của người ta thương yêu
BẬN RỘN khiến ta đi trên đường như ma rượt ...
Đời sống bận rộn là đời sống ... bất hạnh nhất trên đời ... !
Thế đấy, nhưng con người ai ai cũng luôn tìm đủ mọi lý do để mà ...
BẬN RỘN.
Và rồi một ngày kia, thử hỏi có ai mang theo được cái "BẬN RỘN"
về bên
kia thế giới?
Hãy biết dừng lại
Hãy biết ngơi nghỉ
Hãy tập thanh thản
và buông xả, thảnh thơi ...
thì khi cái ngày ấy đến , chúng ta mới có thể ra đi với cái tâm ...
KHÔNG ... BẬN
RỘN .... !!!
(Nguồn:
email bạn gửi)
Con
người suốt đời bận rộn bon chen trong cuộc sống, phải vất vả đau khổ vì hai chữ
lợi danh nhưng một khi cái chết đã rồi cũng phải buông
tay ra đi với hai bàn tay trắng. Chắc chắn khi đọc mẩu chuyện “Ba ý muốn
cuối cùng của Alexander Đại Đế”dưới đây chúng ta sẽ thấm thía cái lẽ vô thường
mà nhà Phật đã dạy:
Ba ý muốn cuối cùng của Alexander Đại Đế
Đại Đế Alexandre III (-356 -323) (Alexandre le Grand) : gốc
Macédoine, học trò của Aristote. Được xem là một trong những vị tướng thành
công nhất trong lịch sử, người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biết
trước khi qua đời; ông thường được xem là một trong những nhà chiến lược quân sự
vĩ đại nhất trong lịch sử.
Những ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt 3 ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài phán rằng:
1 - Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi
chính các vị ngự y giỏi nhất của thời đó.
2 - Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu
báu, ...) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và ...
3 - Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư,
đong đưa trên không, thò ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên
về những ý muốn kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao.
Ngài Alexander đã giải thích như sau:
1 - Ta muốn chính các vị ngự y giỏi nhất phải
khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái
chết, thì chính họ (là những người tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu
chữa.
2 - Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt
đất để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế
gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ
giã cõi đời).
3 - Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên
không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này với hai bàn tay
trắng và đến cuối cuộc đời, khi chúng ta đã cạn kiệt kho tàng quý giá nhất là
thời gian, thì chúng ta cũng sẽ rời khỏi thế giới với hai bàn tay trắng.
(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Chúng ta không những bận rộn trong
cuộc sống mà lại sống Vội nữa chứ.
Xin mời xem
youtube bài thơ Vội của Thầy Thích Tánh Tuệ dưới đây để
cùng suy ngẫm về cuộc sống của chúng ta trong chốn bụi hồng lao xao
này.
VỘI / Nhạc: Tôn Thất Minh - Thơ: Thích Tánh
Tuệ / Ca sĩ: Dzoãn Minh (Nhạc Phật Giáo)
https://www.youtube.com/watch?v=v73Xs1UUNFg
Vội
Vội đến, vội đi, vội nhạt
nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã rời...
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
'' Đáy nước tìm trăng'' mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà...
Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai Giác lộ bàn chân vội
'' Hỏa trạch'' bước ra, dứt não nề...
Bodhgaya mùa Tripitaka 2012
Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài
liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN
679-ORTB1108-91223)
Sương Lam
Website: www.suonglamportland.wordpress.com
http://www.youtube.com/user/suonglam
Cảm ơn Tố Kim đã post tâm tình "Bận Rộn và Vội Vàng Trong Đời Sống" của Sươgn Lam trên Blog NPN của TK.
ReplyDeleteThật tình, đôi khi "Bận Rộn" lại giúp mình yêu đời, yêu người hơn vì mình còn có phúc , có sức khỏe để mà bận rộn hầu đem lại niềm vui cho mình, cho người vẫn hơn quý vị đang bịnh hoạn, già lão muốn được bận rộn mà không được đấy. Buồn thay!
Sương Lam vẫn nghĩ "Bận Rộn" vẫn tốt hơn là "Vội". Vẫn cứ "Bận rộn" nhưng mà đừng "Vội" nhé.
Chúc TK vẫn luôn bận rộn với Blog NPN của TK nhé. Smile!
Sương Lam