Tối thứ bẩy, đi văn nghệ Chu văn An
về, Mai thao thức, trằn trọc mãi. Tới gần sáng, mệt quá, mới thiếp đi trong một
giấc ngủ đầy mộng mị. Cũng tại cái bài Trường Làng Tôi, đầy dẫy hình ảnh, gợi
lại trong lòng Mai biết bao nhiêu là kỷ niệm...
Mai không biết có phải tại mình sanh
dưới chân ông Huỳnh Đế, hay kiếp trước vốn dòng du mục, mà với cái thời gian
ngắn ngủi có 6 năm tiểu học, Mai thay tới 5 trường khác nhau. Trong thập niên
50, tình hình dưới quê rất lộn xộn.Quận Cao Lãnh nằm dọc theo con sông Hậu
Giang. Ban ngày, quân đội Phật Giáo Hòa Hảo làm chủ tình hình. Đêm Việt minh từ
trong đồng về quấy rối. Thỉnh thoảng, lính Cộng hòa từ tỉnh kéo xuống bố ráp. Dân chúng lúc nào cũng phập phòng lo sợ và luôn
luôn trong tư thế sẳn sàng nhảy xuống hầm núp!
Ba làm việc trên Saigon. Má, chị Lan
và Mai vẫn ở dưới quê với ông bà nội. Năm ba tháng má dắt chị em Mai lên Saigòn
thăm ba. Sẵn dịp đem gạo, gà vịt, cá mắm, trái cây lên tiếp tế. Cao Lãnh - Saigòn chỉ cách độ 140 cây số, nhưng
phải đi tàu đò xuống Sađéc, rồi ngủ lại một đêm (thường là ngủ trên mui tàu),
hôm sau mới lấy xe đò đi Saigon. Mai còn nhớ những chiếc xe đò cọc cạch, khách
ngồi chật như nêm, trên mui chở cả trăm thứ. Thỉnh thoảng phải ngừng lại đổ
nước cho nguội máy! Còn phải qua bắc Mỹ Thuận mới là gian nan (nhưng bù lại,
trong khi chờ đợi, được ăn một dĩa cơm có con tôm càng kho tàu, chan nước mắm
mỡ hành, có trộn gạch tôm đỏ tươi, cũng đáng lắm)!... Ở chơi với ba độ 1 tuần,mấy
mẹ con lại cụ bị trở về quê. Ngoài những thứ cần cho ông bà nội, cái món không
thể thiếu được, là những ổ bánh mì dòn rụm mua tại bến xe. Lần nào má cũng mua 2, 3 chục ổ về biếu bà con lối xóm.
Một buổi sáng đẹp trời, má đánh thức
Mai dậy rất sớm.
Bắt con nhỏ tắm rửa sạch sẽ, mặc cái
áo đầm sọc caro hồng, trắng. Đầu cài chiếc nơ trắng có chấm hồng. Chân mang đôi săng đan trắng. Tay ôm 2 cuốn vở
và 1 cây viết chì. Má dắt Mai xuống đò qua sông, tới trường thầy bảy Tánh xin
cho Mai học lớp chót. Thời chiến nên trường cất cũng dã chiến luôn! Chung quanh
là những cây cao rợp bóng mát. Suốt ngày tiếng chim hót véo von. Phía sau
trường là một rừng cây đủng đỉnh. Nhà nào có đám tiệc cũng tới chặt lá về che
rạp. Bông đủng đỉnh màu vàng tươi, kết thành chùm, để trang trí ngoài cửa rạp
cho thêm phần mỹ thuật. Trường chỉ có 1 căn duy nhất.
Chiều ngang độ 10 thước, sâu 5-6
thước, ngăn đôi bởi một tấm phên tre, có chừa lối đi. Thầy Tánh kiêm nhiệm 2
lớp nên chạy qua chạy lại như mắc cửi.
Phần lớn học trò nhà quê ăn mặc khá
lam lũ. Tuy còn nhỏ xíu nhưng Mai cảm thấy mình hổng giống con giáp nào trong
chiếc áo đầm, nên mấy ngày sau nhứt định xin má cho mặc áo quần bà ba như những
đứa trẻ khác. Mỗi ngày má đưa Mai ra tới bến đò, đứng đợi Mai qua tới bờ bên
kia má mới về. Tan học Mai về một mình. Má không lo, vì ông lái đò chính là "ba
nuôi" của Mai. Má kể lúc hơn 1 tuổi, con nhỏ cứ bịnh rề rề, nhiều khi làm
kinh, giựt sùi bọt mép khiến cả nhà hết hồn. Cô hai Bạch chị của ba, khuyên nên
đem Mai "ký bán" cho 1 người nào đó làm con nuôi.
Trong làng có 2 nhân vật khá lạ
lùng, đó là bác Huế Nhiên và chú Huế Kiên. Tuy chẳng có dây mơ rể má gì tới cái
xứ Thần kinh xa lơ xa lắc đó (bác Nhiên người gốc Bình Định và chú Kiên người gốc Bắc kỳ!), nhưng thời đó, trong Nam, nếu không
phải là người Nam, thì đương sự chính là người Huế! 2 ông Huế giả hiệu này,
không biết trôi lạc xuống làng Tân An từ bao giờ (quên hỏi má), nhưng tứ cố vô
thân, nghèo xơ nghèo xác. Sau này, khá lớn tuổi, chú Kiên cưới được cô Mành, vì
cô này lật lờ. Phần bác Nhiên được đẹp duyên
với cô Chương, lý do đơn giản là trai làng không ai dám đến gần. Cũng bởi xuân
thu nhị kỳ, mỗi năm cô tắm nhiều nhứt là 2 lần!
Vậy mà khi lấy chồng cô đẻ sòn sòn
năm một. Sản xuất một lèo tới 6-7 đứa. Má kể có lần tới thăm bác gái mới sanh,
vừa vén mí mùng lên là má tưởng xỉu cái đùng,
vì cái sự "nặng mùi" từ trong mùng xông ra! Cả xóm lăn ra cười cái
lần bác bị bà chị ruột lôi sềnh sệch xuống sông bắt tắm. Bác vừa "bị"
tắm, vừa khóc, vừa nỉ non:
- Bắt tui tắm rủi tui bịnh ai chịu
tiền thuốc đây?
Bà chị vừa kỳ cọ cho bác, vừa la ầm
ĩ:
- Mày bịnh tao chịu tiền thuốc. Đàn
bà con gái gì mà còn hôi hơn chồn! Tao cũng khá khen cho thằng chồng mày còn ở
với mày cho tới ngày nay!
Vậy mà lũ con bác lớn như thổi, mạnh
cùi cụi quanh năm. Vì vậy ba má đem Mai ký bán cho bác làm con nuôi. Chỉ khổ
thân con nhỏ, mỗi lần gặp ông già nuôi đều bị ổng ôm "hun" một phát
lên má! Ai qua đò cũng phải trả mấy cắc, riêng Mai thì miễn phí (con nuôi cũng
có khác)! Đó là chưa kể những hôm phát tài, bố cao hứng móc túi cho Mai 5 cắc
mua mía ghim. Về nhà bị má la, vì bác nghèo, con đông, không nên nhận tiền của
bác tội nghiệp!
Kỷ niệm không thể quên được trong
thời gian học lớp chót này là cái chết tức tưởi của thằng Đường. Nó mới bằng tuổi Mai. Một hôm đang ngồi học, cu
cậu ôm bụng kêu đau. Thầy Tánh cho nó về. Qua hôm sau không thấy nó đi học lại.
Đến ngày thứ ba, thầy nói nó vẫn còn đau nhiều lắm.
Trị thuốc bắc hoài không hết, gia đình phải đem nó xuống bịnh viện Cao Lãnh
điều trị. Nhưng 2 ngày sau thằng Đường chết. Lúc
đó mọi người mới biết nó bị sưng ruột dư. Khi chở xuống bịnh viện đã bể tùm
lum, không cứu kịp!.... Thầy Tánh dẫn cả 2 lớp đi đưa đám ma. Thấy má nó lăn
lộn khóc, Mai cũng thút thít khóc theo!....
Qua năm sau, lên lớp 5, Mai khỏi
phải qua đò, vì chú hai Thuận (em chú bác của ba) mở 1 ngôi trường cách nhà Mai
độ 200 thước.Kêu ngôi trường cho nó oai, chớ
thật ra nó còn có phần tệ hơn "ngôi trường" năm ngoái, vì chỉ trần sì
có một lớp! Trường được cất trên nền đất, xung quanh là vườn cam, quít, bưởi...
Sát vách có cây mận hồng đào,trái đỏ tươi, thường xuyên thu hút "nhỡn
quan" của đám học trò ham chơi hơn ham học. Chú Thuận vừa là thầy giáo,
vừa là thầy thuốc. Đúng ra lúc còn trẻ, chú bị gia đình bắt ép phải khăn gói
quả mướp ra tận xứ Huế tầm sư học đạo. Chú được thọ giáo với một danh sư đất
thần kinh (lần nầy đúng là người.. Huế 100%). Tuy giỏi về nghề thuốc vô cùng,
nhưng chú chỉ thích làm thầy giáo. Cuối cùng chú đành hanh song nghề, trong sự
sung sướng của đám học trò. Trường cách nhà có 1 cái sân độ mươi thước. Mỗi lần
có khách đến nhà xin khám bệnh, chú giao lớp cho thằng Nam, (vì nó nhiều tuổi
và lớn con nhứt lớp), nhưng lại hiền khô, chẳng ma nào sợ, nên lần nào lớp học
cũng ồn như cái chợ. Có đứa còn chạy qua đứng trước cửa nhà thầy, khoanh tay
cúi đầu rất nghiêm chỉnh:
- Thưa thầy cho em đi... đái!
Thầy đang tập trung hết tâm trí để
bắt mạch cho bệnh nhân, nên phải gật đầu. 10 lần hết 9, nhóc ta chạy ù ra vườn,
nhảy tót lên cây mận, hay cây trứng cá, hái đầy nhóc một túi... Chú Thuận trị
học trò bằng roi mây. Nhưng hình phạt thần sầu nhứt của chú là nắm mớ tóc mai
kéo lên. Kéo tới đâu là nạn nhân nhắm mắt, nhắm mũi cố rướn người theo tới đó.
Chừng rướn hết nổi thì chỉ còn nước òa lên khóc !....
Đến giữa năm học, có một chuyện động
trời xảy ra làm rúng động cả mái trường (may phước được lợp bằng lá)! bé nhỏ
này. Hôm đó trời nắng thật đẹp, không khí trong suốt như pha lê, lại mát mẻ dịu
dàng nhờ đám mưa tối hôm trước.Trong vườn chim chóc ríu rít chuyền cành. Trong
lớp, đám học trò nhỏ đang để hết tâm trí vào bài toán đố.
Chợt có tiếng chim véo von từ ngoài đưa vào. Tiếng hót rất lạ, không giống bất
cứ tiếng chim nào hằng ngày Mai vẫn nghe. Mấy chục cặp mắt đồng loạt hướng về
phía cây mận sát vách (vách bằng lá chằm, còn chừa phía trên độ hơn thước mới
tới nóc). Lủng lẳng trên nhánh mận là 1 chiếc lồng chim, bên trong có 1 chú
đang nhảy nhót lung tung, thỉnh thoảng ngừng lại vươn cổ lên hót một tràng. Chú
chim rất đẹp, đẹp hơn tất cả những con mà Mai đã được thấy, với bộ lông màu
xanh lá cây, chiếc mỏ màu vàng và hình như giữa hai mắt có 1 khoanh tròn màu trắng. Chú Thuận nhíu mày hỏi:
- Lồng chim của đứa nào?
Thằng Tín - con chú - đứng lên
khoanh tay:
- Dạ của con.
Chú ngạc nhiên:
- Ủa, ở đâu mày có? Mà giống chim gì
coi lạ quá vậy?
Thằng Tín hơi ngập ngừng:
- Dạ của chú Huế Kiên cho con. Chú
nói con chim này tên Vành khuyên (nó phát âm Dành khuyên).
Chú Thuận nhíu mày như đang suy nghĩ
một điều gì, rồi như chợt nhớ ra, chú cao giọng:
- Có lý nào chú Huế Kiên cho mày.
Loại chim này đâu có ở đây mà chú bắt được?
Thằng Tín cặp mắt chớp lia, ấp a ấp
úng:
- Dạ, con không biết.
Chú Thuận từ từ tiến tới trước mặt
ông con, mặt đằng đằng sát khí:
- Có phải mày đã ăn cắp 5 đồng của
má mày để mua con chim này không? Nói mau. Hôm kia má mày kêu mất 5 đồng.
Thằng Tín lắp bắp:
- Dạ không phải con.
Nói chưa dứt câu đã bị lãnh 2 cái
tát nẩy lửa. Cu cậu hồn bất phụ thể đành khai thiệt:
Số là cách đây hơn tháng, chú Huế
Kiên được ông Tám Sang mướn chèo ghe, chở lúa lên Saigòn bán cho mấy chành gạo.
Trong lúc rảnh rỗi, chú theo mấy người bạn lái ghe đi thăm Saigòn, Chợ lớn cho
biết. Tới khu chợ bán đủ loại chim, cá, chó, mèo... thấy có bán con chim Vành
Khuyên, có lẽ chạnh lòng nhớ về xứ Bắc xa xôi, chú đứt ruột trích ra một món
tiền, mua chú chim đem về, chắc mong hằng ngày ngắm nhìn cho đỡ nhớ quê xưa.
Không ngờ gặp nhóc tì Tín là người đồng điệu. Tuy mới 8-9 tuổi đầu, nhưng cu
cậu rất mê chim chóc. Nó đã từng nuôi 1 con sáo (từ lúc mới ra ràng), bỏ công
hằng ngày bắt cào cào, châu chấu cho ăn. Sau đó còn lột lưỡi và dạy sáo ta nói
được vài câu. Nhưng 1 hôm bất cẩn, anh chàng bỏ mạng dưới nanh vuốt của mấy con
mèo hoang bên nhà bà Sáu Tân (sát hàng rào)! Cu Tín tiếc thương con sáo khóc
hết mấy ngày. Từ hôm biết chú Huế Kiên có con chim lạ, vừa đẹp lại hót hay, hầu
như ngày nào nó cũng ra nhà chú, ngoài lộ mới, để chơi với con chim. Cách đây 2
hôm, con Lanh, con chú Kiên bị trúng gió (?), trên thổ hạ tả, chú kẹt tiền mua
thuốc cho con, nên muốn bán rẻ, vừa chim vừa lồng có năm đồng. Cu Tín mừng rơn,
nhưng đào đâu ra tiền?
Suy nghĩ nát óc, sau cùng mê con
chim quá, cu cậu đành nhắm mắt "mượn đại" tiền của bà via. Hy vọng bả
không khám phá ra. (Ai bảo trai gái khi thương nhau mới mù quáng? Hỉ mũi chưa
sạch như thằng Tín, khi mê chim cũng dám uống thuốc liều chớ bộ)!
Sau khi tặng ông con 2 cái tát gần
gẫy cổ, chú Thuận quay ra cho cái đám học trò, đang ngẩn tò te, một bài mô ran:
Lợi dụng lúc nhà người ta đang "tang gia bối rối" để mua đồ rẻ như
thằng Tín là gian ác! Thay vì ăn cắp tiền đi mua con chim, nó có thể xin chú
thuốc đem cho con Lanh nhưng Mai có nghe gì đâu. Vì tuy sóng gió đang ầm ầm xảy
ra trong lớp học, ngoài kia, chú Vành khuyên vẫn thản nhiên nhảy nhót và cất
tiếng hót véo von. Sau khi tan học, chú Thuận dẫn thằng Tín, cầm lồng chim tới
nhà chú Huế Kiên trả lại, 5 đồng cho luôn. Chú Kiên mừng lắm, cám ơn rối rít!
Cũng từ đó, tiếng hót và chú chim màu xanh có cái tên Vành khuyên đã thấm sâu
vào tâm hồn non nớt của cô nhỏ.
Nhớ hoài.....
Rồi năm học sau, Mai không nhớ vì lý
do gì (thuở đó, ăn, học, đánh chuyền, nhảy lò cò, tắm sông, cất nhà chòi...
chiếm hết thì giờ và tâm trí của Mai, còn chỗ nào để nhớ đến chuyện khác?) chú
Thuận dẹp ngôi trường nhỏ và chú Sáu Lân, cũng em họ của ba, tốt nghiệp trường "Xách
Lu" (tức Chasseloup Laubat, các bà dưới quê phát âm nôm na là Xách lu cho
tiện!) trên Saigòn về, xin phép ty học chánh dưới Cao Lãnh mở một ngôi trường
tiểu học (chỉ có 3 lớp).
Trường được cất trên nền cũ của ngôi
nhà nền đúc xưa (bị tiêu thổ khang chiến phá từ lâu), vách ván bổ kho, mái tôn
đàng hoàng. Tuy mái tôn nhưng không nóng, nhờ núp dưới bóng mát của 2 cây vú
sữa tím cổ thụ. Ngoài Hiệu trưởng Lân còn có 2 cô giáo. Cô Bích độc thân, từ
tỉnh khác đổi tới, nên cô phải mướn một căn phòng, ăn ở luôn tại nhà bà Sáu
Tân. Cô xinh xắn,hiền, dạy lớp 5. Lớp tư do cô Liễu phụ trách. Cô Liễu có gia
đình, năm đó đang mang bầu đứa con thứ nhì. Mỗi sáng cô phải đi 7 cây số, từ
Cao Lãnh lên Tân An dạy. Học trò đứa nào cũng mê tơi mùi nước hoa từ người cô
tỏa ra. Chú Lân dạy lớp 3. Chú đánh học trò còn dữ hơn chú Thuận. Chú không xài
roi mây mà xài thước bảng! Làng Tân An nằm cạnh con sông Cửu Long, đất bồi nên
cây trái sum suê. Nhiều nhất là xoài và dừa. Ít người làm ruộng. Trái lại xã Mỹ
Ngãi nằm sâu trong đất liền, cách Tân An một cánh đồng khá rộng. Đa số làm nghề
nông. Đến mùa gặt, cần nhiều nhân công, nên con cái họ đi học thất thường. Nhiều đứa trụ trì một lớp 2-3 năm là chuyện tự
nhiên. Trong lớp Mai có 5 đứa bên Mỹ Ngãi qua học. Tội nghiệp, phải đi bộ 3-4
cây số mới tới trường, nên tụi nhỏ phải gói cơm đem theo ăn trưa tại lớp.
Chiều, tan học lại phải băng qua cánh đồng rộng mênh mông mới về tới nhà. Còn
sức đâu để học bài, nên đứa nào cũng học rất kém, nhứt là thằng Đức. Nó hơn Mai
2 tuổi, mà tháng nào cũng bị cầm cờ đứng chót.
Mỗi khi bị thầy kêu đọc bài thuộc lòng là mặt mày nó xanh dờn. Có hôm làm toán sai be bét, bị chú Lân phạt 5
khe. Mỗi lần cây thước bảng quất cái trót xuống bàn tay đen đủi của thằngĐức là
Mai lại giật thót người. Nó nghiến răng chịu trận không dám khóc, nhưng cặp môi
xám ngoẹt!Có một lần chú oái oăm bắt Mai thi hành bản án, vì Mai được nhiều
điểm nhứt lớp. Mai là người từ bi, chớ đâu có
gian ác như chú Lân, nên chỉ khẻ nó 1 cái nhẹ hều. Chú giật cây thước, bắt Mai
xoè bàn tay bé bỏng ra, rồi quất xuống 1 cái mạnh ơi là mạnh. Đau thấu trời
xanh! Đâu có chịu tha, chú bắt Mai tiếp tục thi hành bản án. Lần này, con nhỏ
lấy hết sức quật cho anh cu Đức 5 cái.
Hôm sau, Mai đem cho nó trái xoài
thanh ca chín vàng lườm, thơm phức:
- Trò đừng giận tui nha.Tui đâu muốn
đánh, tại thầy bắt.
Thằng Đức nhận trái xoài, ra vẻ cảm
động:
- Tui hổng giận trò đâu. Cũng tại
tui học dở thôi! Mà Mai à, trò làm cách nào mà học giỏi quá vậy? Tháng nào cũng
đứng nhứt.
Con nhỏ nghệt mặt ra, rồi cười trừ,
vì biết phải giải thích cách nào đây?
Chú Lân còn độc thân lại đẹp trai.
Cô Bích xinh xắn, dễ thương, thì chuyện gì đến
tất phải đến. 2 người thương nhau. Nhưng Mai
nghe mấy người lớn nói gia đình cô Bích không môn đăng hộ đối (Mai đem câu này
hỏi con Hải, con chú Thuận, nó hơn Mai 1 tuổi, ai ngờ nó cũng mù tịt, không
hiểu gì hết, nhưng ráng làm tài lanh, đóng vai Mao Tôn Cương:
- Chắc nhà cô Bích nghèo, không có
nhiều đăng để bắt cá với gia đình mình, nên ông bà Tám Dư đang đi hỏi vợ cho
chú Lân dưới Cao Lãnh.
Cô Thu, con gái ông Hội đồng Tâm,
nhà rất giàu. Một trưa chúa nhật, con Hải, thằng Lâm và Mai hẹn nhau đến nhà bà
Sáu Tân. Nhà bà cất cách mặt đất độ nửa thước, dưới sàn tối om, có một đám mèo
hoang trú ẩn. 3 đứa chui vô sàn để nhìn mấy chục cặp mắt sáng rực, di chuyển
trong bóng tối của lũ mèo, đang chạy lung tung vì sợ. Không ngờ phía trên là
phòng cô Bích. Tụi Mai nghe tiếng cô khóc nỉ non, rồi tiếng chú Lân dỗ dành:
- Em đừng lo. Anh nhứt định không
cưới cô Thu đâu.
Anh thề chỉ thương mình em thôi...
Nghe đến đây 3 nhóc tì bấm nhau rút
lui có trật tự, vì lỡ chú biết được, tưởng mấy đứa đi rình thì no đòn! Không
ngờ nhỏ Hải miệng bép xép, bật mí cho thiếm Thuận nghe, bả lật đật chạy đến nhà
bà Tám Dư "ráp bo" y chang. Cuối cùng, như tất cả những ông anh, bà
chị đi trước, chú Lân cũng phải cưới cô Thu, áo mặc không qua khỏi đầu. Cô Bích
thất tình, ốm nhom, ốm nhách. Nhưng vì yêu chú Lân cô vẫn ở lại trường Tân An.
2 người cứ lén lút qua lại với nhau, bị thiếm Lân đánh ghen mấy trận.Cô xấu hổ
phải xin đổi đi tỉnh khác. (Chuyện này Mai không thấy tận mắt, chỉ nghe con Hải
kể lại. Vì lên lớp nhì, Mai theo má và chị Lan qua bên làng Phong Mỹ, cách Tân An
7 cây số).
Trường tiểu học Phong Mỹ có 4 lớp:
năm, tư, ba, nhị. Lớp Mai có tới 40 học sinh. Dạy lớp Mai là thầy Hiệu trưởng
Lương. Vừa tốt nghiệp Sư phạm là bị đổi xuống
cái làng quê xa lơ xa lắc này. Hôm thầy và bà mẹ từ Saigòn dọn xuống, hầu như
cả chợ Phong Mỹ túa ra xem, vì lần đầu họ mới thấy một người Bắc chính cống! Bà
cụ trạc 50 (thời đó dưới quê, 50 đã là lão lắm rồi!), tóc vấn khăn nhung đen,
răng nhuộm đen, người tầm thước. Thầy Lương
ốm, cao, trắng trẻo, đúng câu bạch diện thư sinh.Mẹ con thầy mướn căn nhà sát
chợ, ngay trước cửa trường. Mọi người không giấu được sự kinh ngạc khi nghe
thầy gọi mẹ bằng u. Sau này Mai nghe kể, bà cụ góa chồng
sớm. Hai mẹ con dắt díu nhau vào Nam năm 54. Bà buôn tảo bán tần nuôi con ăn
học cho khi thành tài. Một mẹ một con nên bà thương và săn sóc thầy một cách
quá đáng. Đôi khi làm thầy mắc cỡ đỏ cả mặt,
gắt lên:
- U, u, u đừng làm thế!
Má mướn nhà tại chợ cho chị Lan mở
tiệm may và cũng là người duy nhứt đã từng sống trên Saigòn nên dễ thân với bà
cụ. Có chuyện vui buồn gì cũng kể cho nhau nghe.
Như thường lệ, Mai là đứa nhỏ tuổi
nhứt lớp. Bên con trai có anh Dương và anh
Sang tới 17 tuổi. Bên gái có chị Lệ Hoa và chị Kim Sa cũng 17. Còn sàng sàng
13-14. Học trò làng Phong Mỹ có phần văn minh hơn bên Tân An, vì phần lớn ở tại
chợ. Tuy vậy vẫn không bỏ được thói quen đi chân đất. Mấy ngày đầu còn mang
guốc, sau Mai phải lén má bỏ guốc ở nhà. Như vậy mới có vẻ hòa hợp, hòa
giải dân tộc!
Chỉ khổ mùa mưa, lũ trùn bò lổm ngổm. Mỗi bước đi phải nhìn trước nhìn sau. Cả tháng
đầu nghe thầy giảng bài, lũ học trò ngẩn tò te, vì thầy nói tiếng Bắc. Những
tiếng nhé, nhỉ, chưa có đứa nào đã được nghe
qua trong đời! Nhưng từ từ cũng quen. Thầy rất hiền, tận tâm, vui vẻ và thỉnh
thoảng lại vác cây guitar vô lớp gảy từng tưng cho lũ học trò nghe, nên ai cũng
mến thầy.
Qua năm lớp nhì không có gì đáng ghi
nhớ. Họa chăng thỉnh thoảng Mai thấy trong hộc
bàn có 1 tấm tranh vẽ.
Khi thì vẽ 1 đóa hoa, lúc chỉ là 1 chiếc lá vàng. Tranh nhỏ
thôi, nhưng rất đẹp. Không bao giờ có chữ ký, nhưng Mai biết tỏng là của thằng
Bằng, vì trong lớp chỉ có nó vẽ đẹp nhứt. Đôi
khi vô tình con nhỏ còn bắt gặp cu cậu nhìn lén mình nữa chớ. Những lần bị bắt quả tang, cu ta đỏ mặt lên như
con gái!....
Thỉnh thoảng cuối tuần, Mai, Kim,
Hằng với chị Lệ Hoa đạp xe vào chơi nhà Kim Sa, ở tuốt trong ngọn (con rạch
Phong Mỹ, bắt đầu từ sông Cửu long, chạy sâu vào tuốt trong Đồng Tháp Mười. Chỗ
giáp sông gọi là vàm, cuối rạch gọi là ngọn. Dân chúng cất nhà dọc hai bên bờ
rạch và dùng xuồng nhỏ để di chuyển. Dân quê
giặt quần áo, rửa thức ăn, tắm gội, uống nước cũng chỉ với con rạch này. Nên má
kể có năm, bịnh đậu mùa hoành hành, dân chúng hai bên bờ chết như rạ).
Nhiều lần tụi Mai đụng đầu với thầy
Lương ở nhà Kim Sa. Thầy có vẻ hơi lúng túng, nhưng cô nàng chẳng những rất tự
nhiên mà có phần hơi... kênh kênh! Cũng từ đó Mai để ý thấy thầy Lương gọi cả
lớp bằng trò, trừ Kim Sa thầy gọi bằng em ngọt sớt! Lũ nhóc cà nanh, nói hành
nói tỏi, không ngờ tới tai thầy. Một hôm thầy la tụi Mai một trận giữa lớp. Tụi
con trai được trớn, giờ ra chơi bu lại mắng thêm, nói bọn con gái nhiều chuyện.
Thằng Luyện còn dám xỉ vô trán Mai nữa chớ! Cả đám tức mình khóc hu hu... Nghĩ
lại tại bọn Mai thấp cổ bé miệng, chớ một lần đang chơi nhà nhỏ Kim, cách nhà
thầy Lương có 1 căn (mẹ thầy về Saigòn thăm bà con). Chính mắt tụi Mai thấy Kim
Sa vô nhà thầy. Mấy phút sau cả đám tới gõ cửa. Thầy ra mở, nhưng không đóng
cửa lại mà mở toang, cho cánh cửa dựa sát vách.
Tụi Mai làm bộ hỏi bài, nhưng cặp mắt đảo chung quanh. Không thấy bóng dáng "Mụ
Dạ Xoa", (từ hôm bị thầy rầy "oan", tụi Mai tức mình bèn đặt
biệt danh này cho Kim Sa để trả thù!), mấy nhóc đành chào thầy. Ra ngoài, nhỏ
Hằng thì thầm:
- Tao nghe rõ ràng có tiếng thở phía
sau cánh cửa.
Chắc chắn là Mụ Dạ Xoa núp ở đó. Tức
quá chời!....
Thời gian trôi nhanh, Mai lên lớp
nhứt. Thầy Lương càng ngày càng "lậm" và cuối cùng chuyện này cũng
tới tai bà cụ. Mẹ thầy không thích Kim Sa, bà nói con bé có cặp mắt lẵng lơ quá
(đó là lời cụ tâm sự với má Mai). Nhứt là bà đang ngắm nghé chị Bạch (chị thằng
Đức học cùng lớp Mai).Chị đẹp dịu dàng, tánh tình thùy mị, đảm đang, cả chợ ai
cũng mến. Bà nhờ má Mai đứng ra làm mối. Thầy
Lương cũng bằng lòng. Hai bên định ngày làm đám hỏi. Thứ bảy, học trò chỉ học
buổi sáng. Sau khi tan học, mẹ con thầy sẽ
cùng với má của Mai đem lễ vật tới nhà chị Bạch. Bên nhà gái chuẩn bị tiệc tùng
từ hôm trước. Không ngờ, học trò vào lớp được
khoảng nửa giờ, bên Hội Đồng Xã cho người qua mời thầy Lương đến trụ sở có
việc. Thầy tỉnh queo trong khi đám học trò ngơ ngác nhìn nhau. Thầy dặn không
trò nào được rời khỏi lớp trong lúc thầy vắng mặt. Nhưng nhứt quỉ nhì ma thứ ba
là học trò mà! Thầy vừa qua tới trụ sở Xã thì thằng Triết (lí lắc nhứt lớp),
cũng đã nhảy qua cửa sổ, chạy theo núp phía sau để dọ thám. Độ 15 phút sau, nó hớt hải chạy về báo một tin động trời: Gia
đình chị Kim Sa thưa thầy Lương về tội... dụ dỗ gái tơ và khủng khiếp hơn nữa
là cô nàng đang mang bầu! Lúc đó bộ tam sên Kim - Mai - Hằng vênh mặt lên:
- Thấy chưa? Năm ngoái đứa nào nói
tụi tao nhiều chyện?
Phía con trai nín khe... Ngồi trong
lớp mà đứa nào cũng như ngồi trên đống lửa. Cuối cùng chịu hết nổi, cả đám rủ
nhau qua trụ sở.Lúc đầu còn sợ sợ, núp núp,
lén lén. Lát sau thấy hấp dẫn quá, quên cả sợ, đám học trò chen chúc nhau xem.
Thầy Lương và bà mẹ đứng trước mặt Ban Hội Đồng (trong đó ngài phó Chủ Tịch là
bác của "nạn nhân". Điệu này thầy thua là cái chắc)!
Kim Sa ngồi cúi gằm mặt, bên cạnh là bà dì. Gia đình họ bắt thầy Lương phải
nhận cái bầu và làm đám cưới ngay. Mẹ thầy đâu chịu đầu hàng dễ dàng, bà nhất
định không công nhận Kim Sa và đặt một câu hỏi to tướng về tác giả cái bầu nọ!?
Trước mặt đám học trò, thầy Lương
mắc cỡ đỏ mặt tía tai, quên tuốt luốt công lao dưỡng dục của bà mẹ, lớn tiếng
quát:
- U im đi. U biết gì mà nói!
Không ngờ ông quí tử có thể đối xử
với mình một cách phủ phàng như vậy, bà cụ oà lên khóc, kể lể tùm lum. Những
tiếng "ối giời ôi.." cụ vừa khóc vừa rên lên khiến mọi người cũng cảm
thấy não lòng! Thầy Lương xin phép dẫn mẹ về rồi sẽ trở lại. Thầy lôi tay, cụ
nhất định trì lại, sau cùng vì yếu sức hơn, bà đành theo con ra về. Hôm sau, những lễ vật thay vì được đem đến
nhà chị Bạch, lại phải trực chỉ hướng nhà Kim Sa!
Sau này, tụi Mai mới biết chính thầy
Lương "khả kính" có dự phần trong cái "âm mưu" đi kiện này.
Thầy dư biết nói suông không đời nào bà cụ chịu cho thầy cưới Kim Sa, nên mới
đồng ý dựng vở tuồng này. Tuy xấu hổ một chút, nhưng kết quả 100%! Chỉ tội
nghiệp chị Bạch vỡ mộng làm bà Hiệu trưởng và gia đình chị bữa đó chờ đàng trai
dài cả cổ cũng chẳng thấy đâu! Vậy mới biết khi đã vướng vào lưới tình thì sẵn
sàng tung hê hết. Cả danh dự lẫn tình mẫu tử đều phải cuốn gói đi ra chỗ khác
chơi! Bà cụ chỉ còn nước cắn răng khóc thầm.
Lên trung học Mai theo má lên Saigòn
ở luôn, nên biệt tin cả đám bạn cũ. Nhưng từ khi bỏ nước ra đi, rất thường,
trong mơ Mai thấy mình sống lại y hệt cái thời thơ ấu đó.
Cũng những mái trường làng rợp bóng
cây xanh. Cũng giòng sông hiền hòa, mà hầu như ngày nào bọn Mai cũng nhảy xuống
tắm, đến khi mặt mũi tái xanh vì lạnh mới chịu lên. Cây sung già thân thể sần
sùi tại bến đó. Núp dưới bóng mát đó, chị Hạnh tươi cười mời những khách bộ
hành qua lại mua những chùm mía ghim ngọt ngào, những chén bánh lọt chan nước
dừa mát rượi và nhứt là tiếng hót của chú chim Vành khuyên màu xanh, mỏ vàng,
nhảy tung tăng trong lồng, cặp mắt đen nhánh lúng liếng nhìn qua nhìn lại...
Sáng hôm sau dậy trễ, Mai ra bếp đã
thấy Tiến đang ngồi nhâm nhi ly cà phê phin bốc khói thơm lừng, vừa đọc báo.
Thấy vợ ra, Tiến buông tờ báo xuống hỏi:
- Làm gì mà đêm qua cứ lăn lộn hoài
vậy nhỏ?
Mai bưng ly cà phê của chồng uống
một hớp:
- Nghe bài Trường Làng Tôi, em nhớ
tới những mái trường xưa dưới quê lúc còn nhỏ. Nhớ muốn chết luôn!
Tiến giả bộ hốt hoảng:
- Ấy ấy, nhớ thì cứ nhớ nhưng đừng
chết. Bỏ tui cu ky một mình tội lắm à nha!
Mai xì một tiếng:
- Người ta nói vậy thôi, chớ bộ ngu
sao chết! Còn anh nữa, sao không bao giờ em thấy anh nói nhớ về miền Bắc?
Tiến lấy giọng bi thảm:
- Ối giời, bà xã yêu quí, bộ bà
tưởng ông chồng bà có trái tim bằng sắt hay sao chứ? Nhiều khi tui nhớ da nhớ
diết cái xứ Hưng Yên. Nhất là vào mùa hè, mỗi khi bà mua nhãn về ăn, là lòng
tui đứt ra từng đoạn (?!) vì nhớ tới mấy cây nhãn ngon không thể tả trong vườn
nhà bà ngoại ngày xưa...
Mai ngắt lời, dài giọng:
- Thơ mộng dữ hôn! Nhớ gì không nhớ,
chỉ nhớ mấy cây nhãn!
Tiến cười hà hà:
- Cưng ơi, cổ nhân có phán rằng: có
thực mới vực được đạo. Chà, nói đến đây anh lại cảm thấy đói bụng. Thôi đi hâm
nồi bún riêu đi cưng.
Mai vừa mở tủ lạnh vừa nói:
- Thưa ông tướng có ngay. Trong khi
chờ đợi, gọi dùm mấy nhóc tì dậy ăn luôn.
Tiến đứng lên cái rụp:
- Xin tuân lệnh bà nội tướng!
Tiểu
Thu
Ôi, bài viết thật dể thương, thật cảm động ! Nhất là được đọc khi mới trở qua từ Việt Nam, nhất là tôi có góc Sa Đéc, cách đây 2 tuần về thăm quê có đi ngang Cao Lảnh. Mới về thăm quê, nhưng đọc bài này lại bị nhớ nhà. Quê Hương là máu thịt và kỷ niệm ấu thơ là cuộc đời.
ReplyDeleteĐa tạ tác giã, đầu năm mới kính gởi đến bà lời chúc an lành của một người gần như đồng hương.
Chân thành cám ơn anh Anonymous. TThu là dân Cao Lãnh chánh cống . Trên đây là những gì Tt đã sống ở tuổi thơ, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Xin kính Chúc Anh và Tố Kim yêu quý một năm mới thật nhiều sức khỏe, bình an và hạnh phúc. TThu
ReplyDeleteQuên nói với anh Anonymous rằng trước khi rời VN năm 1975, gia đình TThu đang ở Sa Đéc.
ReplyDeleteCám ơn chị Tố Kim chuyển , cám ơn chị Tiểu Thu , tác giả của những câu chuyện miệt vườn thật xuất sắc tài tình cứ y môt cuốn phim sống động trước mắt.
ReplyDeleteHồng Thúy
Chuyện chị Tiểu Thu viết về miệt vườn là nhất . Cho người đọc cảm giác đang được sống những cảnh miền Tây hiền hòa chất phát . Cám ơn tác giả
ReplyDeleteMinh Thúy