Xét về góc độ dinh dưỡng thì động vật hoang dã và động vật nhà nuôi không khác biệt là mấy. Ăn chúng tôi không giúp con người giữ mãi tuổi thanh xuân hay kéo dài tuổi thọ. Ăn chúng tôi không giúp trị bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người.
Tôi - chỉ là 1 chú dơi nhỏ bé, xấu xí, tính tình kì dị, cô độc. Trên cơ thể tôi có hơn 100 loại virus khác nhauChúng ảnh hưởng rất nhỏ đến tôi nhưng đối với loài người nó lại là thứ chí mạng
Tôi không phải là kẻ
xấu, và không muốn hãm hại ai. Để không mang đến tai hoạ cho con người,
tôi chỉ có thể sinh tồn trong một điều kiện khiêm tốn nhất, nỗ lực tiến
hoá trở thành một vật thể mà không ai yêu thích cả.
"Nhìn kìa, con dơi kia xấu quá"; "Ừ, kinh tởm thật, nhìn mà thấy buồn nôn"
Tôi phải ẩn mình vào hang sâu, chỉ khi màn đêm buông xuống mới dám ra khỏi nhà.
"Họ
tắt đèn rồi kìa, có thể bay ra được rồi" Chúng tôi sống như thế, và mơ
tưởng rằng có thể sống với loài người mà nước sông không phạm nước
giếng.
Thế rồi, bỗng một
ngày....Giấc mộng của chúng tôi hoàn toàn tan vỡ...Có kẻ đột nhập vào
hang động của tôi trên núi, bắt cả gia đình tôi.
Chúng
tôi không hiểu vì sao loài người lại bắt bớ chúng tôi như vậy, có lẽ
nào họ không hề sợ hình dáng xấu xí của chúng tôi sao?
Mãi
về sau tôi mới biết, cho dù chúng tôi xấu xí đến cỡ nào, thì cũng không
đủ để ngăn cản loài người, bởi vì họ - vì miếng ăn - có thể làm bất kì
điều gì.
Có lẽ nào - chúng tôi sẽ phải viết lên trên trán mình rằng "Trong tôi có virus đấy"!!!
Hàng
ngàn năm nay, loài người đã nuôi gà, vịt, trâu, bò, dê... và đã ăn vô
số những con vật như vậy. Và cũng vì đã ăn chúng hàng ngàn năm nên có
thể họ đã CHÁN rồi, vì thế họ muốn tìm những cảm giác mới lạ.
Thế là họ tấn công sang chúng tôi -
những động vật hoang dã. Chỉ có thể dùng 3 chữ THIẾU HIỂU BIẾT để nói về
điều này. Hành động đó chính là phá vỡ sự cân bằng sinh thái, và cuối
cùng sẽ lãnh trọn sự trả lại từ thiên nhiên.
Lẽ nào con người nghĩ rằng mình là động vật tiến hoá nhất thì mình làm chủ địa cầu này rồi sao?
Và
khi vấn đề xảy ra, họ bắt đầu oán trách chúng tôi, đổ lỗi cho chúng
tôi. Chồn, nhím, thỏ rừng, lợn rừng, chuột rừng, rắn... phàm là các loài
động vật hoang dã đều mang trong mình những loại virus có hại tới con
người.
Từ năm 2003 đến nay là 17 năm, tôi thấy
có rất nhiều người vì vết thương đã lành nên quên cả đau đớn, lại tiếp
tục ăn động vật hoang dã sau những cơn đại dịch bắt nguồn từ đây.
Nhưng
không sao, mẹ thiên nhiên đều ghi nhận hết. Nếu một ngày loài người còn
không nghe lời, thì đây chắc chắn không phải là lần cuối cùng nhận hậu
quả.
Xét về góc độ dinh dưỡng thì
động vật hoang dã và động vật nhà nuôi không khác biệt là mấy. Ăn chúng
tôi không giúp con người giữ mãi tuổi thanh xuân hay kéo dài tuổi thọ.
Ăn chúng tôi không giúp trị bệnh mà còn mang thêm bệnh vào người.
Nhưng có những người, chết vì cái miệng, không tận hưởng sự tiến bộ của văn minh xã hội lại muốn thụt lùi trở về thời kì đồ đá.
Đau lòng hơn là chỉ vì 1 nhóm người
thích ăn những thứ lạ lùng, đã khiến cả thế giới liên luỵ. Một nhóm
người ăn mà cả xã hội phải trả tiền.
Nên
vì sự an toàn của bản thân, nhân loại và tự nhiên, hãy quản lý cái
miệng thật tốt, đóng cửa tất cả những nơi kinh doanh động vật hoang dã.
Một vài lời tự sự, mong các bạn - loài người - thức tỉnh.
https://phatgiao.org.vn/loi-tu-su-cua-mot-chu-doi-d39588.html
https://phatgiao.org.vn/loi-tu-su-cua-mot-chu-doi-d39588.html
No comments:
Post a Comment