Từ hồi nào tới giờ vốn thích món hoành thánh mì. Đói bụng sẵn
tiện trên đường, tạt ngang ghé tiệm mì của người Hoa gốc Chợ Lớn.
Buổi trưa 3 giờ, tiệm mì vắng teo.
Tô hoành thánh bốc khói được cô tiếp viên tuổi nhỡ nhỡ bưng ra. Vừa đặt xuống bàn là cô định quầy quả quay trở vào trong.
Vội nói với theo:- "Chị ơi, chị làm ơn cho xin miếng dấm xủ & ít ớt chua nha chị..."
- "Hả? Cần dzì?"
- "Dấm đó chị. Dấm xủ để cho vào mì đó và ớt ngâm
dấm..."
Cô tiếp viên bỗng thay đổi nét mặt, quạu hẳn, nguýt cho một cái
rồi hầm hầm bỏ đi một mách.
Ngỡ cô ta đi lấy, ngồi đợi mãi chẳng thấy dấm cũng chẳng thấy
ớt, mà bóng cô tiếp viên cũng bặt tăm! Ngoái vào trong bếp, ơi ới ngoắc mãi mới
có một ông có lẽ đầu bếp mặt bóng loáng đầy mồ hôi dầu bước tới.
- "Nị cần dzì?"
- "Anh ơi, hồi nãy có xin chị kia miếng dấm & ớt chua
mà chắc chị ấy quên. Anh làm ơn nhắc dùm chị ấy!"
- "Nó dzận dồi. Nó hổng ra nữa đâu?"
- "Ủa???"
- "Cần dzấm phải hông?"
- "Dạ đúng rồi, dấm xủ để cho vào mì & xin chút ớt chua
nữa nha anh."
- "Nói "dzấm xủ" thành ra nó giận đó!"
- "Hả? Sao lại giận? Dấm xủ thì kêu dấm xủ, chứ không thì
kêu là dấm gì?"
Anh đầu bếp cũng dấm dẳng chẳng kém chị khi nãy, mặt vẫn lạnh
như tiền:
- "Dzấm đỏỏỏ. Zdậy nị hổng biết "dzấm xủ" là gì
a? Nói ngược lại đi!"
- "Nói ngược gì cơ??? "Dấm xủ", "Xú
dẩm" "Xú dẩm"? "Dấm xủ", "dú xẩm" "dú
xẩm"... Ơ..."
Chết mồ chưa?
Chết thật!
Trầm giọng xuống, hỏi nhỏ:
- "Ủa, thế tên nó không phải là "dấm xủ" sao? Từ
nhỏ tới giờ mấy đứa bạn vẫn kêu như thế cơ mà..."
- "Hỏng phải! Thôi để tui mang dza cho!"
Rồi anh ta vào lấy cho chén dấm, vẫn quên ớt chua mà vờ luôn,
không dám hỏi thêm!
Vừa húp miếng hoành thánh, vừa lấm lét liếc vào trong nhưng
tuyệt nhiên chẳng hề còn thấy bóng dáng chị tiếp viên, chẳng biết chị ta né đi
đâu mất rồi.
Để tiền tô mì và chút tips lại trên bàn cùng lời xin lỗi
"đã không biết" biên trên miếng napkin (khăn giấy) xong rồi chuồn lẹ
ra xe.
Nguyên đoạn đường mấy chục phút lái xe về nhà cứ nghĩ mãi:
Thuở nhỏ đi học trường trong Chợ Lớn, thỉnh thoảng kéo nhau đi
ăn mấy vắt mì mấy đứa bạn cứ xin "dấm xủ", chẳng biết chúng cũng
không biết, hay ... nham nhở giỡn?! Con nít mà, đâu để ý gì lại dễ tin và cứ
thế mà tưởng tên của loại dấm đó như thế cho mãi đến tận bây giờ mới bị tổ
trác!
Vừa cáu mà cũng vừa lại buồn cười.
Thôi thà bị một lần như thế để biết chứ không thôi cứ mãi suốt
đời ... ngu ngơ khù khờ!
Nghĩ xong tự phá lên cười há há.
Liếc qua bên hông thấy con bé lái xe bên cạnh đang quay qua chằm
chằm nhìn, cặp mắt trợn tròn vo như hai hòn bi ve...
Kệ xác, cười tiếp...
Don Hồ
Thứ tư 2 tháng 12, 2020
No comments:
Post a Comment