Hình minh họa
Trong một ngày mưa, cậu bé
nói với cha là một Mục sư:
- Cha ơi, đã đến lúc con phải ra ngoài để phân phối các tờ rơi.
- Con trai, ngoài trời lạnh lắm và có mưa phùn, thời tiết này cha sẽ không ra ngoài.
- Nhưng cha ơi, người ta cần biết về Chúa ngay cả vào những ngày mưa.
Mục sư suy nghĩ một chút rồi bảo:
- Con trai, con có thể đi. Đây là tờ rơi, con hãy cẩn thận.
Cậu bé 11 tuổi cảm ơn cha, rồi đi bộ khắp các con phố của làng, đưa tờ rơi cho những người mà cậu ta nhìn thấy.
Sau 2 giờ đi bộ dưới mưa và trong cái lạnh, với tờ rơi cuối cùng cầm trong tay, cậu dừng lại ở một góc ngã tư, xem liệu có ai để cậu đưa tờ rơi nữa không, nhưng lúc này đường phố đã hoàn toàn hoang vắng.
Cậu đến ngôi nhà đầu tiên phía bên kia đường, chạm vào chuông vài lần và chờ đợi, không có ai ra mở cửa.
Hồi lâu, cậu quay lưng bước đi, nhưng điều gì đó đã ngăn chặn cậu. Cậu trở lại, chạm vào chuông và gõ cửa mạnh mẽ với các ngón tay của mình, lần này không lâu cánh cửa được mở.
Một quý cô bước ra ngoài với khuôn mặt và ánh mắt u buồn, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ có thể làm gì cho con, con trai?
Với đôi mắt rạng rỡ và nụ cười tươi sáng, cậu bé nói:
- Thưa bà, cháu xin lỗi vì đã làm phiền, cháu chỉ muốn nói với bà rằng Chúa thực sự yêu bà, và cháu mang đến cho bà tờ rơi cuối cùng của cháu, nói về Chúa và tình yêu tuyệt vời của ngài.
Và cậu bé đưa tờ rơi cho người phụ nữ.
Sáng chủ nhật tuần sau, Mục sư hỏi các tín đồ trong buổi giảng: "Ai có một lời khai hoặc điều gì đó muốn chia sẻ?".
Ở hàng ghế phía sau, một người phụ nữ lớn tuổi đứng dậy. Khuôn mặt bà rạng rỡ và đôi mắt thật hiền từ, bà nói:
- Không ai trong nhà thờ này biết tôi cả. Tôi chưa bao giờ đến đây, thứ bảy tuần trước tôi cũng không phải là người Cơ đốc giáo.
Chồng tôi đã chết một thời gian trước, để lại tôi bơ vơ trên thế giới này...
Thứ bảy tuần trước là một ngày đặc biệt, lạnh và mưa, trái tim tan vỡ của tôi nói rằng hôm nay tôi đã đến cuối con đường, tôi không còn gì hy vọng và không nên sống nữa.
Tôi lấy một chiếc ghế và một sợi dây thừng lên gác mái nhà tôi. Tôi buộc một đầu dây thừng lên mái nhà, sau đó tôi trèo lên ghế và đặt vòng dây vào cổ.
Tôi đứng trên ghế, một mình đau lòng và tuyệt vọng, lúc tôi vừa định ném mình ra khỏi ghế, thì đột nhiên vang lên tiếng ồn ào của cánh cửa bị gõ.
Tôi tự hỏi đó có thể là ai? Đã lâu rồi không có ai đến thăm tôi, và tôi gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập hơn, nó ồn ào đến nỗi tôi không thể bỏ qua được nữa.
Tôi thả dây cổ, bước xuống ghế và đi ra phía trước.
Tôi không thể tin được những gì mắt tôi nhìn thấy, trước cửa nhà tôi là một đứa trẻ rạng rỡ và đẹp như một thiên thần. Cậu ấy mỉm cười với tôi, và nói thật hồn nhiên: "Cháu chỉ muốn nói với bà rằng Chúa thực sự yêu bà" Trong giây phút đó, những lời nói ra từ cậu, đã làm trái tim tôi chết từ rất lâu rồi, nay lại quay về với cuộc sống.
Khi thiên thần bé nhỏ biến mất giữa cơn mưa lạnh, tôi đóng cửa lại và đọc từng lời của tờ rơi.
Sau đó, tôi lên gác mái tháo dây thừng và mang ghế xuống. Tôi đã không cần nó nữa.
Rồi tôi đến đây, đến nhà thờ này để cảm ơn Chúa, ngài đã gửi một thiên thần bé nhỏ đến giải cứu tôi khỏi tận cùng địa ngục, nơi mà tôi tưởng như chắc chắn sẽ rơi vào.
Mục sư đến băng ghế đầu tiên nơi thiên thần bé nhỏ đang ngồi, ông ôm con trai của mình vào lòng và đôi vai ông rung lên từng hồi nức nở.
Trong nhà thờ, mọi người đều khóc...
Phong Luu (viết lại từ nguồn
Internet)
No comments:
Post a Comment