Cách đây bốn mươi
sáu năm vào cuối tháng Tư một ngàn chín trăm bảy mươi lăm , nước Việt Nam Cộng
Hoà bi tử trận, trút hơi thở cuối cùng trước một địch thủ mà tài sức kém
mình mấy bậc, chỉ giỏi thí quân , đánh biển người học được từ Mao xếnh
xáng trong trận chiến Quốc Cộng . Thua vậy mới đau !
VNCH về tài sức
thì rõ ràng đáng bậc đàn anh , bởi vì Sĩ Quan
có trường đào tạo bài bản, đúng tiêu chuẩn quốc tế, lính phải trên mười
tám mới được chấp nhận , đủ sức khoẻ , ít nhất cũng từng đi học biết đọc biết
viết , không phải suốt đời đàng sau cái
đít con trâu . Vào quân đội rồi thì hưởng mọi quyền lợi dành cho người lính
, lưong bổng cho cá nhân và gia đình vợ
con . Khi đền nợ nước cũng có những quyền lợi dành cho Tử Sĩ , hoặc được giúp đở
tối đa nếu là Thương Binh giải ngũ . Khi còn khoác quân phục họ được trang bị để thích ứng trên chiến trường : dưới chân là
đôi giày bốt phòng chống chướng ngại đường hành quân, vải kaki dày che thân thể - còn
thêm áo giáp chống miểng - nhất là đội
trên đầu chiếc nón sắt che được phần sọ . Những điều này hoàn toàn khác hẵn với
đối phương trên đội nón cối làm bằng giấy bồi, dưới mang dép râu lộ hẵn bàn
chân cho muỗi nó chích . Vào Nam xâm lược nhưng lỡ phơi thây gia đình chẳng biết
đâu là mồ chôn, lúc nào là ngày giổ để hương hoa tưởng nhớ . Nói chung tiêu chuẩn
người lính giữa hai chiến tuyến khác xa nhau một trời một vực . Thế mà mọi rợ
đã chiến thắng văn minh như chính một nữ văn công của VC từng ôm mặt khóc xác
nhận khi vừa bước chân vào tiếp quản VNCH . Tại sao ?
1) Chiến Lược
Phòng Thủ :
VNCH chỉ cố gắng
giữ vững phần lãnh thổ của mình trước sự tấn công : phòng thủ tức luôn ở thế thụ động , địch được
tự do dưỡng sức , tích trử quân khí , lựa chọn thời điểm để ra quân . Lỡ thua
thì rút về chỉnh đốn bổ sung chờ dịp khác đánh nữa, trong khi quân trú phòng
hao hụt lực lượng, tinh thần căng thẳng, gia đình hoảng sợ toàn là thất lợi .
Lãnh đạo VNCH nhận
biết điều đó cho nên đã dự liệu kế hoạch Bắc Tiến . Với Hải Lục Không quân và những
đơn vị elites ( Dù, TQLC , BĐQ , BH , 81 BCND) kế hoạch có thể đã thành công :
Dù sẽ nhảy vào HN trong khi TQLC đổ bộ vào HP và BĐQ đánh thần tốc theo đường bộ
. Trước đó 81BCND mở đường trong hậu phương địch , kích động các phong trào chống
đối nổi dậy , cùng lúc với KQ và Hải Pháo quất tan nát các phi trường không cho
Mig bay lên mây tắt máy nằm chờ dí súng lục bắt sống Skyraider , F5 , B57... Mọi
chuyện sẽ ngã ngủ trong vòng tuần lễ như chiến thắng của Do Thái trước khối Á Rập
.
Các sư đoàn của BV
đang trong miền Nam sẽ không rut về kịp để cứu viện hay bảo vệ lảnh thổ như đã
chứng minh trong cuộc chiến biên giới Việt Trung 1979 . Khối CS cũng bất ngờ và
không dại gì can thiệp bằng vũ lực vì bíết chắc sẽ thảm bại trước sức chiến đấu
của quân đội VNCH ( nay lại cộng thêm quân dân miền Bắc vừa mới được giải phóng
) thêm khí tài quân sự hiện đại . Đặc biệt là mấy anh Tàu , chỉ có số đông chứ
vũ khí thô sơ, tinh thần chiến đấu không có (trận chiến cuối cùng lính Tàu tham
dự là vào năm 1949 giữa Quốc Cộng , kinh nghiệm đánh nhau = số không ) . Da thịt
con người làm sao đem ra đở đạn cho vũ khí thập niên 60's hay 70's ?
Tuy nhiên muốn làm
điều này phải có sự đồng ý của đàn anh . Mà nước Mỹ lúc đó được điều hành bởi
những nhân vật chết nhát nhưng rất thích đấu võ mồm . Chẳng hạn như Robert McNamara
( BTQP nhưng suốt đời chưa chắc bắn một viên M16 cho biết nó ra làm sao ) . Cho
nên mấy anh cứ sợ Tàu sẽ can thiệp như thời Triều Tiên . Mấy anh Mỹ không biết
tâm lý của Tàu như người VN. Mao có thể xua quân cứu bồ nhưng nếu bị dội cho
vài pass B52 Mao và bộ hạ sẽ xách đít chạy trước nhất vì Tàu đã nổi tiếng thế
giới khi bị Nhật mai mỉa là Đông Á Bệnh Phu .
Còn Nga thì sao ?
dù là hai đàn anh trong thế giới CS nhưng Nga Tàu đâu có ưa nhau , cũng như hai
cọp không thể ở chung một rừng . Nga sẽ vỗ tay vui mừng nhìn Mỹ hạ đo ván Tàu
và VC , miễn Mỹ cam kết sẽ không đụng chạm gì tới Nga
2) Chiến
Tranh Chính Trị :
Trong khi lính CS
bị nhồi sọ và tuyên truyền về đời sống cực khổ tù đày áp bức của người dân VNCH
họ cũng được khuyến khích bất cứ cái gì trước mặt họ ở miền Nam đều là kẻ thù
và rất xứng đáng bị tiêu diệt . Cho nên họ thoải mái nã pháo vào thường dân chạy
loạn trên Đại Lộ Kinh Hoàng khiến chật đường đầy xác chết mặc đồ dân sự. (Quân nhân được phân phát vũ
khí để đánh nhau với kẻ thù , dùng vũ khí sát hại dân tay không vũ khí thì
không xứng đáng tự xưng mình là lính) . Ngay trên đường thắng trận họ cũng
không ngần ngại xả súng và ném lựu đạn vào nhóm thường dân đang quây quần bên
mâm cơm như chính lời phản tỉnh của ông Trần Đức Thạch một CCB VC.
Tôi luôn luôn phản
đối chiến tranh vì không gì vô lý bằng những con người không hận thù cá nhân,
không quen biết lại lăn xả vào nhau hầu giết cho được đối phương trước khi họ
giết mình . Đâu phải chỉ có người chết ngoài mặt trận , hệ luỵ của nó còn lan tỏa
tới cha me , vợ chồng , anh chị em....những người còn sống sót . Tuy nhiên những
người lính miền Nam họ phải cầm súng vì họ không còn lựa chọn khác . Thay vì họ
trở thành bác sĩ, kỷ sư , luật sư , chuyên gia kỷ thuật góp chuyên môn của mình
làm giàu cho đất nước , làm người chồng người cha trong gia đình hạnh phúc , họ
phải xếp lại tất cả những thứ ấy , từ giã những người thương yêu nhất để cầm lấy
vũ khí giết người . Tất nhiên họ không phải làm vậy nếu VC không cử quân đội
khí tài xâm lược giết chóc phá hoại quê hương đồng bào họ. Nếu VNDCCH và đám cắc
ké MTGPMN không gây máu lửa thì thanh niên miền Nam có cần bỏ tất cả mà cầm
súng không ?
Do đó thay vì có một
nền văn hoá " Thề phanh thây uống máu quân thù ...." người miền Nam -
kể cả văn nghệ sĩ quân đội- thể hiện quan điểm của mình qua cách viết . Họ
không đề cao giết chóc, lấy cái chết đối phương làm hãnh diện hay vui sướng . Họ
kể lại những trận đánh như kinh nghiệm sống còn , tác phẩm của họ không nhuộm
màu máu . Nhiều vị rất nổi tiếng sau 1975 như Thiếu Tá Vuơng Mộng Long ( B Đ Q
) Thiếu Tá Tô Văn Cấp ( TQLC ) Đại Uý Lê Đắc Lực ( BCND ) Đại Úy Trương Văn Út
( Út Bạch Lan TSND) Đỗ Đức Thịnh ....bên dân sự như bác Võ Thành Nam ( Tiểu Tử
) . Với tôi đây là những BẬC THẦY trong nghệ thuật viết **
Trong chiến tranh
sống còn, đây không phải là ưu điểm . VC đã thành công khi hướng toàn bộ sức mạnh
tuyên truyền để ru ngủ và hướng căm thù vào mục tiêu duy nhất . Cho nên lính VC
ngoài chém giết dân quân miền Nam , họ không còn biết làm gì khác . Điều đó giải
thích tại sao họ thành công khi đánh biển người .
Lính và dân miền
Nam không bị nhồi sọ , chỉ chiến đấu vì
nhiêm vụ cho nên họ không quyết tâm cao độ như thế . Hễ có dịp buông vũ khí họ
sẽ chấp nhận ngay lập tức , điều này giải thích phần nào sự tan rã nhanh chóng
quân đội miền Nam ngày 30/04/75 . Bởi nếu họ được dạy dổ căm thù CS như CS căm
thù họ thi mỗi người miền Nam sẽ là một
commando và còn lâu CS mới chiếm được miền Nam dễ dàng như xãy ra trong quá khứ.
Dù sao đó cũng là
nét son của miền Nam bởi nó nói lên nếp sống hoàn toàn tư do không bị ép buộc
gò bó trong bất cứ hệ tư tưởng hay giáo điều nào . Chúng ta cũng thành công ít
nhiều khi vẽ ra được hình ảnh man rợ của lính CS nhất là tụi du kích - tuy mọi
rợ nhưng rất thích đóng vai văn minh - điển hình là hai anh Nguyễn Xuân Phúc và
anh BTGD ngọng ( quên tên ) - . Ở đâu xuất hiện VC ở đó dân bán mạng chạy về
phía Q Đ VNCH
Chỉ còn tháng nữa
vết thương lòng lại bị xé toạc ra , niềm đau lại trở về, xin hãy cầu nguyện
cho tất cả anh linh đã qua đời trong chiến tranh VỆ QUỐC , đặc biệt những thanh
niên miền Nam đã hy sinh vì Tổ Quốc khi tuổi đời còn quá trẻ . Nếu không có sự
xâm lăng của miền Bắc , họ đã là nguồn tài nguyên quý báu cho VNCH trong các
vai trò chủ yếu...
Viết Thêm Một
Chút ;
** Quý vị văn sĩ
quân đội mà tôi nêu trên xứng đáng được coi là những bậc thầy về viết lách .
Tôi biết Th. T. Vương Mộng Long vài năm về trước khi tình cờ đọc một bài viết của
ông . Về Th.T. Tô Văn Cấp tôi đọc từ khi ông còn dùng tên(Philato ) Xin cúi đầu
trước những hy sinh trong gia tộc Thiếu Tá . Nguyện xin Tổ Quốc Ghi Ơn những
đóng góp máu xương từ những người thân trong gia tộc . Đ.U. Lê Đắc Lực qua tác
phẩm " Tàn Cơn Khói Lửa " , Đ.U Út Bạch Lan từ khi ông còn nắm Đ Đ 2
TSND và ông Đỗ Đức Thịnh trong một tác phẩm viết về An Lộc .
Đặc điểm của các tác giả trên là tác phẩm của
họ không chứa căm thù hay máu me giết chóc . Đó là điều rất đáng nễ và đáng để học nếu
biết họ xuất thân nhà binh.
Về dân sự tôi luôn luôn trọng nễ tác giả Tiểu Tử . Ông viết
văn như làm thơ và tác phẩm nào cũng chứa đầy ắp tình cảm mênh mang của một người
miền Nam .
Tôi vốn muốn viết những giòng này từ lâu để bày tỏ lòng ngưỡng
mộ đối với quý vị và xin ơn trên ban cho quý vị và gia đình ơn bình an và sức
khoẻ .
Tôi luôn trân trọng quý vị như những bậc thầy.
Nguoiviettudo
No comments:
Post a Comment