Được tin người yêu của hắn, một trong số bốn cô chiêu đãi viên vừa được trả tự do, hắn mừng quýnh quáng, ôm bó hoa chạy đến thăm. Nàng rạng rỡ trong chiếc áo ngủ chạy ra cổng đón hắn, hai cái vú nhảy tưng tưng :
-Ôi, anh cho em nhiều
hoa quá.
-Mười một bông đấy,
mỗi bông tượng trưng cho một ký ma tuý em đã cất công đem về.
-Anh của em điệu nghệ,
dễ thương quá...
Ngồi trong phòng khách
sang trọng, nàng mang cho hắn ly rượu sâm Hàn Quốc, còn nàng uống cà phê Pháp :
-Em có bong bóng cười,
anh có muốn xài bây giờ không ?
-Thôi để tối. Bây giờ
anh đang mừng quá. Cứ tưởng em sẽ còn bị giam lâu lắm.
-Anh nói lạ. Bắt thế
nào được em.
-Bị tóm quả tang vận
chuyển 11 ký ma tuý, bắt giam là còn may, anh còn đang sợ em bị tử hình nữa
kìa.
-Anh của em dân chơi
mà ngây thơ cụ. Luật đó chỉ dành cho dân thường. Còn với tụi em phải khác đi
chứ lị.
-Ừ, ngay từ đầu coi ti
vi anh đã thấy có gì khác khác. Như người ta bị bắt ma tuý, ít hơn em nhiều,
vẫn bị còng tay tại chỗ, bắt ngồi xổm cạnh đống ma tuý để chụp hình, còn em được
ngồi ghế thoải mái, không bị còng gì hết, hai bàn tay vẫn kiêu sa...
-Chúng nó còn hỏi em
muốn uống gì không nhưng em lắc đầu, chẳng buồn trả lời. Em đang bực mình mà.
-Rồi anh thấy bắt bao
nhiêu vụ ma tuý, bị can cứ âm thầm chờ ngày ra toà lãnh chung thân hay án tử.
Còn vụ của em, tự nhiên cả báo chí lẫn đài truyền hình mời bao nhiêu là luật sư
dỏm lên phát biểu, phân tích chủ yếu về điều luật nếu mang ma tuý mà không biết
đó là ma tuý thì trở thành vô tội. Lúc coi anh đã nghi nghi tụi nó dọn đường dư
luận rồi.
-Thì chúng em đã được
dặn cứ khai như thế, bảo đảm không sao hết. Có vậy chúng em mới dám xách ma tuý
tự nhiên như đi chợ chứ. Em đi bao nhiêu chuyến rồi chứ có phải lần đầu đâu.
-Nhưng lần này có vẻ
như tụi nó đã lập chuyên án. Đâu phải vô tình mà tụi nó bố trí người quay phim
lúc các em đưa va ly qua máy chiếu. Rồi bố trí quay luôn màn hình máy chiếu
thấy rõ va ly của em có bao nhiêu tuýp kem đánh răng xinh đẹp đang nằm trong
đó...
-Chuyên án khỉ mốc gì
? Tụi Hải quan TP/HCM đái không qua ngọn cỏ, định tranh ăn, không biết mặt trời
nằm ở đâu, cứ tưởng làm vậy là vừa ăn bẫm vừa lập chiến công. Rồi anh coi, mai
mốt mấy thằng lãnh đạo ở đó sẽ bay chức hết. Nhất là cái thằng bắt em cầm tờ
giấy ghi tên họ đứng lên để chụp hình, em sẽ đề nghị với các anh ở trên cấm nó
bay một năm, cho nó biết thế nào là sức mạnh của tiếp viên hàng không có chống
lưng.
-Nhưng hiện nay dư luận cả nước đang vô cùng bức xúc. Họ cứ tưởng rằng luật pháp là phải công minh, bình đẳng với mọi người...
Nàng bổng nhoẻn một nụ
cười, hàm răng sứ xinh xinh :
-Thì vẫn bình đẳng đó
chứ. Anh đọc cuốn “Trại Súc Vật” rồi chứ gì ?
-Chưa. Có gì không ?
-Thế mà em nghe nói từ
năm học cấp 2 anh đã đọc và có tủ sách gồm hơn 100 tác phẩm văn học nổi tiếng
thế giới.
-Cái đó là thằng Huệ.
Không phải anh. Anh không xạo trâng tráo như thế. Nhưng trại súc vật nói thế nào
cơ ?
-À, ông George Orwell
viết : Trong trại súc vật thì mọi con vật đều bình đẳng, nhưng lại có những con
vật bình đẳng hơn những con khác....
-Tức là không bình
đẳng gì cả, chứ gì ?
-Anh của em thông minh quá.
Nói xong nàng bước đến
dụi đầu hắn vào ngực nàng. Trong khi đó ở con hẻm bên cạnh, một thanh niên lên
cơn ngáo ma tuý đã dùng dao đâm chết mẹ ruột của mình và làm trọng thương hai
người khác, trước khi bị công an khống chế một cách vất vả.
Loc Duong
No comments:
Post a Comment