Mỗi người đều có một
vận mệnh, mỗi người đều có một lá số an bài. Nhưng như Nguyễn Du từng nói: “Xưa
nay nhân định thắng thiên cũng nhiều”, phải chăng con người vẫn có thể cải biến
số mệnh của mình?
Lúc
đó vào khoảng tháng 5 hoặc tháng 6 năm 1981, thời tiết rất oi bức. Mấy đứa nhỏ
muốn đi ra ngoài dạo chơi, tôi cũng thuận đường đến hiệu sách tìm mua mấy cuốn
hướng dẫn đan len mới xuất bản bằng tiếng Nhật.
Khi
đi ngang qua hành lang, vị thầy tướng số đã gọi lại và ngỏ ý muốn xem tướng cho
tôi. Thấy tôi lắc đầu xua tay từ chối, vị thầy tỏ vẻ rất buồn giống như có điều
bí ẩn gì khó nói.
Cô
con gái lớn không đành lòng liền kéo tay tôi đến xem một chút và nói: “Mẹ cho
ông này xem mệnh được không ạ? Giúp ông có ít tiền để ăn cơm được không mẹ?
Nhìn ông đáng thương quá mẹ à”.
Tôi
vốn là người không thích xem tướng số, cũng không có ấn tượng tốt về họ. Nhưng
vì mấy đứa nhỏ quá lương thiện, tôi đã động lòng. Vậy là tôi đành để mấy đứa
nhỏ kéo đến tiệm nhờ vị tiên sinh kia xem tướng cho.
Sau khi nhìn hồi lâu, xem tay của tôi rồi lại xem tay của từng đứa nhỏ, vị tiên sinh nói: “Không cần xem nữa, cũng không phải trả tiền, tất cả đều là số mệnh, con người không thể thay đổi dù chỉ một chút”.
Xem
hồi lâu vị tiên sinh không nói gì nhiều cũng không muốn lấy tiền.
Cuối
cùng, vị tiên sinh xem tướng số cũng miễn cưỡng nhận tiền. Hai mắt ông đỏ hoe
sờ lên đầu mấy đứa nhỏ và nói lẩm bẩm: “Ôi! Ông Trời thật không có mắt, ông
Trời thật không có mắt!”.
Mấy
đứa nhỏ nói lời tạm biệt, ông đã xua tay ra hiệu đi đi mà không nói lời nào.
Tinh thần của ông lộ ra trạng thái vô cùng đau khổ.
Sau
đó, đi ngang qua công viên, chúng tôi thấy một đám đông người đang tụ tập. Mấy
đứa nhỏ rất thích những gì náo nhiệt, chúng vừa nhìn thấy đã vội chạy tới.
Chúng len qua đám đông để vào xem nguyên nhân của sự náo nhiệt. Một lát sau,
chúng chạy lại và kéo bằng được tôi tới xem.
Thì
ra, một bà mẹ đang quỳ trên mặt đất cầu xin mọi người giúp đỡ. Bà cần một khoản
tiền lớn để điều trị cho con trai đang nằm tại bệnh viện.
Mấy
đứa nhỏ nói với người đàn bà đang quỳ trên mặt đất: “Bà ơi, bà không cần phải
quỳ đâu, mẹ của cháu đến đây rồi, mẹ nhất định sẽ giúp bà lo việc này”.
Chúng
hợp sức cùng nhau đỡ người đàn bà này đứng lên. Tôi không chỉ lấy hết tiền
trong túi ra làm phúc mà còn hướng đến mọi người nói lời giúp đỡ bà mẹ đáng
thương này. Sau đó, tôi cùng bà đến bệnh viện để nộp tiền viện phí.
Sau
khi mọi việc được làm tốt đẹp, mấy đứa nhỏ mới chịu buông tha cho tôi và nói:
“Mẹ à, cảm ơn mẹ! Chúng con sẽ không làm phiền mẹ nữa, về nhà thôi mẹ nhỉ!”.
Một tháng sau, không
rõ lý do gì mà đàn kiến lũ lượt kéo đến nhà tôi, chúng bâu kín tường. Vì không
muốn làm tổn thương chúng, tôi đã mua 20 chiếc ghế đẩu để làm lối đi lại.
Mấy
đứa nhỏ nhìn thấy kiến kéo đến bâu khắp phòng đã vô cùng sợ hãi. Tuy nhiên
chúng lại rất nghe lời tôi, không làm phiền cũng không làm hại những con kiến
này. Chúng cũng hiểu, kiến đến nhà là khách, lại càng biết đạo đãi khách, nên
đã cẩn thận để vào góc nhà một ít đường và nước coi như là khao thưởng đàn kiến
vì đã hành quân đến nhà tôi làm khách.
Một
tháng sau, không rõ lý do gì mà đàn kiến lũ lượt kéo đến nhà tôi.
Lúc
này là vào mùa hè, mấy đứa nhỏ không phải đến trường nên chúng ở trong nhà với
người giúp việc. Công việc của tôi lại đang rất bận.
Khi
đang trong cuộc họp, tôi lờ mờ nghe được thông tin về một đám cháy lớn. Tôi
định bụng sau khi họp xong sẽ đến hiện trường để xem tình hình.
Thấy
con đường quen thuộc quá, tôi nói với đồng nghiệp lái xe: “Tôi chưa vội về nhà.
Tôi muốn đến hiện trường phát sinh hỏa hoạn, sao cậu cứ chạy về hướng nhà của
tôi thế?”.
Đồng
nghiệp trả lời rằng, chúng ta cách hiện trường đám cháy không xa, một lát nữa
là đến thôi.
Do
quá mệt nên tôi đã ngủ thiếp đi, khi nhìn thấy hiện trường tôi mới bừng tỉnh và
thốt lên: “Đây là nhà tôi!”.
Tôi
không kìm được vội chạy tới tòa nhà, lao thẳng lên tầng 3 tìm các con, miệng
không ngớt nói: “Con của tôi đâu rồi? Con của tôi đâu rồi?”. Lúc này đội chữa
cháy mới tá hỏa đi tìm, còn tôi bị sốc quá mức mà ngất đi.
Cuối
cùng cũng đã tìm thấy, mấy đứa nhỏ đang ở trong tình trạng sặc khói và nằm lịm
trên mặt đất. Do chỉ bị sặc khói nên đến nửa đêm, mấy đứa nhỏ đã tỉnh lại.
Điều
mọi người kinh ngạc chính là căn phòng đầy sách nhưng một đám cháy lớn như thế
lại không thiêu đốt nổi.
Nhân
viên cứu hộ đã ngỡ ngàng mà thốt lên: “Cái nhà này hẳn phải rất có phúc”. Đám
cháy lớn đã thiêu rụi gần như tất cả tòa nhà cao tầng nhưng lại chừa lại căn
phòng này.
Nhân viên phòng cháy
còn nói: “Khi phun nước, tôi không nhìn thấy căn phòng này. Dường như căn phòng bị biến mất, do đó ngọn
lửa lớn tầng dưới không thể thiêu đốt tới căn phòng này được”.
Tôi
nghĩ trong phòng của tôi có hơn 1000 cuốn sách quý..
Đến
ngày khai giảng, tôi dẫn các con đi mua sách. Chúng tôi đi ngang qua quầy xem
bói của vị tiên sinh kia. Lúc nhìn thấy mấy đứa trẻ, ông đã ôm chặt lấy chúng,
vô cùng kích động nói: “Sao các cháu vẫn còn sống? Sao các cháu vẫn bình an vô
sự?”.
Thì
ra, vị thầy xem trong mệnh thấy rằng, mấy đứa nhỏ lương thiện này không thể
sống qua mùa hè và chúng sẽ bị chết bởi hỏa hoạn. Do đó lúc trước ông mới không
ngớt lời nói rằng “ông Trời không có mắt” như thế. Lúc đó, ông đã khóc đến mức
không muốn dọn quán nữa mà ra về.
Dù biết trước sự việc, nhưng ông không thể làm gì, giống như người bất lực. Nhưng có lẽ do bản tính lương thiện, mấy đứa nhỏ gặp đại nạn không chết.
Tuy mệnh đã hết nhưng có lẽ do bản tính lương thiện mà mấy đứa nhỏ gặp đại nạn không chết.
Nói
về số sách quý trong nhà, tôi đã mua chúng ở một tiệm sách cũ. Cũng vì muốn
giúp đỡ ông lão bán sách, để ông bớt việc dọn sách ra dọn sách vào mà ảnh hưởng
sức khỏe. Vậy là hàng ngày, tôi đều qua tiệm của ông mua sách. Thật không ngờ
số sách này lại cứu cả nhà tôi.
Con
người khi còn sống, có một số sự tình ngoài ý muốn mà chúng ta không thể đoán
trước được, cũng không giải thích nổi. Gặp đại nạn không chết, có lẽ vì chúng
tôi đã sống theo lời Thần Phật dạy, sống thiện lương, giúp đỡ người khác và nghĩ
cho người khác. Con người luôn tính toán mọi sự nhưng lại thường tính không
trúng. Bởi vì chúng ta không biết rằng ông Trời đã có sự sắp đặt của riêng
mình.
Trong
suốt cuộc đời, tôi nhận thấy rằng con người thật sự quá nhỏ bé, không thể tự
mãn mà coi mình hơn hết thảy, càng không nên quá tự tin. Bởi vì con người nhìn
không thấy Thần Phật nhưng các Ngài lại nhìn con người rõ như lòng bàn tay…
Sưu tầm
Ở hiền gặp lành! Làm ơn cho người sẽ được Trời trả ơn phải không chị?!
ReplyDelete