Đức chúc mũi phi cơ nhắm mục tiêu, bấm
nút thả trái bom cuối cùng. Ánh lửa loé sáng và đất cát cày lên bụi mù. Nhẹ
nhàng nhấc bổng thân tàu, Đức quay mũi chiếc chiến đấu cơ ra biển, bỏ lại đàng
sau đất nước Iraq đang mịt mù khói lửa.
Trời trong và xanh, chiếc hàng không mẫu
hạm bên dưới nhỏ như chiếc lá im lìm trên mặt nước. Đức hạ dần cao độ, đổi hướng
bay ngược với chiều gió, nhắm sàn tàu lao xuống. Khi chiếc hook sau lái phi cơ
móc được sợi dây cable giăng ngang trên sàn tàu, và phi cơ rùng mình ngừng hẳn
lại, Đức mới thở ra một hơi thật dài:
– Mission accomplished! Không biết đây
là lần thứ bao nhiêu rồi.
Ra khỏi phòng hành quân sau khi tường
trình về phi vụ của mình, Đức húyt sáo nho nhỏ, lách mình qua những hành lang
chật hẹp trở về phòng ngủ dành cho mình và một người bạn đồng ngũ. Henry vẫn
còn đang nằm trên giường đọc sách, chắc là chờ tới phiên bay đêm. Đức mặc
nguyên áo bay, ném mình xuống giường:
– Hi Henry. Mày khoẻ chứ?
Henry ngồi thẳng dậy:
– Hi Doug. Tao bình thường. Còn mày, mệt
hả?
– Ừ. Bây giờ tao cần ngủ nguyên một
ngày!
Henry nhoẻn miệng cười:
– OK. À, có một lá thư cho mày để trên
bàn viết đó.
– Thư cho tao? Tao đâu có…
– Thực ra thì tên phát thư đưa cho tao
lá thư của học trò một trường trung học viết gửi lính tráng đang ở ngoài mặt trận
nhân dịp cuối năm. Tao thấy tên người gửi hình như là người Việt nên tao dành
cho mày.
– Thế à? Thôi, cứ để đấy. Bây giờ tao ngủ
đây.
Đức nhắm mắt, giấc ngủ tới dần, người Đức
lâng lâng như đang cùng phi cơ bay bổng trên trời, nhưng bỗng dưng Đức giật
mình ngồi bật dậy vì trong giấc mơ Đức thấy phi cơ do mình lái lao vào một đám
cháy, và nổ tung. Đức ôm ngực hồi hộp. Chỉ là một giấc mơ thế nhưng trái tim vẫn
còn như đập liên hồi. Đức đứng dậy thay quần áo, bước vào phòng tắm, bỏ hẳn ý định
ngủ thêm một giấc miệt mài.
Nước lạnh làm Đức tỉnh táo hẳn. Ngồi xuống
bàn viết, Đức với tay cầm lấy lá thư, nhủ thầm: Người gửi là Loan Nguyễn! Chắc
chắn là Việt Nam rồi.
Đức mỉm cười, xé cạnh phong bì, lôi tờ
giấy hình như từ một tập note book, đưa mắt đọc thoáng qua. Cũng không có gì đặc
biệt, chỉ là những lời thăm hỏi bình thường của một học sinh năm cuối của một
trường trung học tham dự phong trào viết ra tiền tuyến để cám ơn những người
đang bảo vệ tự do cho đất nước, nhưng cuối thư cô gái ghi lại địa chỉ của mình,
và một dòng tái bút:
“Cha tôi một thời cũng từng là quân nhân
của Việt Nam Cộng Hoà. Sau cuộc chiến, chúng tôi được đất nước này đón nhận, và
cho chúng tôi đã có một đời sống yên lành. Chúng tôi biết ơn Hoa Kỳ, và xin cám
ơn những người lính như anh”.
Những dòng chữ hình như viết với chân
tình chứ không phải là khách sáo khiến Đức nghĩ ngợi vẩn vơ. Cha Đức cũng là cựu
quân nhân của VNCH, năm 1975 theo đoàn người di tản qua đất này, nhưng lúc nào
cũng mong một ngày về vinh quang, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Đức lớn lên tại
nơi này, và ngày tốt nghiệp trung học, được nhận vào University Of California
at San Diego và Naval Academy tại Annapolis, Đức đã băn khoăn không biết là nên
theo học USD để được ở gần nhà hay chọn binh nghiệp theo bước chân của cha ngày
xưa. Ông Nhân, cha Đức, không ép uổng con trở thành bác sĩ, nha sĩ hay luật sư
như đa số các gia đình VN, nên để mặc cho con lựa chọn, tuy nhiên ông khuyên Đức
là lúc nào cũng nên nhớ ơn đất nước đã cưu mang gia đình mình trong cơn hoạn nạn,
và nếu phải hy sinh cho quốc gia này thì cũng nên. Đức chọn binh nghiệp vì những
lời tâm tình của cha, và cũng vì muốn bay bổng ở những chân trời xa lạ, quyến
rũ những người trẻ tuổi vừa mới bước chân vào đời.
Thư của Loan làm Đức nhớ tới cha và tâm
huyết của một người suốt đời chỉ biết hy sinh. Đức cầm thư Loan đọc lại thêm một
lần, thẫn thờ cầm bút viết thư trả lời để cám ơn một người lạ đã nghĩ tới những
người lính xa nhà vào dịp cuối năm.
oOo
Bà Tâm thấy Loan dạo này hình như rất lạ.
Con bé vui ra mặt, nhiều lúc liú lo như chim, nhưng cũng có những lúc thẫn thờ,
đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa như thể là đang nhớ tới một người. Nhiều đứa
con trai, mà Loan nói là bạn, thường ghé qua nhà thăm hỏi nhưng bà Tâm thấy
hình như Loan chẳng chú ý tới ai. Bà cũng không mong gì hơn, chỉ muốn Loan chú
tâm vào học hành vì ngày thi tốt nghiệp cũng gần kề. Con gái 18 tuổi, không còn
bé bỏng nhưng bà vẫn chưa hết lo âu. Đêm hôm nhiều lúc bà tỉ tê với chồng, băn
khoăn cho tương lai con cái nhưng ông Tâm hình như không mấy quan tâm:
– Chúng nó lớn cả rồi, mai mốt vào đại học
xa nhà, tốt nghiệp, lấy chồng hoặc đi làm xa, tự chúng sẽ biết lo thân. Chúng
nó khôn ngoan và giỏi giang hơn chúng mình nhiều, bà đừng lo.
Vẫn biết thế nhưng bà vẫn không yên tâm.
Hôm nay thấy Loan nhận một lá thư, vui mừng ôm vào ngực chạy tuốt vào phòng, bà
muốn chạy theo hỏi xem là thư của ai nhưng dằn lòng đợi cho tới lúc cả nhà quây
quần trong bữa cơm tối bà mới làm như vô tình hỏi Loan:
– Chiều nay con nhận thư gì mà vui vậy?
Được nhận vào đại học nào hả con?
Loan lắc đầu, nhoẻn miệng cười:
– Thư của bạn con.
– Bạn hả? Đứa nào vậy?
– Ở xa. Mẹ không biết đâu.
– Ờ, thì mẹ hỏi vậy cho biết mà.
Loan tần ngần nhìn ông Tâm:
– Bố! Ngày xưa lúc còn ở quân đội, bố có
nhận được thư của người lạ bao giờ không?
Ông Tâm ngơ ngác, nghĩ ngợi rồi chợt hỏi:
– Con muốn nói là những lá thư thăm hỏi
chiến sĩ vào những dịp đặc biệt như Tết?
– Dạ.
Ông Tâm mỉm cuời:
– Có một lần.
– Rồi sao bố?
– Sao là sao?
– Bố có trả lời, có liên lạc với người gửi
thư sau đó không?
Ông Tâm buông đũa cười lớn:
– Không. Cô nữ sinh đó không để lại địa
chỉ, chỉ ghi tên trường. Khi bố đóng ở Đông Hà có một phái đoàn nữ sinh ra thăm
tiền đồn, ủy lạo chiến sĩ, nhưng chỉ thăm rồi thôi. Đâu có cô nào muốn kết thân
với lính, nhất là lính mang cấp bậc Chuẩn Úy như bố thì đâu có ai thèm.
Loan lắc đầu, mỉm cười chỉ bà Tâm:
– Ớ ờ! Thế ai đây Bố?
Ông Tâm cười hì hì:
– Cái này là duyên số. Bố và mẹ là con
nhà hàng xóm. Mà sao hôm nay con lại hỏi bố chuyện này?
Loan có vẻ ngập ngừng, cúi đầu ấp úng:
– Con quen một người trong trường hợp
tương tự.
Bà Tâm hỏi dồn:
– Sao? Quen bao giờ? Có thân không?
– Cũng đến gần một năm rồi rồi mẹ… Bạn
thôi, nhưng con quí anh ấy lắm.
– Anh ấy là ai?
– Người Mỹ gốc Việt mẹ à, lớn lên ở bên
này cũng như con, qua đây mới vào trung học.
– Thế hả? Anh ta đóng ở đâu, và con đã gặp
mặt bao giờ chưa?
Châu, em gái của Loan, chen vào câu chuyện:
– Trời ơi, mẹ tra vấn kỹ thế, cứ từ để
chị con kể cho nghe đi mẹ.
Bà Tâm lườm con:
– Học không lo học. Quen biết vớ vẩn làm
gì cho mất thì giờ.
Ông Tâm cười an ủi vợ con:
– Bà cứ lo xa. Các con đều ngoan và học
giỏi cả. Bố nghĩ là các con đều biết suy nghĩ chín chắn. Thế anh gì đó bây giờ
đóng ở đâu hả Loan?
Loan nhìn bố biết ơn:
– Dạ, anh ấy tên là Đức, cấp bậc đại úy,
hiện phục vụ trên một hàng không mẫu hạm đang tham chiến tại vùng biển Iraq.
Con chưa gặp mặt bao giờ, chỉ thư từ trao đổi, và nói chuyện qua điện thoại vài
ba lần.
– Thế ra là Hải Quân.
– Dạ, anh Đức bay phi cơ chiến đấu đó bố.
Châu kêu lên:
– Ah! Pilot.
Loan cười lắc đầu:
– No. Aviator!
– Là sao?
Loan nhớ lại một lần nghe Đức hãnh diện
giải thích sự khác biệt giữa hai danh từ này nên cười với Châu:
– Pilot lái máy bay đáp xuống phi trường,
nhưng aviator, và chỉ có aviator, mới cất cánh và đáp xuống hàng không mẫu hạm.
Khó hơn đáp xuống phi trường trên đất liền nhiều!
Châu gật đầu, vịn vai chị hỏi nhỏ:
– Đẹp trai không? Có hình đem cho cả nhà
xem đi.
Loan chỉ cười, không trả lời. Bà Tâm nhè
nhẹ thở dài, nghĩ thầm. Biết ngay mà. Vui buồn thất thường thế này thì “yêu” rồi
chứ không chỉ “quí” thôi đâu! Bà nghĩ tới những ngày tháng cũ ở quê nhà, mỗi lần
ông Tâm đi hành quân, bà ngồi đứng không yên, lo sợ là niềm bất hạnh có thể ập
đến bất cứ lúc nào. Bà không muốn các con bà phải rơi vào hoàn cảnh như bà năm
xưa. Trời ơi, thiếu gì kỹ sư, bác sĩ ở cái xứ yên bình này. Yêu ai không yêu lại
đi yêu người lính ngoài chiến trường! Tội nghiệp, con bé còn ngây thơ quá. Bà
đưa mắt nhìn con, nhưng thấy nét mặt như đang reo vui của Loan, bà chỉ biết kín
đáo giấu nỗi buồn.
oOo
Loan mở email, chăm chú đọc lại lá thư
cuối cùng của Đức thêm một lần.
“Em yêu,
Từ ngày quen em tiếng Việt của anh tiến
bộ nhiều lắm rồi đó, em thấy không? Và bây giờ em là “Em yêu” chứ không phải là
“Honey” nữa, em bằng lòng chưa?
Anh sẽ về gặp em, sẽ đưa em đi dự senior
prom như em muốn, và không chỉ như thế đâu, anh sẽ còn tới thăm em hàng ngày, để
rồi khi phải trở về đơn vị anh sẽ không bao giờ quên những giây phút bên em.
Em, anh có những ước mơ đội đá vá trời,
muốn bay bổng lên trời xanh và hoà mình vào vũ trụ, nhưng anh cũng có những ước
vọng rất tầm thường như được vuốt mái tóc người con gái mình yêu thương. Anh đợi
ngày về phép để được dắt tay em đi trên con đường ven biển, được ôm em trong
vòng tay, đứng trên bờ đá nhìn sao đêm lấp lánh trên trời, và thủ thỉ với nhau
về chuyện chúng mình.
Ừ, chúng mình còn trẻ như em nói. Em còn
những tháng năm đại học, và anh cũng còn những tháng ngày lênh đênh nên lúc này
chưa thể có nhau trong vòng tay, thế nhưng không ai cấm chúng mình ước mơ, vẽ
cho nhau một trời hạnh phúc vì sẽ được sống với nhau đời đời.
Mỗi lần mở cell phone là anh nhìn thấy
hình em, cô con gái VN tóc dài e ấp mỉm cười. Anh mang phone trong túi áo gần
trái tim, kể cả khi phải mặc đồ bay, để luôn luôn cảm thấy có em bên mình, và
anh đang đếm từng ngày, đợi đến mùa hè rực rỡ để gặp em.
Yêu và thương nhớ em.
Anh Đức.”
Tình yêu đến quá mau làm Loan nhiều lúc
thấy ngỡ ngàng. Ban đầu thì chỉ là những lá thư/email thăm hỏi, và rồi từ thăm
hỏi qua tâm tình. Niềm cô đơn của của những tháng ngày dài trên biển của người
con trai phương xa đã làm Loan xúc động, và không chỉ có thế, Loan cũng như những
người con gái mới lớn của thành phố nhỏ, không thể nào không mơ mộng về những bến
bờ chưa một lần đặt chân. Đức cũng gửi về những tấm hình của những nơi Đức đã
đi qua, và cả những tấm hình Đức mặc áo bay bên chiếc phi cơ trước giờ cất
cánh, trông oai phong và lãng mạn làm rung động lòng người.
Lâu lâu Đức được phép gọi điện thoại từ
biển khơi về cho Loan. Những lời ngập ngừng từ lúc ban đầu dần dần trở thành
thiết tha, nhớ nhung, và cuối cùng là hẹn hò thương yêu, nhất là sau khi Đức nhận
được những tấm hình của Loan. Tình yêu đến thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật thiết
tha của những tâm hồn Việt Nam trên xứ lạ. Loan vui, và ngày nào Loan cũng đợi
chờ.
Thế nhưng đã hơn một tháng nay không thấy
Đức gọi điện thoại hay gửi email. Loan biết là có những lúc vì lý do an ninh mọi
người phải im lặng tuyệt đối, nên dù Loan có gửi hàng chục cái emails cũng
không có hồi âm, tuy thế chưa bao giờ Loan phải chờ đợi lâu như lúc này. Lá thư
cuối cùng làm Loan náo nức bao nhiêu thì sự đợi chờ mong tin làm Loan bồn chồn
bấy nhiêu, nhất là Loan không thể gọi điện thoại tới một con tàu lênh đênh
ngoài khơi, chỉ có Đức mới có thể gọi về qua một hệ thống viễn liên đặc biệt mà
thôi.
Tắt máy laptop, bỏ vào backpack, Loan thẫn
thờ dời thư viện nhà trường. Loan muốn về nhà ngay xem có thư từ gửi qua bưu điện
hay không, nhưng lại ngại ngùng sợ thất vọng và buồn thêm. Hay là anh ấy đã gặp
một người con gái khác, và không còn yêu mình nữa? Loan lắc đầu không tin cái ý
nghĩ vừa thoáng qua đầu. Anh ở đâu, anh có biết là Loan đang nhớ anh lắm không!
oOo
Đêm đã khuya lắm, cả nhà hình như đã ngủ
yên, chỉ còn mình Loan ngồi thẫn thờ. Trang sách mở rộng nhưng Loan chẳng đọc
thêm được chữ nào. Bỗng dưng màn hình PC chớp sáng và hàng chữ “You got mail”
nhấp nháy báo tin. Loan mừng rỡ mở hộp thư, thế nhưng rồi thất vọng tràn trề.
Không phải là thư của Đức mà của một người nào đó có cái tên “tonyl”!
Loan đã định nhấn nút “delete” xoá bỏ vì
nghĩ chắc lại là một lá thư rác rưởi như hàng chục emails Loan vẫn nhận hàng
ngày, thế nhưng hàng chữ tiêu đề ghi rất rõ là “Gửi chị Kim-Loan” nên Loan tò
mò mở ra xem.
“Thưa chị,
Tên tôi là Tony Lê, một trong số ít người
Mỹ gốc Việt phục vụ trên chiếc hàng không mẫu hạm với hàng ngàn nhân viên này.
Tôi không phải là bạn của anh Đức, thế nhưng đã gặp nhau một vài lần trên boong
tàu, nên có thể nói là quen biết nhau.
Tôi làm việc trong ngành I.T., đặc trách
hệ thống email của chiến hạm, và là người “clean up” những hộp thư mỗi khi có
người thuyên chuyển hay không còn ở với chúng tôi. Anh Đức không còn ở với
chúng tôi, và đêm nay tôi đã ngập ngừng trước khi xóa bỏ account của anh. Tôi
thấy trong hộp thư hơn 10 lá thư của chị, và tất cả đều được flagged là thư mới,
chưa đọc lần nào.
Thưa chị, tôn trọng sự riêng tư nên dù
có khả năng, tôi không bao giờ đọc thư người không gửi cho mình. Tuy nhiên hơn
mười lá thư gửi cho người không còn trên chiến hạm nên tôi nghĩ là chị chưa được
tin tức gì, và nghĩ tình người Việt với nhau, nên tôi xin được gửi tới chị thư
này.
Anh Đức đã ra đi rồi chị! Anh không trở
về trong chuyến bay cuối cùng. Phi cơ anh trúng hoả tiễn phòng không, nổ tung
trên vòm trời Iraq, và dù đã cố gắng hết sức, toán cấp cứu cũng không tìm được
một dấu vết gì trong sa mạc hoang vu. Anh ra đi là một sự mất mát lớn lao cho
đơn vị, và bạn bè đồng ngũ trên chiến hạm này đều rất xót thương. Gia đình anh
đã được thông báo, nhưng tôi nghĩ có lẽ chị là một người thân bị sót tên nên
tôi …”
Loan oà lên khóc, và không thể nào đọc hết
lá thư. Nước mắt nhạt nhòa lăn trên má, Loan ôm mặt nức nở, mặc cho niềm đau vỡ
oà. Mẹ ơi, ngày xưa mẹ lo lắng mỗi lần bố đi hành quân. Bố trở về an toàn, mẹ
khóc vì mừng vui trong lúc bạn của mẹ có chồng tử trận ôm quan tài khóc như đứt
từng khúc ruột. Mẹ không muốn con chịu niềm đau chia lìa, có ngờ đâu…
oOo
Cơn bão trái mùa đã đi qua thành phố
nhưng trời vẫn còn u ám. Bãi biển hẻo lánh chỉ lác đác vài bóng người. Trên cầu
tàu người con gái mặc áo đen cầm bông hồng đứng cúi đầu trầm lặng. Gió lạnh thổi
mái tóc tung bay, và thân hình người con gái rung lên từng cơn. Cô ta ném bông
hoa xuống nước, đứng nhìn thật lâu cho đến khi đoá hồng nhung theo nước thủy
triều trôi xa bờ. Người đàn bà đứng tuổi tới gần, ôm vai cô gái dỗ dành. Cô gái
gục trên vai người đàn bà, chắc là mẹ, khóc nức nở. Người đàn bà thở dài, đưa mắt
nhìn ra khơi. Bà mẹ thì thầm với con, và dìu nhau về hướng thành phố. Trên
không mây đen vẫn trôi lững lờ, và một cánh chim hải âu lẻ loi bay về hướng cuối
trời.
Trần Quang Thiệu

No comments:
Post a Comment