Mẹ tôi đã tập tôi biết đan từ thuở tôi lên 12 tuổi. Người bảo: Con
là con gái, để mẹ dạy cho con biết những vụn vặt của con gái, nhỡ mai này gia
đình con sa cơ thất thế, con có cái gì đó để giúp đỡ chồng, nuôi con !
Thế là tôi đã biết đi chợ, biết cách nấu ăn, biết làm bánh, biết
đan len, biết móc áo, biết may vá trong sự vụng về của cái tuổi còn mê nhảy lò
cò ấy. Và tôi đã được mẹ tôi dẫn đi khắp các tiệm để chọn len mà mình thích - một
cách dỗ ngọt một đứa con nít chịu khó ngồi yên một chỗ … nhưng tôi quả thật đã
mê màu sắc của những cuộn len trong tủ kính bán hàng và như lạc vào thế giới của
những quả bóng trên nền trời tung tăng của tuổi thơ. Tôi thích cảm giác êm ái
khi vuốt nhẹ lên những búp len mịn màng, độ xốp của nó lan dần trong bàn tay
tôi, làm tôi cảm thấy rất thú vị. Lại còn thêm mùi len mới thơm lạ kỳ, như thể
trang sách thơm mùi mực in.
Lúc ấy, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại đam mê màu sắc của những
sợi len đến thế, vì tôi là người không biết vẽ - hay nói đúng hơn, môn vẽ trong
lớp tôi chỉ vào hạng trung bình - họa may vẽ trắng đen thì còn được cao điểm
hơn chút xíu vì còn có ánh sáng phụ vào nét vẽ của tôi để nộp bài cho thầy cô.
Vẽ truyền chân cái hộp thì chỉ việc để cái hộp ấy ra giữa trời cho ánh nắng rọi
vào rồi vẽ thôi !
Nhưng đến khi tôi nhìn những màu len, lòng tôi lại cảm thấy thích
thú lạ và bỗng dưng muốn phối hợp hết tất cả những màu sắc ấy thành một ” tác
phẩm ” xem thử ra sao! Tuổi thơ vẫn tưởng như mình thật là vĩ đại trong muôn
vàn mơ ước vẽ vời … để rồi cuối cùng: Tôi học đan !
Cái ngày trọng đại ấy đã bắt đầu bằng hai bàn tay toát mồ hôi ướt
nhẹp, chỉ vì tôi đã cố gắng níu chặt sợi len, bằng cái mỏi lưng khủng khiếp, với
cái cổ thẳng đơ. Trong lòng tôi đã nghĩ: Đan khó quá, con không muốn học nữa
đâu, mẹ ơi.
Hai cây kim đan không như chiếc đũa thần hóa phép trong tay tôi. Tất
cả là sự vụng về. Tội nghiệp những sợi len mềm mại làm sao! Chúng đã không còn
là màu hồng ngọt lịm nữa mà chúng đã bị ngả sang màu hồng pha nâu nhạt. Tiếng
rít của hai chiếc kim đan bằng kim loại, lời dặn của mẹ tôi hãy thả lỏng sợi
len ra, đừng siết chặt quá như thế này, mỗi ngón tay cần ở một vị trí cố định,
giữ sợi len cho đừng tuột ra khỏi tay nắm … Một bài học tưởng chừng như đơn giản
lắm, thế mà tôi đã vật lộn với nó đến đổ mồ hôi !
Bàn tay mẹ tôi gân guốc nổi lên từ những lao đao, truân chuyên của
cuộc đời đã ôm gọn đôi bàn tay nhỏ bé của con trẻ, dạy cho nó từng mũi kim đan.
Có lẽ mẹ đã một đời đi qua những nhọc nhằn của cuộc sống, nên không muốn cho
con gái mình sẽ vất vả như mình ngày xưa.
Dần dần, bàn tay tôi đã không còn ướt khi nắm sợi len trong tay nữa,
cũng không còn vuột mất mũi đan rồi loay hoay níu nó lên ! Vài tháng sau, tôi
đã đan được một ” tác phẩm diệu kỳ “. Mảnh đan len hình chữ nhật, lớn cỡ bằng
bàn tay của tôi với một mũi duy nhất: Mũi xuống!
Thành phẩm ấy đã khiến tôi hoàn toàn quay lưng lại với ý nghĩ trước
đây - đan len khó lắm ! Và tôi đã ngắm nghía nó như từng ngắm nghía 8 điểm son
bên trái của một bài luận văn học trò kèm theo lời phê ” Khá “.
Bẵng đi mãi đến 11 năm sau tôi mới có dịp đan lại những mũi kim
năm xưa - tôi đan khăn choàng và mũ len cho ba tôi, người đang ở trong tù của
chế độ khắc nghiệt Cộng Sản, còn mẹ tôi đan áo. Có biết bao nhiêu người vợ đã từng
âm thầm đan áo cho chồng như mẹ tôi. Cái tình yêu lặng lẽ ấy dường như nồng nàn
hơn cái hôn đầu đời thuở, đằm thắm, ngọt ngào hơn ly rượu hồng ngày cưới, vì nó
đã trải qua năm tháng chia sẻ ngọt bùi bên nhau.
Năm ấy, mẹ tôi và tôi đã ngồi dưới ánh đèn dầu leo lét, mù mờ hàng
đêm để đan cho ba tôi những vật dụng đặc biệt ấy - đó là năm tháng mà chúng tôi
không có cái để ăn, không có một mái nhà lá lành lặn để chui ra chui vào, thì
chuyện mua len đan áo thật là một chuyện nghịch lý . Mẹ con tôi đã bước chân đến
cửa tiệm bán len như những bà nhà quê ra tỉnh lần đầu tiên. Những ngón tay cùn
mằn, trụi lũi, móng bám đầy đất, những ngón chân vàng phèn chua của ruộng, những
gót chân nứt nẻ chẳng biết dấu đi đâu được ! Người bán hàng ngỡ chúng tôi vào
xem cửa tiệm cho biết, chứ không tin rằng chúng tôi sẽ mua len và kim đan áo !
Hai mái đầu bạc và xanh ngồi kề bên nhau miệt mài, tỉ mỉ đan từng
mũi kim. Những mảng ruộng ngoài sân đang sắp đến mùa gặt cuối tháng Chạp nên
xào xạc giữa khuya. Tiếng ếch nhái kêu ồm ộp thâu đêm. Tiếng kim đan chạm nhau
kêu lách cách. Tất cả đều nghe rõ mồn một trong cái không gian yên lặng của mẹ
con tôi.
Tình yêu của một người vợ thật sâu sắc, tiềm ẩn trong tim. Nó chỉ
được thể hiện ra trong những săn sóc mà chỉ có hai người mới hiểu nhau. Từ đó,
mẹ tôi nghĩ rằng chiếc nón len phải được đan phủ hai bên tai, phủ trước trán, rồi
làm sao phủ cả vòng cổ cho ấm! Tôi đã loay hoay với một chiếc nón len như thế -
giá như tôi vẽ được, có lẽ sẽ vẽ được dễ dàng hơn cho kiểu nón ấy.
Thế là những sợi len được tôi cắt nối một cách bất thường. Chiếc
nón mà tôi đan cho ba tôi màu xám tro nhạt đã là từng mảnh riêng rẽ được nối lại
không bài bản, miễn sao nó ” phủ ” hết những nơi mà mẹ tôi muốn ! Dường như nó
sẽ làm ấm lòng mẹ tôi trước khi ba tôi được ấm, để buộc hai trái tim vợ chồng lại
với nhau một cách vô hình nhưng thật sâu đậm. Nhìn những mũi đan quyện vào nhau
xếp hàng thứ tự, tôi đã bất chợt tự hỏi không biết mẹ tôi có đếm thầm những năm
tháng ba mẹ tôi bên nhau như đếm từng hàng đan, từng khoảng centimet cho đúng
kích thước một thân áo không … Những quãng đời thăng trầm, gian truân đã lắng đọng
lại trong lòng mẹ tôi điều gì và mẹ tôi đã nghĩ gì khi ngồi đan áo cho chồng.
Hình như đó cũng là một hạnh phúc, nhưng pha lẫn với niềm hạnh phúc ấy là nước
mắt ….
Có những đêm trời mưa gió bên ngoài song cửa, ngọn đèn dầu leo lét
chao đi và tắt phụp, chỉ còn lại ánh sáng của sấm sét ngoài trời soi mờ mờ
khuôn mặt và dáng ngồi của mẹ. Bàn tay lạnh vì mùa đông đã đến, lại thêm đầu
ngón tay trỏ bị móp đi vì mũi kim đan làm tôi xuýt xoa, mẹ tôi bảo tôi đi ngủ
đi, mai con đan tiếp cũng được; nhưng mãi đến khi tôi đã ngủ được một giấc dài,
chợt giật mình giữa khuya, tôi vẫn thấy mẹ tôi còn cặm cụi đan !
Dường như mẹ tôi không an tâm từng giây, từng phút một khi biết ba
tôi đang bị lạnh ở đâu đó giữa nơi núi thẳm rừng sâu, nên đã cố gắng đan thật
nhanh chiếc áo cho chồng. Riêng tôi thì vẫn còn con nít lắm, luôn hỏi mẹ tôi rằng
có lẽ chiếc khăn quàng đã dài đủ chưa. Những ngón tay bé xíu của tôi đã bắt đầu
biết mỏi khi đan được đến ngày thứ hai, rồi lại mỏi lưng nữa. Tuy trong lòng
tôi cũng thương ba tôi như mẹ tôi thương ba tôi vậy, nhưng tôi mong chiếc khăn
chỉ ngăn ngắn như thế là được rồi !
Những sợi len màu xám tro nhạt ấy đã thức thâu đêm với mẹ con tôi
trong những đêm tối tăm của cuộc đời sau năm 75, nhưng nó sáng rực tình yêu
trong lòng mẹ tôi … Có lẽ mẹ tôi đã chợt nghĩ thầm đến cái nhìn trìu mến của ba
tôi - chứ không phải là một lời cám ơn - khi khoác lên người chiếc áo len.
Trong ngần ấy yêu thương, hai người đã hiểu thấu được lòng nhau …
Sương khuya xuống vội, tiếng phên cửa đập phành phạch nhịp theo tiếng
gió lùa ngoài sân, bàn tay mẹ đã từng ngang dọc vết cắt của rơm rạ ngoài đồng,
nay thêm vết hằn của kim đan - vẫn lặng lẽ với gió lạnh bên manh áo tình.
Đôi vai gầy của mẹ dường như không biết mỏi, vẫn nghiêng bóng bên
mũi kim đan thoăn thoắt. Thỉnh thoảng mẹ tôi lại trải mảng len đã đan được xuống
mép giường để ngắm hay dùng gang tay để đo chiều dài. Thẳm sâu trong đôi mắt
yêu chồng, chắc hẳn mẹ tôi đã mường tượng ra ba tôi. Bàn tay xấu xí và gân guốc
ấy đã chăm chút từng chén cơm, bát canh nóng, ly nước, viên thuốc bệnh cho chồng,
nay cũng bàn tay ấy vuốt ve tấm áo rồi ướm thử lên thân người mình, có lẽ vòng
eo thôi đã héo hon trong ngày vợ chồng đoàn tụ.
Có khi tôi thấy mẹ tôi ngồi ngắm mảnh áo rồi thẫn thờ một lúc lâu
… Chắc là khi đan áo, mẹ tôi đã nhớ lại hết những thói quen, ý thích của ba tôi
trong chuyện quần áo, để lâu lâu bất chợt mẹ tôi lại tháo đi những hàng len phạm
lỗi - vì chỗ này phải rộng ra thêm chút nữa hay chỗ kia sẽ vừa vặn như thế này
mới được !
Tôi cảm thấy hình như tôi còn bé quá để hiểu được những từ ngữ tấm
mẳn thương yêu, những ấm lạnh mặn nồng trong tình nghĩa vợ chồng, nhưng tôi cảm
nhận được mẹ tôi yêu ba tôi nhiều lắm - yêu đến nỗi quên mình là ai, chỉ thấy
người mình yêu là tất cả.
Sợi len cuối cùng đã dứt. Rút hết ruột những búp len tựa như rút hết
cõi lòng của mẹ tôi. Có lẽ chúng đã gói trọn hết ân tình và những nỗi lo toan của
mẹ tôi chăng ? Không, vẫn chưa đủ! Lại khoác lên người xem như thế nào … Trên
khuôn mặt hốc hác của mẹ tôi được trùm kín mít bởi chiếc nón len, khăn quàng và
chiếc áo nữa hãy còn những nét lo lắng: Không biết ba tôi còn cần gì nữa đối với
những Sợi Len Mùa Đông này không ? Có đủ ấm không ? Chỉ có duy nhất một chiếc
áo, thế thì nhỡ ướt thì làm sao có nắng ấm phơi cho kịp khô … Nghe người ta nói
ngoài Bắc rét lắm. Mẹ tôi chả hình dung được cái rét cóng người ở chốn xa xăm ấy,
nhưng như những sợi len quyện chặt nhau, mẹ tôi đã đem gửi hết cả hồn lẫn xác của
thương nhớ vào từng mũi kim đan.
Bao nhiêu gói ghém đã âm thầm vượt ngàn dặm trong gói quà thăm
nuôi ba tôi. Tôi nghe mẹ tôi kể lại ngày mẹ tôi đưa ba tôi chiếc áo len ấy, ba
tôi đã ôm lấy đôi vai của mẹ tôi một thoáng … Chỉ ngần ấy thôi, đôi vai trĩu nặng
gồng gánh của mẹ tôi đã dường như mềm lại, rồi mẹ tôi rươm rướm nước mắt. Tất cả
những chịu đựng đã vỡ òa .Tất cả thương nhớ trong lòng đè nén bấy lâu nay bỗng
theo dòng nước mắt tràn ra … Không có một lời nói nào. Không một cái hôn ngọt
ngào của chồng vợ. Không một câu dặn dò trao nhau, nhưng nghìn trùng đường xa
đã đem mẹ tôi đến với ba tôi trong lao lý nghiệt ngã một câu ân tình thủy chung
trọn vẹn.
Chiều dài của những sợi len đan trong chiếc áo, cái nón, chiếc
khăn quàng sẽ không đủ dài như đoạn đường thăm thẳm mà mẹ tôi đi đến ba tôi,
nhưng ngần ấy dặm dài đã cưu mang ân tình của người và tất cả những mối chỉ đã
buộc chặt lại tấm lòng sắt son của một người vợ.
Mãi đến khi ba tôi về sum họp với gia đình, ba tôi vẫn còn giữ lại
mảnh áo kỷ niệm ấy. Riêng tôi, mỗi khi nhìn lại chiếc áo, tôi lại chạnh lòng nhớ
đến mẹ tôi trong những đêm khuya năm xưa. Màu len rồi sẽ phai, những món đan
len ấy có thể sẽ mục theo năm tháng, nhưng trong lòng tôi, những sợi len ấm lạnh
ấy sẽ còn mãi mãi yêu thương mặn nồng .
Những năm sau đó, mẹ tôi đã không còn đan áo cho ai như ngày xưa
đan áo cho chồng, cho con, nhưng thỉnh thoảng đem ra giặt lại những tấm áo, chiếc
nón cũ ấy như hồi tưởng lại quá khứ - một đoạn đời cam go, khổ ải thăng trầm của
một gia đình và của những kiếp người. Chúng tôi đã sống hạnh phúc với nhau
trong những điều kiện khắt khe của dòng đời như mọi người, nhưng tâm hồn chúng
tôi dịu dàng như những sợi len mềm mại và đầy hy vọng như những màu len tươi thắm.
Và quả thật như lời mẹ tôi đã nói từ lúc dạy tôi đan, công việc
đan len đã trở thành một cái nghề sinh nhai cho tôi sau này. Tôi đã đan len kiếm
tiền để sống. Khách hàng của tôi là những người được đi ngoại quốc theo diện HO
hay ODP. Ngoại quốc - danh từ này lúc ấy là một thiên đàng - dẫu họ được đi đến
một xứ nào ngoài Việt Nam đi chăng nữa, đối với tôi và có lẽ đối với tất cả mọi
người trong ý nghĩ, những nơi ấy đều là thiên đàng hết cả, vì nơi chúng tôi
đang sống là địa ngục. Họ đã bước chân lên cầu thang của một chuyến bay vĩnh viễn
xa xứ và đem cả những chiếc áo len, khăn quàng do tôi đan. Ước mơ của tôi cũng
chắp cánh bay cao lên tầng mây theo họ trong nỗi niềm chờ đợi và hy vọng.
Đôi mắt mẹ tôi không còn tinh tường nữa để đan áo, nhưng đã phụ
tôi tháo len ra khi tôi cần pha màu cho chiếc áo hay kết lại những mảnh thân
áo. Có lúc tôi nhận được lời đặt hàng muộn màng và chuyến bay thì lại cố định,
tôi lại phải thức suốt đêm để đan xong chiếc áo cho khách, rồi vội vàng ra phi
trường để giao hàng. Đứa con gái của mẹ đã thầm cám ơn mẹ đã dạy cho con một
nghề lương thiện để mưu sinh.
Cứ đến khoảng tháng chạp, đầu Đông - là những sợi len, màu sắc của
nó lại quay về dịu dàng trong hồn tôi. Hay mỗi lần nhìn thấy phố xá khoác áo
tình nhân bằng những chiếc áo len đủ màu, đủ kiểu trong đêm Giáng Sinh, tôi lại
nhớ đến đêm Giáng Sinh năm nào của ba tôi với bộ đồ len mà mẹ con tôi đã đan
trong cái chòi tranh rách bươm của một gia đình. Những ấm lạnh tình người năm
xưa đã vĩnh viễn ngự trị trong lòng chúng tôi - những người sống vì yêu thương
nhau thật trọn vẹn dẫu phải lặn hụp trong nghèo nàn, đói khổ, mưa gió bên đời.
Những Sợi Len Mùa Đông của mẹ con chúng tôi đã trở thành những mũi
đan mắc xích nhau thật chặt, chúng quyện lẫn nhau một cách đầm ấm, hài hòa. Bàn
tay của mẹ tôi đã buông thỏng ở một nơi nào đó bên kia thế giới, nhưng trong
tôi, muôn đời vẫn giữ mãi hình ảnh đôi bàn tay xương xẩu nhưng tràn đầy tình
yêu đối với ba tôi của người.
Trong cái lạnh của những ngày tháng cuối năm như thế này, không biết
chốn ấy mẹ có lạnh không? Có ai đan cho mẹ một chiếc áo ân tình như năm xưa mẹ
đã đan cho ba không mẹ ?
Con nghĩ rằng, ba sẽ đến ngồi bên mộ mẹ và nói với mẹ rằng: Anh nhớ
chiếc áo màu xám tro của em đan cho anh trong những năm anh ở tù … Trên di ảnh
của ngôi mộ vẫn là nụ cười lúm đồng tiền của mẹ mà ba yêu mấy chục năm về trước.
Mùa Đông chỉ là cái lạnh của buốt giá bên ngoài nơi đây …..
Như Thương

No comments:
Post a Comment