Bảo Huân
Chân ướt chân ráo từ bên đảo tới Úc, tui cũng được chính phủ Kangaroo và Emu (Đại thử và đà điểu trên quốc huy của Úc) cho đi học tiếng Anh 510 giờ miễn phí để chuẩn bị đi làm cu li cho nó
Học “cầu vừa đủ xài”, để không phải cái gì
cũng động từ “to quơ”. Biết “Yes” và “No” là sống còn, để đi làm, đi chợ với vợ,
đi pub nhậu mà không bị boss, đồng nghiệp hay thổ dân nhậu xỉn nó dộng vô mặt
gãy răng.
Mới đầu, Úc hỏi cái gì tui cũng “yes” hết
ráo. Nói “no” sợ nó giận; nó đì mình sói trán. Rồi thấy trả lời “yes” là mình
ngu. Có lần thằng boss cự nự: “Chú mầy say ‘yes’; đồng ý rồi sao không làm?”
Tui đâu có hiểu nó sai cái gì mà làm. Từ đó, mỗi lần nó hỏi, tui đều “No”. Làm
nó hết sai tui luôn, quá phẻ! Nhớ nhe, dân Úc nói mình không hiểu cứ “No” đại
là chắc ăn như bắp!
Bà con mình ai cũng biết dân Úc rặt hồi xưa vốn
là dân Anh chôm chỉa một cây xúc xích (sausage), một chai rượu (whiskey) nhậu
chơi lỡ bị bắt, bị đày qua đây. Truyền thống chôm chỉa đó vẫn còn nhe. Thấy
thiên hạ có cái gì hay là Úc nó chôm về xài, mắc công sáng chế làm chi? Dân Úc
lè phè chết mẹ, có mấy ai thèm sáng chế nữa đâu! Ai cũng biết chôm dễ nhứt là
chôm của má mình. Chính vì vậy, Úc chôm của mẫu quốc Anh cái hệ thống chính trị
kiểu Westminster, chôm luôn kiến trúc của Má Anh. Đi chơi ngoài city Melbourne,
mình cứ tưởng đi lạc qua London chớ!
Nhưng cái thời chỉ biết ăn “fish and chips” –
cá lăn bột và khoai tây chiên – đã trôi vào dĩ vãng. Giờ đây, Úc ăn “hamburger”
của McDonald’s hay Hungry Jack’s, hoặc ăn cánh gà, ức gà, đùi gà chiên của KFC,
uống Coca Cola. Bà con không tin thì thử qua Southbank, bờ Nam sông Yarra, tưởng
mình đi lạc qua New York. Bốn chục năm trước vùng nầy ma nó ở, giờ đây toàn cao
ốc chọc trời, ba bốn chục tầng. Báo cháy reng reng là thang máy tụt một cái vèo
xuống đất chỉ mất 30 giây, cửa mở ra, con nó chạy lẹ như nghe mate (bồ Tèo) hú
đi pub!
Người Úc bỏ Má Anh để theo Ba Mỹ. Bỏ tiếng
Úc ngọng của mấy thằng nghẹt mũi do “hay fever”, sốt phấn hoa, khi Mùa
Xuân nước Úc lại về để nói tiếng Mỹ.
Em Ba Lùn, “se” phòng nhà tui, cũng đổi thay,
em theo Ba Mỹ: “business is business”. Em không còn văn nghệ tao đàn miễn phí nữa.
Đầu tiên là tiền đâu? Em tuyên bố “Từ rày về sau, nhậu cửng cửng về, nếu hết tiền
móc xỉa thì đừng có xin tui cho hun “free” một cái nữa nhe cha!”
Chuyện đua ngựa Melbourne Cup đầu tháng Mười
Một làm cả nước đứng hình. Dân Úc mắc đi cá ngựa. Em Ba Lùn cũng mê cá ngựa.
Ban đầu tui tưởng em chỉ thích nhìn ngựa, hóa ra em nó đánh cược theo kiểu
“business is business” Em xin tui năm chục đô sau khi cho tui “thơm” em một cái
để mua cá ngựa.
Nói rốt ráo, bà con mình sống ở Úc lâu mới thấy
được cái tinh thần “cầu vừa đủ xài” của Úc lợi hại ghê. Mình đi học, đi
làm, không quá bon chen. Biết dăm ba từ “Yes – No” là đủ. Sống ở Úc lâu lắm,
tui mới “Eureka” phát hiện ra: “Yes” không phải lúc nào cũng hay; “No”
đôi khi lại cứu mình khỏi bao chuyện bộn bề. Chính những câu “No” đúng lúc mới
giúp sống sót trong môi trường làm việc kiểu Úc.
Ỗ Footscray, ngoại ô phía Tây của Melbourne, hơn 30 mùa thu lá bay, tui gặp đủ hạng người. Có ông già Úc dắt chó đi dạo, nói lơ lớ với, mình cứ cười, nói “No” đại, thấy hổng tốn tiền vì ổng xin mình 5 đô để ghé pub uống bia. Có lần, tui thử trả lời “Yes” với con Úc sát nhà nhờ giúp bê cái bàn. Say “Yes” rồi mới thấy mình ngu. Cái bàn nó nặng thấy mẹ!
Bảo Huân
Từ đó, tui hiểu một chân lý: “Yes” không phải
lúc nào cũng khôn. No cho nó chắc ăn như ăn bắp
Chuyện pub cũng thú vị. Tui theo mấy người Úc
đi pub, tụi nó gọi pint bia, mình gọi theo, nhấp một ngụm, mắt trợn trắng vì đắng.
Nhưng đối với dân Úc bia đắng uống mới đã!
Úc đi nhậu không dám nói xấu vợ như Mít. Sao
dám? Úc vừa nhâm nhi, vừa nói chuyện về ngựa đua, thể thao, vừa chửi thủ hiến
tiểu bang, thủ tướng liên bang. Mình nghe mà buồn cười vì dân Úc giống
tui khoái nhậu và nói dóc!
Tóm lại ai mới tới Úc, học nhiều hại não, phí
thời gian vàng bạc. Chỉ cần học tiếng Anh “cầu vừa đủ xài” thôi. Không cần văn
hoa. Làm cu li văn hoa làm gì tổ cho chúng ghét. Miễn hiểu “Yes – No”, biết
khi nào nên nói đúng, khi nào nên làm lơ. Mấy lần tui nghe dân Úc nói chuyện về
luật, thuế, bảo hiểm, tui gật gù, nghe cho vui, nói No đại cho chắc ăn, cuối
cùng vẫn sống sót.
Và đây là đặc sản của dân Úc: chôm, chôm, và
chôm. Họ chôm cái hay của Anh, chôm cái hay của Mỹ, về xài, khỏi phải phát minh
chi cho mệt. Dân Úc lè phè chết mẹ, đâu cần mấy thứ sáng chế vớ vẩn. Nhà cao tầng,
công nghệ, quán pub, đồ ăn, hệ thống chính trị, mọi thứ đều là bản sao chọn lọc.
Tui thấy mà nể phục, vừa thông minh vừa… lười mà vẫn sống khỏe!
Đi dạo ở Melbourne, từ CBD đến Southbank, từ
Yarra River tới các quán cà phê, ta thấy sự pha trộn giữa Má Anh và Ba Mỹ. Người
nói Anh, người nói Mỹ, ăn uống, vui chơi, làm việc đều pha trộn. Nhưng trên hết,
dân Úc sống rất “cầu vừa đủ xài”, hài hước, tự do, và biết chọn lúc “Yes” hay “No”
để sống vui sống khoẻ.
Cuối cùng, bà con mình nếu muốn sống thoải
mái ở Úc, nhớ Úc nó hỏi Can you…! Cứ trả lời No là khoẻ re như con bò kéo xe bò
vậy
“Yes hay No? “No” cho chắc ăn nhe
bà con!
Đoàn Xuân Thu


No comments:
Post a Comment