Từ xưa nay "cãi" đã trở thành đặc sản của người
Quảng, vì vậy chuyện này không cần phân tích bàn cãi sâu thêm nữa.
Nếu để ý bạn sẽ thấy, trong các cuộc thi hoa hậu không ai
dám mời hai ông người Quảng cùng làm giám khảo, bởi chắc chắn hai ông sẽ cãi
nhau đến sáng vì trái quan điểm với nhau khi đưa ra nhận xét về thí sinh.
Về ẩm thực các vùng miền, chúng ta thường thấy những cuộc
thi về phở của người Bắc, bún bò của người Huế, hủ tiếu của người miền Tây
nhưng tuyệt nhiên không có cuộc thi nào về mì Quảng. Vì người ta biết chắc chắn
nếu tổ chức thì sẽ có cãi lộn giữa thí sinh với thí sinh, giám khảo với giám khảo
về vụ "mì cá và mì gà mì nào ngon hơn".
Người Quảng cãi với thiên hạ thì ai cũng biết rồi, nhưng
khi người Quảng cãi với người Quảng thì mức độ ác liệt đến độ "không
cơ quan mô chịu nổi".
Và dưới đây là một vụ cãi tiêu biểu:
Số là gần đây, nhạc sĩ Trần Quế Sơn vào Sài Gòn tổ chức họp
báo giới thiệu liveshow "Cõi quê" - chương trình âm nhạc gồm những
sáng tác của anh lấy cảm hứng từ thơ Bùi Giáng (cả hai đều là người Quảng).
Buổi họp báo có mặt các tay thuộc "trùm cãi" xứ
Quảng như Mai Phúc, Lý Đợi, Lê Công Sơn, Lê Minh Hạ, Tiểu Vũ và nhiều cha nội
nhà báo người Quảng mà tui không nhớ hết.
Dẫn chương trình là nhà báo Lý Đợi. Trước khi vào chương
trình Lý Đợi cũng đã đưa ra cảnh báo rằng ở đây số lượng người Quảng đang chiếm
đa số, nên anh chị cân nhắc trong lời ăn tiếng nói để tránh việc cãi nhau không
cần thiết.
Buổi họp báo bắt đầu, Lý Đợi vô đề: "Thưa các
anh chị, nhạc sĩ Trần Quế Sơn sinh ra tại huyện Quế Sơn, một vùng quê nghèo khó
thuộc vùng sâu, vùng xa của tỉnh Quảng Nam Nhưng chính mảnh đất nghèo khó này
đã nuôi nấng anh trở thành một nhạc sĩ rất nổi tiếng...vân vân và vân..."
Phần giới thiệu xong, nhạc sĩ Trần Quế Sơn hát tặng mọi
người bài hát "Thưa các em miền Nam" (bài hát lấy cảm hứng từ một ý
thơ của thi sĩ Bùi Giáng) không khí ấm cúng vui vẻ hòa đồng hẳn lên.
Tưởng như vậy là xong, bình yên không ai cãi. Thế nhưng, một
số người Quảng ở dưới bắt đầu hầm hè bàn tán sôi nổi về những gì "thằng Lý
Đợi vừa giới thiệu hồi nãy"...là "tồ lô" hết sức, "Quế Sơn
răng mà nghèo bằng Tiên Phước được", "chừ ở đó đường sá ngon lành rồi
mà hắn dám nói hoang vu..."Nói về nghèo thì phải nói tới Trà My mà thằng Đợi
nói Quế Sơn là trật lất cù chìa hết..." Blabla...
Phần đặt câu hỏi là cơ hội cho các nhà báo lý sự. Anh Mai
Phúc báo Công Luận (dân Quảng thứ thiệt) lập tức giơ tay.
"Trước khi đặt câu hỏi cho nhạc sĩ Trần Quế Sơn tôi
xin nói rõ phần giới thiệu lúc nãy của anh Lý Đợi là không chính xác, tại sao
anh nói Quế Sơn là vùng một vùng quê nghèo khó hoang vu của Quảng Nam. Tôi mới
về nên biết rõ ở đây giờ phát triển ngon lành rồi...vân vân và vân vân..."
Giải thích qua giải thích cuối không ai chịu ai nhưng nhìn
chung cũng "tạm bỏ qua" được vì đang họp báo, nhưng không chịu thua
ai.
Tan họp báo mấy ông xứ Quảng lên Facebook lập một cái
Group hẳn hoi rồi nhảy vô cãi liền mấy tháng trời xung quanh chủ đề "Quế
Sơn có phải là huyện nghèo của Quảng Nam không"...Vụ cãi đến nay chưa có hồi
kết.
Hay cãi chưa hẳn là một đức tính tốt, nhưng nó thể hiện
tinh thần trách nhiệm, bản lĩnh và sự hiểu biết của người cãi. Trong cuộc sống,
người Quảng không chỉ cãi với thiên hạ mà họ còn cãi với chính họ như là cách để
giúp nhau tồn tại và phát triển. Cãi cũng là cách cùng dắt tay nhau đi tìm chân
lý.....Nhưng chân lý thì còn lâu mới thấy, vì thế chắc chắn người Quảng sẽ còn
cãi nữa.
Chính vì vậy Quảng Nam là nơi sản sinh ra nhiều nhà báo nổi
tiếng như Huỳnh Thúc Kháng, Phan Khôi, Bùi Thế Mỹ, Lưu Quý Kỳ…Thế hệ sau nối tiếp
là những nhà báo gốc Quảng lừng danh như Nguyễn Công Khế, Lê Hoàng, Võ Như
Lanh, Nguyễn Văn Bổng, Trung Dân, Trương Duy Nhất, Huỳnh Bá Thành, Hoàng Hải
Vân, Huỳnh Ngọc Chênh, Vu Gia, Ngô Thị Kim Cúc, Vũ Đức Sao Biển, Huỳnh Sơn Phước,
Vũ Hạnh, Trần Ngọc Châu, Cao Vũ Huy Miên, Nguyễn Nhật Ánh, Tần Hoài Dạ Vũ, Lê
Minh Quốc, Nguyễn Đình Xê, Mai Phúc, Đặng Việt Hoa, Lê Thị Nam Bình, Anh Khuê...
Nói đến làm báo thì phải nói đến tinh thần phản biện
(cãi). Lịch sử ghi nhận năm 1922, chí sĩ Phan Châu Trinh đã cãi với... vua Khải
Định bằng cách lên tiếng kể 7 tội của vị vua này, trong đó có 2 tội không thể
dung tha là làm nhục quốc thể và phung phí của dân.
Tư tưởng phản biện của nhà báo Huỳnh Thúc Kháng cũng được
công khai trên báo Tiếng Dân số 175 (1.5.1929): “Vì rằng ta không có quyền
tự do nói những điều nên nói, mà ta lại có quyền tự do không nói những cái
không nên nói”.
Năm 1930-1945, hai nhà báo đồng hương Quảng Nam là Huỳnh
Thúc Kháng và Phan Khôi có cuộc bút chiến, tranh luận sôi nổi trên báo chí về
truyện Kiều của Nguyễn Du. Sau đó, hai nhà báo này lại bắt bẻ nhau về chuyện
“thơ mới”, cuộc cãi nhau này kéo dài nhiều năm.
Phan Khôi cũng là nhà báo nổi tiếng châm ngòi cho các cuộc
bút chiến diễn ra trên khắp mặt báo đương thời.
Trong lịch sử, người Quảng Nam đã làm nên nhiều vụ cãi nổi
tiếng. Năm 1908 diễn ra phong trào kháng thuế ở Trung kỳ, người dân Quảng Nam
đã đứng lên “cãi lại” chính quyền thực dân Pháp và tạo ra phong trào chống thuế
lan tỏa khắp Trung kỳ làm lung lay chế độ thực dân ở Đông Dương.
Cãi là một văn hóa đặc sắc của người xứ Quảng. Hãy phát
huy và giữ gìn di sản quý giá này.
P/S: Trước khi viết bài này tôi đã cãi với chính tôi suốt
mấy tiếng đồng hồ xung quanh chuyện có nên đưa câu chuyện này lên công khai cho
thiên hạ biết không?
TIỂU VŨ 17.07.2022
Từ hồi còn nhỏ cho đến bây giờ tôi vẫn còn nghe câu:” Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay lo, Bình Định hay co, Thừa Thiên ních hết”.
ReplyDeleteAi cũng phải công nhận là người Quảng Nam học rất giỏi và thành công về nhiều mặt, thế nhưng không hiểu tại sao suốt thời gian sống ở SàiGòn tôi chưa bao giờ thấy ông Luật Sư nào gốc người Quảng Nam, ngược lại toàn gặp Luật Sư người miền Nam và miền Bắc .
Theo tôi nhận xét về ba miền đất nước :
Bắc hay nói móc, Trung nói xỏ, Nam nói lái .
Bắc giỏi văn chương và buôn bán giỏi nhưng ít dám mạo hiểm trên thương trường, Trung có khiếu về làm thơ và thành công về chính trị, Nam chuyên về báo chí và có đầu óc làm ăn lớn có thể tranh thương với người Tầu được .