Rất nhiều bà vợ hiểu biết, hiền lành, dễ thương, ngày đêm vun xới cho hạnh phúc gia đình. Bởi hạnh phúc gia đình, có thể nói là thứ quý báu nhất trên đời, khó có gì sánh bằng. Sống trên thế gian, ai ai cũng mưu cầu hạnh phúc, chỉ có người mất trí khôn mới không biết quý không khí êm ấm của gia đình. Nếu trong một đất nước, mà nhà nhà đều được hạnh phúc đơm đầy, thì quốc gia đó, đạt được lý tưởng mơ ước, không cần giàu, mạnh, hay tiếng tăm.
Người ta
kiếm cho ra nhiều tiền, không kể nhọc nhằn, lao tâm khổ trí, cũng chỉ để mưu
cầu hạnh phúc. (Họ tưởng tiền bạc có thể mua được hạnh phúc) Theo đuổi danh
vọng, cũng là một thứ đi tìm hạnh phúc cá nhân, khoan kể đúng hay sai.
Tuy
nhiên, có không ít bà vợ đã cố ý hay vô tình phá vở hạnh phúc êm đềm thường
ngày, bằng cách làm khó chồng, đay nghiến, nói lời độc ác, hành động hoang
loạn, bất mãn triền miên và chê bai chồng đủ điều. Các bà nầy, đã tự đập
vở hạnh phúc đang có, và bỏ phí tháng ngày trời cho. Có thể, đến khi mất đi ông
chồng dễ ghét đó, các bà mới chợt ý thức được hành động đáng trách của họ, và
lúc đó tiếc thương thì cũng đã quá muộn màng.
Ai đã từng ít nhiều đau khổ vì bị vợ hành, xin
đọc các trích đoạn sau đây. Đoạn đầu là bản dịch chương 1 phần 6 của tập
“Đắc Nhân Tâm” do học giả Nguyễn Hiến Lê dịch, nguyên tác của Dale Carnegie, sẽ
thấy an ủi vô cùng. Vì thế gian đã có những danh nhân bị vợ hành gấp trăm mình.
Xin để thì giờ đọc, mà tìm đuợc chút an ủi và
hạnh phúc. Nếu đã đọc rồi, cũng nên đọc lại, vẫn thấy hay vô cùng. Chương 1
phần 6 của cuốn Đắc Nhân Tâm viết như sau:
Chôn
sống hạnh phúc gia đình cách nào lẹ nhất?
Năm 1852, Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam say mê Nữ
bá tước Mari Eugénie Ignace Augustine de Montiji, người đàn bà đẹp nhất thế giới
và cưới nàng. Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được “môn đăng hộ
đối”.Nhưng Hoàng đế nói: “Có cần chi điều đó”. Cái duyên và vẻ đẹp lộng lẫy của nàng
làm cho Hoàng đế mê ly như gặp tiên. Trong một bài diễn văn, Hoàng đế nói như thách
cả nước Pháp: “Trẫm đã cưới một người đàn bà mà Trẫm yêu và ngưỡng mộ, như vậy
còn hơn là cưới một người mà Trẫm không được biết”.Hoàng đế và Hoàng hậu có đủ điều kiện để cuộc lương duyên hoàn toàn theo lý tưởng:
Sức mạnh, tiền bạc, quyền thế quang vinh, sắc đẹp, tình yêu. Chưa bao giờ người
ta thấy hạnh phúc thiêng liêng trong gia đình chói lọi rực rỡ như vậy.Than ôi! Chẳng bao lâu, lửa thiêng đó chập chờn, lu mờ và tắt hẳn. Nã Phá Luân đã
có thể làm cho nàng Eugénie thành một bà Hoàng hậu được, nhưng không có gì ở đời
này, cả tình thương của ông, cả uy quyền của ông, có thể thay đổi nổi tính tình
của người đàn bà đó. Bà điên cuồng vì ghen
tuông bị nghi ngờ nó giày vò bà, làm cho đời sống của ông không được mảy may tự
do. Bà không kể gì tới mệnh lệnh của ông nữa, bà sồng sộc xông vào văn phòng của
ông trong khi ông bề bộn việc nước; Trong lúc ông bàn kín việc quốc gia đại sự,
bà cũng vào cho kỳ được mới nghe. Bà nhất định không bao giờ để cho ông ở một
mình hết, luôn luôn sợ ông có ngoại tình.Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự,
khóc la, đe dọa. Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Cho
nên, làm chủ mười hai tòa cung điện lộng lẫy mà Nã Phá Luân đệ tam không có lấy
một cái tủ để trốn trong đó cho yên thân được.Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích
trong cuốn sách thú vị của E. A. Rheinhardt “Nã Phá Luân và Eugénie: Bi hài kịch
của một đế chính” trả lời câu hỏi đó:“Như vậy, rốt cuộc Nã Phá Luân có ngoại tình thiệt và ông luôn luôn lén lút ra khỏi
cung, đội chiếc nón nỉ kéo sụp xuống che mắt, có độc một người hầu cận theo sau,
để đi tới nơi hẹn hò với một giai nhân... Nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để
đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị
Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách...”. Đó, cách cư xử của bà
Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước
Pháp. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới. Nhưng khốn nạn thay, cả chức
Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ cứu vãn tình yêu bị ngạt trong không khí đầy
chất độc, vì những cuộc bất hòa đó.Phải, Eugénie cũng có thể kêu Trời như Job “Ghét của nào, Trời trao của đó”. Trời
trao ư? Không đâu. Chính bà đã tự đem trút nó lên đầu bà vì cái máu ghen và những
lời đay nghiến của bà. Đành hanh, nhiếc móc, giày vò, thứ khí giới tai hại nhất
mà Diêm Vương đặt ra để tiêu diệt tình yêu. Khí giới đó chắc chắn có hiệu quả
hơn hết cũng như nọc rắn hổ vậy, không ai thoát khỏi chết.
Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá. Lúc lâm chung, bà
thú với con gái bà rằng: “Chính má đã làm cho ba các con chết”. Con gái bà không
biết trả lời ra sao, sa lệ. Vì biết rằng quả đúng như vậy: Ông Tolstoi chết vì
bà đầu độc đời ông bằng những lời đay nghiến cay chua không ngớt, những cuộc
xung khắc bất tận. Mà cặp vợ chồng đó có đủ
những điều kiện của hạnh phúc. Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu.
Ngoài vinh quang đó ra, ông bà lại giàu sang, có địa vị quan trọng trong xã hội
và có nhiều con. Không bao giờ một cuộc hôn nhân trổ bông dưới nền trời tươi
sáng hơn nữa. Mới đầu, hạnh phúc của ông bà đầy đủ quá, hoàn toàn quá, đến nỗi
có khi cả hai đều quỳ gối, cầu xin Thượng đế gìn giữ họ trong cảnh thần tiên
đó. Rồi thì một sự lạ lùng xảy
ra. Lần lần Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Ông xấu hổ về
những danh tác ông đã viết, và bắt đầu từ lúc đó ông miệt mài viết những bài
thuyết giáo về hòa bình và kêu gọi diệt trừ chiến tranh và khổ cực cho nhân loại. Ông thú rằng hồi thiếu
thời, ông đã mắc những tội lỗi không thể tưởng tượng được, cả tội giết người nữa
và để chuộc tội, ông nhất định theo đúng giáo lý Cơ Đốc. Ông phân phát hết thảy
những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Ông làm lụng ngoài đồng, chặt
cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả
những kẻ thù ông.Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông. Bà ưa xa hoa, ông
thì ghét. Bà ham danh vọng, thích được tôn trọng, thích giao du, mà ông lại không
màng gì tới những thú tầm phào đó. Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang
trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi.Trong nhiều năm, bà đay nghiến ông, thịnh nộ với ông, mạt sát ông, vì ông in sách
cho không, không đòi quyền tác giả, mà bà thì không muốn bỏ những món tiền đó.Khi ông chống lại thì bà phát cơn động kinh, lăn trên mặt đất, ngậm ở môi một ve
thuốc phiện, thề sẽ tự tử hay dọa sẽ đâm đầu xuống giếng. Có một chi tiết mà tôi
cho là vô cùng thương tâm trong đời của ông bà. Như tôi đã nói, lúc mới cưới,
cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ
trông thấy mặt bà là chịu không nổi... Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm
khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm
động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.Và khi ông đọc, sống lại những ngày tươi sáng rực rỡ, bây giờ đã tan như mây khói,
cả hai đều rơi lệ. Than ôi! Thực trạng khác xa những mơ mộng thiếu thời một
cách độc địa làm sao!
Sau cùng, năm 82 tuổi,
Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối,
tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh
lẽo, không biết là đi về đâu.
Mười một ngày sau, ông đau phổi mà chết tại một nhà ga. Lời cầu xin cuối cùng của
ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông.
Đó, bà Tolstoi phải chuộc
những cơn giận, lời dọa nạt, lời trách móc với cái giá đó. Có lẽ độc giả
tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Phải. Nhưng vấn đề không phải ở
đó. Vấn đề ở chỗ này: Bà phàn nàn có ích gì cho bà không? Hay là, trái lại, chỉ
làm cho tình thế đã tệ hại còn tệ hại thêm nhiều?
Khi trễ quá rồi, bà mới tự thú: “Tôi tin chắc rằng hồi đó tôi điên”.
Bi kịch thảm thương nhất trong đời Lincoln cũng là cuộc hôn nhân của ông. Tôi nói
rõ: Không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Khi tên Booth hạ
sát ông bằng một viên đạn, ông không hay rằng người ta mới bắn ông, nhưng trong
23 năm trời, gần như mỗi ngày, ông được nếm “những trái cây chua chát của một
duyên nợ đau khổ” như lời ông Herdon, người bạn ông đã nói. Thiệt vậy, trong gần
một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích
bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông.
Bà luôn luôn day dứt, đay nghiến rằng ông chẳng được vẻ gì: Nào là lưng thì gù,
chân đi thì kéo lê như thằng mọi, dáng điệu cứng như que củi, gai mắt lạ lùng.
Bà nhại dáng đi của ông rồi nghiến răng hỏi ông sao không bắt chước dáng đi lịch
sự của bà? Bà oán cả hai tai ông, vừa rộng vừa vểnh ra như tai voi. Bà chê ông
mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; Tay chân lớn quá
mà đầu thì nhỏ quá! Hai ông bà trái ngược nhau về đủ mọi phương diện: Giáo dục,
tính tình, thị hiếu. Chọi nhau hoài...
Một
sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: “Giọng nói the
thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà
thì điếc tai hàng xóm. Mà không phải khi bà giận dữ, chỉ la hét mà thôi đâu, bà
còn làm hung nữa, có nhiều chứng cớ không chối cãi được”.Chẳng hạn, sau khi cưới, ông bà lại trọ nhà bà Farly, vợ góa một lương y, có nấu
cơm tháng. Một hôm lúc điểm tâm,
ông Lincoln có một cử chỉ hoặc thốt một lời làm cho bà nổi giận. Không ai nhớ
ông đã làm gì, nhưng người ta thấy bà Lincoln trong lúc cơn điên lên đến cực điểm,
liệng một tách cà phê nóng vào mặt chồng, ngay lúc đông đủ các khách trọ khác.Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc
khăn mặt ướt lại chùi má và quần áo ông.Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ
cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công
chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng
mình. Sau cùng, bà hóa điên. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; Bởi vì bà
mắc bệnh thần kinh. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa.Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù
lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không?Một ngàn lần không. Nó chỉ giết hết tình cảm của ông đối với bà, nó làm cho ông
suốt đời hối hận rằng đã cưới bà và chỉ muốn có mỗi một hành vi là đi khỏi nhà cho
khuất mắt. Tại tỉnh Springfield, là
nơi gia đình Lincoln ở, có 11 ông luật sư. Vì đông quá, không thể kiếm ăn trong
tỉnh đó được, họ phải đi ngựa từ tỉnh lỵ này qua tỉnh lỵ khác, theo sau ông tòa
David Davis để cãi trong những lúc ông này xử án khắp trong miền. Nhưng trong
khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông
Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ. Và trong ba tháng hè và
ba tháng thu, ông ở xa biệt, không lai vãng gần miền Springfield. Như vậy trong nhiều năm.
Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện
nghi; Nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những
cơn tam bành, lục tặc của bà ấy.Hành vi của bà Lincoln, Hoàng hậu Eugénie và Bá tước phu nhân Tolstoi có những kết
quả như vậy. Chỉ mang lại bất hạnh cho gia đình và diệt hết nguồn ân ái mà mấy
bà quý hóa nhất. Sau khi bàn cãi trong 11
năm ở “Tòa chuyên xử các vụ lôi thôi trong gia đình ở Nữu Ước” và nghiên cứu cả
ngàn vụ chồng bỏ nhà ra đi, bà luật sư Bessie Hamburger tuyên bố rằng đàn ông
phải trốn vợ vì họ chán nghe vợ rầy rà, gây gổ. Như một văn sĩ đã nói: “Đàn bà
đào huyệt chôn hạnh phúc gia đình bằng nanh vuốt của họ”. Vậy, thưa quý bà, nếu
quý bà muốn giữ sự vui vẻ hòa nhã trong gia đình, xin quý bà theo lời khuyên dưới
đây: Đừng day dứt đay nghiến chồng!
Không phải chỉ các danh nhân mới khổ vì vợ. Những người bình thường, cũng gặp hoàn cảnh ngang trái, như hai nhân vật trong tập truyện ngắn nhan đề “Hương Tóc Cố Nhân” của Tràm Cà Mau, trích từ trang 59:
Nhiệm sở đầu tiên trong đời làm việc của tôi là một cơ sở quốc doanh, một khu kỹ nghệ, tiền vốn do các quốc gia Liên Âu viện trợ phát triển công nghiệp. Ông tổng giám đốc của tôi là một người Việt có quốc tịch Pháp. Trong sở, ông chỉ nói bằng tiếng Tây, giọng oang oang, oai phong lắm. Lời ông nói, mới nghe thì rất chi là thực dân phong kiến. Câu nói nào của ông cũng có kèm theo những lời vô cùng dao búa chết chóc: “Ông chém mầy. Ông giết mầy. Ông bắn mầy”. Nghe lối nói của ông, chúng tôi hết hồn, run. Vì đa số chúng tôi thường được giáo dục trong lời ăn tiếng nói, tránh những ngôn từ không đẹp, không dám dùng lời thô lổ sống sượng, làm mất lòng người nghe. Những vị giám đốc dưới quyền, sợ ông tổng giám đốc như sợ cọp. Cả ông thầy cũ của chúng tôi đang là nhân viên trong sở, cũng lấm la lấm lét trước mặt ông nầy. Thì chúng tôi là cái “thá” gì, có gan bằng trời hay sao mà không sợ? Tôi hỏi một anh lớn tuổi hơn trong sở, tại sao ông tổng giám đốc có thái độ hung hăng dữ dằn như thế. Anh bảo tôi đừng thèm để ý lời ông nói, miệng ông phun toàn lời độc địa, nhưng tâm ông không xấu. Có lẽ vì ông là kỹ sư đào mỏ, tốt nghiệp ở Pháp, ra làm việc với phu mỏ bên Tây, tiếp xúc toàn cả dân “trời ơi đất hỡi” bên đó, cho nên ăn nói không được thanh nhả, quen thói mạnh miệng. Từ bé cho đến tuổi đó, tôi chưa gặp một người nào có vẻ hung hăng như ông nầy. Thế mà, trước mặt bà vợ đầm, ông xìu như cái mền rách. Ấp a ấp úng, nói cà lăm, bao nhiêu hùng khí trong ông đều tiêu tan cả. Một lần nọ, trong buổi họp, ông đang ba hoa nói trời, nói đất, đang doạ dẫm chuyện nầy chuyện kia, thì vị bí thư của ông hé cửa phòng họp chạy vào, thầm thì với ông câu gì đó. Mặt ông chợt xám ngắt như chì, ông run lên thấy rõ, lính quýnh chưa kịp hành động gì, thì nghe tiếng la oang oang bên ngoài bằng tiếng Tây, giọng đầm:
“Thằng chó đẻ, thằng mọi rợ, thằng khốn nạn, hèn mạt, đê tiện,
vô liêm sỉ, bà xé xác mầy ra. Mầy trốn ở đâu bà cũng lôi đầu mày ra, bà
trị cho chừa.”
Tiếng rầm
rầm bên ngoài phòng. Ông tổng giám đốc của tôi nói giọng run run khẩn cấp:
“Chốt cửa
lại. Chốt cửa lại”
Một anh kỹ
sư chạy mau về phía cửa, kê nghiêng cái ghế vào nắm tay cầm, gia cố cho chắc
thêm. Bên ngoài , bà đầm đang hành hạ cánh cửa, đấm đá, dộng, đập. Tiếng ầm ầm
như bọn cướp phá nhà. Bên trong, ông tổng giám đốc của tôi mặt xanh như tàu lá,
sợ đến mồ hôi chảy thành giòng. Bây giờ thì tất cả cái vẻ oai phong hống
hách thường ngày của ông đều tan biến đâu cả. Ông lắp bắp :
“Kêu cảnh
sát, kêu cảnh sát, kêu.. kêu...”
Có lẽ ông
giả vờ nói cho đỡ ngượng, bớt xấu hổ, chứ ai mà cả gan dám kêu cảnh sát vào bắt
vợ ông. Chúng tôi án binh bất động, ngồi thừ ra, mặt anh nào cũng sượng sần,
không dám cười, nói gì cả. Bên ngoài, tiếng thoá mạ, xỉ vả của bà đầm nghe léo
nhéo, ồn ào liên tục. Đấm đá cánh cửa một hồi lâu không hiệu quả, mà bên trong
im khe. Bà đầm rùng rùng chạy xuống lầu, ra sân đậu xe, khiêng một tảng đá lớn,
bà dộng mạnh vào tấm kiếng trước của chiếc công xa sang trọng láng bóng mà ông
thường sử dụng. Ầm một tiếng, tấm kiếng vở tan tành thành từng mãnh vụn nhỏ như
hạt bắp khô. Tảng đá chui tọt vào trong lòng xe. Anh tài xế đứng gần đó,
ôm đầu la, tiếng thất thanh : “Ối trời ơi.”. Bà đầm đứng chống nạnh kêu gào, chửi
bới, đá ầm ầm vào xe thêm một hồi lâu nữa, mới hậm hực lửng thửng bỏ đi. Ông tổng
giám đốc tuyên bố buổi họp tạm chấm dứt. Có lẽ, ông không còn lòng dạ nào mà tiếp
tục phiên họp.
Sau nầy,
tôi nghe anh tài xế riêng của ông kể thêm rằng, khi bà con của ông tổng giám đốc
có kỵ giỗ, đem mâm thức ăn đến biếu. Bà đầm nầy đứng ngay cửa, cầm cả mâm thức
ăn liệng ra sân. Choang một tiếng, cả mâm đồng và chén dĩa bể loảng xoảng.
Bà đầm gào lên rằng: “ Không có bà con chi với ai cả. Không ai ăn các thứ
dơ bẩn nầy.”
Ông tổng giám đốc đầy uy quyền, hống hách của tôi, tưởng đâu trên đầu không còn có ai, thế mà cũng chịu thua bà vợ, thua đậm, thua hoàn toàn, thua không cách gì gỡ được. Lâu lâu, bà vào sở, làm náo loạn vài ba tiếng rồi ra về. Bị vợ đì đến thế, nhưng ông không hổ thẹn với ai cả. Bởi ông sợ vợ ông, chứ có sợ vợ người khác đâu . Cái hung hăng của ông đối với cấp dưới quyền vẫn không giảm đi chút nào.
Ông Tư là
người chỉ huy trực tiếp của tôi, có dáng vẻ hiền lành, đứng đắn, ăn nói nhỏ nhẹ.
Mỗi sáng bà vợ đi theo vào sở, ngồi trước mặt ông để canh chừng. Mỗi khi điện
thoại reo, bà cầm lên nghe trước, hỏi xem ai bên kia dây, rồi mới trao cho ông.
Những khi nghe giọng đàn bà bên kia đường dây, thì bà ghé tai sát vào ống nghe,
để biết hai người đang nói chuyện gì. Bà ngồi từ sáng sớm đến chiều tối cùng
đi, cùng về với ông. Đứa con còn nhỏ bà giao cho vú em săn sóc. Ông như một tù
nhân bị giam lỏng. Mỗi khi có chuyện cần, ông đi qua phòng khác, lầu khác, thì
bà lẽo đẽo đi theo như một cái đuôi. Bà đứng đợi ông nói chuyện xong, rồi dẫn độ
ông về lại văn phòng. Những lần họp chung trong phòng ông tổng giám đốc, bà đứng
canh trước cửa. Thế cũng chưa đủ. Lâu lâu bà dùng điện thoại của phòng
khác, kêu vào, và xin được nói chuyện với ông Tư. Nhiều khi tôi nghe ông Tư càu
nhàu trên điện thoại: “ Bà làm phiền hoài. Người ta đang họp. Khổ quá, như thế
nầy thì làm ăn chi được?” Có lẽ ông tổng giám đốc cũng nghe, nghe rõ, và thông
cảm cho ông Tư hơn ai cả, vì cả hai ông đều chung hội chung thuyền, thuộc loại
râu quặp vào bên trong, khổ vì vợ.
Một lần
tôi hỏi bà Tư:
“Bác đứng
canh bên ngoài cửa, ai vào ra bác đều biết. Có phải họp lâu, bác nhớ bác trai
quá, nên kêu điện thoại để nghe tiếng cho đỡ nhớ phải không?”
Bà xí một
tiếng dài, nói mà hai hàm răng nghiến lại:
“Nhớ cái
khỉ. Tên già dịch đó, nhớ làm chi cho bận tâm. Tôi kêu điện thoại, vì sợ lão tụt
ống máng xuống, trốn đi làm chuyện bất chính.”
Tôi phì
cười nói:
“Ở trên lầu
ba cao thế nầy, ai mà đủ can đảm tuột ống máng xuống. Té một cái là vỡ đầu chết
ngắt. Mà cả sở đông đảo vào ra, thể diện đâu mà ông giám đốc Tư lại tụt ống
máng giữa ban ngày ban mặt? Giả dụ như bác Tư thành công trong việc tuột ống
máng đi nữa, làm sao mà leo trở lại được. Có là siêu nhân mang cánh bay chăng.
Giả như ông ta xuống được, về lại được, thì thời gian cấp bách đó, đâu có làm
được cái trò khỉ gì mà bác lo?”
“Tôi vẫn
cứ lo như thường. Trên đời nầy, chuyện gì vô lý nhất, cũng vẫn có thể xẩy ra.
Muốn là được. Anh có nghe câu nói đó chăng?”
Tôi thấy
tội nghiệp cho bà, và tội cho cả ông Tư rất hiền lành. Tôi nắm tay bà, thân mật
nói đùa:
“Tôi cũng
rất thù ghét cái bọn đàn ông trăng hoa, gạt vợ dối con. Tôi đứng về phe bác.
Tôi sẽ canh ông Tư cho bác. Khi nào có họp, mà ông Tư lẻn đến cửa sổ, có vẻ muốn
tuột máng xối xuống lầu, thì tôi sẽ chạy ra hô hoán, thông báo cho bác ngay.
Bác yên chí lớn.”
“Thật
không? Anh không sợ ‘thằng chả’ trù ếm sao?”
“Sợ cái
quái gì? Không làm sở nầy, thì tôi đi làm sở khác. Việc chi sợ ai. Tôi chỉ sợ...chỉ
sợ ...”
Tôi định
nói chỉ sợ dàn bà con gái mà thôi, nhưng kịp giữ miệng không nói ra. Bà mừng rỡ,
mắt sáng lên và nói:
“Thật
nghe! Anh đứng về phe tôi. Nếu thật, thì anh thề độc đi”
“Tôi sợ
chi mà không thề độc?”
“Anh tử tế
quá. Tôi sẽ giới thiệu cô em gái út của tôi cho anh. Đẹp, giỏi không ai bằng.”
Nghe bà
đòi giới thiệu em gái, mà tôi sợ tái mặt, lạnh cả người.
Mấy lần,
tôi thấy ông Tư đi làm, mà không có bà đi theo. Chưa kịp hỏi thăm xã giao rằng
bà vợ của ông có được mạnh khoẻ không, thì nghe tiếng chân bà chạy xồng xộc bên
ngoài, phóng vào phòng, áo quần xốc xếch, mặt mày hớt hải, mắt nhìn lơ láo. Bà
hỏi anh thư ký riêng của ông Tư:
“Nãy giờ
ông ấy có đi đâu không?”
"Thưa
bà không."
“Có thật
không? Hay là anh nói dối.”
Bà bước
mau qua phòng tôi ngồi, hỏi tôi có chắc ông Tư không đi đâu từ sáng đến giờ.
Tôi xác nhận, và hỏi bà:
“Sáng nay
bác ngủ trể hay sao mà không đi chung với bác trai?”
Bà ghé
sát, tai thì thầm:
“Tôi vờ
nói mệt, sáng nay không đi theo được. Khi ổng vừa lái xe ra đi, tôi đang mang đồ
ngủ, vội vã kêu taxi bảo rượt theo đến đây. Thấy xe của giả đậu trong sân, chắc
chắn là không đi đâu khác, tôi chạy gấp về, thay mau áo quần, và kêu xe đến
ngay đây. Tôi sợ trong thời gian đó, giả trốn đi đâu khác.”
Một lần,
anh thư ký riêng bị ông Tư la rầy, anh giận, chờ dịp trả thù. Lần đó, bà
Tư cũng giả mệt, đến sở sau. Bà cũng hớt hải hỏi anh thư ký. Anh bảo rằng, ông
có đi đâu đó một chốc. Quả thật ông có qua lầu khác bàn chuyện sở với đồng nghiệp.
Thế là bà Tư nổi cơn tam bành lên, kêu gào, khóc lóc, la hét, chửi ông Tư bằng
những lời tục tỉu. Từ chuyện nhỏ, xé thành lớn.
Không biết
ông Tư nỗi đoá, doạ dẫm bà thế nào, mà bà chạy ra đường khóc lóc, la hét. Bà nạy
đá, cục lớn bằng nắm tay, pháo kích vào sở ào ào. Mấy ông lao công phải chạy ra
ngăn cản, và doạ bà. Bà không sợ. Bà thét to từ ngoài vào sở rằng, ông Tư mang
bằng kỹ sư giả từ Pháp về, dối gạt chính quyền. Bà yêu cầu bỏ tù ông Tư, vì ông
có liên hệ đến bọn buôn hàng quốc cấm. Bà thoá mạ ông chồng đủ các thứ ngôn ngữ
hàng tôm hàng cá, bình dân nhất. Bao nhiêu hư hại do bà pháo kích, ông Tư phải
trả đủ, trừ vào lương.
Ông Tư giận,
sa thải anh thư ký riêng. Rồi ông bà cũng làm hoà nhau. Nhiều hôm tôi thấy bà mệt
mỏi, ngủ gật, mặt mày phờ phạc. Tôi hỏi xã giao:
“Bác có vẻ
mệt đấy. Về nhà ngủ một giấc cho sướng. Để tôi canh ông Tư cho.”
“Không được
đâu. Cả đêm tôi không dám ngủ say, sợ giả lén dậy đi đâu. Phải nắm chặt tay giả
cho chắc.”
“Tội nghiệp
bác. Chắc vì thương bác trai quá, nên ghen và khổ như vậy.”
Bà Tư
nghiến răng nói như gào:
“Thương!
Thương cái xương không còn. Tôi ghét cay ghét đắng, hận thù thằng chả đến tận
tim gan. Kiếp trước tôi mang nợ thằng chả, nên kiếp nầy khổ như thế đấy.”
“Bác trai
có làm điều gì bậy bạ, tổn thương đến tình nghĩa vợ chồng không?”
“Phải
chờ cho đến khi làm việc bậy bạ sao?”
Tôi nói
đùa:
“Bác muốn
ngủ yên mỗi đêm, thì cứ mua một sợi xích, khoá chân bác trai vào chân giường, cất
kỹ chìa khoá. Thế là bác tha hồ mà ngáy.”
Bà Tư cười.
Mấy hôm sau, ông Tư vào sở la lối om sòm, xổ giọng mầy tao với tôi. Tôi không
ngờ bà Tư làm thật, muốn xích ông Tư vào giường như xích nô lệ. Ông không chịu,
và hai vợ chồng gây gổ nhau. Tôi biết lỗi. Xin lỗi ông Tư nhiều lần ông mới tạm
nguôi.
Tôi tưởng
bà Tư nguyên là thôn nữ, thất học ngu dốt nên ghen tuông bậy bạ. Ghen tuông một
cách vô lý, dốt nát. Nhưng một lần có phái đoàn viện trợ đa quốc gia, tới thăm
khu kỹ nghệ, để xem viện trợ của họ có được dùng hợp lý hay không. Gồm đại diện
của Pháp, Anh, Đức, Ý và Tây Ban Nha. Trong buổi tiếp tân, bà Tư nói tiếng Đức,
tiếng Ý, và tiếng Anh theo giọng Luân Đôn, nói rôm rốp như nói tiếng mẹ đẻ. Bà
còn kể cả chuyện khôi hài, làm các ông cười vui nhộn. Sau đó, tôi mới biết bà
được gởi đi du học bên Pháp từ thuở nhỏ. Chỉ học chuyên về sinh ngữ. Bà có khiếu,
nói song suốt tám ngôn ngữ khác nhau.
Thưa các bạn đọc, bạn có thấy sung sướng khi
so sánh vợ nhà với quý phu nhân nầy hay không? Thì ra, vợ mình cũng còn dễ
thương quá, chưa đến nỗi nào./.
Tràm Cà Mau
No comments:
Post a Comment