Tuấn quen Davis hơn 20 năm trước tại Trường Đại học Oregon, Hoa Kỳ khi theo học ngành lập trình điện toán. Cũng giống như bao người Việt qua đây trong thời gian đầu, ngày ấy Tuấn rất khổ sở với các môn đòi hỏi phải đọc và viết nhiều tiếng Anh. Những môn Toán Lý Hóa, Lập trình, Logic thì Tuấn học rất khá. Trong một lần vào phòng lab, thấy Davis bực bội giải không ra bài lập trình, Tuấn đến giúp và quen anh từ dạo ấy.
Tuấn và Davis như cặp bài trùng suốt những năm dài đại học. Cả hai nương nhau
để tồn tại trong môi trường cạnh tranh khốc liệt. Davis giúp Tuấn làm bài môn
Văn, Lịch sử, Xã hội học... Tuấn giúp Davis Lập trình, Toán, Logic. Có thể nói
không ngoa, nếu không bù đắp mặt yếu cho nhau, hai người có thể không tốt
nghiệp.
Ra trường, hai người làm hai nơi nhưng không xa lắm nên thỉnh thoảng rủ nhau đi
ăn trưa. Khoảng năm 2000, Davis bỏ nghề, chuyển qua kinh doanh bất động sản.
Thời gian đầu anh chỉ kinh doanh nhỏ vì ngân hàng chỉ cho mượn theo giá trị căn
nhà thế chấp. Anh mua đất, chia lô rồi bán lại. Những năm ấy bất động sản được
mùa, làm ăn khấm khá, tích lũy nhiều tín dụng nên ngân hàng ngày càng cho anh
mượn nhiều tiền. Từ một người chia lô 4, 5 căn hộ, anh trở thành nhà quy hoạch
cả trăm lô đất, bao thầu mọi khâu từ khai phá đất hoang cho đến việc xây, bán
căn hộ.
Thành người triệu phú bận rộn nên Tuấn rất ít gặp anh, mỗi lần gặp, Davis đi xe
sang hơn, phong cách doanh nhân lịch thiệp hơn, không còn tà tà thư giãn chuyện
trò bạn bè như ngày trước. Bẵng đi khoảng 2 năm Tuấn không gặp anh, cho đến một
chiều tối, anh gọi điện thoại, giọng mệt mỏi:
- Khoảng nửa tiếng... tôi tới nhà nhé...
Không bao lâu, tiếng chuông nhà reng, Tuấn hớn hở ra mở cửa đón bạn. Một
hình hài râu tóc rối bù, mắt sâu hoắm, lờ đờ thâm đen, làn da trắng bệch bạc,
áo quần nhàu bẩn, bàn tay run run của người mất ngủ và uống quá nhiều thuốc
chống trầm cảm. Nếu không nhờ giọng nói, Tuấn không thể nhận ra Davis lịch lãm
mới ngày nào.
Anh nói như khóc, bấn loạn:
- Cám ơn cho tôi tới nhà... tuyệt vọng lắm, chắc điên lên mất... tôi...
Tuấn ra dấu cho anh vào:
- Chút nữa bạn kể tôi nghe, chúng ta có rất nhiều thời gian.
Tuấn pha trà thảo hương
Dẫn anh vào phòng đọc sách nơi Tuấn có thiết kế không gian thiền đơn giản. Để
anh ngồi một mình trong không gian tĩnh lặng ấy, Tuấn đi pha bình trà thảo
hương mà người Hoa Kỳ thường dùng. Rót tách trà nóng, Tuấn từ tốn:
- Bạn có nhiều tâm sự, thong thả uống ly trà rồi làm theo tôi vài phút bạn sẽ
thấy dễ dàng hơn.
Đôi bàn tay Davis run run, ráng giữ tách trà khỏi chao đổ, anh uống từ từ, nhìn
Tuấn gật đầu.
- Bạn nhắm mắt lại, thở bình thường cho nhẹ cho sâu, nghe tiếng chuông bắt đầu
vang, theo dõi âm thanh từ từ nhỏ dần rồi mất hẳn.
Trong buổi chiều vắng lặng, Tuấn thỉnh nhẹ chuông, âm thanh dịu dàng lan tỏa.
Sau mỗi lần tiếng chuông ngưng vang, Tuấn để yên vài giây cho không gian chìm
vào sâu lắng rồi thỉnh tiếng khác. 10 hồi chuông chậm rãi trôi qua, Tuấn nhìn
bạn ân cần:
- Thấy diện mạo anh tôi rất lo, bây giờ anh có thể chia sẻ bất cứ điều gì.
Chúng ta quen nhau hơn 20 năm rồi.
Davis đã bình tĩnh hơn, anh kể Tuấn nghe trong mấy tháng qua chịu nhiều áp lực
khi chứng kiến hết ngân hàng này đến ngân hàng kia xiết nợ, phát mãi tất cả sản
nghiệp vì thị trường bất động sản vỡ bong bóng. Công sức bỏ ra, vốn liếng tích
lũy trong nhiều năm tan thành mây khói. Anh khủng hoảng tinh thần, tim đập bấn
loạn, không đêm nào ngủ được. Bác sĩ bắt anh phải uống thuốc chống trầm cảm,
thuốc ngủ. Cách đây hai hôm, do quá bức xúc, giận cá chém thớt, anh mạt sát vợ.
Cảnh sát đã đến khuyên anh ra khỏi nhà vì sợ gia tốc thành bạo lực. Anh lái xe
đi lang thang, lắm lúc nghĩ đến nhảy cầu xa lộ, hoặc lủi đại chiếc xe xuống núi
cho nhẹ thân nhẹ đầu...
Davis thở dài:
- Một cuộc sống cực kỳ chán nản, đầy đau khổ thì sống để làm gì.
Tuấn chắm chú lắng nghe, sau khi bạn dứt lời một lúc lâu mới lên tiếng:
- Mất hết sản nghiệp buồn lắm chứ! Nhất là khi ta bỏ cả đời tạo dựng. Nhưng hãy
buồn một ít thôi, phải vui lên vì có rất nhiều người chỉ mong được như bạn hiện
tại.
Davis ngạc nhiên nhìn Tuấn, hỏi như trách:
- Có ai mà muốn như tôi đâu bạn?
- Đúng là không có ai muốn mất sản nghiệp cả. Tôi cũng sẽ đau khổ như bạn nhưng
rồi tôi sẽ gắng bỏ qua vì thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều người. Davis nghĩ
xem, hiện có hơn 2 triệu người đang bị giam cầm tại Hoa Kỳ vì những lỗi lầm,
những người này đều mong ước được tự do như bạn bây giờ. Ngay cả những người tù
được thả ra hôm nay hay tương lai cũng mong được như bạn hiện tại. Với hồ sơ
từng ở tù nằm trong máy điện toán, từ mướn nhà cho đến xin việc làm, ở đâu họ cũng
nối vào trung tâm dữ liệu để kiểm tra quá khứ người điền đơn. Cơ hội được mướn
nhà, có việc làm rất khó khăn. Họ rất ước ao có được một quá khứ trong sạch như
bạn để làm lại cuộc đời. Đó là lý do nhiều đối tượng phạm pháp trở lại vì không
có thân nhân che chở, vì rơi vào đường cùng.
David ngỡ ngàng, lặng thinh một hồi lâu:
- Ở trong hoàn cảnh tôi, bạn sẽ hiểu nó đau như thế nào? Đau lắm, chán lắm!
Tuấn vẫn nhẹ nhàng khuyên bạn:
- Đúng là không ai hiểu được nỗi đau của bạn. Chúng ta đau vì chúng ta khổ công
mới có, rồi lại mất đi. Tuy nhiên chúng ta hãy coi cái mất đi như chưa từng có
trước đây. Ngoài ra biết bao người bệnh nằm chờ chết sẽ sung sướng đánh đổi tất
cả để được như bạn.
David ngập ngừng:
- Ừa... thì tôi sẽ ráng, chỉ sợ mình không đủ khả năng.
- Đêm nay bạn ở lại đây, ngày mai sạch sẽ gọn gàng về nhà xin lỗi vợ. Biết đâu
nhờ những khó khăn này, vợ chồng bạn gắn bó chăm sóc nhau để vượt qua, từ đó có
được tình yêu thương lớn hơn bao giờ hết. Hạnh phúc đích thực này quý hơn ngôi
biệt thự hoặc mấy chiếc xe mắc tiền trước đây của bạn.
Sáng sớm, tiễn Davis về lại nhà, Tuấn tặng anh chiếc chuông nhỏ đêm qua, dặn
anh khi muộn phiền đánh lên vài tiếng, hít thở nhắc nhở mình đang có hạnh phúc
trong bàn tay. Davis tuy còn nét trầm cảm nhưng vững chãi hơn lúc đến rất
nhiều. Anh gật đầu, mỉm cười thoáng chút ngượng ngùng.
***
Một năm sau, Davis gọi điện đến thăm. Tuấn ra mở cửa, Davis cười tươi rạng rỡ,
tràn đầy sức sống, anh đem theo hộp quà. Tuấn định dẫn anh đến phòng khách ngồi
uống nước chuyện trò, anh bảo vào phòng đọc sách kia.
Tuấn pha bình trà thảo hương, Davis uống một ngụm rồi nhắc mở hộp quà. Tuấn
bưng lên lắc lắc nói đùa:
- Cái gì nặng nặng như vàng.
Davis cười to:
- Cái này quý hơn vàng.
Tuấn từ từ mở ra, bỗng buột miệng:
- Ô cái chuông! Cho tôi cái chuông à. Cái chuông cổ thế này tiếng kêu chắc
thanh khiết lắm.
Tuấn cầm dùi chuông định thỉnh một tiếng ngân nghe thử, Davis nhẹ nhàng lên
tiếng:
- Không! Để tôi thỉnh, năm ngoái bạn thỉnh cho tôi rồi. Mình làm giống năm
ngoái nhé.
Buổi chiều hè những tiếng chuông ngân thanh tịnh, trầm ấm:
... Boong... boong... Âm thanh mầu nhiệm giúp người khai tâm.
Huyền Lam
Một bài viết quá hay. Cám ơn Tố Kim nhiều ...nhiều... TTHu
ReplyDeleteCám ơn bà hội đồng Tiểu Thu.
DeleteLâu quá không thấy chị trên các diễn đàn, chắc bận lắm hả?
TK