Ở Mỹ người ta không ăn mỡ của động
vật như heo, bò, gà vịt, vì sợ tăng cholesterol. Nếu ăn mỡ, họ ăn bacon,
thịt ba chỉ ướp muối. Họ chiên bacon cho giòn, ăn kèm với trứng chiên và bánh
mì. Một món điểm tâm rất được nhiều người yêu thích. Tôi thích dùng mỡ nhưng
chỉ dùng ở một vài món. Mỡ heo, tôi mua miếng dày, thái hạt lựu, thắng riu riu
cho đến khi tóp mỡ héo lại, màu vàng nhạt ngả sang nâu. Tôi vớt tóp mỡ, để
riêng ra cho khô và giòn, dùng để kho cá bống. Vì cất nhiều công, nên tôi rất
quý tóp mỡ.
Hai cô khách, nói chuyện với nhau về
một người thứ ba. Hai cô này là sinh
viên đi du học. Sang đây, túng tiền, các cô đi làm nails, thấy nghề nails dễ
kiếm sống, có dư tiền gửi về cho gia đình. Có một thời gian rất nhiều sinh viên
mới ra trường tìm không được việc làm tốt, lương thấp. Các cô bỏ học đi làm
nghề nails. Thỉnh thoảng các cô đến quán của tôi, sau giờ làm việc. Các
cô biết nấu ăn, và thường ăn kiêng để đừng lên cân, do đó tự nấu ăn thay vì đi
ăn hàng quán. Các cô đến quán của tôi chỉ để có dịp nói chuyện với nhau sau giờ
làm việc. Các cô không ăn gì nhiều. Thường thường, mỗi cô một cái bánh giò, thỉnh thoảng một chai bia. Hay một chén
cơm với đĩa cải chua, đôi khi, có cô xin thêm chút nước dưa chua, làm canh.
Hoặc yêu cầu tôi nấu mì gói với chút rau cải và vài con tôm. Các cô bảo rằng
chỉ muốn ăn cái gì đó có nước, ấm, và ngán các món ăn cầu kỳ. Quán của tôi sống
được nhờ những người khách như vậy.
- Nhỏ Hát. Nó về VN lấy chồng. Hai
người quen nhau từ thuở thanh mai trúc mã.
- Năm nay Hát tuổi cũng đã 36. Gần
40 rồi còn gì.
- Yêu nhau, chờ nhau, ít ra cũng hơn
20 năm.
- Tình yêu kiểu ấy bây giờ tưởng như
chỉ còn trong cổ tích!
Ông Yên bước vào dẫn theo một người bạn. Ông là biên tập viên của một tờ báo văn học có tiếng ở thành phố này.
Ông thường đến quán tôi vào những tối mất ngủ. Ông Yên tính điềm đạm. Có lần
ông đăng bài của một nhà văn trẻ đang vất vả với nghề viết và sau đó giúp cậu
sinh viên ra mắt một tập truyện ngắn. Ông
giới thiệu người bạn:
- Ðây là Bình. Ông là một blogger
nổi tiếng chuyên viết phê bình các tiệm ăn.
Trước khi gọi món ăn, ông Bình rút từ trong túi ra đôi đũa bằng ngà, phía trên cẩn bạc, gói trong miếng vải nhung, rất trang trọng. Ông Yên gọi tôm lăn bột chiên và bia, cho cả hai người. Trái ngược với sự điềm đạm của ông Yên, ông Bình nói lớn tiếng, cười ha hả, có vẻ như muốn mọi người trong quán chú ý đến ông. Một trong hai cô khách cũng nhận ra ông Bình là blogger nổi tiếng về phê bình món ăn.
- Tiệm ấy tuy là có tiếng nhưng
pizza ở đó tôi nuốt không trôi. Sốt cà họ bỏ cả tấn muối. Bột pizza vừa nhão
vừa dầy. Ngay cả ly wine họ dọn kèm không tính tiền cũng không giữ được tôi
ngồi lại lâu hơn...
Tôi không ưa các nhà phê bình. Nhiều
người hay chê bai nhưng chưa chắc họ có thể tự làm ra một món ăn vừa khẩu vị
người khác. Nấu ăn cũng giống như viết văn vậy.
Ông Yên nói điềm tĩnh:
- Ông sẽ thấy món ăn ở đây rất vừa miệng.
Vừa lúc ấy ông Sinh bước vào. Mũ
lưỡi trai, người dong dỏng, ông Sinh mang cây đàn guitar trước ngực. Như thường
lệ ông Sinh vừa đàn vừa hát tặng tôi và khách trong quán một bản nhạc. Ông
không nhận tiền của khách hàng. Ông nhìn tôi mỉm cười, nói:
- Như thường lệ, xin chị.
Tôi đặt trước mặt ông một chén cơm
rắc tóp mỡ. Ông rưới chút nước mắm vào chén cơm.
Ông Sinh không phải là người đàn hát
chuyên nghiệp. Ðàn và hát chỉ là thú giải trí của ông. Khi có lời mời ông trình
diễn trong các quán rượu vào những giờ quán ít khách, sắp đóng cửa. Ở quán của
tôi ông chỉ hát tiếng Việt và chỉ mỗi 1 bài: Giọng Ca Dĩ Vãng.
“Ngày xưa, mỗi lần em buông tiếng
hát. Thì anh, tay phím nắn nót cung đàn. Từng nhịp nhặt khoan anh ru hồn
theo tiếng tơ..”
Mỗi khi hát, ông Sinh có vẻ mơ màng, như trở về một nơi nào đó trong quá khứ. Một đôi lần, khi ông hát “lời ca ngày đó đã xa rồi, mà ai còn chuốt mãi cung đàn vọng về tim”.. tôi thấy ông ngước mặt nhìn lên trần, khóe mắt long lanh.
Ăn xong, ông Sinh cúi đầu chào mọi
người và ra về. Ông Bình nói:
- Tôi không ngờ quán của bà có món
này. Xin bà cho tôi cơm rắc tóp mỡ.
Ông Yên cũng nói:
- Tôi nữa.
- Món này các ông có thể tự nấu ở
nhà mà.
Tôi nói.
Ông Bình nói như phân bua:
- Vợ tôi lớn lên ở bên này. Cô ấy
chỉ dùng bơ và ít khi dùng nước mắm vì sợ bốc mùi bay khắp nhà. Ðôi khi thèm,
tôi cho bơ vào cơm nóng và dùng nước tương thay nước mắm.
Ông Yên góp lời:
- Nếu đi ăn ở quán người ta gọi cơm
tấm bì sườn chả, chẳng ai đi gọi cơm rắc tóp mỡ rưới nước mắm.
Trước khi ra về, ông Bình hỏi thăm
về ông Sinh.
- Ông Sinh chỉ thỉnh thoảng mới đến
đây, và nếu đến ông thường đến vào tối thứ 6. Ông ấy chỉ đàn và hát vì sở
thích. Tôi mời ông ấy đến hát ở đây vì ông ấy hát tiếng Việt.
Sau đó, ông Bình đến quán tôi hằng
tuần vào tối thứ 6. Lần nào ông cũng gọi cơm rắc tóp mỡ rưới nước mắm khiến tôi
thầm nghĩ, ăn như ông liệu ông có thật sự biết cách phê bình thức ăn hay không.
Ông Sinh bỗng nhiên không đến nữa. Khách đến quán ăn hỏi ông Bình sao không
viết bài phê bình về quán của tôi, ông ấy cười bảo rằng:
- Tôi biết viết gì về cơm rắc tóp mỡ
rưới nước mắm? Và tôi cũng không muốn đến quán mà không tìm được chỗ ngồi.
Mãi đến mấy tháng sau, ông Sinh đến
nhưng lần này không mang theo đàn. Bàn tay trái của ông có đeo cái găng tay màu
đen. Ông bị tai nạn nghề nghiệp, vài ngón tay bị dập xương, phải bó bột. Ngón
tay tuy lành nhưng không còn cử động nhanh nhẹn như xưa cho nên không thể đàn
được nữa. Khi ông từ giã ra về thì ông Bình ngăn lại:
- Mấy tháng nay tôi cố ý đến đây để
nghe ông hát nhưng mãi đến hôm nay mới gặp. Tôi có mang theo cây đàn. Xin ông
cho phép tôi đàn theo giọng hát của ông.
Ông Sinh nhìn tôi có vẻ như hỏi ý
kiến. Tôi gật đầu:
- Xin anh tự nhiên. Khách ở đây ai
cũng thích giọng hát và tiếng đàn của anh.
Ông Sinh nhìn ông Bình vẻ ngờ ngợ,
nhưng khi ông Sinh hát đến chỗ “Cung lỡ dây chùng, mấy ai đàn đừng sai.” Thì
ông Sinh ngừng lại như chợt nhận ra người quen:
- Phải Bình không?
- Dạ, Bình đây! Em nhận ra thầy từ
khi lần đầu tiên em gặp thầy ở đây. Bữa đó thầy hát đến chỗ cung lỡ dây chùng,
mấy ai đàn đừng sai, cái cách thầy nghiêng đầu, nhướng mắt giống hệt như hồi
mấy chục năm về trước thầy đến nhà em dạy đàn. Em cũng nhận ra thầy từ chén cơm
rắc tóp mỡ rưới nước mắm. Sau đó em đến đây hằng tuần hy vọng gặp lại thầy mà
mãi đến hôm nay mới gặp.
Hai người kéo nhau đến một góc khác
châu đầu trò chuyện với nhau:
- Từ khi ra nước ngoài, tôi làm nghề
thợ tiện để kiếm sống, nhưng vẫn đàn hát cho vui. Năm 2000 tôi có về VN xóm cũ,
nhưng gia đình em đã dọn đi. Hỏi trong xóm không ai biết gia đình em dọn đi
đâu.
- Em và gia đình đi sau thầy vài
tháng. Chỉ riêng chị em còn ở lại VN. Chị bán căn nhà cũ dọn về quê ở vậy không
lấy chồng. Chị thích hát. Ngày xưa chị hay một mình tập đàn và hát bài Giọng Ca
Dĩ Vãng. Cứ mỗi lần nghe chị hát đến câu “Lời ca ngày đó đã xa rồi. Mà ai còn
chuốt mãi cung đàn vọng về tim” là em thấy chị ấy chảy nước mắt. Gia đình em
làm giấy tờ rước chị sang đây ở nhưng chị sang chơi một thời gian rồi trở lại
quê nhà. Chị bảo rằng chị thích sống ở VN hơn. Bây giờ chị vẫn sống độc thân.
Chị mở tiệm karaoke để tạo cơ hội cho những người thích hát được hát.
- Tôi nhớ mỗi lần sau buổi dạy em
học đàn, cô ấy thường mang cơm ra đãi. Cơm chỉ có tóp mỡ rưới chút nước mắm mà
sao ngon lạ lùng.
Ông Sinh nói.
Món ăn ngon nhất là món ăn trong trí
nhớ. Tôi thầm nghĩ.
Tôi nhìn ông Sinh:
- Anh đã hát một bài hát chất chứa
kỷ niệm về cô ấy mấy chục năm nay. Có lẽ đã đến lúc về quê thăm người cũ.
Một thời gian sau, ông Sinh đến.
Cùng đi với ông là người chị của ông Bình. Sau cuộc đổi đời, tuy người đánh đàn
năm xưa không còn cơ hội trở thành nhà nghệ sĩ, nhưng may mắn thay cô gái năm
xưa không làm dâu người ta. Ông Sinh cho biết sẽ về Việt Nam giúp vợ chăm sóc
quán cà phê có karaoke. Tôi nhớ đến lời của hai cô khách hôm nào. Một tình yêu
tưởng như chỉ có trong cổ tích.
Nhị Ngã
Bài viết hay quá. Câu văn đơn giản không cầu kỳ mà lại làm người đọc có cảm xúc. Cảm ơn tác giả.
ReplyDelete