Ảnh Phan Ni Tấn FB
Hồi trẻ tôi đi lính xa nhà có lần về phép được Mạ tôi
nấu cho một bữa cơm ngon ngất ngư. Ăn lạ miệng tôi hỏi cơm chi Mạ nói cơm Âm Phủ.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn món cơm mang cái tên thật kỳ dị của xứ
Huế, quê Mạ tôi. Khi tôi trở ra đơn vị ở Cheo Reo, Mạ không quên bới cơm Âm Phủ
cho tôi mang theo. Biết đâu nhờ miếng "cơm ma" này mà tôi sống sót
cho tới ngày tàn cuộc chiến.
Ngày nay Mạ tôi đã gần trăm tuổi, tôi cũng chẳng còn
trẻ trung chi. Hai mẹ con cùng tóc bạc da mồi, cùng lụm cụm ngồi ôn lại chuyện
xa xưa ở quê nhà. Khi tôi nhắc tới cơm Âm Phủ thì Mạ tôi cười thật hiền, nụ cười
"hăng rết hết răng" thiệt là dễ thương.
Nói tới cơm Âm Phủ, không riêng gì người Huế, người Việt
hầu như ai cũng nghe đến tên "cơm ma" này dù chưa có dịp thưởng thức.
Ở Huế, ngoài bún bò, cơm hến, bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc, bánh canh, các
món chè… thì cơm Âm Phủ là đặc sản trứ danh của gia đình ông Tống Phước Kỷ dựng
quán chế biến từ năm 1916, năm vua Khải Định lên ngôi.
Thời gian này, giữa vùng Đất Mới, quán cơm lợp bằng
mái tranh vách nứa, chuyên bán vào giờ âm (12 giờ khuya) nhằm phục vụ những người
giữ an ninh đất mới, người đi buôn, khách làng chơi, những con bạc và giới lao
động bình dân đi làm về khuya thường ghé quán cơm lót bụng trong một không gian
có phần kinh dị.
Thời đó chưa có điện, đường khuya tối mò, giữa đồng
không mông quạnh của vùng Đất Mới, quán cơm ông Kỷ chỉ thắp ngọn đèn dầu tù mù,
leo lắt trông ma mị như cõi âm. Quán mở lúc nửa khuya ban đầu không có tên,
nhưng vì thức ăn ngon, rẻ, thực khách ăn đêm có cảm giác không khí rờn rợn y
như quán có "ma rình phía trong" bèn đặt tên là "Quán cơm Âm Phủ",
từ đó món cơm cũng được gọi thành cơm Âm Phủ.
Tuy mang tên ma mị rứa nhưng cơm Âm Phủ không có gì bí
hiểm, chỉ là một kiểu cơm trộn với những thức ăn ngon quen thuộc của cố đô Huế
như thịt ram, giò lụa, nem chua, tôm chấy, trứng tráng, rau, củ, dưa leo, dưa món,
gỏi gà xé phây... ăn cùng cơm trắng chan nước mắm tỏi ớt cay cay, mằn mặn, ngọt
ngọt, chua chua. Cơm Âm Phủ ngon ở sự hòa quyện các món ăn mộc mạc của xứ Huế vừa
đậm đà, bùi bùi, vừa giòn giòn, dai dai. Dù dân dã với các nguyên liệu quen thuộc
nhưng cơm Âm Phủ đủ sức mê hoặc thực khách bởi cách nấu tỉ mỉ, trình bày màu sắc
rất tinh tế phảng phất phong cách cung đình Huế. Điều này dẫn tới truyền thuyết
vua nhà Nguyễn (vua Khải Định) cải trang xuất cung vi hành nửa đêm đói bụng ghé
vào nhà một bà lão xin dùng bữa được bà lão đãi cho một suất cơm đơn giản trong
một căn phòng âm u, chỉ có ngọn đèn dầu leo lét mà thành chuyện.
Sở dĩ cơm Âm Phủ ngon nức tiếng một phần cũng nhờ mang
cái tên bất đắc dĩ đầy ma mị gây ấn tượng mạnh cho thực khách ăn khuya. Cũng từ
đó cơm ma ngon miệng khách hào phóng… ăn luôn câu vè truyền khẩu như món "tráng
miệng" kèm theo:
Muốn
ăn xôi nếp gỏi gà
Ghé
qua Gia Hội gần nhà Châu Tinh
Muốn
ăn cơm dĩa trữ tình
Có
quán Âm Phủ ma rình phía trong
Ngoài
ra lúc nửa khuya cơm âm phủ Huế cũng rón rén đi vào câu thơ:
Cơm
chi mà tối mò mò
Ma
kêu quỷ khóc mịt mờ âm ty
Nghe
đồn cũng thử mà đi
Té ra cũng chẳng khác chi dương trần
Đặc biệt từ trăm năm nay, quán cơm Âm Phủ lịch sử ở Huế
vẫn bình chân như vại, vẫn tọa lạc ở vị trí cũ trên đường Nguyễn Thái Học, đối
diện sân vận động Tự Do và gần khách sạn Thiên Đường. Bởi rứa "cơm
ma" lại có câu: "Ăn cơm Âm Phủ, ngủ khách sạn Thiên Đường".
Ngày
nay cơm Âm Phủ có mặt trong các quán ăn khắp nước. Cơm từ Long Xuyên đi Sài
Gòn, ra Đông Hà, Quảng Trị, cơm vô tới luôn 36 phố phường Hà Nội. Theo thời
gian "cơm ma" cũng thay đổi theo phong cách hiện đại để phù họp với
khẩu vị và phong thổ địa phương nhưng dĩa cơm Âm Phủ lúc nào cũng phải đủ bảy
màu sắc tượng trưng cho bảy bước chân đầu tiên của Đức Phật Thế Tôn.
Phan Ni Tấn
Anh Phước chuyển
Tố Kim ơi, TThu thích cơm hến hơn. hihi
ReplyDeleteThăm Tố Kim nha. Love, tieuthu