Hồi còn nhỏ tôi đã có cơ hội biết về nhiều binh chủng của
quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Trong các binh chủng đó, tôi có nhiều dịp tiếp xúc
với binh chủng Biệt Đông Quân. Hồi thời Tổng Thống Ngô Đình Diêm, một người con
ông chú đã gia nhập binh chủng này từ những ngày mới hoạt động ở vùng Bốn. Năm
đó anh được lện Sài Gòn dự lễ diễn binh nên có ghé tạt nhà. Tướng anh bự con
mặc bộ đồ bông rất đẹp và ngầu, thêm cái nòn bê rê màu huyết dụ (Cái nhận xét
của một thằng nhóc như tơi lúc đó là lính BDQ ngầu thiệt. Sau này tôi có thằng
bạn học rớt tú tài hai đi thủ Đức, ra trường cũng về BDQ, một thời gian sau thi
giải ngũ vì thương tật. Gia đình tôi cũng có người về BDQ cho tới khi buông
súng cho nên tôi có cảm tình đặc biệt với binh chủng này (sau 4/75 tôi lại biết
những người lính BDQ khác, rát đáng nể như thiếu Tá Trần Đình Tự, hay ông hai
Nâu Vương mộng Long. Tôi cũng thích cái khi phách trong motto của binh chủng
này.
BDQ : SAT , như ý của người Việt Nam Xưa khi xâm vào tay chữ
SÁT DÁT
Một binh chủng khác của Việt Nam Cộng Hòa có một motto nghe
rất hiền lành và khiêm nhường nhưng là một binh chủng rất thiên chiến,
mạnh mẻ, và có mặt trên mọi chiến trường ác liệt nhất, khiến cho đồng minh và
dối thủ đều phải ngưỡng mộ và nễ phục: Đó là lính Nhảy Dù, với motto nghe hiền
khô, và khiêm nhượng nữa:
Nhảy Dù CỐ GẮNG
Và họ đã cố gắng-từ những ngày đầu tiên trên chiến trường cho tới ngày phải cùng Tổ Quốc thúc thủ trước quân thù. Những người lính Mủ Đỏ vẫn còn chiến đấu ngay trong ngày nhận lệnh đầu hàng.
Liên Đoàn 81 BCND:
chiến công của các chiến sĩ thuộc Liên Doàn 81 BCND Tiêu
diệt gần một chục xe tăng trước ngưỡng cửa Sài Gòn, thực đến nổi VC dù muốn
cũng không che dấu nổi. Thực ra với đơn vị đặc biệt này thì họ cũng chẵng cần
được khen tặng, vì thực lực của họ đã được chứng minh suốt chiều dài lịch sữ
của cuộc chiến. Có một sự thực là bất cứ đơn vị nào của miền Nam cũng không sợ
phải đối mặt với quân Bắc Việt. Quân Cộng sản miền Bắc đã biết mùi chạm trán
với quân miền Nam ở giữa lòng Sài Gòn hay cuộc chiến ở An Lộc. Dân thủ đô đã
nhìn thấy xác VC (Cả bọn thâm nhập và bọn nằm vùng nằm phơi xác trên đường phố
của Sài Gòn. Một bà già đi ngang qua xác của ba Việt Cộng đã chấp tay lẩm
nhẩm "Con cái nhà ai mà phãi phơi xác cho chó tha chuột rỉa như vầy tội
quá. VC biết chúng sẽ rơi vào trường hợp tết Mậu Thân nếu không đốc thúc những
tên "ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản" như thích trí quang, ni cô
Huỳnh Liên.... hoặc ĐẠI TƯỚNG DVM, để buộc lính miền Nam (Đặc biệt là những đơn
vị như LD81 BCND, mà trong những ngày đầu mới xâm nhập, lính miền BẮC đã kháo
nhau tránh xa các thần chết trên đường vào Nam ( Sinh Bắc Tử Nam )
- thứ nhất : B52
-Thứ Hai : Nhảy dù
- thứ Ba là: Biệt kích 81BKND.
Đây là sự thực, nhưng sau khi cưỡng chiếm miền Nam, bọn bò
đỏ và hệ thống tuyên truyền của VC mở hết công suất đễ nhục mạ, chà dạp hành hạ
họ cho bỏ căm thù. Thi hãy xem cách bọn CS miền Bắc đã đối xử như thế nào với
những người lính thua trận : chúng phá huỷ bia mộ những người chết (đặc
biệt những bia lính tử trận có mặc quân phục rằn ri, lính bị thương còn thương
tích băng bó bị đuổi khỏi tổng y viện. Thương binh bai trận (sau chiến tranh đã trở thành công dân của chế độ mới, chúng không chăm sóc họ, lại còn cản trở
những người bỏ công sức giúp đở họ (trong khi ai cũng biết những công dân hạng
nhì đầy thương tật này cũng không còn sống bao lâu nữa).
Nhưng Việt Cộng, luôn luôn to mồm nhất để lôi kéo mọi người
nên "Hoà Hợp Hoà Giải với nhau". Vẫn có nhiều người nghe lời
đường mật này, nhưng tôi là một trong những người không tìm thấy lý do nào
chính đáng để đưa tay ra nắm lấy tay VC theo kiểu tình thương mến thương của
người miền Nam. Có thể tôi không yêu bọn này, nhưng chắc chắn một
điều là không quên nổi, thành tích của bọn này, cùng với những dây mơ rể má của
chúng.
Câu chuyện của Liên Đòan 81 Biệt Cách Nhảy Dù cho thấy rõ
ràng là dù Việt Cộng dốc hết sức mạnh cho bộ máy tuyên truyền, quân Đội miền
Bắc đã không thể đánh thắng nổi và chiếm được Saigon như ý đinh, nếu không có
lịnh đầu hàng của (tướng thân cộng Dương Văn Minh), chỉ mới một phần ba quân
số về tới kịp Sài Gòn, thử tưởng tượng chuyện gì sẽ xãy ra nếu phần còn lại (gồm 2000 quân thiện chiến) tập trung về được cùng các đơn vị khác. Miền Nam còn
khu vực vùng Bốn mà sức lực tác chiến còn nguyên. Lịch sử sẽ nói lên sự thực,
vì rõ ràng quân miền Nam vẫn còn có cơ giữ được đất nước cho đến khi được sự
can thiệp của thế giới đuổi bọn ăn cướp về miền Bắc. Sẽ có chết chóc, nhưng sẽ
không thê thảm như bây giờ. Dân lính miền Nam không phải bỏ thây trên rừng dưới
biển, nhiều người đã không có xác mà chôn cất.
Dương Văn Minh là môt tướng thân Cộng, chứ nếu việt Nam Cộng
Hòa có một Tổng Thống không chiu đầu hàng, thì chiến tranh Việt Nam đã có một
ngã rẻ khác , chấp nhận đươc. Tôi tin rằng thế giới sẽ can thiệp và có khi bọn
Cộng Sản sẽ bị dẩy lùi về phía Vĩ tuyên 17. Vấn đề là VC vẫn cần đến cứu trợ
của thế giợ́i , chúng sẽ chấp nhận thội.
Bài viết này không để đổ lỗi cho ai hết, nhưng mục đích
chính của tôi là cho bò đỏ biết rằng, thực lực của miền Nam là có thât. Chỉ với
trên dưới 1000 quân của 81 BCD đã nướng thành than gần một chục xe tăng của
Việt Cộng trước ngưỡng cửa Saigon. Cộng Sản lại vừa hứng hai trai bom CBU ở
Long Khánh hơi sức còn bao nhiêu nữa mà nói dóc. Nếu VC vào được Saigon
thi chắc cũng sẽ nềm mùi "SINH BẮC TỬ NAM" thây nằm chật đất như hồi
1968. Hồi đó sau tết Mậu Thân thanh niên miền Nam ghi danh nhập ngũ , làm ngạc
nhiên những nhà lãnh đạo . Nếu miền Nam không đầu hàng, có lẽ giờ này họ đã
thực sự "GIẢI PHÓNG " miền Bắc và thống nhất hai miền theo cách hợp
lý hợp lẽ cho cả nhân dân hai miện.
Những người lính miền Nam là những người hùng trong mắt dân
tộc. Linh miền Nam thắng trân chắc chắn không có "hoc tập cải tạo"
,đánh "tư sản mại bản", cướp đất dân oan, không phải xua đuổi hàng
triệu dân lành chạy trốn ra biển, bị cướp biển Tháiland, hay gặp Khờ Me Đỏ
trên rừng táng mang. Người Việt Nam sống trong tự do, sẽ là con rồng vàng ở
Châu Á và thế giới.
BAO GIỜ BỌN BÒ ĐỎ HIỂU ĐƯỢC ĐIỀU NÀY VÀ NHẬN RA AI ĐÃ GâY RA
MỘT VIỆT NAM NGHÈO ĐÓI NHƯ HIỆN NAY.
Những người lính miền Nam, chắc chắn sẽ tiếp tục chiến đấu
cho tới chết, cho dù họ không còn môt chỉ huy cao cấp nào ở lai với ho. Cứ hỏi
những chỉ huy từ cấp trung đội trưởng trở lên đến cấp chỉ huy tiểu đoàn xem có
ông nào muốn từ bỏ vị trí chiến đấu để trở về với vợ con khộng. Hãy hỏi thử vị
Phó Đề Đốc Hai Quân Mỹ Nguyễn Từ Huấn xem ông có thế QUÊN cái ngày gia dình ông
bị tàn sát bởi một tên khủng bố Cộng Sản? Tôi tin là ông CÓ THỂ THA THỨ theo
tôn giáo của ông, nhưng chắc chắn một điều là cho đến chết ông cũng sẽ không
bao giờ quên được sự khủng khiếp cuả ngày hôm đó.
Hãy nhìn sự thực này nè bò đỏ: người trẻ Việt Nam có dịp ra
được nước ngoài là KHỞI SẮC (Làm được chuyện này chuyên kia, thành người này
người nọ). Còn cứ ở với Bác và Đảng thì cuối cùng cũng đi móc bọc mà sống, hoặc
có chút nhan sắc thì đi phục vụ cho mấy "sugar dady" một cách hãnh
diện không biết xấu hổ là gì.
Thời chiến tranh nhiều người vẫn có ý nghĩ là dù thế nào,
Cộng Sản vẫn là người Việt Nam cùng máu mủ, chắc không đến nỗi nào. Bây giờ
mong là nhiều người đã hiểu. Với CS, ai không theo thi giết như Khờ Me Đỏ, tàn
sát cả hai triệu dân cùng chủng tộc. VC thì đập đầu chôn sống tết 1968 (7000),
dập pháo lên đầu dân quảng Trị chạy loạn ra Huế (Đại lộ Kinh Hoàng) hoặc bắn
giết dân lành chạy loạn ra khỏi An Lộc. Sự khờ khạo và cả tin của dân miền
Nam phải trả giá quá đắt từ ngày 30/4/74 cho tới bây giờ.
Chắc chắn một điều, không dân miền Nam nào ao ước dất nước
được thống nhất theo kiểu này. Dương Văn Minh đầu hàng xong thi chuồn qua Pháp
ở cho đến cuối đời, chỉ dân ở lại chịu đòn của Việt Cộng. Và lính miền Nam sẽ
tiếp tục chiến đấu cho tới người lính cuối cùng.
Vài giòng trước khi chấm hết.
Bài viết này không có ý định là để đổ thừa cho ai hết, nhất
là những người lính đã bi buộc phải buông súng ngày 30/4/75. Các anh đã làm hết
bổn phận của mình, và với người dân miền Nam, chúng tôi mang ơn các anh, nhất
là những người chấp nhận ở lại và chịu mọi đầy đọa từ BỌN THẮNG TRẬN NHỜ Ăn
MAY. Ai cũng biết điều này chỉ trừ Bọn Việt Cộng . Sự thực rồi sẽ có lúc hiện
diện như ánh sáng của mặt trời, mà bên thắng trận cố gắng che chắn từ bao lâu
nay. Tôi cũng không lên án những người lính phía bên kia khi các anh bị lùa ra
chiến trường từ những cấp chỉ huy , coi tính mạng của các anh rẻ mạt, chỉ dám
trang bị cho các anh trên đầu với nón cối làm bằng giấy bồi, quân phục bằng vải
kaki mỏng tanh và đôi dép râu với nhiều kẻ hở để nuôi vắt đĩa, rồi ném các anh
vào những trận chiến với B52 và những đơn vị thiện chiến của lính miền Nam, họ
đâu quan tâm về tính mạng và gia đình ruột thịt còn lại của các anh. Các anh
chứng minh được sự ngốc nghếch không thể thay đổi được của mình khi vẫn còn
rất nhiếu người trong các anh chưng bày hình ảnh của Hồ Chí Minh trên tủ
thờ mà nhang khói, như một người rất xứng đáng, không nhận ra hơn hai triệu
người đã mất mạng vì Hồ và những tên cùng loại trong chiến tranh Việt Nam. Do
đó sự tồn tại của chế độ Cộng Sản ở Việt Nam- nhờ vào sự ngu xuẩn này- sẽ còn
ít nhất vài thập niên nữa, cho xứng đáng với sự ngu xuẩn nay- mà không ai
thương xót.
Nguoiviettudo
No comments:
Post a Comment