Lời nói đầu: Cá nhân chúng tôi không
có đủ thẩm quyền để viết những dòng này, cho quý Đàn Anh và các Niên/Huynh
Trưởng đọc.
Tôi viết bài này với tư cách là một
người đọc văn, và kể lại cho lớp đàn em, con cháu nghe.
Nghe để hiểu, để thương và quý trọng
những người đã một thời cầm súng để bảo vệ cho Miền Nam tự do no ấm.
Họ không phải là "ngụy"
như những lời tuyên truyền láo xược của việt cộng.
Họ là những người trai thời loạn.
Họ là những người :
Chiến trường đi
không tiếc đời xanh
Áo bào thay
chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên
khúc độc hành.
Tôi viết lại bài này như một nén
nhang lòng, kính dâng lên linh hồn Quý Huynh Trưởng của tôi đã nằm lại Bờ
Biển Thuận An, 50 năm xưa 🙏🙏🙏.
...............
- Trong quân sử thế giới, chưa
có một lực lượng quân sự nào mà có những người Lính, bình thản rủ nhau cùng tự
tử chết khi bị bao vây cùng đường, như những người Lính Thủy Quân Lục Chiến
Việt Nam Cộng Hòa.
Ở đây sẽ không đề cập đến nguyên
nhân thảm bại của gần một Lữ đoàn lính thiện chiến của quân lực, bị bắt
sống bởi một đại đội cộng quân..(vì nằm ngoài khả năng của người viết)
- Trong chiến tranh, thắng bại
là lẽ thường tình.
Nhưng cũng xin nhấn mạnh lần nữa,
cũng trong quân sử thế giới, chưa có một quân đội nào ại có những người coi cái
chết nhẹ tênh như những người Lính trong Tháng Ba Gãy Súng của cố nhà văn Trung
Úy Thủy Quân Lục Chiến Cao Xuân Huy.
Một người có mặt trong trận chiến
này.
- Cũng chưa có một nhà văn nào
trong dòng văn học sử nước nhà, lại thản nhiên đưa những tiếng chửi thề đi vào
chữ nghĩa như Ông ấy.
Lính nghĩ sao thì viết vậy, không
hoa hè hoa sói, câu chuyện thế nào thì kể lại như vậy, chứ hoa lá cành chi mệt.
Vắn tắt lại những đoạn văn của Ông
Huy:
...." tôi nằm ẩn nấp sau cái gọ
úp xuống, quan sát những người lính thuộc tiểu đoàn 5 đánh trận. Tình
cảnh của chúng tôi lúc này thật bi đát, lương thực đạn dược sạch banh, đường về
không có, vậy mà những người lính kia họ vẫn bình thản cười đùa, chiến đấu.
Một người bọc nòng súng cối bằng áo
giáp để khỏi phỏng tay, một người kê nón sắt làm bàn tiếp hậu, tay kia cầm viên
đạn cho vào nòng.
Đầu không nón sắt, thân không áo
giáp, chân không giày, họ di chuyển liên tục để bắn, bỗng người cầm nón sắt bị
một viên vào ngực, viên đạn cầm trên tay văng ra, người lính khác nhào lên thế
chỗ cho bạn, người lính bọc nòng súng nhìn xác bạn mình hỏi như không:
- Đụ má chết sớm vậy mày?
Câu hỏi vừa bật ra cửa miệng, thì cả
hai đều trúng đạn gục xuống.
Hoạt cảnh trên không phải là phim
ảnh.
Đó là những gì đã xảy ra trên chiến
trường xưa.
Nó cũng không phải là hư cấu, mà là
một sự thật bi hùng.
Người Lính viết văn Cao Xuân Huy, là
một Đại Đội Phó tác chiến của một binh chủng kiêu hùng nhất quân lực, thì cái
chuyện nói xạo, hư cấu là không có.
Xạo sao được khi bạn bè sẽ lật tẩy.
Có sao viết vậy người ơi. Con tim
chân chính không bao giờ biết nói dối.
Đa số những
người lính tác chiến của quân lực Việt Nam Cộng Hòa đều là những người có con
tim chân chính.
Tháng Ba Gãy Súng
- Tự tử không mày?
Những người lính Thủy Quân Lục Chiến
cùng đường năm xưa, bình thản rủ bạn bè tự tử như câu hỏi rủ nhau đi nhậu.
Hạng Võ khi xưa cùng đường tự tử ở
bến Ô Giang, bên cạnh còn có Ngu Cơ.
Những người Lính Thủy Quân Lục Chiến
trên bãi Thuận An ngày bi thảm đó, họ rủ nhau tự tử, để không lọt vào tay kẻ
thù.
Một vòng tròn người ngồi sát lại bên
nhau.
Một hai trái lựu đạn được họ tung
vào giữa vòng tròn. Sau những tiếng nổ là những cái đầu gục xuống, họ chết bên
nhau, đa số những người trong họ, chưa đầy hai mươi tuổi.
Bi hùng, bi thảm quá phải không các
em, các con, các cháu?
Ai là người sẽ viết được những bài
thơ?
Để thế hệ sau này biết rõ về những
cái chết bi hùng bậc nhất trong giòng quân sử của nước Nam.
Không còn lịch trình của:
Mười hai tháng anh đi..
Tháng giêng xua quân ra Huế, cố đô hoang vu điêu tàn tháng hai về trấn ven đô, chong mắt hỏa châu giữ cầu đêm ngủ bìa rừng thèm làn môi ấm, ngọt trái sầu riêng ngọt mấy mùa...
Tất cả đã ngừng lại..
Không còn những gót giày đi khắp nẻo quê hương, cho những đàn em nhỏ yên tâm học hành, cho mơ ước đất nước thanh bình để cho những người tuổi hai mươi tìm lại những đêm ân tình. Cho mái nhà chiều lên lửa ấm.
Tháng Ba Gãy Súng.
Kể từ ngày ấy linh hồn của những
người Lính năm xưa, chắc vẫn còn bám bờ biển quê hương.
Hãy đến Thuận An một lần, bạn sẽ
thấy và cảm nhận được những gì tôi viết lại theo tác phẩm của Cố Nhà văn Cao
Xuân Huy.
Tháng 3- 2025
No comments:
Post a Comment