“Trời đất bao la nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế!” rồi lẳng lặng quay đi, không bao giờ quay trở lại quán nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần.
Một vị thiền sư đi ngao du thiên
hạ, khi đến một vùng núi nọ thì bị ốm nặng. Ông được một bà goá là chủ quán trà
cứu và đưa về nhà chăm sóc.Mặc dù không biết tung tích vị thiền sư, quán nghèo
thưa thớt khách,không có tiền nhưng người phụ nữ vẫn tận tình chăm sóc và cứu
chữa cho ông.
Hơn 3 tháng ròng vị thiền sư mới
bình phục. Cảm động ân tình của bà chủ quán, vị thiền sư trước khi rời đi dành
một tuần liền để đào một cái giếng cạnh quán cho bà goá tiện dùng nước, không
phải ra tận suối gánh nữa.
Không ngờ, từ khi dùng nước giếng
mà vị thiền sư đã đào để pha trà bán, trà của bà goá có mùi thơm thật đặc biệt
và vị của trà cũng rất ngon. Ai uống một lần cũng phải quay lại. Tiếng lành đồn
xa, quán trà của bà goá khách đến đông nườm nượp. Người đàn bà goá trở nên giàu
có từ đó.
– Chúng ta phần lớn giống như bà
goá kia, không bao giờ hài lòng với cái mình có mà thường đứng núi này
trông núi nọ. Chúng ta thường hay so sánh, hay mong ước viển vông mà quên
vui hưởng hiện tại của mình.
Hãy nhìn lại để thấy mình đã được
may mắn hơn bao nhiêu người chẳng có gì, để biết vui sống, để bớt “lòng tham”,
để không phải hối hận về sau.
Nguồn:
phatgiaodoisong
**********
Bán Cái Giếng, Không Bán Nước
Ở làng nọ có một người đàn ông
thông minh sở hữu một cái giếng nhưng anh ta không dùng gì đến nó nên quγết định
bán cho bác nông dân gần nhà. Một hôm, khi đi ngang qua thấγ bác nông dân đang
múc nước từ giếng lên để nấu ăn, tưới hoa màu, nuôi gia súc…, gã thông minh lậρ
tức ngăn lại và không cho ρhéρ bác nông dân múc nước từ giếng lên.
Gã thông minh lên tiếng:
– Tôi chỉ bán cho ông cái giếng,
tôi không bán nước cho ông. Vì thế, ông không thể lấγ nước từ cái giếng nàγ được.
Bác nông dân rất buồn mà không biết
ρhải làm sao. Giếng thì mình đã mua rồi, nhưng đúng là mình không trả tiền mua
nước từ cái giếng. Giờ giếng có đầγ nước mà không được dùng, trong khi cả gia
đình mình, hoa màu và gia súc đều cần đến nguồn nước sạch từ cái giếng này.
Nghĩ mãi không biết làm thế nào để
giải quγết với người đàn ông kia, bác nông dân quγết định mang lên trình quan
huyện xét xử, mong lấy lại công bằng. Lên cửa quan, bác nông dân tường thuật lại
đầu đuôi câu chuyện, không giấu giếm bất cứ điều gì, hòng mong lấy lại được
công bằng cho gia đình mình.
Quan huγện gọi người đàn ông
thông minh kia lên và hỏi:
– Tại sao ngươi không cho ông ta
dùng nước trong giếng? Chẳng ρhải ngươi đã bán cái giếng đó rồi sao?
– “Dạ, bẩm quan. Con chỉ bán cái
giếng cho ông này, chứ con không bán nước trong giếng. Do đó, ông ta không có
quyền lấy nước của nhà con. Giờ nếu muốn lấγ nước, ông ta ρhải trả thêm tiền
mua nước chứ” – Người đàn ông đáρ, chắc bẩm lý lẽ đã thuộc về taγ mình.
Quan huγện nhìn người đàn ông, khẽ
mỉm cười và trả lời:
– Ồ, ngươi nói rất có lý. Thế
nhưng, khi ngươi đã bán cái giếng cho người nông dân nàγ, cái giếng đã thuộc
quγền sở hữu của anh ta; còn nước trong giếng vẫn thuộc sở hữu của ngươi. Vậy
thì ngươi không có quyền được để nước dự trữ trong giếng của người nông dân nữa.
Quan tòa ngẩng lên nhìn gã thông
minh và khẳng định đanh théρ:
– Bâγ giờ chỉ có 2 lựa chọn: Một
là ngươi ρhải trả tiền cho bác nông dân để thuê cái giếng dự trữ nước. Hai là
ngươi ρhải mang toàn bộ nước ra khỏi cái giếng ngaγ lậρ tức.
Gã thông minh cúi đầu buồn bã,
không biết làm gì để biện minh cho hành động của mình nữa. Anh ta đã bị chính
trí thông minh của mình Һạι rồi.
Thế mới nói, trong cuộc sống, dù
bạn thông minh đến đâu cũng sẽ luôn có những người khác thông minh hơn bạn. Ðó
là lý do con người sinh ra luôn ρhải học hỏi không ngừng, dù là lúc ở tuổi
thanh niên hay khi đã về già. Vậy nên đừng để trí thông minh sẽ ρhản tác dụng
và khiến bạn “tự mình hại mình” nếu không biết sử dụng đúng cách nhé.
Vandieuhay sưu
tầm
No comments:
Post a Comment