Trời cuối thu, những cơn mưa dầm dề lê thê vừa ngớt, bầu trời
quang đãng hơn. Trên cành, những chiếc lá vàng úa, lũ lượt rơi rụng theo từng
cơn gió thổi rì rào. Trên con đường dọc theo bãi biển Nha Trang chỉ còn lác đác
những vũng nước nhỏ đọng lại như e ấp, chờ tan biến vào không gian. Thơ thẩn dưới
bầu trời tĩnh mịch, âm vang giai điệu muôn thưở của làn gió thổi vi vu, hòa lẫn
tiếng sóng biển rì rầm, vỗ vào bờ miên man, khiến lòng chàng trai trẻ thanh thản,
mông lung. Anh, một chàng sinh viên sĩ quan không quân vừa tốt nghiệp trường
bay, trở về quân trường mẹ là Trung Tâm Huấn Luyện Không quân Nha Trang, để dự
lớp cuối cùng, huấn luyện quân sự giai đoạn 2 của sĩ quan trong 3 tháng. Đây có
thể nói là thời gian dể chịu nhất của cuộc đời người phi công thời chiến.
Hồi tưởng lại khi mới bước vào quân
ngũ, phải trải qua giai đoạn tân khóa sinh là huấn nhục; bị phạt te tua, tơi tả
đời hoa, khổ cực như tội đồ. Học căn bản quân sự với chạy nhảy, trườn bò, ướt đẫm
mồ hôi,phải trải qua ba tháng rèn luyện thể lực và kỷ luật để trở thành sinh
viên sĩ quan. Tiếp theo đó là giai đoạn học Anh ngữ, phải mất vài tháng i tờ muốn
mờ con mắt mới đủ điểm để chuyển sang trường bay. Tại trường bay, cũng nhọc nhằn
không kém, tối học, sáng bay. Phải cố gắng, phải chuyên cần, phải khẳng định
chính mình, phải đạt bằng được ước mơ bay bổng như loài chim, chao lượn trong bầu
trời xanh thẳm. Rồi chàng cũng vượt qua với tấm bằng phi công phản lực cơ.
Giờ đây, chàng đang tận hưởng những
giây phút thảnh thơi ở thành phố biển Nha Trang, với tâm trạng vô cùng hạnh
phúc, ngất ngây với chiếc cánh bay mới còn sáng loáng cài trên áo. Cả bầu trời
rạng rỡ ôm choàng lấy chàng trai trẻ như vuốt ve trìu mến, sóng biển vỗ nhè nhẹ
vào bờ như mơn trớn bãi cát trắng phao. Ngày chàng học quân sự, chiều tối thả hồn
cùng gió biển vi vu, mang theo hương vi mằn mặn của vùng đất biển thùy dương
thơ mộng... Đôi lúc, chàng thả hồn theo tiếng nhạc trong những quán cà phê ấm cúng,
nơi đây chàng khởi đầu lọt thỏm vào tình ái… Cái lần đang ngồi một mình trong một
góc khuất của quán, lơ đễnh nhìn lên quầy tính tiền của quán, chàng chợt thấy một
khuôn mặt đẹp như là thân quen lắm, định thần nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú kia, bất
chợt nàng hướng nhìn về phía mình rồi nở một nụ cười duyên dáng rạng ngời, dường
như muốn đứng tim, chàng lúng túng gật đầu đáp lại, bỡ ngỡ nhìn chỗ khác vu vơ.
Thế rồi bao ý tưởng thương yêu cuốn hút lấy mình, như mộng như mơ... chẳng phải
người con gái xinh đẹp được chủ chọn để làm cảnh câu khách cho quán, cho những
chàng trai độc thân làm lính xa nhà chiêm ngưỡng bên tách cà phê thơm lừng ư!!!
Ngồi đồng như thế cũng khá lâu, giờ thì cũng đã khuya rồi phải trở về trại. Về
phòng, đầu óc chàng cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, trằn trọc mãi không ngủ được, tự hỏi
mình ra làm sao thế? Tiếng sét ái tình chăng? Rồi cứ thế, mỗi chiều, chàng
không còn thả dài bên bờ biển nữa, đóng đô luôn trong một góc khuất quen thuộc,
thả hồn vào vị đắng của những giọt cà phê hòa quyện vào những bản nhạc trữ tình
làm ngây ngất cả không gian.
Dần dà mưa dầm thấm sâu, nàng rời quầy
tính tiền, khép nép đến ngồi bên chàng, khởi đầu bằng những lời thăm hỏi xã
giao vu vơ dăm phút, lần sau lâu hơn, lâu hơn với những lời thì thầm trao đổi
nhau mà sau đó chàng chẳng còn gì nhớ nổi! Trước bao cặp mắt đầy dò xét của
khách trong quán, bởi hầu hết họ đều là sinh viên sĩ quan của các quân trường,
nào là Không quân, Hải quân, Đồng đế v.v. quần áo bảnh bao, lon lá đầy đủ cả
trên vai lẩn trên cổ. Vậy mà người đẹp lại tiếp chuyện thân mật với một gã cơ hữu
Không Quân, trên vai, trên cổ trống trơn chẳng có alfa hay hoa mai gì cả. Vì
anh chỉ thích mặc quân phục bộ treillis bốn túi, giả dạng lính quèn, hình như
nàng cũng có vẻ không quan tâm đến các sĩ quan cao sang, hào hoa và... cũng lắm
chuyện. Chàng thầm hiểu phần nào tính cam phận của người con gái thùy mị đoan
trang ở nàng, anh càng yêu, càng mến nàng nhiều hơn.
Cuối cùng anh cũng may mắn vượt qua
khóa học quân sự và chờ đến ngày đại lễ tốt nghiệp sĩ quan.
Đến lúc này thì tình trong như đã, mặt
ngoài còn e, chàng rộn ràng xếp đặt một số chuyện cho tương lai 2 đứa. Trước
tiên, đến tiệm may, sửa bộ đồ bay mới rồi sẽ đến ra mắt nàng: ý nói anh là
Pilot mà không riêng các cô gái, cả những chàng trai trẻ thời chinh chiến cũng
hằng mơ ước! Tiếp đến anh về phép thăm gia đình, thưa với Ba Mẹ xin đi cưới
nàng.
Đến hẹn, tại tiệm may, từ phòng thay
đồ bước ra soi vào gương, chợt sững người, phía sau anh là nàng với cặp mắt
tròn xoe, nhìn mình không chớp mắt, và hình như đôi môi mọng ướt tươi vui rộng
mở! Anh quay phắt lại mừng rở chào nàng, chào luôn người phụ nữ đứng tuổi kề
bên, có lẽ là mẹ nàng! Nàng bối rối khẽ gật đầu đáp lại. Mãi một lúc bởi lóng
ngóng chẳng biết làm gì, chàng bèn trả tiền công may, chào tạm biệt mọi người,
mặc cả bộ phi bào với đầy đủ phù hiệu đơn vị mới với cặp bông mai vàng óng, lao
nhanh ra đường. Thở phào, nhưng chàng lại cảm thấy có một chút gì không như ý
mình, bất ngờ và bỡ ngỡ thiệt! Định bụng tối nay vẫn mặc bộ đồ bay này gặp
nàng, xem nàng phản ứng ra sao?
Cái nắng Nha Trang đang ngả về chiều,
hơn lúc nào hết lúc này chàng lại yêu mến chiều hôm đến như vậy, lại sắp được gặp
lại nàng, lại sắp bày tỏ những điều ấp ủ bấy lâu nay, chàng khẽ huýt sáo với sự
hưng phấn tột cùng. Với dáng vẻ thản nhiên, chàng bước vào quán cà phê hoa mộng,
đi thẳng vào góc khuất quen thuộc, ngồi xuống, ngước nhìn về phía nàng đang ngồi,
nàng cũng đang chăm chú dõi theo từng động tĩnh của chàng, hình như nàng không
chớp mắt thì phải! Hình như đôi môi đang cong lên thì phải?! Mãi một lúc, tưởng
chừng một thế kỉ trôi qua bốn mắt mới rời nhau trong im lặng. Nàng cúi mặt xuống,
hí hoáy viết điều gì đó vào tờ giấy, mái tóc dài đen óng xỏa xuống che khuất một
nửa khuôn mặt trái xoan, ánh đèn bàn tỏa nghiêng nghiêng sóng mủi thanh tú, ôi thấy
thương làm sao! Viết xong nàng đứng dậy, khẽ vuốt vạt áo dài màu xanh da trời,
màu của không gian mà chàng đang chìm đắm. Nàng bước tới đưa một mảnh giấy nho
nhỏ, chẳng nói chẳng rằng quay bước trở về quầy. Chàng hồi hộp nhìn theo, nàng
ngồi xuống, cúi mặt, xem kìa hình như có hai hàng nước mắt lăn tròn trên má. Úy
trời, việc gì xảy ra đây hở? Chàng bối rối vội mở tờ giấy ra xem em viết gì:
"Hôm nay em nghỉ sớm, hẹn anh 2 giờ nữa ngoài bờ biển, anh nhé". Nét
chữ nắn nót sao thân thương vô cùng! Nhưng lòng chàng cũng rộn lên, như thế là
sao nhỉ? Hình như có chuyện gì không hay? Hay là nàng muốn cùng sóng bước bên
chàng?....
Ngồi bên bờ biển đợi nàng, hôm nay
sóng êm ả, gió mát nhè nhẹ nhưng trong lòng chàng sao cứ nôn cứ nóng râm ran!
Xa xa ngoài khơi, ánh đèn của những tàu đánh cá để lại những vệt sáng lung
linh, lướt trên những ngọn sóng đến tận tâm hồn chàng, một thứ ánh sáng lẻ loi
vàng vọt giữa bầu trời đen thẩm... Giật mình, nàng đã đến bên cạnh tự lúc nào,
nhẹ như gió thoảng mây trôi, vội đưa hai tay chào đón nàng, chần chừ một lát, nàng
ngã vào ngực chàng, bốn cánh tay ôm choàng vào nhau, rồi cứ thế mặc cho thời
gian trôi đi một cách mơn man ấm áp. Vóc dáng nàng cũng khá thanh cao, mái tóc
nàng cũng vừa ngang tầm mũi chàng, tõa hương thơm nhè nhẹ của người con gái
trinh nguyên. Ôi cả không gian dường như ngưng đọng. Rồi bỗng nhiên nàng bật
khóc, chàng bối rối, dìu nàng ngồi xuống ghế đá công viên. Trong làn nước mắt,
nàng bắt đầu kể lể bao chuyện vui lẫn buồn cho chàng nghe: Em đã thương anh nhiều
lắm ngay sau lần gặp gỡ đầu tiên, nhớ nhung nhiều khi vắng bóng anh, như cơ
duyên trời định. Cuộc sống của gia đình em khó khăn kể từ ngày cha ngã xuống
trên chiến trường năm Mậu Thân, ông là đại úy Biệt động quân. Em vừa đi học, vừa
làm thêm để phụ mẹ nuôi em còn nhỏ. Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến trưa ngày
hôm nay; Mẹ bảo rằng: đã có người dạm hỏi con, gia đình hai bên cũng đã đồng ý,
định cuối năm nay khi con tròn 18 tuổi sẽ làm lễ cưới. Người đàn ông này là thiếu
úy thương phế binh vừa giải ngũ, gia đình khá giả, là chủ tiệm may gần cổng phi
trường. Mẹ nói, mẹ không muốn con rơi vào hoàn cảnh như cha mẹ, mẹ không muốn
con có chồng là lính, với cuộc sống đầy lo âu và thương nhớ. Con nên thôi việc
đi, ở nhà lo ôn bài cho kỳ thi tú tài sắp tới. Hình như linh tính của người mẹ
hình thành từ lúc gặp anh cùng em hồi sáng tại tiệm may của ông ấy, đã khiến
cho em nghỉ việc, để anh và em không còn có cơ hội gặp gỡ nhau nữa!
Cả bầu trời như sụp đổ, biển cả dậy
sóng cuồn cuộn như chụp lên người chàng, bao hạnh phúc ước mơ bỗng tan biến đi
như những bọt sóng trắng xóa kia mất hút khi vào bờ. Chàng hoang mang tột cùng,
một nỗi đau chợt xé nát con tim. Chàng như chết đứng, chết ngồi, lặng im như tảng
đá xanh rêu mặc cho sóng vồn xô đẩy.
Nói gì đi anh! Anh cứ im lặng hoài,
em đã nghĩ suy kỹ rồi, em sẽ đi với anh đến tận cùng trời cuối đất anh nhé!
Nghe đến đấy, chàng chợt tỉnh người, vậy ra mọi sự việc phó mặc cho chàng ư?
Hãy suy nghĩ cho kỹ! Đến nước này thì một cũng liều, hai cũng liều vậy. Chàng
nói: Còn 2 ngày nữa anh sẽ nhận sự vụ lệnh ra đơn vị tác chiến, anh sẽ suy tính
rồi sẽ báo cho em. Giờ cũng đã khuya rồi, em về đi kẻo mẹ mong, anh thương em lắm
lắm.
Cả đêm hôm ấy, suốt ngày hôm sau
chàng cứ suy, cứ nghĩ. Mình phải chọn một trong hai con đường và chỉ một mà
thôi: Một là cùng người mình yêu sum họp hạnh phúc mới bên nhau, bỏ lại sau
lưng hết thảy mọi điều; Hai là... để nàng ở lại với gia đình với cuộc sống an
lành đang chào đón và anh cũng không thể cướp đi hạnh phúc của một chiến hữu,
người đã hi sinh một phần thân thể cho tổ quốc Việt Nam thân yêu.
Hai ngày trôi qua nhanh, rồi cũng đến
ngày lên đường ra đơn vị. Sáng sớm, chàng đỏ mắt âm thầm vác túi sac marine thẳng
ra bến xe đi phi trường Phù Cát, nơi đơn vị mới, nơi chàng sẽ dấn thân vào vùng
trời lửa đạn vì lý tưởng "Bảo Quốc-Trấn Không". Chàng đau đớn bỏ lại
sau lưng một người yêu nho nhỏ, một mối tình tinh khôi sâu thẩm. Bỏ lại khung
trời Nha Trang đầy ắp kỷ niệm thân thương. Nghìn lần xin lỗi nàng và chàng cũng
thầm mong vong linh cha nàng mỉm cười tha thứ .
Đoạn kết: (Hai năm sau)
Trời chiều dần ngả bóng, từng giọt nắng
yếu ớt xuyên qua những tán lá rậm rạp của khu rừng âm u lạnh lẽo, cố chiếu những
tia ấm áp xuống chỗ chàng đang nằm trong một trại cải tạo. Hình hài ốm yếu, lọt
thỏm trong chiếc võng xù xì nhớp nhúa. Chàng đang chìm trong giấc ngủ đơn côi,
mệt mỏi sau cơn vật vã, đớn đau từng thớ thịt bởi loài ký sinh trùng sốt rét.
Ngay cả thân thể xưa kia cường tráng do Mẹ Cha nuôi nấng, Không Quân vun đắp,
giờ thì lũ ghẻ lở gặm nhấm từng mảng, mưng mủ khắp cùng thân thể còm cỏi của
chàng. Vầng trán cao lấm tấm những giọt mồ hôi. Mơ màng trong làn gió thoảng,
chàng bỗng nghe một giọng nói thân thương thì thầm "Xa nhau, em nhớ anh lắm"...
Anh cũng đang nhớ em, giờ em sống ra sao? Em và Mẹ có khổ cực lắm không?...
Bất chợt, hai giọt nước từ khóe mắt
hỏm sâu lăn dài theo sống mũi, xuống đôi gò má nhô cao hốc hác, rồi chậm rãi thấm
ướt khóe miệng với đôi môi thâm xì. Chàng đã ngủ thiếp đi được vài tiếng đồng hồ
rồi, hơi thở không còn rền rỉ nữa, có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Bất chợt, chàng mỉm cười nhúm nhó,
có lẽ vì nguồn cảm xúc tự trong sâu thẳm của tâm hồn, đã khiến chàng mãn nguyện:
Vì chàng đã đúng, khi từ bỏ một mối tình thật đẹp, hi sinh cuộc tình thơ mộng để
người mình yêu dấu được an lành, hi sinh để cho mẹ nàng được thảnh thơi tuổi
già với đàn con cháu, và hi sinh cho chiến hữu thương phế binh có được một mái ấm
gia đình, cùng nàng sinh ra mầm sống mới.
Bất chợt, chàng lại mỉm cười, một nụ
cười lẻ loi… bạc phận..../.
(Hồi ức của thiếu úy phi công Lý
Thanh Nguyên, s/q 73/606759, Phi đoàn 532 Gấu Đen, Không đoàn 82 chiến thuật,
Căn cứ 60 Phù Cát, Sư đoàn 6 Không quân, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa)
Kính tặng các niên trưởng phi đoàn
532, các phi công Không lực VNCH, và các chiến hữu thân mến. Riêng tặng người
con gái tên N đã cùng tôi một thời để yêu và một đời để… nhớ.
(Chú thích của tác giả: Trong bài có
đoạn lẽ ra viết như sau "…Hai ngày trôi qua nhanh, rồi cũng đến ngày ra
đơn vị. Sáng sớm chàng đỏ mắt âm thầm vác túi sac marine thẳng ra bến xe đi phi
trường Phù Cát, nơi đơn vị mới, nơi chàng sẽ dấn thân vào vùng trời lửa đạn vì
lý tưởng "Bảo Quốc-Trấn Không", nơi có thành phố biển Quy Nhơn với
bao tình ái mới mở rộng vòng tay chào đón chàng…". Viết như thế sẽ làm mất
đi vẻ bi hùng của câu chuyện.)
Lý Thanh Nguyên
No comments:
Post a Comment