Có
bao giờ bạn thử đếm số lần quả tim của mình đập trong một ngày? Bạn có biết
trung bình mình cười bao nhiêu lần trong ngày không? Hãy cùng chúng tôi khám
phá những điều đơn giản nhưng vô cùng thú vị mà không phải ai cũng biết nhé! 1. Xương người vốn không phải màu trắng mà có màu đục như màu nâu nhạt. Và
thú vị hơn, xương hông của người còn cứng hơn cả bê tông.
2. Khi bạn sinh ra, bạn có 300 chiếc xương, nhưng khi trưởng thành, bạn chỉ
còn 206 chiếc xương.
3. Một người phụ nữ trung bình tiêu thụ khoảng 20kg son môi trong đời.
4. Bạn không thể tự tử bằng cách… nhịn thở.
5. Tim người đập hơn 100.000 lần mỗi ngày.
6. Người thuận tay phải có tuổi thọ trung bình cao hơn người thuận tay trái 9
năm.
7. Xương sườn của chúng ta chuyển động khoảng 5 triệu lần mỗi năm.
8. 1/4 số xương trong cơ thể người nằm ở chân.
9. Trung bình một người cười 10 lần/ngày.
10. Giống như vân tay, “hoa văn” trên lưỡi của mỗi người cũng khác nhau.
11. Việc truyền máu lần đầu tiên diễn ra vào năm 1667 khi Jean-Baptiste tiến
hành truyền máu từ một con cừu sang một thanh niên.
12. Nước chiếm 2/3 khối lượng cơ thể người. Trong máu có tới 92%; não bộ có
75% các cơ bắp cũng có 75% là nước.
13. Trong cuộc đời mình, bạn uống khoảng 75.000 lít nước.
14. Móng tay dài nhanh gấp 4 lần so với móng chân.
15. Nếu như tất cả bộ mã gen của chúng ta được kéo duỗi dài ra thì nó có thể
cuốn 6 vòng quanh mặt trăng.
16. Hầu hết bụi trong nhà là tế bào da chết từ cơ thể của chúng ta.
17. Cơ giúp mắt chớp là cơ chuyển động nhanh nhất của con người. Nó có thể thực
hiện nháy mắt 5 lần trong vòng một giây. Một ngày con người nháy mắt khoảng
15.000 lần. Tuy nhiên có điều lạ là phụ nữ phụ nữ chớp mắt nhiều gần gấp 2 lần
so với đàn ông.
18. Bạn không thể hắt hơi mà vẫn mở mắt.
19. Mỗi năm, số người chết do ong đốt còn nhiều hơn cả số người chết do rắn cắn.
20. Nhiều người dị ứng với sữa bò hơn bất kỳ loại thức ăn nào khác.
21. Để nói một từ, bạn sử dụng tới 70 lớp cơ.
22. Cái được gọi là "French kiss" (nụ hôn kiểu Pháp) trong tiếng
Anh thì cũng được gọi là "English kiss" trong tiếng Pháp.
23. "Almost" là từ dài nhất trong tiếng Anh với các chữ cái được sắp
xếp đúng theo trật tự bảng chữ cái.
24. "Rhythm" là từ tiếng Anh dài nhất không có nguyên âm.
25. Adolf Hitler là một người ăn kiêng và chỉ có duy nhất một… tinh hoàn.
26. Nữ hoàng Elizabeth đệ nhất I tự coi mình là người mẫu mực trong chuyện vệ
sinh thân thể. Bà từng tuyên bố rằng cho dù bẩn hay sạch thì cứ mỗi 3 tháng
bà mới tắm 1 lần.
27. Dân số trái đất vào năm 2080 được dự đoán lớn gấp 3 lần con số 6 tỉ hiện
nay (tức 18 tỉ người).
28. Mật ong là thức ăn duy nhất không bị hỏng. Bằng chứng là các nhà khảo cổ
khi nếm thử những hũ mật ong được tìm thấy trong lăng mộ của các pharaoh Ai Cập
đều đi đến kết luận rằng chúng không hề bị hỏng và hoàn toàn có thể ăn được.
29. Coca-Cola nguyên chất có màu xanh trước khi người ta pha chế màu.
30. Mẩu kẹo cao su cổ nhất có tuổi thọ 9.000 năm!
31. Trung bình một cây bút chì có thể vẽ một đường thẳng dài 56km (tương
đương với việc viết được khoảng 50.000 từ).
32. Mỗi một lục địa đều có một thành phố mang tên Rome.
33. Những tháng nào bắt đầu vào chủ nhật thì luôn có “thứ 6 ngày 13”.
34. Trái đất là hành tinh duy nhất không được đặt theo tên một vị thần.
35. Tại bang Nebraska, Mỹ, bạn sẽ bị coi là phạm pháp nếu có các hành động
như ợ hơi hoặc hắt hơi trong nhà thờ.
36. Ở Iceland, sở hữu một chú chó cảnh là phạm pháp.
37. Mắt lừa được tạo hóa “sắp xếp” ở vị trí thuận lợi đến nỗi con lừa có thể
quan sát cả 4 chân của nó cùng một lúc.
38. Một số loài bọ tự ăn thịt mình khi không tìm thấy thức ăn.
39. Lạc đà có 3 mí mắt giúp chúng bảo vệ mắt khỏi những cơn bão cát.
40. Cá heo khi ngủ chỉ nhắm 1 mắt!
41. Chuyến bay dài nhất của một con gà là 13 giây.
42. Con sên có tận… 4 cái mũi.
43. Loài cú là loài chim duy nhất có thể nhìn thấy màu xanh.
44. Hươu cao cổ có thể liếm sạch đôi tai của nó bằng cái lưỡi dài hơn 7 mét!
45. Trung bình tim của con nhím đập 300 lần/phút.
46. Mắt của đà điểu lớn hơn cả bộ não của nó.
47. Loài dơi mũi heo (tên khoa học là Craseonycteris) có kích thước chỉ bằng
một chú ong nghệ, là loài động vật có vú nhỏ nhất thế giới.
48. Loài chuột có thể giao phối hơn 20 lần/ngày.
49. Con gián có thể sống trong suốt vài tuần với cái đầu lìa khỏi thân.
50. Voi là loài động vật có vú duy nhất không thể nhảy. |
Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Thursday, February 29, 2024
50 Điều Thú Vị Không Phải Ai Cũng Biết
Niềm Vui Bình Dị Sau Ngày Tết Giáp Thìn 2024 - Sương Lam
Thế
là những ngày Tết Giáp Thìn 2024 đã qua mau và bây giờ chúng ta lại trở
về với các sinh hoạt thường nhật trước đây. Quý ông bà nội
ngoại vẫn tiếp tục chăm sóc, thương yêu các cháu nhỏ, giúp ba mẹ của chúng
an tâm đi làm kiếm tiền về nuôi con. Tuổi trẻ học trò vẫn tiếp tục đi
học ở nhà trường. Người lớn trẻ nhỏ có những sinh hoạt khác nhau trong đời
sống hiện tại, miễn là có sức khỏe và bình an là được, là tốt lắm rồi.
Người viết cũng thường đi tìm những tài liệu, những
bài viết vui vui, nhưng ta cũng có thể học được những điều hay lạ, hữu
ích từ những câu chuyện này để mà thay đổi cách suy tư, quan niệm sống,
giúp cho đời sống của mình thoải mái, nhẹ nhàng, vui vẻ hơn lên.
Xin mời Bạn cùng đọc với tôi những ý tưởng hay hay vui vui qua bài thơ ‘Được và Tốt’ dưới đây. Bài thơ hay này do Sư Cô Huệ Hương chuyển tiếp đến chia sẻ với người viết lâu rồi, người viết thấy hay và hợp với đời sống hiện tại nên xin được tiếp tục chuyển chia sẻ tiếp với bạn hữu đọc cho vui. Kính tri ân Sư Cô Huệ Hương.
Được và Tốt
(Nguồn: bài thơ không thấy đề tên tác giả - email
của Sư Cô Huệ Hương chuyển đến)
Người viết cũng thường nói
với phu quân của người viết rằng: "Xin hãy sống lạc quan yêu đời một
tí, bớt nghe những bản nhạc buồn rên rỉ, bớt đọc những bài
thơ, bài viết thở than sướt mướt, trách mắng lẫn nhau, bớt xem những phim, hình
ảnh hành động tàn bạo.
Cuộc đời đã là bể
khổ rồi, chúng ta cần phải vui lên mà sống, chứ thở than than thở hoài càng
mang thêm bịnh nữa, chứ chẳng có lợi ích gì cả.
Người viết cũng từng đã "ba chìm, bảy nổi, chín cái lênh đênh" nhưng rồi cũng phải chấp nhận những gì đã làm cho mình không vui, đứng dậy và tiếp tục đi tiếp vì không ai giúp mình bằng mình tự lo, tự giúp mình trước nhất". Không xem phim, xem hình ảnh tàn bạo để các chủng tử tàn ác đó không lưu trữ trong tiềm thức của mình chờ giờ xuất hiện.
Người viết thích uống trà vì khi uống trà ta thấy tâm hồn ta lắng đọng lại qua hương vị thơm ngon nhẹ nhàng của trà chứ không phải cái ngọt ào ào đến như khi tôi uống một ly coca.
Cô cháu nội Mya cũng biết ý bà nội nên đã tặng bà nội chiếc ấm trà rất đẹp với một hộp trà xanh để bà nội thưởng thức khi ăn bánh trung thu hay trong những lúc mưa rơi tuyết lạnh ngồi bên song cửa uống trà cho ấm lòng một chút.
Người viết thích uống trà nên đã
thực hiện youtube Trà Thiền và thực hiện các Board về Trà trên
website Pinterest của người viết để quý bạn đồng tâm cảm cùng
thưởng thứ với người viết
Mời bạn cùng xem với tôi nhé.
1-Youtube Trà Thiền Sương Lam thực hiện
Hãy tận hưởng hương trà đầy thiền vị trong một ít phút
giây tĩnh lặng hiện tại.
https://www.youtube.com/watch?v=IActYyB5xlc
7,857 views Dec 5, 2012
https://www.pinterest.com/pin/801640802449747685/
2-Board Tea 71 Pins
Tea
https://www.pinterest.com/suonglamportland/tea/
3-Board Uống Trà - Drink Tea 168 Pins
https://www.pinterest.com/suonglamportland/u%E1%BB%91ng-tr%C3%A0-drink-tea/
Trong khi đi tìm tài liệu để viết bài hôm nay, tôi tìm được bài thơ hay
Bên Tách Trà Cuối Năm –
Như Nhiên – Thích Tánh Tuệ
của Thầy Thích Tánh Tuệ đăng trong Blog BanMaiHong's Blog nên xin phép ban biên tập trang nhà BanMaiHong cho phép tôi được mang về đây chia sẻ với bạn hữu vì Thầy Thích Tánh Tuệ cũng đồng một ý nghĩ như tôi khi viết về Trà.
Xin mời qúy bạn cùng thưởng thức
và xin cảm ơn BBT BanMaiHong's Blog.
Kính tri ân Thầy Thích Tánh Tuệ
Bên Tách Trà Cuối Năm – Như Nhiên – Thích
Tánh Tuệ
Thân ái mời nhau một tách trà
Mình ngồi quán niệm một năm qua
Một năm bước tới hay lùi lại
Đường Đạo đã gần hay vẫn xa
Ngày vẫn trôi ngày, năm hết năm
Ngọn đèn Tỉnh thức sáng trong tâm ?
Mình đang thực Sống hay tồn tại,
Đã quyết lòng buông những lạc lầm ?
– Mời bạn ngồi yên với Đạo tình
Cho hồn lắng đọng giữa lời Kinh
Xuân lai, xuân khứ… lòng thanh thản
Bên tách trà Xuân thấy lại mình…
Như Nhiên – Thích Tánh Tuệ
Ngày
Mùng Một Tết, các thành viên gia đình Nguyễn Hữu đã cùng
nhau đi lễ Chùa đầu năm mới như truyền thống Ba Má chúng
tôi đã làm trước đây.
Xin được
chia sẻ với qúy bạn thân yêu của tôi niềm vui ngày Mùng Một Tết Giáp Thìn 2024
qua youtube dưới đây:
1-Gia Đình Nguyễn Hữu đi lễ chùa Mùng Một Tết Giáp
https://www.youtube.com/watch?v=gs9vzFLQTgQ
Một niềm vui khác là cậu công tử nhà tôi từ Las Vegas về ở với ba mẹ trong những ngày Đông lạnh lẽo nên ngôi nhà nhỏ của chúng tôi thấy ấm lên đôi chút dù bên ngoài thời tiết giá lạnh vô cùng.
Ngoài những
buổi cơm ăn ở nhà do mẹ nấu, cậu công tử đã chở ba mẹ đi ăn
nhà hàng bên ngoài để thay đổi khẩu vị vì cả hai "lão trượng"
và "lão bà bà" không dám lái xe ban đêm rất nguy hiểm đối với
người già.
Mời bạn cùng vui với gia đình nhỏ bé chúng tôi nhé.
2-Youtube Gia đình Minh Sương Vương ăn cơm gia đình ở nhà
https://www.youtube.com/watch?v=KqSmfzK3U1M&t=43s
3- Youtube MSV đi ăn tối ở nhà hàng 2-25-24
https://www.youtube.com/watch?v=1g4B9-VZd0Q
Xin hãy vui mà sống với cái Tâm an lạc, nếu có thể được,
phút giây nào mừng phút giây đó. Hạnh Phúc đến từ những điều bình dị đó, Bạn ạ.
Bạn đồng ý với tôi chăng?
Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống
vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ
vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu
và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-Mctn 701-ORTB
1131-2282024)
Sương Lam
Website:
www.suonglamportland.wordpress.com
Bún Măng Giò Heo Đơn Giản Cấp Tốc
Tui Xa Nhà Thờ - Mai Thị Mùi
Tui là người Công giáo. Nhiều người không biết rõ hay gọi chung chung là đạo Chúa, Thiên Chúa giáo. Thực ra Thiên Chúa Giáo gồm 2 nhánh chính là Công giáo và Tin Lành. Ngoài 2 anh đông con đó ra còn có Do Thái giáo, Anh giáo và vài nhánh nhỏ nữa. Ở VN tui chỉ gặp 2 anh đông con là Công giáo (CG) và Tin Lành (TL). CG và TL đều thờ phượng MỘT Đức Chúa Trời là đấng toàn năng. Hai ảnh có nhiều điểm chung và cũng không ít mâu thuẫn về giáo lý và tín lý. Thôi, bài viết này của tôi không nhằm mục đích phân biệt 2 ảnh nên tôi không đào sâu. Chỉ là vài suy nghĩ cá nhân nên mong mọi người rất bình tĩnh khi đọc bài.
Tôi vẫn đi lễ mỗi Chúa nhật, vẫn đọc kinh mỗi ngày và cầu nguyện mọi lúc trong ngày. Nhưng thực sự tui không có “ngoan đạo”. Ngoan đạo ở đây được hiểu theo nghĩa một con chiên răm rắp tuân thủ những giáo lý, giáo luật, quy định, quy ước, quy luật của Hội Thánh và các vị chăn chiên đề ra. Tui thuộc dạng “láu cá”, cứng đầu và “nửa mùa” (theo cách gọi của một số người ngoan đạo).
Nhiều năm gần đây tui bắt đầu xa nhà thờ. Tui xa nhà thờ để đến gần với Chúa hơn. Nói nghe có vẻ ngược đời. Nhiều người nói đến nhà thờ để tìm hiểu Chúa và đến với Chúa. Tôi làm ngược lại. Tôi tìm thấy Chúa trong những trại mồ côi, trong những sọt cá ngư dân vét được trong buổi chiều muộn, trong những cần xé thanh long bà con xúm lại giải cứu, trong những tiếng thắng xe gấp tránh đứa bé cầm xấp vé số, trong tiếng chửi của người thanh niên xăm trổ khi lôi xệch người phụ nữ ở cột đèn giao thông vào lề đường…Bước ra ngoài đường, bến tàu, bãi sông, góc chợ, ổ điếm, sòng bài tôi tìm thấy Chúa. Những nhà thờ nguy nga tráng lệ với những ông linh mục thích xây cất, đập phá, giáo điều, hãnh tiến đã không giúp tôi tìm được Chúa trong những đền đài xi-măng, cốt thép.
Tôi không bao giờ đi lễ mùng 1 tết. Nó chính là cái hội xin xăm khi người ta treo trên cây những tờ “lộc thánh” cho mọi người chọn. Một năm 365 ngày, ngày nào cũng nên sống lời Chúa. Cớ chi ngày đầu năm đi bốc tờ giấy trên cành cây rồi cả năm vin vào tờ giấy đó mà khư khư 1 ý niệm? Công giáo hay cười cợt những người mê tín, dị đoan. Tại sao mùng 3 tết lại đi làm phép những chiếc xe? Mấy ông linh mục bày ra cái trò này có quá cha mê tín không?
Ông này về nhận xứ
đập- xây. Ông kia về sau lại cũng xây- đập. Ông sau phải to hơn ông trước mới
vừa lòng. Xứ này làm cây thông 5m xứ kia phải 10m. Xứ này làm hang đá 10m, xứ
kia phải 20m cho hả dạ. Mỗi dịp Giáng Sinh tốn cả tỷ cho mấy vụ trang trí. Trong
giáo xứ đâu đó vẫn còn gia đình chạy ăn từng bữa, con bỏ học ngang, mẹ bệnh gần
chết, cha ốm không dám nhập viện. Chúa nào ngự trong những khối bê tông lạnh
lẽo đó?
Tui là người bỏ tiền
không biết tiếc. Riêng cái vụ xây nhà thờ, đền thánh, đúc tượng, đúc chuông là
chỉ nhận được từ tôi cái lắc đầu lạnh lùng. Nói không xa, tui có kết bạn với
một cha đang truyền giáo ở Châu Phi. Qua những thước phim, nhũng clip, những buổi
livestream của Cha tui biết được cuộc sống nhọc nhằn, khó khăn của người dân
Paso. Tui gửi tặng các em nhỏ hơn 1000 suất ăn không đắn đo. Tui nghĩ, có xây
cái nhà thờ thiệt to, thiệt đẹp chưa chắc người dân ở xứ khắc nghiệt đó đã biết
đến Chúa. Muốn những tâm hồn thơ ngây đó biết có Chúa trước hết hãy cho chúng
hơi thở, năng lượng để tồn tại. Vì khi tồn tại thì mới dỏng tai mà nghe người
khác rao truyền lời Chúa chứ. Đói thở không ra hơi mà ngắm nhà thờ khác gì dân
Việt vùng cao ngắm tượng đài. Tui không làm được điều gì to tát, xa xôi, vĩ mô,
vĩ đại. Thứ nhất cho kẻ đói ăn, thứ hai cho kẻ khát uống, thứ ba cho kẻ rách
rưới ăn mặc. Đó, tui chỉ làm được 3 điều đó. Nhưng Cha trên trời chắc hài lòng.
Nhìn những trò mê tín,
mê muội, u mê ám chướng của một số dân Việt rồi nhìn lại tôn giáo mình không
thể không ngao ngán. Nhân ngày đồ sát cá lóc, và cũng là mùng cuối của tháng
giêng Giáp Thìn cảm tác vài dòng. Ngoài nỗi ngao ngán còn là xót xa nhìn dân tộc
ngày một tăm tối, vô minh.
Wednesday, February 28, 2024
Kẻ Đánh Mất Quốc Thể - CHUHONGQUY
******
Kẻ đánh mất Quốc Thể chính là hàng chục cựu UVTƯ Đảng bị tống vào lò vì đã tàn phá tài sản nhà nước như Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng, Trần Văn Minh, Nguyễn Văn Hiến…
Tuesday, February 27, 2024
Nợ Còn Vương - Phương Hoa
Tôi
bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến
mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước
còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp
nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy
lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung
hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn
cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Cửa
mở, tôi bước vào và nghiêng mình làm một điệu bộ vui với các cụ già đã được
nhân viên đưa ra ngồi sẵn quanh phòng thể dục chờ tôi:
–
Chào mọi người. Chúng ta bắt đầu nhé!
“Lính”
của tôi có mười lăm người tất cả, họ đều tuổi cao và không ai thực sự khỏe mạnh.
Ông Don vừa thay van tim; bà Shara được ráp đầu gối; cụ Bob bắt đầu giai đoạn một
của bệnh lẫn; ông Thomas ngồi xe lăn, ngoẹo cổ chảy nước dãi ướt đẫm chiếc khăn
quàng, và nhiều người khác nữa. Chỉ có một người Việt độc nhất trong viện dưỡng
lão này, là ông Tam Nguyen. Ông Tam khoảng chừng bảy mươi, tướng dữ dằn với hàm
râu quai nón giống nhà độc tài Fidel Castro. Ông cũng từng bị tai biến, đi đứng
hơi khập khiễng phải dùng chiếc ghế đẩy (walker).
Mỗi
tuần tôi đến đây ba lần, vào buổi chiều sau khi đi làm về. Trong giờ đầu, tôi tập
các cụ thực hành những bài thể dục đặc biệt dành cho người cao niên để giúp máu
huyết lưu thông. Một tiếng đồng hồ còn lại, tôi đọc sách báo, kể chuyện phim,
ra những câu đố, hoặc hỏi chuyện xưa, nghề nghiệp cũ, giúp họ vận dụng trí óc.
Tất cả thành viên trong viện dưỡng lão đều trò chuyện thân thiện với tôi, trừ
ông Tam. Ông có vẻ rất cô đơn, tâm trạng xem ra bất thường. Lúc nào trên mặt
cũng hiện vẻ khó chịu kiểu “hận đời,” dù ông không làm phiền ai. Nghe nói người
con trai độc nhất đưa ông vào đây cả năm nhưng đến thăm có vài lần, mỗi lần vài
chục phút. Điều kỳ lạ là, ông nói tiếng Anh cả với tôi chứ không thèm dùng tiếng
Việt.
Thấy
ông Tam sống lẻ loi trong cái cộng đồng toàn Mỹ nên thỉnh thoảng tôi đem đến
cho ông và cụ Bob cùng phòng vài món ăn do tôi làm. Khi thì ít cuốn chả giò,
lúc đĩa bánh ướt cuộn tôm thịt. Lần nào ông cũng chỉ nói “Thank you,” ăn mà chẳng
hề có một lời khen chê, trong khi ông Bob trầm trồ liền miệng. Tôi thường tìm
cách trò chuyện dù ông ít khi trả lời, và sự kiên nhẫn của tôi rồi cũng kết quả.
Có lần ông đã mở lòng thố lộ với tôi, vẫn bằng tiếng Anh, về ông.
Ông
Tam vượt biển và đến Mỹ định cư năm 1979. Đi học rồi ra làm việc cho Bưu Điện Mỹ
mấy chục năm, mới về hưu vài năm nay. Khi tôi hỏi sao chẳng thấy con trai ông đến
thăm, ông trả lời lơ đãng, không biểu lộ chút cảm xúc nào, như đang nói chuyện
của người khác:
–
Thằng Trí thường đi làm xa. Vợ nó vẫn ở trong nhà tôi, nhưng không muốn gặp
tôi.
Sau
đó già Tam lại thu mình vào vỏ như con ốc, những gì tôi biết về ông chỉ có vậy.
Mọi người đang tập bỗng có tiếng bấm chuông. Nhân viên bận nên tôi ra mở cửa,
và thật bất ngờ thấy một người Việt Nam đến tìm ông Tam. Đây là lần đầu tiên có
người đến thăm Già Tam “Con bà Phước” nên tôi rất mừng, vội đưa ông ta vào. Ông
Tam ngạc nhiên nhìn người khách đến sững sờ, bàn tay ông run run giữ chặt thành
ghế.
–
Ông thầy! Sao mà lại ra nông nỗi? Người khách nói như muốn khóc, liếc nhìn cái
ghế có bánh xe, rồi ngồi xuống ôm chầm lấy ông Tam. – Kỵ đây nè! Anh không nhận
ra em sao?
Ông
Tam cũng kêu lên giọng nghẹn ngào, lần đầu tiên tôi thấy ông để lộ cảm xúc:
–
Trời ơi! Kỵ! Chú mày làm thế nào mà tìm ra anh ở đây?
Tôi
kêu ông Tam đưa bạn vào phòng chuyện trò cho thoải mái. Hơn một giờ sau ông
khách ra về. Đến cửa ông ta dừng lại vẫy chào tôi, miệng mỉm cười nhưng đôi mắt
ông trông buồn vô kể. Xong việc, tôi giúp đưa cụ Bob trở về phòng với ông Tam để
họ nghỉ ngơi một chút trước khi dùng cơm chiều. Tôi đang loay hoay đỡ cụ lên
giường, cụ bỗng nhìn qua bên cạnh hỏi:
–
“What’s wrong, Tam?” Có việc gì thế Tam?
Tôi
quay sang giường ông Tam, và bỗng giật mình. Già Tam đang nằm xụi lơ như không
còn sức sống. Hai tay ông ôm đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng lên trần nhà
long lanh ngấn lệ. Miệng ông mím chặt làm bộ râu quai nón lởm chởm lên như đám
rễ tre.
–
Bác Tam! Tôi kêu lên và bước lại. – Bác làm sao vậy? Có phải bị đau đầu không?
Bác có cần lấy thuốc hay kêu y tá đến giúp? Thấy hỏi một hơi ông Tam chỉ lắc đầu
không đáp cũng chẳng nhìn, tôi bèn ngồi lên mép giường, gỡ tay ông ra rồi giữ lấy
đôi tay đang run bần bật trong tay tôi, và dùng tay kia xoa xoa lên trán ông: –
Để cháu massage cho bác, bác sẽ cảm thấy dễ chịu ngay. Hình như người quen của
bác đã mang đến tin tức gì chẳng lành, đúng hôn? Tôi hỏi.
–Cháu
thấy ông ấy đi ra với vẻ mặt buồn ghê lắm!
Ông
cụ trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo bỗng nấc lên, nước mắt chảy dài,
rơi lấm tấm trên đám râu xồm muối tiêu trông như những giọt sương mai trên cỏ.
Tôi vỗ vỗ vào tay ông:
–
“It’s okay”! Bác khóc được là tốt, chuyện buồn gì rồi cũng sẽ…
–
Không phải chuyện buồn! Già Tam bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời tôi, và vẫn
nhìn lên trần nhà. Tôi tròn mắt. Đó là lần đầu tiên từ khi tôi vô làm ở đây ông
nói tiếng Việt. Không phải chuyện buồn, chẳng lẽ chuyện vui, sao ông lại đau
lòng đến thế. Bỗng ông rụt tay về ôm lấy đầu, lẩm bẩm như nói với chính mình: –
Tôi thật đáng chết! Bà ấy… Bà ấy… Luyến của tôi! Trời ơi!
–
“Bà ấy” là ai vậy? Tôi dỗ dành ông, cũng bằng tiếng Việt: – Bác có thể chia sẻ
với cháu được không? Để trong lòng và tự dằn vặt mình sẽ hại cho tim của bác lắm.
Bác từng bị bệnh mà!
Già
Tam mím chặt môi, có vẻ như cố dằn lòng không muốn nói. Nhưng sau một lúc ông
chẳng cầm cự được trước ánh mắt lo lắng chân tình của tôi. Chống tay ngồi dậy,
ông đưa tay áo quệt nhanh qua khuôn mặt đầy nước mắt. Và rồi bằng một giọng nghẹn
ngào ông bắt đầu kể tôi nghe về chuyện của ông, của người vợ mà ông từng hết
lòng yêu thương và cũng đã hận thù trong mấy chục năm qua, giữa tiếng ngáy rào
rào vô tư của cụ Bob ở giường bên cạnh.
Trước
kia Tâm là một sĩ quan, binh chủng Biệt Động Quân oai hùng của Quân Lực Việt
Nam Cộng Hòa. Chàng Trung úy mũ nâu yêu và cưới Vi Luyến một nữ sinh xinh đẹp,
người thôn Thành học ở Nha Trang. Năm 75 khi Trí đứa con trai của họ được gần
hai tuổi thì tai họa ập đến. Nước mất nhà tan, Tâm bị bắt đi tù. Luyến và thằng
Trí cùng mẹ anh bị đuổi đi kinh tế mới trên miền núi. Cuộc sống rẫy rừng bữa
rau bữa cháo không đủ nuôi ba miệng ăn. Luyến bán dần từ nữ trang đến nhẫn cưới,
và bất cứ thứ gì trong nhà để mua thực phẩm thuốc men đi thăm chồng. Nhưng sau
một thời gian, Tâm chẳng còn ai thăm nuôi mà tin tức của vợ cũng bặt luôn.
Lâu
ngày, từ những thân nhân của bạn tù Tâm nghe được, Luyến đã qua lại với một gã
cán bộ phường, có thai với hắn, nên mẹ Tâm bắt lại thằng cháu và đuổi cô đi.
Lòng Tâm tràn ngập hận thù và đau đớn. Mấy lần anh định trốn trại vượt ngục về
tẩn cho đôi gian phu dâm phụ một trận rồi ra sao thì ra. Mẹ anh phần lớn tuổi lại
bị đau khớp, phần phải vật vã nuôi thằng cháu nhỏ, bà không có khả năng thăm
nuôi con trai. Anh bơ vơ, đói khát, còn bị hành hạ trong tù, lâu thật lâu mới
có người bà con xa nào đó gửi cho mấy viên ký ninh, vài tán đường, hay gói muối
sả. Dù vậy cũng tạm để Tâm tồn tại, cố gắng sống chờ ngày gặp lại mẹ và con
trai.
Ba
năm sau Tâm được thả. Anh lê tấm thân còm cõi về nhà. Mối hận càng tăng khi
nghe mẹ già kể chuyện. Bà đuổi Luyến đi được vài tháng thì ngôi nhà của
bà nửa đêm bốc cháy. Bà và hàng xóm nghi ngờ tay người tình của Luyến phóng hỏa,
vì bà đã sỉ vả Luyến và cả hắn ta, một cách quá lộ liễu.
Thật
may đêm đó có một người đi đường liều mình nhảy vào ngọn lửa cứu bé Trí và bà.
Trí chỉ bị phỏng nhẹ, còn bà ngất xỉu vì ngộp khói phải đưa vào trạm xá. Hàng
xóm chạy đến tận tình chữa cháy, nhưng nhà bà ở rẫy cách nhau xa nên chữa không
kịp, bị cháy hết một phần.
Mấy
tháng sau khi nhà cháy, có người tên Kỵ tìm đến. Anh từng là Hạ Sĩ dưới quyền của
Tâm trước đây, đem giúp bà tiền mua mấy tấm phên sửa lại nhà. Lâu lâu Kỵ còn
đem cho bà chút đỉnh tiền, dăm gói mì tôm, ký đường, để cho thằng Trí còi cọc
có thêm chút chất bổ. Tâm nghe nói cảm động lắm. Anh nhớ nhà Kỵ làm biển, ở gần
cầu Xóm Bóng Nha Trang, nên muốn xuống tìm để cám ơn. Nhưng mới ở tù về, anh sợ
Kỵ bị liên lụy nên chưa dám. Tâm bắt đầu cuộc sống “tự do” bằng cách sáng sáng
mang gói sắn mì luộc lên rừng phát rẫy, chiều về trên gánh củi là những bó lá
lang, cải làn, rau đắng. Mồ hôi đổ xuống từng ngày, anh vẫn chẳng bao giờ đủ tiền
mua cho thằng Trí cái áo cho lành. Ở chốn rừng núi muỗi mòng, mà thằng bé chỉ
có độc cái quần đùi và chiếc áo lá vá đụp vá chùm được bà nội cắt may từ hai ống
quần rách của Tâm. Mỗi khi đêm về, anh nằm cạnh nhìn đứa con mất mẹ ốm trơ
xương mà lòng đau như cắt. Càng nghĩ anh càng giận người vợ bạc tình.
–
Tôi sống vật vã với lòng thù hận như thế, cho đến một ngày tôi có điều kiện vượt
biên.
Già
Tâm nói tới đây bỗng dừng lại. Dưới ánh đèn phòng, mắt ông hiện lên vẻ đau khổ
tột cùng.
–
Bác ở tận miền núi, lại không tiền, làm cách nào bác kiếm được mối? Tôi nôn
nóng hỏi.
–
Là Kỵ, thằng đàn em hồi nãy. Ông nói, giọng sụt sịt nước mắt nước mũi. – Một buổi
tối Kỵ chạy Honda lên vùng kinh tế mới nói với tôi, có người quen tổ chức vượt
biên chừa cho nó hai chỗ, nhưng nó nhường, để tôi và thằng con đi miễn phí. Nhà
nó có ghe sẽ đi sau.
–
Wow! Ông Kỵ tốt quá! Tôi trầm trồ. – Người lính cũ của bác thật là giàu tình
nghĩa!
Già
Tam lắc đầu, đạp mạnh hai bàn chân xuống nệm: – Không phải! Nói xong ông tự tát
vào mặt mình bôm bốp: – Tôi mới là thằng khốn kiếp!
Tôi
hết hồn chụp tay ông lại, dù lòng hoang mang nhưng không dám hỏi nữa. Ông cụ bỗng
úp mặt xuống đầu gối, và cất lên giọng nói nghe thê thiết như vọng về từ cõi âm
ty:
–
Tôi thật đáng chết! Mấy chục năm nay tôi không ngừng oán giận Luyến và nhớ ơn Kỵ.
Không biết làm sao tìm gặp nó để đền đáp. Nhưng lúc nãy Kỵ cho biết một sự thật,
mà dù tôi có chết trăm lần cũng không đủ đền tội lỗi của mình! Ngày đó dù bị mẹ
tôi tàn nhẫn bắt con và đuổi đi, Luyến vẫn chạy vạy kiếm tiền lâu lâu gửi ít đồ
ăn cho tôi bằng tên người khác. Cô còn đi tìm Kỵ, nhờ thay mặt đưa dùm tiền bạc,
thức ăn để mẹ tôi sửa nhà và nuôi thằng Trí. Sau này Luyến còn bán căn nhà nhỏ
mẹ cô ấy qua đời để lại, đưa vàng nhờ Kỵ lo cho hai cha con tôi ra đi.
Luyến
bắt Kỵ phải thề không cho tôi biết, vì cô nghĩ mình không còn xứng đáng với chồng
con.
–
Trời ơi! Tôi kêu lên. – Không thể nào tin được thế giới này còn có người như
bác gái!
Già
Tam nghe thế thì ngẩng đầu lên vật vã thở, như là sắp ngất. Nhưng rồi ông nói
tiếp, phát ra từng lời khó khăn như đang bị ai chẹn họng: – Đau đớn lắm! Cô ấy
phải lăn lóc bám theo bọn tài xế đường dài đi buôn ra Bắc. Mỗi lần bị lũ thuế vụ
hốt hết hàng, mất vốn, cô lại trở về lảng vảng gần bên, để dòm chừng thằng Trí.
Nên trong cái đêm cháy nhà, cô ấy đã kịp thời cứu thằng con và mẹ tôi, rồi bỏ
đi trước khi người ta tới. Việc đó làm cổ bị sẩy thai, cái kết quả một lần bị
thằng khốn bức hiếp khi nhờ nó ký giấy thăm nuôi tôi. Ông lại nấc lên: – Luyến
bị phỏng một bên mặt và một bàn tay, nhưng không tiền chữa trị kỹ càng nên đã để
lại sẹo đến giờ.
Thấy
ông mệt lã, tôi đi rót ly nước, cũng để cầm lòng cho khỏi khóc theo ông. Ông
bưng ly lên uống một hơi, nuốt xuống sự nghẹn ngào rồi kể tiếp. Lúc biết tin chồng
con ra đi trót lọt, bà về quê buôn bán kiếm sống. Sau bà trở lại thì mẹ chồng
đã bán cái nhà ấy và dọn đi. Dò hỏi mãi cũng không ra, bà mất luôn tin tức hai
cha con, nên theo người ta vô Sài Gòn tìm việc làm. Bà đã làm đủ thứ nghề, sau
cùng là bán vé số, và với hy vọng mỏng manh, bà rảo tìm hỏi thăm những Việt Kiều
về nước. Mãi đến năm ngoái tình cờ bà gặp lại Kỵ ở Sài Gòn. Nhờ bàn tay với cái
mặt sẹo mà ông Kỵ nhận ra bà, và được nghe kể lại thêm nhiều chi tiết nữa. Về Mỹ
Kỵ đi tìm ông Tam suốt cả năm qua. Kể đến đây ông già rên rỉ:
–
Phải chi mẹ tôi còn sống để biết được chuyện này! Ngày đó bà vô cùng ghét Luyến.
–
Tội nghiệp bác gái quá! Tôi nói. – Nhưng giờ biết được tin tức bác ấy là mừng rồi,
trễ còn hơn không bác ạ! Tôi chồm tới ôm ông cụ: – Chúc mừng bác! Tuy an ủi già
Tam, nhưng tiếng nức nở của ông bên tai làm cho tôi cũng phải rơi nước mắt.
Sau
lần đó, ông Kỵ trở lại nhiều lần nữa giúp làm thủ tục bảo lãnh cho vợ già Tam,
vì ông giận cô dâu nên không nhờ đến con trai. Ông Tam lúc này không còn cau có
như xưa mà trở nên thật cởi mở. Ông gọi Việt Nam liên tục, cho tôi xem tấm hình
bà vợ có cái sẹo bên má mà ông nâng niu bên mình. Khi có tin bà Luyến đậu phỏng
vấn, ông Tam hớn hở khoe với bạn trong nhà dưỡng lão. Mọi việc đâu đó sẵn sàng,
một tuần nữa thôi, ông sẽ đi phi trường đón vợ.
Chiều
thứ Sáu trước ngày đón bà Luyến, tôi đi làm ra lái xe đến viện dưỡng lão như
thường lệ. Lòng thầm nghĩ hôm nay tôi sẽ chọc già Tam, chắc mấy đêm rồi ông mất
ngủ.
–
Ông Tam đang được cấp cứu trong bệnh viện vì bị “Heart attack”! Người quản lý
nói khi vừa thấy tôi. – Hôm qua con dâu ông ấy đến và họ nói chuyện gì không biết.
Chúng tôi nghe có tiếng cãi vã trong phòng, và khi cô ta về thì ông ấy ngã lăn
ra. Chúng tôi phải gọi 911.
Tôi
lật đật gọi cho ông Kỵ. Thì ra khi nghe mẹ chồng sắp qua Mỹ, cô dâu của già Tam
đến ép ông ký giấy để cô làm thủ tục bán ngôi nhà hiện tại trị giá bạc triệu,
do ông mua khi còn đi làm Bưu Điện. Giờ tôi mới biết rõ hơn lý do ông Tam và cô
con dâu không hạp. Cô ta là con một cán bộ gộc bên Việt Nam qua du học Mỹ, nên
lúc đầu ông đã chống đối cuộc hôn nhân này.
Hôm
đó cãi nhau với cô ta, già Tam giận quá nên bị ngất xỉu. Ông Kỵ còn cho tôi biết,
dù ông Tam đã được mổ và thay van tim thành công, bác sĩ nói chuyện tỉnh lại
hay không phải nhờ vào ý chí của ông ấy, vì đây là bệnh cũ tái phát sau cú sốc
quá nặng.
Ngày
Chúa Nhật, tôi đến bệnh viện thăm già Tam. Ông tái xanh nằm bất động trong
phòng chăm sóc đặc biệt. Máy móc, dây nhợ được gắn chằng chịt khắp người. Ông Kỵ
và Trí con trai ông Tam cũng có mặt. Trí có vẻ rất lo lắng, đi tới đi lui mắt
không rời khỏi cha già. Tôi đứng lặng nhìn người đàn bà chân quê, nhưng gọn ghẽ
trong áo bà ba tím quần đen, tóc búi cao, khom người quỳ bên giường bệnh. Bàn
tay đầy sẹo của bà ôm lấy bàn tay thâm tím đầy dây nhợ của già Tam, áp lên trên
gò má có cái sẹo to đầy nước mắt của bà. Tôi thấy mắt mình cay cay.
Cúi
người xuống, tôi nói vào tai già Tam:
–
Bác Tâm ơi cố lên! Bác không được bỏ đi, mà phải sống để còn lo cho bác gái. Từ
nay bác ấy chỉ có mỗi mình bác ở trên đất Mỹ này, bác nhất định phải trở về với
bác ấy!
Bà
Luyến nghe tôi nói thì khóc nức lên, làm y tá chạy lại đuổi hết mọi người ra
ngoài.
Một
tuần sau ngày mổ tim, như có phép màu làm cả nhóm bác sĩ Mỹ đều kinh ngạc, ông
Tam đã tỉnh lại khỏe khoắn như người bình thường. Theo các bác sĩ, trường hợp của
ông việc tỉnh lại đã là kỳ tích, tỉnh lại mà còn mạnh mẽ như thế là điều “không
tin nổi.” Ai cũng nói, chắc có lẽ ông biết mình còn món nợ quá lớn đối với người
vợ đáng thương, nên không thể ra đi.
Già
Tam xuất viện ba tuần sau đó, trở về viện dưỡng lão để y tá theo dõi một thời
gian. Trí con ông giận cô vợ quá quắt và cảm thấy có lỗi nên kiếm chỗ dọn đi
giao nhà lại cho cha mẹ.
Trong
lần cuối già Tam tập thể dục trước khi dọn về nhà, tôi làm một khay chả giò đem
đãi hết mọi người trong viện dưỡng lão để chia tay ông. Bà Luyến và cựu Hạ sĩ Kỵ
cũng có mặt.
“Cụ
Biệt Động Quân” Tâm bữa nay không còn làm “mặt ngầu” nữa. Ông nói tiếng Việt,
xong dịch sang tiếng Anh cho những người bạn Mỹ nghe, thỉnh thoảng còn đùa vài
câu duyên dáng. Điều kỳ diệu là, ông bước đi tỉnh bơ chẳng cần đến walker
khi có bà vợ đi kề bên.
Sau
đó bà Luyến kể tôi nghe thật nhiều về những gì bà trải qua trong mấy chục năm sống
lăn lóc ở đất Sài Gòn. Đi lượm rác, ve chai, gánh nước mướn, và nghề sau cùng,
lâu nhất, là bán vé số. Nhờ nghề này bà mới tìm được tin tức của ông Tâm.
Dù trăm bề vất vả, đói khát, hiểm nguy…, bà luôn cầu nguyện để đủ can đảm sống
tiếp, và vẫn hy vọng có ngày sẽ biết được tin tức ông Tâm và thằng Trí.
–
Cuối cùng Bề Trên cũng đã nghe thấy lời cầu xin của tôi, gặp lại được thằng con
và ông ấy là mãn nguyện lắm rồi, sự cơ cực mấy chục năm qua đối với tôi không
là gì cả!
Bà
Luyến nói. Nước mắt hạnh phúc ngân ngấn trong đôi mắt vẫn còn long lanh của người
đàn bà đã quá lục tuần. Tôi bỗng thấy bà đẹp vô cùng, cho dù với vết sẹo dài
trên gò má.
Phương Hoa