Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Wednesday, February 28, 2018
Cà Phê Và Má Tui - Nguyễn Thị Thêm
Mấy hôm nay lang thang ở quán Cà phê cầu Mát, tui bị nhỏ Vĩnh Xuân gọi tui
là "Bà Chị Cà Phê". Đừng tưởng tui là dân ghiền cà phê nghen.
Tui thỉnh thoảng cũng có uống nhưng không thuộc thành phần dân ghiền cà phê và thích
ngồi đồng ở mấy quán vĩa hè.
Sở dĩ em nó gọi tui như vậy là vì tôi một thời yêu "Hoa cà phê". Các
bạn có bao giờ đến vườn cà phê vào mùa hoa cà phê nở chưa? Thật tuyệt. Nhà
tui, nguyên một khu đất vườn trên ba tôi trồng cà phê .
Vào mùa hoa cà phê
trổ bông, mảnh vườn trên của nhà tui như trải một màn tuyết trắng. Những hoa cà
phê trắng buốt điểm dài theo nhánh cây. Những hoa ấy sẽ tàn
phai để trái cà phê phát triển. Hoa cà phê bát ngát mùi hương, mùi
hương đó ngất ngây thơm không thể diễn tả. Lạc vào vườn cà phê buổi sáng
ta có cảm tưởng như ta đang vui đùa với những nàng tiên áo trắng
thấp thoáng bên những vạt áo màu xanh.
Tui nhớ mấy câu
thơ tui viết trong một bài ở bích báo Xuân ở trường hồi nẫm
Đóa hoa sen tôi dâng lên Phật ngự.
Hoa Cà phê tôi
dâng tặng mẹ hiền.
Hoa Pensé cho giấc
mộng thần tiên.
Hoa Phượng Vĩ gói
trọn thời áo trắng.
Má tui không lãng mạn như tui, má tui chỉ chờ trái cà phê chín. Vì là vườn nhà
nên tui không đeo gùi lên nương hái trái như mấy cô sơn nữ. Tui xách cái
thúng và đi từng cây tước trái bỏ vào trong. Hái cà phê thì cũng gian nan
lắm vì kiến đen nằm phục sẳn ở nhánh cây bởi trái cà phê rất ngọt.
Trái đem về rửa cho sạch những vết đen của kiến rồi mới tính
chuyện lấy hột.
Mấy năm đầu
má tui cứ để nguyên trái vậy mà phơi. Phơi thật khô mới giã để sàng hột
ra. Sau rút kinh nghiệm vì trái tròn khó giã, cứ trợt ra hoài. Má tui giã tươi
cho dập vỏ trước khi phơi. Phải phơi khô, giã cho hột cà phê ra khỏi vỏ mới
sàng lại lấy hột. Mỗi khi làm, bụi từ vỏ cà phê bay ra bám vào người rất
dơ và ngứa.
Sàng lọc nhiều lần
mới lấy được hột cà phê sạch sẽ. Sau đó đem ra phơi lại cho thật khô.
Đến đây mới
là giai đoạn ăn tiền. Phải rang thế nào cho cà phê thiệt tới, thiệt
thơm. Ba tui hàn một cái thùng dài, có nắp để đổ cà phê vào và lấy
ra. Một đầu thùng hàn dính vào cây sắt được gát lên một trụ.
Một đầu là cây sắt có tay quay. ba tui đốt than và bỏ cà phê vào
rang. Khi cà phê đã thơm, ông đổ bơ (butter) vào cho ngậy
mùi. Cà phê vườn nhà pha lên không đen như cà phê tiệm vì mình rang vừa
cháy tới. Mỗi lần rang, ba tôi làm ra vẽ bài bản lắm (Mà nói thiệt tình nghen,
cả đời ba tui không vô bếp. Cho nên đụng tới củi lửa, ba tôi và cả nhà coi đó
là chuyện trọng đại nhất trong đời. Có tính cách biểu diễn nhiều hơn thực
hành.)
Má tui nói:"
Ba mày làm thiệt là rườm rà, bắt cả nhà nhào dô phục dịch". Mấy câu này má
nói nhỏ nhỏ sợ ba tui nghe. Bởi vì má vừa quạt than, vừa lăng xăng để phụ.
Cà phê rang đúng
kiểu dùng rồi cũng hết. Ba tui hết hứng làm hoài. Má tui rang cà phê mình ên
theo kiểu của bả. Má bắt chảo cho nóng và rang từng mẻ nhỏ. Đứng đão cho thật
đều tay. Khi cà phê trở màu và tới má tui cho bơ vào và quậy liên tục. Cà phê
thơm lừng bốc mùi lên tới nhà trên chỗ ghế dựa ba tui nằm. Ổng hít hít và
khen:"Cà phê thơm quá".
Cà phê rang xong,
má tui đem xay nhờ ở tiệm cà phê của chị Ba tui rồi đem về cất vào hũ đậy thật
kín để giữ mùi thơm.
Má tui
tuyệt đối không uống cà phê. Bà cũng không gọi là cà phê, mà gọi "cà
phe" đôi khi dùng từ "Cà phe cà pháo" ám chỉ cái tội
uống cà phê nhâm nhi tốn thì giờ của ba tui. Má tui dùng kẽm to cọng, uốn một
cái vòng tròn, có quai nắm. Xong bà lấy một miếng vải thô trắng may dính làm
cái phểu. Cứ thế mà bà lọc "Cà phe".
Cái điều kỳ lạ là bà không bao giờ nếm thử mà ba tui lại bảo "Chỉ có
má mầy là pha cà phê ngon vừa ý tao". Không biết lượng đường,
lượng sửa là bao nhiêu. Hỏi má, má chỉ nói :" Tao đổ bừa, có đo
lường gì đâu, ai biết sao ổng lại chịu" Thiệt là kỳ, không ai hiểu
nổi.
Sau này khi đã có
bình lọc," Cái nồi ngồi lên cái cốc". Má trịnh trọng
làm một tô nước sôi, Ly có sữa để vào trước và bình lọc cà phê có nước sôi để
lên trên. Làm xong bà để trên bàn, bên cạnh bình trà có hình trái dừa
khô. Má tui gọi lớn:" Ông ơi! ra uống cà phe"
Khi cơn bão nổi tháng 4 về , nhà không tiền mua thuốc lá thơm từng gói cho ba
tui. Má mua nguyên bánh thuốc đem về vấn cho ba tui để dành hút. Có lần theo má
đi chợ, thấy má thử thuốc rê cho Ba, tui thương má vô cùng. Má hút cả mấy loại mới
chọn một cây vừa ý ba tui. Má mua cả cuộn giấy quyến, đem về xếp, rồi rọc, rồi
ngồi vấn từng điếu thuốc cho ba tui.
Thuốc má vấn rất
khéo, nhanh và đều đặn. Má xếp vào một cái hộp. Đi đâu ba bỏ vào túi quần, thế
là cũng sang như ai. Cứ sáng sớm là má lại mở hộp và chất cho đầy. Thuốc má tui
vấn không dán bằng hồ, bằng nước mà bà dán bằng le lưỡi liếm. Có lẽ nhờ vậy mà
thuốc ngon đối với ba tui. Tui nghĩ chắc bởi có hương vị tình yêu bằng nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng.
Cả cuộc đời má tui
gắn liền với bổn phận làm dâu, làm vợ, làm mẹ. Mà bổn phận nào má tui cũng làm
một cách xuất sắc. Làm dâu ngoài lo phục vụ ăn uống chăm sóc mẹ chồng, má tui
còn phải lo cái mục trầu cau thuốc xỉa. Mà thuốc xỉa của nội tui phải khác
thuốc hút của ba. Tui không hiểu khác ở nặng nhẹ ra sao. Chỉ thấy thuốc xỉa nội
để riêng, thuốc ba tui hút để riêng. Lộn là hai người biết liền.
Chiến tranh đến
hồi khốc liệt. Khu vườn trên trồng cà phê của nhà tui bị Việt Cộng pháo kích,
rồi bị hỏa châu của lính Mỹ rơi xuống cháy rất nhiều.Từng lỗ pháo đào sâu ở
vườn nhà. Những cây cà phê cháy xém ngọn. Gia đình tui phải bỏ nơi đó đi tạm cư
nơi khác. Cà phê thiếu người chăm sóc khô cằn, trái thưa thớt và chết dần. Má
tui không còn rang cà phê chảo cho ba tui nữa. Má mua cà phê tiệm về pha cho ba
tui uống. Ban đầu ông cũng chê, nhưng riết rồi quen. "Cà phê uống cũng
được, nhưng không ngon bằng cà phe má mầy rang" Đó là lời ba tui nói. Lời
khen khiến má tui đỏ mặt, tủm tỉm cười sung sướng. Bởi cả đời phục vụ, nấu ăn
lo lắng cho ba tui, có đời nào ổng khen lấy má tui một câu nào đâu. Chỉ có cà
phê chảo là ổng chịu đèn và khen. Cũng lạ.
Quần áo má tui chỉ
giặt sạch sẽ rồi xếp để một nơi. Nhưng quần áo của ba tui má ủi đàng hoàng,
treo lên móc hay đặt cẩn thận trong tủ. Mỗi lần ba tui tắm má pha nước ấm, khăn
mặt và quần áo sẳn sàng. Mỗi bửa cơm cho ba tui là lên mâm lên bát nghiêm chỉnh.
Chỉ ba tui ngồi ăn còn má tui vẫn còn lúi húi trong bếp. Mỗi lời ba tui nói là hiệu lệnh, má tui không
bao giờ cãi hay lớn tiếng trước mặt con cái. Má thương yêu chăm sóc tất cả các
con của ba bằng trái tim người mẹ.
Ngày má tui mất,
ba tui không khóc nhưng ông buồn rất nhiều. Ông trầm tư và gầy hẳn đi. Trong
ông có một cái gì ân hận sâu thẳm không thể nói với ai. Cả cuộc đời má tui là
cái bóng đi theo ba tui và tận tụy với chồng. Bà đã cho ông cả tuổi thanh xuân,
tuổi già, cho đến ngày chết. Bà phục vụ ông như một con sen với ông chủ quyền
uy. Những ngày cuối đời vẫn dặn con cái nấu cho ông từng bửa ăn ngon, từng ly
cà phê nóng.
Tình yêu bà hiến
dâng không hề đòi bù đắp hay hơn thua. Vắng má tui căn nhà như lạnh thêm ra.
Mất nguồn sống, mất sinh khí. Dù bà chỉ là một cái bóng nhỏ bé, gầy nhom ít
nói, nhưng sự hiện hữu của bà là điểm sáng để khơi ngọn lửa gia đình ấm nồng.
Tình yêu không thể
đem lên bàn để cân , đong, đo đếm. Tình yêu không là vật thể để mình trông thấy
và sờ mó. Tình yêu bàng bạc trong từng hành động tuy rất nhỏ nhặt nhưng là tất
cả tâm tư. Tình yêu không phải là câu nói văn hoa bóng bẩy hay những món quà
đắt tiền. Tình yêu là sự cho ra không tính toán, đòi hỏi hay phân biệt. Má tui
đã có một tình yêu như thế với ba tui. Và đến giờ phút này, tuy đã 70 nhưng tui
vẫn thấy thua má tui nhiều lắm.
Sáng nay con gái
pha cho mẹ một ly cà phê. Tôi lại nhớ má tui quá chừng chừng.
Bởi vì tui. Đứa
con gái độc nhất của má, chưa bao giờ pha cho má được một ly trà hay ly cà phê
nóng. Bởi vì bà vốn không thích cà phê và uống trà. Dù nhà tôi có cả một vườn
cà phê và vườn trà.
Bà hái trà, phơi
trà, đạp trà, ướp trà với hoa lài, hoa sói. Bà pha trà với nước thật sôi, ly
trà thât thơm.
Bà hái cà phê,
rang cà phê và pha cà phê thật ngon.
Tất cả chỉ để phục
vụ cho một người. Đó là ba tui. Mà oái oăm thay, ba tui ngoài má tui lại có
thêm hai bà vợ nhỏ và một bầy con riêng.
Người ta không tin
vào tình yêu. Nhưng theo tui. Quả có một tình yêu hiến dâng, tha thứ và hy sinh như vậy.
Nguyễn thị Thêm.
Chân Dung Ghê Rợn Của Một Băng Đảng Xã Hội Đen Người Việt Ở Châu Âu
Những tên tội phạm người Việt khét tiếng trời Âu. Những tội ác không thể dung thứ. Và cuộc truy lùng ngoạn mục của cảnh sát hai nước Đức - Việt, loại trừ băng đảng xã hội đen do những trùm xã hội đen người Việt cầm đầu.
Từ giang hồ thành Vinh trở thành trùm xã hội đen ở Đức |
Những năm 1990 là thời kỳ cộng đồng người Việt ở Đức lên đến
mức kỷ lục. Hơn 80.000 người Việt sống ở đất nước này khi ấy đều chủ yếu
là những người dân làm ăn lương thiện, kiếm sống bằng các nghề buôn bán
nhỏ hoặc làm thuê. Nhưng cá biệt trong số đó có những anh chị, đầu gấu ở
trong nước trà trộn vào. Biết đây là mảnh đất béo bở, dễ làm ăn, bọn
chúng đã tìm cách xâm nhập vào đất nước này, trở thành những tên đầu gấu
người Việt khét tiếng ở nước Đức, lập ra những băng nhóm xã hội đen với
nhiều tội ác kinh người, khiến cảnh sát Đức không thể nhắm mắt làm ngơ.
Ở nước Đức, thay vì đoàn kết với những đồng hương của mình, bọn
chúng lại ra sức ỷ mạnh hiếp yếu, cướp bóc tiền của của những đồng
hương người Việt của mình, tổ chức các hoạt động bảo kê, thanh toán,
cướp giật, chém giết lẫn nhau. Cộng đồng người Việt ở Đức khi đó hết
thảy đều bị chúng hành hạ khốn khổ nhưng tuyệt nhiên không ai dám khai
báo, tố cáo những tên tội phạm này với Cảnh sát Đức vì sợ vạ lây nên
đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", nhắm mắt nhắm mũi cho những băng đảng này
cướp bóc đi miếng cơm manh áo mà khó nhọc lắm họ mới kiếm được.
Trước sự sợ hãi, im lặng của cộng đồng người Việt ở Đức, bọn
tội phạm càng ngày càng lộng hành ngang ngược. Bọn chúng trỗi dậy ở khắp
nơi, phân chia địa bàn và cướp bóc không ngừng. Đó là lúc lực lượng
Cảnh sát Việt Nam nhập cuộc, cùng với Cảnh sát Đức truy quét những băng
đảng xã hội đen làm nhũng nhiễu trật tự, an ninh của nước Đức thời đó.
Khi đó, trước tình hình các băng nhóm người Việt ở Đức ngày
càng quậy phá, lộng hành, gây ra nhiều tội ác, Cảnh sát Đức đã gửi công
văn cho Văn phòng Interpol Việt Nam, đề nghị phối hợp giúp đỡ và cung
cấp thông tin về các "anh chị giang hồ" ở Việt Nam nhập cư sang Đức. Một
trong những nhóm đối tượng nổi bật nhất được Cảnh sát Đức điểm mặt chỉ
tên chính là băng nhóm của hai ông trùm xã hội đen người Việt ở Đức là
Vân "phệ" và Nguyễn Hải Nam.
Vân "phệ" tên thật là Nguyễn Văn Vân, sinh ra và lớn lên ở Nghệ
An, là một trong những giang hồ khét tiếng ở thành Vinh. Trước khi sang
Đức, Vân "phệ" đã có một bảng thành tích đáng nể với một thời kỳ dài
làm mưa làm gió ở thành Vinh.
Ngay
từ thời niên thiếu, Vân "phệ" đã là một kẻ bất hảo, nổi tiếng với nhiều
tiền sự và sự hung tàn ăn sâu vào máu. Sở dĩ hắn có biệt danh là Vân
"phệ" vì hắn có một cái bụng phệ đáng nể, lúc nào đi cũng ưỡn bụng về
phía trước, rượu chè be bét và chửi đổng khắp nơi. Ở thành phố Vinh, Vân
"phệ" là một kẻ mà bất cứ người dân lương thiện nào cũng chỉ muốn tránh
xa. Ngay cả những tên giang hồ có số ở thành Vinh nhìn thấy hắn cũng e
dè, sợ hãi.
Ở Vinh, nghề chính của Vân "phệ" là chuyên đi bảo kê hoạt động
vận chuyển ma túy. Với "thành tích bất hảo" này, hắn đã có hai lệnh truy
nã của Công an Nghệ An. Hoạt động ở Vinh một thời gian dài, trở thành
một trùm giang hồ khét tiếng của thành Vinh khi ấy, Vân "phệ" nổi tiếng
không chỉ bởi sự hung bạo của mình mà còn khiến người dân thành Vinh ấn
tượng bởi thói quen ăn mặc lôi thôi, luộm thuộm. Hắn thường mặc những
chiếc áo nhăn nhúm, đi đôi dép tông loẹt quẹt, vừa đi vừa chửi đổng.
Thế nhưng, bỗng có một dạo Vân "phệ" thay đổi một cách chóng
mặt. Hắn ăn mặc chau chuốt, bóng bẩy, đi lại ra dáng "người có học" và
nói năng lịch sự đột ngột. Sự thay đổi của Vân "phệ" khiến chính những
đàn em của hắn cũng phải ngỡ ngàng, mãi một thời gian sau mới vỡ lẽ thì
ra Vân "phệ" thay đổi như thế là bởi hắn quyết định "xuất ngoại", tìm
đất làm ăn ở xứ người. Khi đó, Vân "phệ" đã trở thành một đối tượng nằm
trong sổ đen của Công an Nghệ An. Biết khó có thể làm ăn ở đất này được
nữa, hắn quyết định tìm đường ra nước ngoài kiếm sống.
Sau khi móc nối được với một đường dây chuyên đưa người ra
ngước ngoài do hai băng nhóm xã hội đen hoạt động xuyên quốc gia của
Trung Quốc và Đài Loan, Vân "phệ" cùng vài đầu gấu giang hồ khác lên
đường xuất ngoại.
Trước khi đi, là một tên khôn ngoan, lọc lõi, khác hẳn với vẻ
bề ngoài phỗn phệ của mình, Vân "phệ" thậm chí còn dọn sẵn đường để quay
về nếu mọi việc không được như ý muốn. Trước khi đi, hắn đã giao toàn
bộ "cơ nghiệp" của mình cho một tay đàn em tin cẩn là Bình "trắng" quản
lý hộ, với lời gửi gắm, dặn dò tên này phải hết sức giữ gìn địa bàn do
hắn quản lý, để nếu hắn có trở về vẫn còn có chỗ mà sinh sống.
Để kiếm ít "lộ phí" đi đường, Vân "phệ" còn thủ vài bánh heroin
để mang sang nước ngoài bán. Bọn chúng bắt xe từ Vinh ra Hà Nội và thay
đổi xe cũng như đổi chỗ nghỉ liên tục để phòng bị ai theo dõi. Tại Hà
Nội, bọn chúng nhanh chóng được đưa đến nơi an toàn rồi đi bằng tàu sang
Trung Quốc, từ đây đáp máy bay sang Nga. Nhờ vòi bạch tuộc của hai băng
nhóm tội phạm xuyên quốc gia của Trung Quốc và Đài Loan, Vân "phệ" và
nhiều tay anh chị người Việt khác đã thực hiện cuộc vượt biên ngoạn mục,
qua mắt được lực lượng an ninh. Từ Nga, hắn đã được đồng bọn chờ sẵn
rồi đưa sang Đức và bắt đầu cùng với đồng bọn của mình làm mưa làm gió ở
Đức.
Ngay khi mới sang Đức, Vân "phệ" đã nổi tiếng là một tên khát
máu. Dưới sự "bảo kê" của ông trùm người Việt Nguyễn Hải Nam, Vân "phệ"
đã nhanh chóng trở thành một trùm xã hội đen ở Đức. Nguyễn Hải Nam là
một ông trùm người Việt trong thế giới ngầm ở Nga. Với vỏ bọc một doanh
nhân thành đạt, Nguyễn Hải Nam đã nhiều năm thực hiện các hoạt động ngầm
mờ ám và làm giàu bất chính từ những hoạt động này. Địa bàn hoạt động
của Nguyễn Hải Nam không chỉ ở Nga mà còn vươn sang cả Séc và Đức. Nói
không ngoa nếu gọi hắn là ông trùm của những ông trùm xã hội đen ở đây.
Nguyễn Hải Nam có công ty ở Nga, có cửa hàng karaoke ở Đức và
Séc. Hắn kiếm tiền từ hoạt động cho vay nặng lãi cho các tư thương người
Việt ở nước ngoài, hoạt động kinh doanh, buôn lậu tân dược và kiêm luôn
cả buôn bán ma túy. Hắn có thế đến nỗi luôn luôn xuất hiện với một đám
lâu la, đàn em làm vệ sĩ và chỉ đi trên chiếc xe chống đạn của mình.
Là người gốc Nghệ An nên Nguyễn Hải Nam không lạ gì Vân "phệ".
Chính hắn là người gợi ý Vân "phệ" sang Đức và khi Vân "phệ" sang đến
nơi, hắn nhanh chóng biến Vân "phệ" thành cánh tay phải đắc lực của mình
trong các hoạt động tội ác để rảnh tay lo việc khác. Vân "phệ" là một
tên biết việc, nên chỉ cần Nguyễn Hải Nam chỉ đạo từ xa đồng thời đứng
ra bảo lãnh trong giới giang hồ là đủ để Vân "phệ" tranh hùng xưng bá
nơi xứ người.
Là một tên đầu gấu khét tiếng nổi tiếng hung bạo, dù sang xứ
người, Vân "phệ" vẫn không hề cảm thấy xa lạ với các trận huyết chiến.
Ngay khi mới chân ướt chân ráo sang đây, được ông trùm che chở, Vân
"phệ" đã gây ra nhiều cuộc thanh toán đẫm máu, tranh giành địa bàn với
các băng nhóm người Việt khác như băng nhóm “Quân khu 3” của Mạnh "bệu",
Toàn "hói". Những cuộc đối đầu của những băng nhóm này không chỉ khiến
bọn chúng bị tổn thương lực lượng mà còn khiến lực lượng Cảnh sát Đức
chú ý.
Không muốn gây ra những chuyện ầm ĩ, cuối cùng bọn chúng đã
ngồi lại với nhau thỏa thuận để phân chia địa bàn làm ăn. Cơ sở để phân
chia địa bàn của các băng nhóm tội phạm Việt ở Đức cũng sặc mùi máu me,
dựa vào "tỷ lệ chết hoặc thương tật" của mỗi băng. Băng của Vân "phệ"
nhận được miếng mồi ngon, cai quản toàn vùng sát Berlin, vùng Dessau.
Ngay khi phân chia địa bàn làm ăn, Vân "phệ" đã nhanh chóng trở
thành ông trùm của ông trùm trong giới xã hội đen ở Đức. Cái tên Vân
"phệ" trở thành nỗi kinh hoàng với người dân lương thiện. Không chỉ bảo
kê, cướp bóc trắng trợn, Vân "phệ" còn thực hiện các vụ đòi nợ thuê và
chém giết xuyên quốc gia. Hắn đã từng cho người về Việt Nam giết người
theo "hợp đồng" mà ông trùm Nguyễn Hải Nam giao cho hắn và thực hiện
những vụ đòi nợ ở tận Nga, Ba Lan.
Cái chết bi thảm của ông trùm người Việt
Ở Đức, Vân "phệ" đã gây thù chuốc oán khắp nơi nên bị nhiều kẻ
muốn xóa sổ gạch tên. Biết điều đó nên đi đâu Vân "phệ" cũng có đàn em
kè kè bên cạnh bảo vệ. Hắn tuyệt nhiên không bao giờ ra ngoài mà không
có vệ sĩ đi cùng. Nhưng cuối cùng cuộc đời tên trùm xã hội đen người
Việt ở Đức này lại kết thúc một cách bi thảm và nhục nhã đến không ngờ.
Thời còn ở Việt Nam, Vân "phệ" không hề máu me với đàn bà con
gái. Nhưng khi sang Đức, tính máu gái của hắn trỗi dậy. Có tiền trong
tay, lại có uy danh của một anh chị giang hồ hàng đầu, Vân "phệ" nhanh
chóng bao nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp để mua vui cho mình hàng đêm.
Hắn không ngờ rằng, thói mê gái đã khiến hắn phải trả giá bằng cả tính
mạng của mình.
Trước lễ noel, Vân "phệ" nhận được lời mời ngọt ngào từ một cô
gái xinh đẹp người Việt mà hắn mới quen trước đó vài tuần. Cô gái này
mới xuất hiện và xin phép được buôn thuốc lá lậu qua địa bàn của hắn.
Thấy một em gái xinh tươi, trẻ trung, lại ngọt ngào hết mực với mình,
nên Vân "phệ" vô cùng phổng mũi. Là một tên trùm đi đâu cũng đề phòng bị
sát hại, thế nhưng lần này, vì mê gái đến mụ mị đầu óc, hắn đã nhận lời
đi dự tiệc sinh nhật của người đẹp ở một nhà hàng nằm giữa trung tâm
Berlin, cách địa bàn của hắn cả trăm cây số.
Suốt buổi tiệc đó, đàn em của Vân "phệ" vẫn luôn túc trực bên
cạnh, sẵn sàng bảo vệ "ông trùm" của mình. Nhưng đến lúc tan tiệc, Vân
"phệ" đi vệ sinh, thì cuộc đời hắn kết thúc. Không nghĩ có ai phục trong
nhà vệ sinh để gây hại cho mình, Vân "phệ" đã cho đàn em xuống xe
trước. Một lúc sau không thấy ông trùm xuống, đàn em của Vân "phệ" lo
lắng chạy lên nhà hàng, xông vào nhà vệ sinh thì thấy Vân "phệ" đã trở
thành cái xác không hồn. Hắn bị đâm nhiều nhát chí mạng, chết gục trên
bồn vệ sinh.
Tên trùm giang hồ kết thúc cuộc đời một cách nhục nhã khi nằm
trên một vũng máu trong một cái nhà vệ sinh bẩn thỉu, kết thúc những
ngày tranh hùng tranh bá, làm mưa làm gió ở nước Đức. Cô gái xinh đẹp
mời Vân "phệ" đi sinh nhật cũng biến mất không một chút sủi tăm. Biết vụ
này do băng Quân khu 3 gây ra, nhưng phe cánh của Vân "phệ" không thể
làm gì, đành cay đắng nhìn địa bàn làm ăn của mình rơi dần vào tay kẻ
thù.
Cái chết của Vân "phệ" khiến phe “Quân khu 3” nổi như cồn và
ngày càng chiếm ưu thế trong các băng đảng giang hồ người Việt ở Đức. Nó
đã giáng một đòn đau vào ông trùm Nguyễn Hải Nam. Ngay lập tức, Nguyễn
Hải Nam liền cho gọi cánh tay phải của Vân "phệ" ở Việt Nam là Bình
"trắng" sang Đức, thay Vân "phệ" tiếp quản cái ghế còn trống.
Ở quê nhà, sau khi nghe tin đàn anh của mình chết một cách tức
tưởi, Bình "trắng" đã cho đàn em tổ chức một lễ tang hoành tráng để bày
tò sự tiếc thương với đàn anh của mình. Lễ tang Vân "phệ" xuất hiện đầy
đủ đàn em râu ria của hắn một thời, tất cả đều mặc áo sơ mi đen, comple
đen, đeo kính đen, đi giày đen, đứng dàn hàng ở nhà Vân "phệ".
Quét sạch xã hội đen
Ngay sau khi Vân "phệ" chết, được lệnh của ông trùm Nguyễn Hải
Nam, Nguyễn Hải Bình (tức Bình "trắng") lên đường sang Đức nhận cái ghế
do Vân "phệ" bỏ lại với quyết tâm báo thù cho đàn anh, đồng thời giành
lại thị phần làm ăn ở khu vực Dessau. Đi theo Bình "trắng" còn có Cường
"điên", tên sát thủ hung bạo nhất dưới trướng Vân "phệ" và Bình "trắng" ở
trong nước.
Chỉ sang Đức chưa đầy 1 năm, Bình "trắng" đã trở nên khét tiếng
trong thế giới ngầm ở đây. Hắn được ông trùm Nguyễn Hải Nam đặc biệt
tin cẩn, thậm chí còn hơn cả Vân "phệ" trước đây bởi hắn tỏ ra rất được
việc trong những vụ ông trùm Nguyễn Hải Nam nhờ vả. Địa bàn hoạt động
của hắn cũng rộng hơn Vân "phệ", lan sang cả Nga và Séc. Nhờ có Bình
"trắng", Nguyễn Hải Nam dần lấy lại uy thế đã mất ở Đức.
Sự tàn bạo của Bình "trắng" vượt rất nhiều lần Vân "phệ", khiến
những băng đảng ở Đức và Nga cũng phải toát mồ hôi lạnh vì kinh hãi. Có
lần, Nguyễn Hải Nam giao cho Bình "trắng" đi đòi nợ một con nợ của vợ
Nguyễn Hải Nam tên là H. Người phụ nữ này vì thiếu nợ vợ ông trùm nên đã
trốn chạy vì quá sợ hãi. Bình "trắng" sau khi cho đàn em về Việt Nam
đòi nợ gia đình H không được đã cho người lùng sục khắp nơi, bắt bằng
được H. Khi tìm được "con nợ", hắn đã cho đàn em giết chết H không ghê
tay, rồi chặt một cánh tay nạn nhân gửi về gia đình nạn nhân để "đánh
tiếng".
Vẫn với thủ đoạn ghê rợn này, có lần khi đòi nợ một lái xe taxi
ở Đức vay tiền không trả, Bình "trắng" đã bắt cóc người lái xe taxi
này, chặt đứt hai ngón tay của nạn nhân rồi cho nạn nhân gọi điện về gia
đình, ép cha mẹ con nợ của mình phải giao tiền. Nhà nghèo, không biết
kiếm đâu tiền để trả nợ cho con khi mà lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ của nạn
nhân đã đến báo công an, nhờ sự giúp đỡ. Với sự phối hợp giữa Interpol
Việt Nam và Cảnh sát Đức, con tin này đã được giải thoát nhưng trong
tình trạng suy sụp hoàn toàn về thể chất và tinh thần, hai ngón tay đã
bị chặt đứt. Tất cả vụ việc này đều do đàn em của Bình "trắng" thực
hiện.
Nuôi mộng trả thù cho đại ca Vân "phệ" của mình, nên Bình
"trắng" nhiều phen mất ăn mất ngủ, cho đàn em đi lùng sục tung tích kẻ
thù để báo oán. Năm 1997, khi nhận được tin "cô gái bí ẩn" mời Vân "phệ"
đi sinh nhật cùng với vài tên của băng “Quân khu 3” đang ở trong một ký
túc xá sinh viên người Việt, Bình "trắng" đã tập hợp đàn em, ăn mặc nai
nịt, súng ống đầy người thẳng tiến đến ký túc xá này.
Đến nơi, giữa đám đông hỗn loạn đang rối lên vì sợ hãi, Bình
"trắng" thản nhiên nã đạn, tạo ra cuộc thảm sát đẫm máu khiến Cảnh sát
Đức tím mặt vì giận. Tất cả những người có mặt ở đó đều chết. Cô gái
khiến Vân "phệ" bỏ mạng bị ăn nhiều đạn nhất với 2 băng tiểu liên và một
băng đạn súng ngắn, thi thể nát nhừ khiến cảnh sát vô cùng khó khăn mới
nhận dạng được. Sau vụ án này, báo thù cho đàn anh xong, Bình "trắng"
mở tiệc "khao quân" rồi lặn mất tăm, tránh sự truy lùng của cảnh sát và
sự trả thù của băng “Quân khu 3”.
Trong một lần nhận được tin đàn em của Bình "trắng" trở về
Vinh, lực lượng Công an đã bắt gọn tên này, buộc hắn khai ra nơi ở của
Bình "trắng" ở Đức. Chỗ ở của Bình "trắng" được báo cho Cảnh sát Đức.
Nhưng khi Cảnh sát Đức chưa kịp hành động thì Bình "trắng" đã bỏ mạng.
Hôm đó, Bình "trắng" đến nhà một người bạn cũ để ăn bữa cơm
thân mật ở ngoại ô thủ đô Berlin. Khi đến nơi, gọi mãi không có người mở
cửa, hắn đã linh cảm có chuyện không lành và lệnh cho đàn em rút lui.
Nhưng chưa kịp tháo chạy thì đạn từ trong nhà đã bắn ra xối xả. Bình
"trắng" chết ngay sau đó với hàng chục phát đạn găm vào người.
Trước sự lộng hành của các băng nhóm người Việt, một chiến dịch
truy quét mang tên "tử thần" đã được Cảnh sát Đức lập ra. Không thể để
các băng nhóm tội phạm người Việt tiếp tục gây ra những cuộc thanh toán
đẫm máu nữa, Cảnh sát Đức đã phối hợp với cảnh sát các nước Nga, Séc bắt
giữ toàn bộ băng nhóm của Bình "trắng". Tên trùm Nguyễn Hải Nam cũng sa
lưới khi đang ở Séc. Những tàn dư còn lại của các băng nhóm khác một
thời là đối thủ sát phạt với băng Vân "phệ" - Bình "trắng" cũng bị truy
quét triệt để, trả lại sự bình yên và trong sạch cho cộng đồng người
Việt ở Đức, Nga, Séc.
Nhờ có sự hỗ trợ của lực lượng Cảnh sát Đức và Công an Việt Nam, các băng nhóm tội phạm người Việt khét tiếng ở Đức đã sa lưới pháp luật. Cái tin các băng nhóm giang hồ ở Đức bị xóa sạch khiến nhiều người Việt Nam sinh sống và làm ăn ở đây thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi một mối họa lớn. Không còn bị đe dọa bởi các anh chị, đầu gấu, người Việt Nam ở đây có thể yên tâm làm ăn, sinh sống lương thiện, không lo bị trả thù hay sát hại như trước. Các băng nhóm xã hội đen người Việt đã bị đập tan. Nhưng trước lúc đó, thì hai trùm xã hội đen người Việt từng khét tiếng thành Vinh một thời cũng phải bỏ mạng nơi xứ người và đều kết thúc cuộc đời một cách vô cùng thê thảm. Đó là cái giá của tội ác mà chúng đã gây ra cho cộng đồng người Việt ở châu Âu.
Lê Quang – Chuyên đề CSTC tháng số 34
Nguồn: NUOCDUC.ORG
Tuesday, February 27, 2018
Kệ Tết! - Jesse Peterson
Gần đây tôi tham gia một chương trình trên truyền hình về Tết Tây.
Tôi tự hỏi liệu ban biên tập có đọc những bài báo của tôi trong hai năm
qua không mà họ dám mời tôi tham gia talk show này. Hay họ mời tôi vì
tôi là một người nước ngoài biết tiếng Việt?
Người dẫn chương trình đặt câu hỏi cho tôi: “Chào anh Jesse Peterson. Sắp tới là Tết Tây, anh Jesse có mong đợi ngày đó không?”.
Họ cứ mong tôi sẽ trả lời “Yes! Tết Tây là một ngày rất vui”, rồi tôi
tiếp tục nói, “Cảm ơn đã mời tôi tham gia chương trình ngày hôm nay!
Chúc mừng năm mới các bạn Việt Nam!”.
Nhưng họ há hốc miệng khi nghe tôi nói: “Không! Năm mới – Tết Tây là
một ngày giả! Nó được thiết kế cách đây 2018 năm trước. Đế chế Hy Lạp
muốn xoá bỏ phong tục của các dân tộc xung quanh và tạo nên một năm mới
giả, ở giữa mùa đông”.
Thật vô lý khi ngày chào mừng năm mới ở giữa mùa đông. Trong khi, 20
tháng 3 mới là ngày chính giữa của mùa xuân. “Tết Tây” đã được thiết kế
bởi Hoàng đế của Rome – Julius Caesar. Ông Caesar đã xâm lược rất nhiều
bộ lạc của người châu Âu. Nhằm ngăn chặn việc họ nổi dậy chống lại mình,
Caesar làm một ngày lễ mới – ngày đón năm mới ở giữa mùa đông.
Tôi không mong đợi năm mới theo cách đó. Tôi sẽ thành lập năm mới cho
riêng tôi, 20 tháng 3. Và mặc kệ những phong tục của người xưa cũng như
mưu đồ của họ. Nhưng khi lên sóng, đài truyền hình kia đã cắt đi phần
tôi nói rằng Tết Tây là một ngày giả và tôi không muốn hùa theo nó. Chắc
họ cho rằng đó là chủ đề nhạy cảm.
Tết Ta sắp tới rồi. Nó gần mùa xuân hơn Tết Tây. Điều tôi thích ở Tết
Ta là khi người Việt Nam trang trí ở ngoài nhà với hoa mai, hoa đào. Nó
có thể là biểu tượng của sự khởi đầu mới và là đại diện của môi trường
thay đổi khi xuân tới.
Nhưng tôi không có ý so sánh các ngày Tết với nhau. Rõ Tết Việt Nam hẳn
“có liên quan” với người Việt hơn Tết Tây nhiều… Nhưng tôi cũng thấy Tết
Việt Nam bây giờ cũng có nhiều vấn đề quá. Giờ đây nó quá “human
centric”, nghĩa là nó tập trung vào sự ích kỷ của con người nhiều hơn là
lúc để chúng ta quan sát, hiểu ý nghĩa của sự vận động môi trường, vạn
vật. Điều này khiến ta trở nên ích kỷ và quên đi Mẹ Thiên nhiên.
Có nhiều điều tôi không thích ở cách người Việt đón Tết ngày nay. Đó
là người ta quá vất vả những ngày trước Tết. Họ bị stress khi phải chuẩn
bị cho Tết, có người còn cãi nhau. Rồi các quan niệm như không được mặc
áo đen, người đầu tiên đến nhà bạn phải mang may mắn, ép nhau ăn uống
đến mức hệ tiêu hóa không làm việc kịp, không ăn thì bị giận (có lần tôi
đã lén ném thức ăn dưới gầm bàn)… Và độc hại nhất với văn hóa truyền
thống là họ dùng Tết để lấy cơ hội hối lộ, đút lót, biếu xén nhau. Trong
các phần quà Tết ít khi thiếu phong bì tiền. Phong tục lì xì bị lạm
dụng quá nhiều. Trẻ con hư sớm theo người lớn vì chúng chỉ mong phong bì
lì xì chứ không phải yêu thích Tết..
Trong Tết mọi thứ đều bị đẩy giá cao hơn. Khi bị hỏi tại sao, họ chỉ
nói “Tết mà”, không thèm giải thích sâu sắc hơn. Mấy năm trước, tôi đi
phượt ở miền Tây. Đến khách sạn, họ bảo vì tôi là người Tây, tôi phải
trả tiền thêm, và vì đây là Tết rồi.
Tết xong rồi, tôi không thấy mình vui hơn, không thấy là tôi biết nhiều
điều hơn về thế giới, không thấy môi trường tốt hơn, không thấy người
nghèo khá hơn và có gì tốt đẹp hơn để hy vọng cho năm mới.
Tôi thấy nó giống như nhiều phong tục của ngày xưa. Ý nghĩa của nó
đang bị sự ích kỷ của loài người tiếp tục ăn hiếp hay lợi dụng… Khi có
nhiều điều xấu đến thế, làm sao nó có thể đem tới văn hóa đạo đức hơn và
điều tốt đẹp hơn cho Việt Nam?
Nên tôi cố tình kệ Tết. Tôi sẽ đi du lịch hay khóa cửa nhà, không
bước ra ngoài trong vòng một tuần cho đến khi tôi đã đọc mười quyển sách
và ăn sạch cái tủ lạnh.
Còn người Việt Nam, nếu còn yêu và trân trọng ngày “Tết Ta”, tôi nghĩ nhiều người cần bày tỏ tình yêu đó theo một cách khác.
Jesse Peterson
(Nguyên bản tiếng Việt)
Phật Dạy: Vì Sao Con Người Sinh Ra, Có Người Giàu Sang Phú Quý, Có Người Cả Đời Nghèo Mạt Kiếp
Giàu hay nghèo là số trời định, nhưng có người vẫn tự thay đổi được vận mệnh của mình... Tất cả đều là do chữ "Đức".
Con người sinh ra, ai cũng được định
đoạt số phận. Có người sướng từ "trứng nước", sinh ra đã ở trong nhung
lụa, nhưng cũng có người khổ từ "trong trứng", cả đời nghèo đói, miếng
ăn cũng phải chạy từng bước.
Thế
nhưng, số phận con người không bao giờ bất biến, mọi sự có thể đổi thay
nếu con người làm việc thiện, tích đức. Vì thế mới có chuyện, có người
sinh ra rất giàu có, nhưng lớn lên lại phá phách, tiền của tiêu tán,
nghèo nàn, cực khổ. Lại có người sinh ra vất vả, nhưng họ luôn nỗ lực,
làm thiện nhiều, số phận từ đó thay đổi, giàu sang.
Hãy đọc câu chuyện cổ sau
Truyền
thuyết kể rằng, có một ngày, Triệu Công Minh dẫn bốn vị chính Thần đi
đến đất Tề Lỗ. Nơi này là khu vực trực thuộc Đông Nhạc Đại Đế Hoàng Phi
Hổ. Họ đều là những người quen biết đã lâu nên các vị Thần hạ mây đến
phủ Hồng Phi Hổ viếng thăm.
Thấy Thần tài đến, Hoàng Phi Hổ đương nhiên rất vui mừng, tiếp đãi rất nồng nhiệt. Hoàng Phi Hổ nói: “Ta tuần tra thế gian nhiều năm như vậy, phát hiện ra rất nhiều người dân thực sự vô cùng thống khổ. Ngài là Thần tài cai quản phúc phận, sao không đem nhiều hơn một chút tiền tài cấp cho những người nghèo khổ?”
Triệu Công Minh nói: “Đế quân có điều không biết, phúc phận cả đời của một người là đã được định sẵn trong mệnh rồi, đều là đã có an bài, chúng tôi bất quá cũng chỉ là chiểu theo mà làm thôi, nào dám thiên vị ai!”
Thấy
Hoàng Phi Hổ có phần nghi hoặc, chưa tin, Triệu Công Minh liền nói:
“Được rồi! Thỉnh Đế quân theo tôi đi ra ngoài xem một chuyến”
Các
vị Thần đi tới bên bờ sông nhỏ. Trên dòng sông có một chiếc cầu dài một
trượng bắc qua. Bên kia cầu đang có mấy người đàn ông chuẩn bị đẩy xe
lên cầu. Họ giống như là những người đi chợ. Triệu Công Minh nói với
Hoàng Phi Hổ: “Đế quân, ngài có thể bắt đầu xem hoạt cảnh được rồi!”
Vừa nói dứt lời, Triệu Công Minh đem
một đồng tiền vàng lớn đặt ngay ngắn ở chính giữa cầu. Hoàng Phi Hổ vui
mừng nói: “Vậy là được rồi! Ngài đặt tiền vàng ở ngay trước mặt họ thế
kia thì người nào mà không nhặt chứ!”
Nhóm người đàn ông kia vẫn vừa đẩy xe qua cầu vừa nói chuyện. Đột nhiên một người trong số họ nói: “Các anh em! Hôm nay chúng ta hãy thi đấu, tất cả cùng bịt mắt lại rồi qua cầu, xem xem xe của ai không bị ngã nào?” Những người đàn ông còn lại, ai nấy đều nhiệt tình hưởng ứng. Họ đều vui vẻ bịt mắt lại, mà đẩy xe qua cầu. Kết quả, mỗi người một chân, đá đồng tiền vàng lớn kia xuống dưới cầu.
Hoàng Phi Hổ chứng kiến cảnh ấy, lắc đầu nói: “Ai nha! Còn có cả việc này nữa, cho tiền mà không cần!”
Triệu
Công Minh nói: “Đế quân! Thỉnh ngài nhìn xuống xem, cảnh diễn còn chưa
kết thúc đâu!” Nói xong, Triệu Công Minh lại để đồng tiền vàng lên cầu.
Đúng lúc ấy, từ bên kia cầu, một người đàn ông cưỡi ngựa đi sang bên này. Nhìn bộ dạng và cách ăn mặc “hợp thời” của người này, có thể thấy ông ta là người giàu có. Bỗng nhiên ông ta dừng lại trên cầu để đi vệ sinh và nhìn thấy đồng tiền vàng lấp lánh trên cầu. Ông nhìn bốn bên vắng lặng rồi nhặt đồng tiền vàng lên và ngồi chờ nửa ngày xem có ai đến nhận không. Kết quả, ông ta chờ nửa ngày mà vẫn không có ai qua cầu. Trời bắt đầu tối, ông ta cầm đồng tiền vàng và lên ngựa cưỡi đi.
Phúc phận của mỗi người sơ khai đã được
định. Thứ gì không có sẽ không thuộc về bạn, ngược lại cái gì thuộc về
mình, ắt sẽ là của mình.
Thông qua việc hành thiện, con người có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Người xưa vẫn dạy: "Đức năng thắng số". Đức năng ở đây chính là sự Đức độ và tình yêu
thương giữa con người với con người. Ngay cả trong các tôn giáo lớn như
Phật giáo hay Thiên chúa giáo cũng đều nhấn mạnh đến phần Đức lên hàng
đầu. Chữ “Đức” được mọi người nhắc đến thường xuyên trong cuộc sống,
trong sự dạy dỗ con cái, khuyên răn con người sống cho phải đạo, đẹp
đời.
Ở bên kia phương trời Tây,
Rene Descartes một nhà toán học, nhà vật lý cũng còn là triết gia nổi
tiếng vào thế kỷ thứ 17 đã nói một câu đã được ghi mãi mãi trong lịch sử
tư tưởng nhân loại bằng tiếng La Tinh “Cogito ergo sum” (I think,
therefore I am; Je pense, donc Je suis) có nghĩa “tôi có suy nghĩ do đó
tôi hiện hữu”. Descartes đã nói một điều con người là sinh vật
biết tư duy, có suy nghĩ, phân biệt phải trái, hiểu rõ sự hiện hữu kiếp
nhân sinh, từ đó con người cần phải sống sao cho có ý nghĩa. Phải chăng
câu nói của Descartes cũng đồng nghĩa với chữ “Đức” trong tư tưởng Đông
Phương, là “tu đức” để có sống một cuộc sống cao thượng, trong sạch và
hợp với đức trời.
Còn trong cuộc
sống đời thường, ta có thể thấy và gặp nhiều người nghèo khó, nhưng lúc
nào họ cũng đầy bình an và hạnh phúc. Tiêu biểu nhất trong lich sử Việt
Nam là Thọ Tường Tử Nguyễn Công Trứ, cuộc đời thăng trầm, ông vẫn sống
tự tại và để lại một triết lý sống cho hậu thế đáng ngưỡng mộ: "Tri túc,
tiện túc, đãi túc hà thời túc/ Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn hà thời
nhàn".
Phong Linh (Th)/Khoevadep
Nguồn: phunutoday.vn/
Whey Protein Cho Người Cao Tuổi - BS Phạm Hiếu Liêm
Thưa các anh chị
Tôi mới nhận được một bài viết quan trọng của BS Phạm Hiếu Liêm và xin gửi tới các anh chị bài viết vô cùng giá trị này..
BS Phạm Hiếu Liêm là một đồng
nghiệp, một người bạn thân tình và một Giáo Sư Y Khoa tài giỏi – nay đã
hồi hưu - về môn học Y Khoa rất đặc biệt Geriatric Medicine chuyên về
điều trị bệnh lý các người lớn tuổi.
Phân khoa này mỗi ngày càng trở nên
quan trọng vì tỷ lệ/ percentage các người cao niên càng ngày càng nhiều
, vì sự sống lâu con người / longevity trong 30 năm nay đã gia tăng rất
nhiều, không những tại các nước tân tiến như Mỹ, như Pháp , mà còn ở
các nước nghèo thuộc thế giới đệ tam (Tiers monde).
GS Phạm Hiếu Liêm - mà tôi gọi một
cách thân tình là Samurai Liêm - là một giáo sư y khoa rất được kính nể
về những công trình khảo cứu giá trị của anh Liêm trong mấy chục năm
dậy học tại Đại Học Y Khoa bên Hoa Kỳ.
Bài viết sau đây của BS Liêm chú
trọng về một đề tài vô cùng thực tế: Làm sao người lớn tuổi - nhất là
người cao niên Việt Nam - có thể thay đổi dinh dưởng với chất đạm Whey
(có vào khoảng 20% trong sữa ) mà chúng ta có thể mua dễ dàng , không
tốn kém, tại nhiều nơi bên Hoa Kỳ tại Walmart , Costco và nhiều nơi khác
nửa và trên online.
Tôi nghĩ các anh chị bên Pháp, Đức hay bên Úc cũng có thể kiếm mua rất dễ dàng.
Xin cám ơn anh BS Liêm rất nhiều
Nguyễn Thượng Vũ
Làm người ai cũng
muốn được mạnh khoẻ và sống lâu. Ở phương Đông trước thế kỷ thứ 20, các
đạo sĩ vào núi luyện cách trường sinh và có tuổi thọ cao hơn người
thường (70-80 tuổi thay vì 50-60 tuổi). Theo khoa học ngày nay, các đạo
sĩ Lão Giáo đạt được tuổi thọ nhờ dinh dưỡng tốt vì ăn nhiều trái dâu và
những loại quả nhỏ mọng nước không có hạt (berries) mọc hoang trong núi
chứa nhiều chất kháng oxy hoá và tập thể dục (quyền Võ Đang) thường
xuyên.
Ngày nay nhờ vệ sinh
thường thức và y khoa tân tiến, tuổi thọ trung bình ở các nước tiên tiến
đã đạt đến gần 80 cho nam giới và hơn 80 cho các cụ bà. Than ôi, với số
tuổi đời chồng chất, người già thường bị các bệnh kinh niên và chứng
lão suy nên trong nhiều trường hợp, có thọ nhưng không mấy vui vì bệnh
tật và ốm yếu. Vì vậy, tại các cộng đồng người Việt ở hải ngoại, báo
chí, truyền thanh và truyền hình có nhiều quảng cáo kiểu lang băm bán
thuốc dạo lừa đảo người Việt cao niên để bán các loại thuốc thực phẩm
phụ gia vô căn cứ.
Ngoài ra,
chúng ta vẫn thường nghe các cụ dùng Sâm và Nhung là các món đắt tiền để
tẩm bổ chống lại lão suy theo truyền thuyết Đông Y. Nhân sâm Cao Ly có
tác dụng kích thích làm người dùng cảm thấy hưng phấn nên vẫn được
truyền tụng nhưng kết quả trên cơ thể, bắp thịt và tim mạch thì không có
gì đáng kể; thậm chí dùng nhiều có thể làm tăng huyết áp, có hại cho
tim mạch và não bộ.
Khảo cứu
tại Hoa Kỳ trong 30 năm trước cho thấy thú vật sống lâu và khoẻ mạnh khi
chúng được nuôi ăn đủ chất dinh dưỡng nhưng với lượng calorie hạn chế
hơn 30% của mức bình thường; đó là một điều không thực tế cho con người.
May thay, mấy năm gần đây, khoa học đã cho thấy ngoài dinh dưỡng tốt và
tập thể dục thường xuyên, các cụ có thể dùng chất đạm Whey (phát âm là
Guây) phụ gia để giúp tăng tuổi thọ, thêm lành mạnh và bớt bệnh tật.
Chất đạm Whey là gì?
Sữa (trên thị trường là sữa bò) có nhiều chất đạm.
80% chất đạm trong sữa là casein; phần còn lại (20%) là Whey. Whey là
một hỗn hợp của nhiều chất đạm hoà tan, đặc biệt là có rất nhiều chuỗi amino acids phân nhánh (branched chain aminoacids- BCAA) như leucine,
iso-leucine và valine so với các chất đạm khác. Các amino acids quan
trọng này làm bắp thịt phát triển nẩy nở và lành lặn như có đề cập trước
đây trong bài Chống Sarcopenia đăng mấy năm trước trên svqy.org (Aging well by fighting Sarcopenia; A tribute to Jack LaLanne) http://www.svqy.org/agingwell.html
Trong kỹ nghệ chế tạo phó mát (cheese), chất đạm Whey trở thành dung
dịch phế thải tự nhiên sau khi casein được làm rắn (solid) trong phó
mát. Ngày nay, chất đạm Whey được giữ lại để làm thực phẩm phụ gia cho
các lực sĩ tập tạ vì có thể giúp họ trở nên lực lưỡng nhanh chóng.
Tại sao chất đạm Whey phụ gia lại tốt cho người lớn tuổi?
Đại đa số đàn ông gốc Âu và Á bắt đầu có đề kháng (resistance) Insulin ở tuổi 40 trở lên, phụ nữ thì ở khoảng tuổi 50 sau khi tắt kinh (menopause).
Từ đó họ bắt đầu có nhiều mỡ trong bụng (phát tướng) dẫn đến một vòng
luẩn quẩn khắc nghiệt cuả Hội Chứng Biến Dưỡng (Metabolic Syndrome) với
tăng huyết áp, lượng mỡ cholesterol và triglyceride trong máu cao, dễ bị
Tiểu Đường loại 2 và các biến chứng tim mạch. Vòng luẩn quẩn này còn có
liên hệ đến chứng teo bắp thịt, loãng xương và bệnh lãng trí của lão
suy. Ngăn ngừa hội chứng biến dưỡng sẽ giúp cho người cao niên được lành
mạnh sống lâu để hưởng thêm hạnh phúc ở tuổi già.
Trong các thí nghiệm gần đây trên thú vật và cả trên người già, chất
đạm Whey đã chứng tỏ khả năng giúp người lớn tuổi ngăn ngừa và chế ngự
sự lão suy và Hội Chứng Biến Dưỡng vì giúp giảm mập phì, giảm mỡ trong
bụng, xuống cân, giảm hiện tượng đói cồn cào, giảm cholesterol, điều hoà
huyết áp, bớt đề kháng với insulin, bớt nguy cơ tiểu đường loại 2. Điều
đáng chú ý là trong một thí nghiệm dùng hợp chất pha trộn các
amino-acids cùng tỷ lệ như tìm thấy trong Whey đưa ra kết quả không tốt
như chất đạm Whey thiên nhiên từ sữa, nhất là trên tác dụng giảm
cholesterol. Chuột nuôi với chất đạm Whey phụ gia sống lâu hơn mặc dù
chúng không bị hạn chế về calorie.
Bệnh nhân đã bị tiểu đường loại 2 có lượng glucose trong máu điều hoà
tốt hơn sau khi dùng chất đạm Whey thường xuyên. Lượng insulin giảm
xuống và các chỉ số về viêm (inflammation) và oxy hóa cũng giảm bớt
nhiều.
Bệnh nhân vừa qua bệnh
nặng (nhiễm trùng, sưng phổi, đột quỵ ….) hay sau một cuộc giải phẫu
lớn, cơ thể lâm vào tình trạng thoái dưỡng (catabolism) sẽ bình phục
nhanh hơn khi dùng chất đạm Whey phụ gia vì cơ thể sẽ tổng hợp protein
dễ dàng đạt tới thế tiến dưỡng (anabolism) nhanh chóng trong phục hồi.
Cách dùng chất đạm Whey trong Lão Khoa
Muốn
ngăn ngừa Hội Chứng Biến Dưỡng thì nên bắt đầu dùng chất đạm Whey phụ
gia ở tuổi 40, dùng khoảng 10 hoặc 20 gram một lần mỗi ngày (2 hay 4
muỗng cà phê, một muỗng cà phê là tương đương với 5 gram).
Các cụ trên 65 tuổi nên dùng 10 đến 12 gram, hai lần mỗi ngày (20 đến 24 gram mỗi ngày).
Đang phục hồi sau giải phẫu hay bệnh nặng nên dùng 15 gram mỗi lần, hai
lần mỗi ngày (30 gram mỗi ngày). Thường thường các bệnh nhân này có
dùng các bột sữa thực phẩm như Ensure, Sustacal vv…. có chứa chất đạm từ
đậu nành hay sữa nhưng vẫn nên dùng Whey phụ gia để có tác dụng phục
hồi nhanh chóng hơn như đã nói ở trên.
Chất
đạm Whey isolate có bán tại các tiệm thông thường như General
Nutrition, Wal-Mart, Costco etc… 15 tới 30 đô la Mỹ có thể mua một hay
hai hũ to tướng cho các cụ khuấy bột Whey vào ly nước dùng mỗi ngày
trong cả tháng.
Tóm lại, ngoài
dinh dưỡng tốt và thể dục đều, chất đạm Whey được khoa học cho thấy có
thể giúp chúng ta sống lâu và lành mạnh để hưởng Phước Thọ mà giá lại rẻ
hơn Sâm và Nhung rất nhiều. Tài liệu thống kê cho thấy gần 23% người
Việt lớn tuổi ở California bị Tiểu Đường loại 2; chất đạm Whey có thể
giúp chúng ta tránh được cái đại nạn đó luôn.
Phạm H. Liêm
Monday, February 26, 2018
Beautiful And Inspirational Quotes!
Words can have such power and
beauty in our minds and hearts. The right words can soothe us, make us think
and improve our mental abilities. Take these words to heart, repeat them in
your heart, and have a great day!
[Fun Funky]
Hội NRA Mất Thế - Ngô Nhân Dụng
Hội Súng Toàn Quốc (NRA, National Rifle Association) là tổ chức vận
động chính trị mạnh nhất nước Mỹ. Họ có mục đích rõ rệt là chống các dự
luật kiểm soát súng và tìm cách giúp cho nhiều người Mỹ được mua nhiều
thứ súng có khả năng giết được nhiều người hơn.
Nhưng lần nay NRA đã hung hăng quá trớn, sau vụ thảm sát 14 học sinh
và 3 người lớn tại trường Marjory Stoneman Douglas, tiểu bang Florida.
Trong khi gia đình, bạn hữu còn đang lo việc chôn cất các nạn nhân, NRA
đã chính trị hóa ngay vụ tàn sát này. Họ thả đạo quân tuyên truyền của
mình ra tấn công ngay những người đang lau nước mắt tiếc thương! Họ gọi
những ông bố, bà mẹ mất con là “bọn múa rối chính trị” chỉ vì những
người này đòi phải kiểm soát việc mua súng chặt chẽ hơn – dù không đòi
cấm hẳn. Mấy học sinh 15, 17 tuổi từ trường Douglas đi nói chuyện tại
các trường học khác cũng bị những “bồi bút” của NRA bôi nhọ là “trẻ con
làm chính trị!” “Bọn trẻ con” này đang vận động nửa triệu người đi biểu
tình vào tháng tới ở thủ đô Mỹ!
NRA đi quá đà, cho nên gây phản ứng ngược. Lối tuyên truyền bịt
miệng, “cả vú lấp miệng em” quá thấp hèn, quá trâng tráo bỉ ổi, những
người Mỹ tự trọng không thể chấp nhận được. Ngày Thứ Năm vừa qua, Ngân
Hàng First National Bank ở Omaha tuyên bố không tiếp tục cộng tác với
NRA trong việc phát hành thẻ tín dụng Visa. Công ty làm chủ ba nhà cho
thuê xe, Enterprise, Alamo và National sẽ chấm dứt không bớt tiền cho
hội viên NRA. Ngày Thứ Sáu, công ty bảo hiểm MetLife cũng vậy. Đến cả
một công ty trừ virus trong máy computer, cùng một nhà với Norton
anti-virus, cũng ngưng cho NRA được giảm giá. Các khách sạn Best Western
công bố họ không bao giờ có liên hệ với NRA. Các khách sạn Wyndham đã
ngưng hợp tác với NRA từ năm ngoái, lại mới công bố lập trường tránh xa
hội súng này. Tất cả các phản ứng trên là do lời kêu gọi của một danh
mục Twitter mang tên #BoycottNRA – Tẩy chay NRA.
Điều đáng chú ý là một số chính trị gia cũng bày tỏ thái độ “không
đồng ý 100%” với NRA. Một nghị viên thành phố Dallas, xử lý thường vụ
thị trưởng, đã đề nghị NRA không nên họp đại hội ở Dallas vào Tháng Năm
nữa, vì cuộc thảm sát ở Florida vừa qua còn đang gieo rắc hãi hùng. Nghị
Viên Dwaine Caraway nói rằng chính ông có làm chủ súng, nhưng muốn cấm
những thứ vũ khí sát thương hàng loạt, súng máy, như AR-15, giống như
khẩu M-16 mà quân đội Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa dùng. “Thứ súng máy này
để dành cho quân đội, cho cảnh sát! Ai đi săn bằng súng AR-15? Ai cần
AR-15 trong nhà để tự vệ?” Hội NRA xưa nay vẫn kịch liệt phản đối việc
cấm bán các loại súng liên thanh như AR-15.
Sau Dallas, đến lượt thống đốc Florida, ông Rick Scott, cùng nhiều
đại biểu Cộng Hòa trong nghị viện tiểu bang tách ra khỏi lập trường của
NRA, mà xưa nay họ vẫn ủng hộ. Năm 2011, ông Rick Scott đã ký ban hành
một đạo luật trong tiểu bang, trong đó có điều cấm các bác sĩ không được
hỏi bệnh nhân của mình có súng hay không – điều khoản này sau đó đã bị
tòa án phán là vi hiến. Sau khi dân Florida kinh hoàng trước cái chết
của 17 người, do một học sinh 19 tuổi gây ra, ông Rick Scott đã tuyên bố
ủng hộ việc cấm người dưới 21 tuổi không được mua súng – sau khi Tổng
Thống Donald Trump cũng nêu ra ý kiến đó. Dù sao, đây cũng là một dấu
hiệu tốt, cho thấy những nhà chính trị bảo thủ nhất cũng tách ra, không
nhất thiết ủng hộ lập trưởng của hội NRA.
Sau vụ tàn sát ở Florida, Tổng Thống Trump và Hội NRA cùng đưa ra đề
nghị phải võ trang các thầy, cô giáo trong trường học. Tất nhiên đây
cũng là chủ trương của những người bán súng: Ai cũng phải mua súng nếu
không muốn bị súng giết! Số súng trong tay thường dân ở nước Mỹ cao hơn
số dân số. Nhưng các nhà bán súng còn muốn bán nhiều hơn nữa!
Ý kiến này đã có người nêu ra năm 2012, sau vụ tàn sát trong trường
tiểu học Sandy Hook tại Connecticutt. Năm đó, Hội Các Hiệu Trưởng Trường
Trung Học ở Mỹ (National Association of Secondary School Principals) đã
lên tiếng phản đối. Các Hội Giáo Dục (National Education Association )
và Liên Hội Nhà Giáo Hoa Kỳ (American Federation of Teachers) cũng bác
bỏ ý kiến này. Họ nói rằng “Những người muốn phát súng cho giáo sư không
hiểu gì về các thầy, cô giáo, cũng không hiểu gì về trường học.” Nghị
Sĩ Marco Rubio tỏ ý lo rằng khi có một vụ nổ súng trong trường, cảnh sát
đặc biệt tới sẽ khó phân biệt được các thầy giáo cầm súng khác với các
hung thủ thế nào!”
Một cách đánh lạc hướng dư luận khác của những người bán súng là đổ
lỗi tại các hung thủ mắc bệnh tâm thần. Những hung thủ như Nikolas Cruz,
chắc chắn có vấn đề tâm thần. Nhưng tình trạng bệnh của họ không nặng
đến mức có thể bắt buộc họ vô nhà thương điên! Năm 1955 nước Mỹ có nửa
triệu bệnh viện tâm thần, hiện nay chỉ còn 40,000. Hung thủ giết 26
người ở trường tiểu học Sandy Hook bằng súng máy, đã được chữa bệnh tâm
thần nhưng cũng không đủ nặng để bị giam trong nhà thương. Hai học sinh
đi giết người ở Columbine High School, hay sinh viên Seung-Hui Cho bắn
chết 32 bạn đồng học ở Virginia Tech University đều có vấn đề tâm thần,
nhưng cũng vậy.
Nhưng vấn đề không phải là bệnh tâm thần! Vấn đề chính là súng. Nước Mỹ nhiều súng quá! Mua súng dễ dàng quá.
Một cuộc nghiên cứu của Giáo Sư Adam Lankford thuộc Đại Học
University of Alabama, năm 2015 cho thấy rằng dân số Mỹ chỉ bằng 4.4%
dân số thế giới, nhưng làm chủ 44% số súng trong tay thường dân. Nhưng
tỉ lệ người Mỹ bị bệnh tâm thần thì không hơn cũng không kém các nước
cùng trình độ phát triển kinh tế. Ở các nước đó, ít xảy ra những vụ giết
người như ở Mỹ. Giáo Sư Lankford tính ra rằng chỉ có 4% các vụ chết vì
súng ở Mỹ liên quan đến bệnh tâm thần. Ông cũng nhận thấy một hiện tượng
lạ, là những nước nhiều người tự tử (tâm thần yếu hơn) lại ít xảy ra
những vụ tàn sát tập thể bằng súng.
Nhật Bản là nơi nhiều người tự tử nhất trong số các nước tiên tiến.
Nhưng trong năm 2013 chỉ có 13 người chết vì súng. Cùng năm đó, nước Mỹ
với dân số gấp ba lần nước Nhật, có 21,175 vụ tự sát bằng súng, 11,208
vụ giết người bằng súng, và 505 người chết vì tai nạn do súng gây ra.
Năm 2009, ở Mỹ cứ một triệu dân thì có 33 vụ chết vì súng. Ở Canada,
chỉ có 5 vụ, và ở Anh quốc có dưới một vụ (0.7). So sánh với hai nước
này có ý nghĩa vì Mỹ, Anh và Canada cùng phát triển kinh tế như nhau, có
căn bản văn hóa chung, hệ thống giáo dục và pháp luật giống nhau. Khác
biệt duy nhất là nước Mỹ có nhiều súng, dân mua súng dễ hơn. Nếu quý vị
đi bộ trong thành phố London hay New York, xác suất để quý vị bị cướp ở
hai thành phố đó bằng nhau. Nhưng xác suất bị giết bằng súng ở New York
cao gấp rưỡi ở London.
Nước Mỹ trở thành kho súng lớn nhất trong tay tư nhân, là do công vận
động của Hội NRA. Mỗi năm tranh cử, Hội NRA dồn tài nguyên đánh bại
những người muốn làm hạn chế quyền mua súng và mang súng và cổ động cho
các ứng cử viên bảo vệ súng. Năm 2016, họ đóng góp cho quỹ tranh cử của
Tổng Thống Donald Trump khoảng $30 triệu. Chiến thuật hữu hiệu nhất của
họ là “tập trung hỏa lực” hạ sát ván một số ứng cử viên muốn kiểm soát
súng, làm gương cho những người khác. Họ dồn sức người và tiền bạc vào
một vài đơn vị tranh cử để làm sao các ứng cử viên đó chắc chắn bị đánh
bại; và họ luôn luôn thành công.
Những dự luật kiểm soát việc mua súng sẽ bị Hội NRA vận động giết khi
còn phôi thai. Năm 2013, sau vụ thảm sát ở Sandy Hook, Nghị Sĩ Pat
Toomey (Cộng Hòa) và Joe Manchin (Dân chủ) đưa ra một dự luật tăng cường
việc kiểm soát người mua súng. Dự luật không bao giờ được đem ra thảo
luận.
Nhưng chúng ta thấy có dấu hiệu địa vị của Hội NRA đang lung lay, khi
các công ty cho thuê xe, hãng bảo hiểm, ngân hàng đã phải công khai
tuyên bố chấm dứt quan hệ với Hội Súng, mặc dù hội này không làm điều gì
khác hơn là vẫn theo đuổi mục tiêu cố hữu của họ. Khi các nhà chính trị
ở Dallas hay Florida hay trong Tòa Bạch Ốc dám bảy tỏ ý kiến khác với
lập trường Hội Súng, thì chúng ta hiểu rằng quyền lực của hội này đã hao
mòn!
Dù như vậy, chắc chắn Hội Súng NRA còn rất mạnh, trong nhiều mùa bầu
cử nữa. Nhưng họ sẽ yếu dần, không thể lũng đoạn chính trị toàn quốc như
cũ được. Chính trị nước Mỹ thay đổi luôn luôn. Chúng ta đừng quên rằng
trước đây 50 năm các công ty thuốc lá ở Mỹ cũng mạnh không khác gì Hội
NRA bây giờ. Nhưng cuối cùng họ đã bị đánh bại, khi đa số người Mỹ thức
tỉnh, công nhận rằng hút thuốc có hại. Hiện nay nhiều người yêu súng,
dùng súng cũng đang thay đổi thái độ. Họ không thể chỉ lo bảo vệ quyền
mua súng của mình, bất chấp những cái chết của các học sinh vô tội. Từ
đầu năm 2018, đã có 18 vụ giết người trong trường học! Một ông đã đem
khẩu súng AR-15 của mình ra “làm lễ hủy bỏ” cây súng, cưa nó làm hai
khúc, chiếu video cho bà con chứng kiến: Một lương tâm trong trắng! Năm
xưa, những người chống thuốc lá ở Mỹ đã tìm cách làm cho công chúng nhìn
những người hút thuốc bằng con mắt từ nghi ngờ đến khinh khi! Năm 1964
có 42% người Mỹ trưởng thành hút thuốc, nay chỉ còn 18%. Hy vọng thái độ
của dân Mỹ về súng sẽ thay đổi nhanh hơn nữa. Vì súng tàn sát mạng sống một cách nhanh chóng, lộ liễu và tàn nhẫn hơn!
Ngô Nhân Dụng
Subscribe to:
Posts (Atom)