Đây là câu hỏi rất quan trọng, mỗi công dân có trách nhiệm, từ quan
chức đến phó thường dân, cần chung sức góp ý để đạt đồng thuận chung
nhằm đưa đất nước khỏi bế tắc và lạc hậu hiển nhiên hiện nay.
Không một ai có trách nhiệm có thể cho rằng từ sau ngày 30/4 gọi là
ngày «Giải phóng miền Nam Thống nhất Tổ quốc,» đất nước ta đã phát triển
mạnh mẽ,
toàn dân đã được hưởng trọn vẹn độc lập, tự do dân chủ nhân quyền, bình đẳng và hạnh phúc.
Hơn lúc nào hết mỗi người Việt hãy nhìn thẳng vào những sự thật hiển
nhiên. Càng là bộ máy lãnh đạo đảng lại càng phải nhìn nhận chính xác
chân thật.
Điều cay đắng nhất là nền độc lâp dân tộc giành được từ tay phát xít
Nhật và thực dân Pháp, với hàng triệu con em người Việt của các bên bị
hy sinh đã bị ban lãnh đạo Cộng Sản thay thế bằng chế độ «Bắc thuộc mới»
qua cuộc mật đàm Thành Đô tháng 9/1990. Từ đó đến nay đất nước bị gặm
nhắm có hệ thống, từ đất liền, vùng biển, hải đảo, người Trung Quốc hầu
như tự do nhập vào biên giới, mang Nhân dân tệ hình Mao cùng mọi thứ
hàng hóa, hàng giả, hàng dỏm, hàng cấm, hàng độc hại tràn ngập đất nước
ta. Chúng có mặt khắp nơi, trồng rừng quy mô lớn; khai thác nhiệt điện,
thủy điện, các mỏ quặng bô-xít phân đạm, tàn phá môi trường ven biển,
lập phố xá, cửa hàng cửa hiệu như ở quê hương chúng.
Không ít trong số ấy là tội phạm lưu manh bất lương đe dọa an ninh
nhân dân ta. Bộ xậu lãnh đạo Việt Nam phải ngậm bồ hòn làm ngọt, coi bọn
xâm lược láo xược hung hãn phương Bắc như bạn thân quý nhất, như ông
chủ đáng kính sợ nhất. Nền độc lập dân tộc bị mất dần mòn là nguy cơ lớn
nhất, là mối ô nhục lớn nhất của người Việt hiện nay, không một ai có
thể cho qua.
Trong khi lãnh đạo đảng Cộng sản trở nên hèn với giặc ác với dân, đàn
áp không chút ngần ngại các chiến sĩ yêu nước kiên cường bất khuất
chống bành trướng như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc
Như Quỳnh… thì Đảng cũng đồng thời biến chất, càng chỉnh đốn lại càng đổ
đốn, trở nên một kiểu mafia tội ác, tham nhũng tràn lan, đua nhau tàn
phá chia chác mọi nguồn tài sản quốc gia, ăn cắp của nước của dân không
chừa một thứ gì, từ nhà đất, ruộng vườn, rừng cây, lập nên những biệt
thự, biệt phủ xa hoa giá trị hàng chục tỷ.
Theo đà suy thoái của đảng, bộ máy Nhà Nước trở thành bộ máy tội ác,
các công ty, Tổng công ty Quốc doanh, các hệ thống ngân hàng bị tước
đoạt, phá sản hàng loạt, với hàng chục vụ đại án, hàng trăm tên bị cáo
bị điều tra xét xử, trong đó có cả ủy viên Bộ chính trị, ủy viên TƯ, bí
thư thành ủy, tỉnh ủy, hàng loạt thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng
chống tội phạm tự chuyển biến thành tội phạm với những bản án biển thủ
cực lớn hàng nghìn tỷ đồng.
Trong mấy chục năm suy thoái và tha hóa của Đảng và Nhà Nước, xã hội
cũng bị ruỗng nát theo. Lực lượng an ninh lẽ ra là lá chắn bảo vệ dân,
là thanh bảo kiếm trừng trị bọn gian ác lại trở thành thế lực đàn áp
dân, đánh đập dân như gây thương tật cho cô Đoan Trang, gây nên hàng 30
người chết trong đồn công an trong năm qua.
Công an là bọn kiêu binh nêu gương xấu mọi nơi. Công an có ngân sách
thuê bọn du côn mất dạy theo dõi từng bước các chiến sĩ dân chủ không
cho ra khỏi nhà, đi họp, đi biểu tình, khen thưởng chúng nếu chúng ra
tay đàn áp, cứ mỗi lần lập công ở Hà Nội, Sài gòn, Đà Nẵng chúng được
thưởng 500.000 đồng, ở các quận huyện mỗi tên được 300.000 đồng. Đến nay
sự chính đốn toàn ngành Công an đã quá ư chậm trễ.
Trong khi đó nền giáo dục bệ rạc, mất phương hướng, chạy theo mua bán
bằng cấp, thầy cô giáo bắt học trò quỳ, phụ huynh học sinh là đảng viên
xông vào nhà trường chửi bới cô giáo bắt quỳ đến mức gần xẩy thai!
Đạo đức học đường lao dốc khi sinh viên học sinh chửi bới đâm chém cô giáo.
Đạo đức gia đình thê thảm khi vợ chồng giết nhau, ông hiếp dâm cháu. Y đức
không còn lương tâm khi bộ y tế buông lỏng quản lý thuốc men cho hàng
độc dược tràn lan, bệnh viện chen chúc 2, 3 người bệnh chung một
giường.
Trên đây là bức tranh bi đát toàn cảnh đất nước ta 43 năm sau ngày “lịch sử 30/4”. Thành tích vĩ đại hay thất bại nặng nề?
Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, Việt Nam hiện nay vẫn còn lạc hậu
về nhiều mặt, tự do ngôn luận, tự do báo chí đứng thứ 175 trên 186 nước.
Tự do tôn giáo ở trong số 60 nước bị mất tự do nặng nề nhất. Thu nhập
bất công còn rất xa mới được như các nước Bắc Âu, nơi hầu như không có
nạn tham nhũng.
Không gì nhục bằng người Việt Nam có tỷ lệ phạm pháp cao nhất Đông
Nam Á, ăn cắp vặt nhiều nhất ở các siêu thị Nhật Bản, Malaisia, Thái
Lan, hộ chiếu ngoại giao Việt Nam bị kém giá trị nhất.
Về thu nhập bình quân đầu người, Việt Nam còn cách xa Thái Lan và
Indonesia, phải 8 năm mới ngang Thái Lan, phải 12 năm mới ngang
Indonesia hiện nay.
Nghĩ mà đau, nghĩ mà buồn, đất nước mình kỳ quá phải không anh? Bài
thơ cô giáo Trần Thị Lam xoáy sâu vào tấm lòng quặn đau của mỗi công
dân.
Nhà thơ Bùi Minh Quốc cũng rất đau đớn khi “nhìn tới đâu cũng phải kìm cơn mửa, Khi một thời bọn đểu đã lên ngôi”.
Tất cả mọi nguyên nhân đều từ do đảng mà ra?
Nguyên nhân của những nguyên nhân là đường lối chính trị sai lầm tận
gốc; Là chủ nghĩa Mác - Lê đã bốc mùi, là chế độ toàn trị độc đảng theo
luật rừng xanh, vô pháp, vô đạo, vô luân, là sự giả dối che dấu sự thật,
lừa mỵ nhân dân, nói một đằng làm một nẻo.
Nếu Bộ chính trị hãy còn có lương tâm và đạo đức, nhân dịp này, hãy
mở một cuộc hội họp dân tộc, lắng nghe những người bất đồng chính kiến
trong các tổ chức xã hội dân sự trong và ngoài nước góp ý, phê bình,
kiến nghị, đấu trí, đấu lòng yêu nước, thương dân lại để tìm ra con
đường chính trị và các chính sách kinh tế, tài chính, văn hóa, quốc
phòng, đối ngoại cho đất nước mình, cho nhân dân mình.
Cuộc họp dân tộc này sẽ quan trọng hơn cuộc họp TƯ7, càng quan trọng
hơn một phiên họp Quốc hội, nó sẽ là đôi đũa thần tạo nên cuộc hòa giải
hòa hợp dân tộc tối cần thiết, mở đường cho kỷ nguyên tự do dân chủ của
dân tộc ta gắn bó với thời đại mới từ trong năm 2018 này.
Bùi Tín
voatiengviet.com