Hình minh họa
Một ngày đẹp trời người yêu cũ bỗng dưng nhắn tin, nói đang dự hội nghị ở một khách sạn gần chỗ anh. Đọc tin nhắn xong chưa vội trả lời, hắn vào ngay trang cá nhân của nàng để dò la tình hình.
Đây rồi! Dễ gần hai mươi năm rồi không gặp lại nhưng trên ảnh trông nàng vẫn lung linh lắm. Hắn ngạc nhiên thật sự, vì có vẻ nàng còn xinh hơn hồi trẻ: da trắng tinh, mắt to tròn; nọng cằm biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trái xoan nhẹ nhõm và tương đối ưa nhìn.
Ngắm nghía chán chê, hắn quay ra nói ôi em, cơn gió nào đưa em đến đây vậy! Nàng bảo vẫn theo dõi anh trên phây búc nhưng chỉ dám tàu ngầm thôi. Hôm nay vào đây có việc chợt nhớ đến anh nên muốn gặp nhau một chút. Hắn nói ừ, để anh gửi lô cây sần qua điện thoại cho em, từ chỗ đó tới nhà anh khoảng hai cây là cùng.
Chuyện trò một lúc thì hóa ra nàng mới ly dị chồng được hai năm nay, hiện là phó trưởng phòng của một công ty du lịch ở Hà Nội. Hắn luôn miệng xuýt xoa khen em vẫn xinh nhỉ. Nàng bảo có thích xem mặt thật không, thích thì để gọi video. Hắn ngạc nhiên, ơ lại có cả mặt thật, mặt giả nữa à? Mà thôi không cần đâu, để mai gặp nhìn luôn một thể.
Tối đó hắn trằn trọc mãi. Hình ảnh gần hai mươi năm trước của nàng cứ lởn vởn trước mắt. Hồi đấy hắn vừa ra trường được vài năm, còn nàng đang học năm thứ ba đại học. Những đêm đông se lạnh, hắn thường đạp con mini ghẻ mượn của thằng bạn cùng phòng, đến ký túc thăm nàng.
Không biết bao lần, dưới gốc hoàng lan rợp lá và dìu dịu hương thơm, hắn đã đọc thơ Lưu Quang Vũ cho nàng nghe, nói về ý nghĩa của cuộc đời và hứa sau này công thành, danh toại sẽ cưới nhau… Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi anh có làm được vậy không? Hắn vòng tay qua eo, bóp nhẹ lên bờ mông diễm lệ của nàng rồi thả một tiếng “được” đầy bi tráng.
Nhưng rồi chí lớn không thành, đường tình đôi ngả. Cho đến tận ngày hôm nay luôn.
Xế trưa nàng bảo sẽ bắt taxi đến. Hắn bận sơ mi trắng, giày đen bóng loáng, không quên phịt tí nước hoa vào gáy cho tăng phần quyến rũ và lịch lãm rồi lững thững bước xuống cầu thang.
Vừa đến hành lang tầng 1 chợt hắn trông thấy chiếc taxi màu xanh đang dừng lại trả khách. Trên xe bước xuống là một bà cô trạc hơn 40 tuổi nhìn rất to và nặng nề. Hắn nheo mắt và định thần lại lần nữa xem liệu mình nhìn nhầm không. Bà cô khoác quả áo ấm màu mắm tôm, đầu đội mũ vải rộng vành, chân đi dép nhựa, vai đeo túi đen… Chỉ thiếu cái lồng gà trên tay nữa thôi, sẽ rất giống một bà mợ ở quê đi thăm người ốm.
- Anh!
Chợt bà cô nhìn về phía hắn rồi gọi to. Bỏ mẹ rồi! Nàng đây rồi! Tự nhiên hắn thấy hụt hơi và choáng váng đầu óc. Một cảm giác rất khó diễn tả thành lời. Lúc đấy hắn chỉ ước giá người đàn bà đang đứng trước mặt hắn không phải là cái đứa hắn đang hò hẹn mà thôi. Hắn muốn bỏ đi nhưng không nỡ.
- Chào em! Không ngờ vẫn nhận ra nhau nhỉ!
- Dạ! Anh cũng khác trước nhiều quá, ban đầu em tưởng ông giữ xe, nhưng nhìn cái dáng đi cà giật, cà giật từ xa là em nhận ra anh liền.
Hắn thấy mặt tê tê, bì bì vì cảm giác tẽn tò. Bố khỉ! Nhầm kiểu éo gì ra lão giữ xe mà nhầm với chả nhọt. Hay mình già và hom hem thật rồi?
Lên nhà.
Nàng kêu nóng rồi cởi áo khoác màu mắm tôm ra. Bây giờ hắn mới thấy rõ hơn sự độc ác và xỏ lá của thời gian: đôi vai gầy guộc nhỏ như cánh vạc khi xưa giờ trông như hai cái bát ô tô úp lên; cái cổ thanh tú hắn vẫn hay vuốt ve nay đã ngắn lại và bè ra trông như chai bia cổ rụt; bên dưới, mỡ từ hai bên hông gấp thành 2 – 3 nếp như đang muốn bật tung khỏi chiếc áo mỏng màu tiết dê.
Nàng thở phì phò nói bật hộ em cái quạt. Mồ hôi trên trán túa ra lấm tấm. Nàng già đi nhanh quá. Hắn thấy bên ngoài nàng bằng tuổi mẹ cái đứa vẫn hay up ảnh lung linh trên phây nàng. Chợt nàng cầm lọ hà thủ ô trên bàn, hỏi hắn.
- Anh uống cái này có bị táo không?
Hắn sững sờ mất một lúc vì không tưởng tượng nàng lại hỏi một câu thô thiển và phàm tục như vậy được. Chưa kịp trả lời thì nàng đã nói tiếp.
- Em trước uống cái này toàn bị táo. Có hôm nặng quá bác sỹ phải thụt rửa và móc mãi mới ra, nên anh phải kết hợp ăn thêm nhiều rau và hoa quả đấy.
- Ừ, anh không bị.
- Đó là anh mới uống. Mà cái này bổ thận, ích tinh lắm đây. Uống vào rất nhiều tinh anh ạ. Anh uống rồi lại phải đi tìm chỗ xả cho mà xem.
Hắn đần thối mặt ra vì ngại. Tại sao nàng lại trở nên trần trụi một cách tỉnh bơ như vậy nhỉ? Không còn một chút gì tinh tế và í nhị của ngày xưa cả. Thời gian. Có phải thời gian đã lấy đi tất cả những gì hay ho nhất của tuổi trẻ không?
Ngồi ôn chuyện ngày xưa một lúc, nàng kêu em díp hết cả mắt lại rồi. Hắn bảo nàng vào giường nghỉ ngơi, còn mình ngồi lướt máy tính bên cạnh.
Chỉ mười phút sau nàng đã ngáy ò ò… ò ò… vang hết cả nhà. Tiếng ngáy khiến hắn vừa lạ lùng vừa sợ hãi. Chưa bao giờ hắn thấy một người phụ nữ ngủ ngáy cả. Nó cứ rồ rồ, ò ò, có lúc lại khột khột…, trầm và hài hước như tiếng kèn pha gốt trong dàn nhạc giao hưởng.
Đã thế cái miệng lại há to, trông như miệng con cá quả đang sẵn sàng đớp sung. Thi thoảng nó lại chẹp chẹp rồi nghiến răng ken két gai hết cả người. Ôi cái miệng xinh xắn năm xưa hắn từng đặt lên đó không biết bao nhiêu nụ hôn nồng nàn, đắm đuối đấy ư?
Ngủ một lúc, nàng vươn vai kêu lục khục, đứng dậy hỏi mấy giờ rồi anh. Chết rồi em muộn giờ họp mất rồi. Cái túi xách của em để đâu nhỉ! Em ngủ ngon quá anh ạ!
Hắn tiễn nàng xuống khỏi cầu thang, chìa tay giật giật mấy cái, nở nụ cười gượng gạo nói em đi nhé. Lần sau vào đây công tác lại đến anh chơi nhé.
Nàng vừa đi khuất, hắn đủng đỉnh lên nhà, lôi điện thoại ra vào phây búc nàng, ấn vào mục “bỏ theo dõi”. Rồi nằm ườn ra chán nản vì tự nhiên thấy mình NGU.
Nhà văn Song Hà