Lúc này
việc làm của tôi nhiều, bị áp lực công việc thì không nhưng cũng không thoải mái
được với hoàn cảnh những người khác phải chờ mình. Bà sếp đến thương thảo với tôi
phải nhận thêm người mới và chỉ dẫn họ làm phụ với tôi. Nhưng đó là chuyện tôi
sợ nhất vì những người mình xin thường không được bởi họ cũng đang đầu tắt mặt
tối như mình ở một xó khác, cái xó qủy tha ma bắt này cũng không ai muốn tới vì
việc khó nên sai trật nhiều, trách nhiệm cũng nhiều mà lương cũng vậy. Chính vì
lẽ đó mà tôi sợ một con gấu mẹ vĩ đại, hay một ông kẹ nào đó bị những nơi khác
chờ dịp tống đi mà sếp đưa đến đây thì tôi chết chắc. Và bà sếp thì lúc nào
cũng giỏi hơn những ông sếp trong cách dụng người. Vậy là từ đó, những người
đang làm những việc làm khác mà rảnh tay là bị sếp điều đến giúp tôi, dù hết
người này đến người khác đều không ai thích nên việc giữ hoà khí với đồng nghiệp,
đồng hương càng khó cho tôi…
Hôm nay
có hai người bạn làm chung được điều tới với tôi nguyên ngày. Ông bạn già thì cố
gắng bằng thừa vì mắt kém, tay run. Người bạn trẻ lại quen làm việc nặng chứ không
thích công việc đòi hỏi tỉ mỉ, một chút khéo tay và nhẹ nhàng…
Tôi nói
hai người bạn, “hai ông cứ làm rể cho qua ngày, sếp mình là má vợ thì hai ông
biết rồi, không bao giờ để cho ai được rảnh tay vì bà đã gả con gái thì nhà bà khỏi
mua trâu…” Họ tán đồng ngay, anh em đều muốn làm việc chung với tôi cho vui, chỉ
ngặt sếp ưa đì tôi làm việc khó nên họ ngại trách nhiệm.
Thôi thì
họ làm được gì làm, chỗ đồng nghiệp, đồng hương lại anh em cột chèo chung một mái
nhà bà nhạc chằn ăn trăn quấn. Đến nửa ngày, hai người rách việc ngồi tán dóc.
Tôi nghe người bạn trẻ nói với ông già,
“Anh chị
lớn tuổi rồi mà cãi nhau mỗi ngày như vậy thì làm sao sống nổi?”
Ông già thở
dài, “Chứ anh hỏi em, tức ói máu mà không cãi thì anh ói ra lục phủ ngũ tạng
anh luôn hả?”
“Cũng khổ
cho anh, còn em khác. Em lấy vợ cũng lâu rồi, con em mười lăm tuổi rồi còn gì.
Nhưng vợ em chưa bao giờ cãi em một tiếng…”
“Thiệt
không vậy?” Ông già hỏi với cái nhướn mắt đầy nghi hoặc…
Người bạn
trẻ trả lời chắc nịch, “Má vợ em có cãi, nhưng vợ em thì không bao giờ. Như cuối
tuần nào đó, về nhà ngoại ăn hủ tiếu. Má vợ em nấu hủ tiếu Nam vang cho cả nhà
ăn. Em khen, ‘má nấu hủ tiếu ngon quá, làm con nhớ hủ tiếu gõ ở Sài gòn…’ Má vợ
em cãi liền, ‘cái anh này, má nấu hủ tiếu Nam vang đặc biệt cho cả nhà ăn, vậy
mà nói giống hủ tiếu gõ được hà…’ Vợ em nói với má, ‘cứ ăn bằng tô, trong tô có
sợi sợi và nước lèo nóng hổi thì ảnh gọi là hủ tiếu. Hơi đâu má cãi ảnh không
biết phân biệt bún bò huế với bún mắm; bún riêu, búng mộc, bún nước lèo, mì quảng…
ảnh gọi là hủ tiếu hết. Hủ tiếu gõ là ngon nhất đối với anh ấy…’
Anh thấy
không, má vợ em không hiểu ý em nên mới cãi, chứ vợ em đi guốc trong bụng em rồi
nên đâu có gì để cãi nữa.”
“Anh
không tin đâu! Đàn ông còn nhịn vợ chứ đàn bà không bao giờ nhịn chồng.”
“Anh nói
cũng đúng, vì em cũng thấy nhiều rồi. Hình như vợ chồng nào cũng cãi nhau thì mới
ăn cơm được, nhưng vợ em chưa hề cãi em một tiếng? Sống với nhau mười mấy năm rồi,
tính luôn mấy năm quen biết là có hai mươi năm hơn, vợ em chỉ biết ‘dạ’…”
Ông già
thêm kinh ngạc nên phiền đến tôi, “Anh có tin nổi không?”
“Tin chứ
sao không!” Tôi trả lời rồi nói tiếp, “… thấy vợ định làm bất cứ chuyện gì thì chồng
cũng đều nói: Em để đó anh. Việc đó cực lắm, để anh làm cho…” Hay nói với vợ,
“em thích ăn tôm hùm hả, ăn hết hai con luôn đi. Anh ăn mì gói, anh không thích
tôm hùm lắm…” Thì vợ nào chẳng ‘dạ’; ‘dạ anh’ ngọt như Điêu Thuyền ‘dạ’ Lữ Bố
thì Đổng Trác mới chết. Ngọt mật chết ruồi, giơ cao đánh khẽ… đều là đàn bà cả.”
Ông già
tâm đắc với câu trả lời của tôi, nhưng vẫn hoài nghi anh bạn trẻ nên anh ta đưa
ra dẫn chứng nhằm thuyết phục ông già…
“Như em
đi làm về, em thường la lối om xòm, ‘em dọn dẹp hết mớ giày dép của hai má con
chỗ máy giặt dùm anh, không là anh vụt hết vô thùng rác đó…’ Vợ em ‘dạ’ liền.
Em chưa hết bực mình nên nẹt thêm, ‘có cần phải mua giày dép cả đống như vậy không,
vừa hoang phí vừa chật chội, bừa bộn cả nhà…’ Vợ em ‘dạ’ lần nữa, ‘để em dọn liền’.
Nhưng em
đi ra đi vô, ở nhà em lại thường đi chân không cho mát nên giẫm đạp lên mấy đôi
giày cao gót làm mình đau chân muốn chết. Bực quá, em ngồi xuống, xếp hết giày
dép lên kệ để giày dép cho thật ngay ngắn, ngăn nắp đúng ý em mới thôi.
Thường
cuối tuần ở nhà, vợ nấu bữa ăn ngon cuối tuần là phải, nấu vài món cho tuần tới
giỡ cơm đi làm là đúng quá rồi. Nhưng tuần nào cũng nấu chè, làm bánh… Lúc nào
cái bồn rửa chén cũng tù lu tới em muốn rửa cái ly cà phê để uống trà cũng không
được. Em la làng ỏm tỏi, “em rửa hết cho anh cái bồn rửa chén này liền lập tức.
Cái gì mà tù lu tới anh muốn rửa cái ly cà phê để uống trà cũng không xoay được
cái vòi nước qua bên nào hết.” Vợ em ‘dạ’ liền. ‘Dạ’ chắc như đinh đóng cột. Vậy
mà em đi cắt cỏ vô, cái bồn rửa chén vẫn tù lu như cũ. Em la dữ hơn thì vợ em ‘dạ’
thêm lần nữa. Tới lần thứ ba thì em bực hết chịu nổi… em xắn tay áo.”
“Vậy là đầu
hàng vô điều kiện rồi còn gì mà kể…” Ông già cười rất vui nhưng rõ là không vui
kết luận.
Người bạn
trẻ cũng không thua, “Em đâu có đầu hàng. Vì lúc mình giận thì la lối om xòm
theo bản năng hay la, nhưng hồi bình tĩnh, ngẫm nghĩ mới thấy thương vợ. Vì không
muốn con ăn chè, bánh bán ngoài chợ nên mới tự nấu ở nhà. Vì thương Phật bà, tổ
tiên trên bàn thờ phải coi nhà cho vợ chồng đi làm, con đi học suốt cả tuần thì
cuối tuần cũng nên mời Phật bà, mời tổ tiên ăn chén chè, miếng bánh bò nướng,
miếng khoai lang chiên… Em cũng mặc cảm tội lỗi với bề trên lắm chứ. Hồi nhỏ thì
muốn gì cũng nói với bà ngoại. Bây giờ ngoại ngồi trên bàn thờ thì thằng cháu cả
năm không đốt được cây nhang. Em nói đúng không? Cả năm không đốt được cây
nhang cho Phật bà, nhưng cứ hễ cáp độ cà na trong hãng với anh em là khấn Phật
bà cho con thắng; dù chỉ cáp độ hộp bia, hay dĩa cánh gà cay đâu có bao nhiêu
tiền…
Cứ như vậy,
họ đã quên hẳn việc làm. Một già một trẻ chắc không nhớ cả hai đang còn trong
hãng, đang giờ làm. Họ tiếp tục tâm sự râm ran…
“Anh biết
không? Ăn cơm trưa xong là em nhắc, “giặt đồ đi em. Ngày mai đi làm rồi, anh hết
vớ rồi đó.” Vợ em ‘dạ’. Nhưng chiều chủ nhật, mặt trời lặn tới mắt cá biển rồi,
cũng không nghe tiếng máy giặt, máy sấy chạy gì hết. Em vô nhà tắm, thấy đống
quần áo dơ như đồi thông hai mộ. Em bực quá… ôm hết đi giặt; cho vợ nấu mấy loại
chè, làm mấy thứ bánh, cho Phật bà tiểu đường chơi, cho tổ tiên béo phì với nước
cốt dừa thì chưa chắc nhưng ông ba má vợ ở gần nhà là có cơ hội hơn… ”
Ông già
khoái chí, cười nắc nẻ. “Hay. Hay. Chiêu này hay. Anh học em đó. Từ nay vợ anh
nói gì anh cũng ‘dạ’… rồi kệ mồ bả. Ba má vợ anh chết rồi chứ không anh cũng xúi
vợ nấu chè, làm bánh nhiều nhiều vô vì má vợ anh người Quảng, ba vợ người Bình
định thì em biết rồi…”
Đến anh
bạn trẻ cười đồng tình vì trúng ý anh hay sao. Anh nói tiếp, “Hèn gì anh chị cãi
lộn không biết mệt. Theo em thấy ‘cãi’ là bệnh di truyền, vì hầu hết anh chị em
người Quảng trong hãng mình đều là thầy ‘cãi’. Em chỉ không ngờ ‘dạ’ cũng là bệnh
di truyền. Để em kể cho anh nghe về một buổi trưa chủ nhật ở nhà em. Em đang
coi trận banh cà na trên tivi thì nhỏ con gái em cứ gọi giật giọng mấy lần em
cũng không rời mắt khỏi tivi vì đội nhà sắp ghi điểm, tới nó đến chỗ em đang ngồi,
nắm tay em – dắt ba đi.
Hai cha
con ra garage,
nó kê sẵn cái ghế đẩu cao. Kéo, lược sắp sẵn. Nói, ‘ba cắt tóc giùm con. Con nực
quá!” Em nói, ‘sao không nói mẹ, sao mẹ không cắt tóc cho con?’ Nó nhìn em thách
thức thấy ghét, ‘vợ ba mà ba hỏi con! Con nói mẹ hai tuần rồi…’
Em cắt tóc
cho con gái em xong. Em nói nó, ‘con quét dọn chỗ này rồi đi tắm gội. Nhắc mẹ
trả tiền nhà cho ba, tới ngày rồi đó…” Nó ‘dạ’ rồi biến. Em quét dọn cho con mình
thì có sao đâu, nhưng hồi em vô nhà thì thấy nó lên mạng, nó vô trang nhà của mortgate để trả tiền
nhà, nhưng nó không biết password nên
lúng túng. Em nói, ‘ba nói con nhắc mẹ trả tiền nhà chứ ba đâu có sai con làm.’
Nó ‘dạ’… rồi biến vô phòng. Bỏ cái laptop trên
bàn ăn cho em.
Em ngồi
xuống cái laptop, trả tiền nhà mà tức vợ vì em đã nói nhiều lần, ‘em phải biết
hết mọi chuyện dính tới gia đình như tiền lương đi làm có vô trương mục nhà băng
của mình đúng không? Rồi hằng tháng phải lên mạng trả tiền điện nước, tiền nhà
ra làm sao, bao nhiêu, ngày nào là hạn chót trả tiền thẻ nhựa… Đâu phải cái gì cũng
bỏ đó cho anh. Anh chết bất tử thì hai mẹ con ra chùa ở cho thầy lo hả?’ Nhưng
cứ ‘dạ’ rồi đâu có làm. Nay truyền nhân đời thứ hai đã lộ diện, em nói con em
là password trả tiền nhà, ba dán trên tủ lạnh cho mẹ con đó. Nó ‘dạ’ rồi biến vô
phòng chứ đâu có làm. Càng giống mẹ hơn là con em cũng không bao giờ cãi, nói
gì nó cũng ‘dạ’… nhưng không có làm.
Tới hôm
em giận quá, sáng nào vợ cũng đi làm trước, tới em rời nhà đi làm rồi con đi học
sau. Hôm đó trời lạnh nên em nói con, ‘con nhớ mặc áo lạnh rồi mới ra xe buýt
nha. Hôm nay càng về chiều trời càng lạnh đó. Nó ‘dạ’ nghe chắc nịch luôn.
Nhưng em tin em hơn nên lấy cái áo lạnh của nó trùm lên cái ba lô đi học nó để
trên sofa cho
nó đừng quên. Chiều về, nó bị cảm vì không mặc áo lạnh. Em giận quá, ‘sao hồi sáng
ba đã trùm cái áo lạnh lên ba lô của con rồi ba mới đi làm, sao không mặc?’ Nó…
‘dạ’. Em tức quá, ‘dạ cái gì mà dạ. Áo lạnh để sẵn cũng không mặc cho bị cảm rồi
còn dạ dạ cái gì?’
Nó cười…
‘dạ con quên.’
Từ đó em
tin, ‘dạ’ cũng di truyền như ‘cãi’ vậy anh ơi! Mình đừng để bụng thì không có chuyện
gì xảy ra. Anh vô tới chỗ làm rồi còn tức chị nhà sáng nay cãi anh là anh tự hại
anh làm việc thiếu tập trung vì phân tâm; chút nữa tới giờ nghỉ, uống ly cà phên
cũng không ngon vì còn tức giận trong lòng…”
Ông già một
chiều vì ông không biết mọi người cũng nghĩ về ông là một người hay cãi. Nhưng
hôm nay ông thấm đòn, trúng quả anh bạn trẻ; ông tự nói tự nghe hơn là lẩm bẩm,
‘nhường nhịn cũng phải, nhưng sức người có hạn…’
Tôi vừa
làm vừa hóng chuyện của hai người bạn, nhìn lên vách tường có đồng hồ, không ngờ
đã tới giờ về. Thật cảm ơn họ đã giúp tôi một ngày làm qua mau, cảm ơn họ nhiều
hơn về hiểu biết về những người hay cãi và cả những người không cãi nhưng họ đâu
có làm. Hai căn bệnh lạ là bệnh ‘cãi’ và bệnh ‘dạ’ nhưng không làm có lẽ lạ với
tôi vì mới biết…
Phan