Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Thursday, October 31, 2024
Trên Xe Lửa - Guy de Maupassant - Nvl Phỏng Dịch
Xe lửa vừa rời Genoa trên đường đi Marseilles, chạy theo một con đường dài dọc bờ biển, lướt đi giữa biển và núi như một con rắn bằng sắt, bò bên trên những bãi cát vàng viền những đợt sóng bạc đầu, và bất thình lình lao xuống những đường hầm đen ngòm giống như một con thú chui vào hang.
Trong toa xe lửa
cuối
cùng, một người đàn bà mập mạp và một
thanh niên ngồi đối diện nhau, không nói một lời, nhưng thỉnh thoảng liếc
nhìn nhau. Nàng vào khoảng hai mươi lăm tuổi và ngồi
cạnh
cửa,
nhìn ra cảnh vật
bên ngoài.
Đây là một người đàn bà nhà quê chắc nịch của vùng Piedmont, mắt đen, ngực to và hai má căng tròn. Nàng đẩy vài cái bao vào dưới ghế ngồi bằng gỗ, và ôm một cái rổ trên đầu gối.
Người
thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Chàng gầy gò và da dám nắng,
với
nước
da ngăm đen vì làm việc
ngoài đồng dưới ánh mặt
trời
thiêu đốt. Bên cạnh
chàng, buộc trong một
tấm
khăn là tất
cả
tài sản của chàng: một
đôi giầy, một áo sơ
mi, một chiếc quần đùi và một áo jacket. Bên dưới chỗ ngồi, chàng giấu
một
cái cuốc và một
cái xẻng cùng với
một
đoạn giây thừng.
Chàng đang đi Pháp tìm việc làm.
Xe lửa chạy chậm chạp, như thể muốn nán lại cái khu vườn lộng lẫy này. Nó cứ tiếp tục ngừng lại tại những nhà ga nhỏ, trước một vài căn nhà trắng, rồi lại tiếp tục chạy theo một tốc độ nhàn nhã, sau khi buông ra một hồi còi dài. Không có khách lên xe. Như thể là cả thế giới đang ngái ngủ, bất đắc dĩ phải đi bất cứ đâu vào cái buổi sáng mùa xuân nồng ấm ấy.
Thỉnh thoảng người đàn bà mập mạp nhắm mắt lại, và chỉ bất thình lình mở ra bất cứ lúc nào nàng cảm thấy cái rổ tuột khỏi đùi nàng. Nàng nắm cái rổ lại, nhìn ra ngoài cửa sổ vài phút, rồi lại ngủ gà ngủ gật. Những giọt mồ hôi đọng trên trán nàng, và nàng thở khó khăn, như thể đang bị một cơn co thắt đau đớn.
Người thanh niên gục đầu xuống ngực và ngủ say sưa như một người nhà quê.
Bỗng nhiên ngay lúc xe lửa rời một nhà ga nhỏ, người đàn bà nhà quê dường như thức giấc; nàng mở cái rổ và lấy ra một khoanh bánh mì, một vài trứng luộc, một chai rượu vang và một vài trái mận chín đỏ. Rồi nàng bắt đầu ăn.
Người đàn ông cũng bị đánh thức dậy bất thình lình và nhìn nàng ăn, theo dõi những miếng đồ ăn di chuyển từ đầu gối lên môi nàng. Chàng ngồi đó, má hõm xuống, hai tay khoanh lại, mặt trịnh trọng, đôi môi mím chặt.
Người đàn bà ăn như một người háu ăn, thỉnh thoảng làm một nốc rượu để nuốt trôi món trứng, và thỉnh thoảng ngừng lại để thở.
Nàng ăn hết mọi thứ, bánh mì, trứng, mận và rượu vang. Ngay khi người đàn bà ăn xong, người đàn ông lại nhắm mắt lại. Rồi cảm thấy khó chịu, người đàn bà nới lỏng chiếc áo của nàng, và người đàn ông bỗng nhìn lại nàng.
Nàng không để ý và cứ cởi khuy áo ra. Đôi vú quá to của nàng làm căng vải đến nỗi khi khe áo hở rộng ra, nó phô bày một chút vải trắng và da thịt giữa hai vú nàng.
Khi cảm thấy dễ chịu hơn nữa, người đàn bà nhà quê nói bằng tiếng Ý, “Trời nóng đến không thể thở được.”
Chàng thanh niên trả lời bằng cùng một ngôn ngữ và cách phát âm, “Thời tiết này rất tốt để đi đó đây.”
Nàng hỏi, “Ông cũng từ Piedmont?”
“Tôi quê Asti.”
“Còn tôi quê Casale.”
Họ là người cùng một vùng. Họ bắt đầu nói chuyện.
Rồi họ nói về chính họ. Nàng có chồng và đã có ba con nàng gửi lại cho em gái nuôi, vì nàng vừa tìm được việc làm vú em cho một bà người Pháp tại Marseilles.
Về phần chàng, chàng cũng đi tìm việc. Chàng nghe nói có thể kiếm được việc làm cũng tại Marseilles, vì người ta đang xây cất nhiều tại đó.
Rồi
họ
lại
im lặng.
Người vú em đang thở hổn hển. Chiếc áo của nàng mở banh ra, đôi má nàng trông mềm nhão, và đôi mắt khờ dại.
Nàng buồn phiền nói, “Tôi không cho con bú từ hôm qua. Bây giờ tôi cảm thấy như muốn xỉu.”
Chàng không trả lời, không biết nói gì. Nàng nói tiếp, “Khi một người đàn bà có nhiều sữa như tôi thì phải cho bú một ngày ba lần nếu không thi khó chịu lắm. Nó giống như một sức nặng đè lên tim tôi, đúng như vậy; một sức nặng chặn hơi thở của tôi và làm tôi cảm thấy nặng nề. Thực là kinh khủng khi có nhiều sữa như thế.”
Chàng trả lời, “Phải. Bà chắc khó chịu lắm.”
Nàng quả
thực
trông muốn bệnh, như thể
nàng muốn xỉu đi.
Nàng thì thầm, “Tôi chỉ có thể vắt sữa ra, và sữa chảy như một vòi nước. Trông kỳ cục lắm. Chắc ông không thể tin được; ở Casale cả lối xóm thường đến xem tôi vắt sữa.”
Chàng nói, “Thế hả?”
“Phải,
thực
đấy.
Tôi sẵn sàng để
ông xem, nhưng cũng không giúp ích gì cho tôi được.
Vắt
như
thế
không có nhiều
sữa
ra.”
Và nàng lại im lặng.
Xe lửa ngừng lại. Đứng tại cổng xe lửa là một người đàn bà bồng một đứa bé khóc lóc trong cánh tay. Người đàn bà gầy gò và ăn mặc rách rưới.
“Kìa có một
người
đàn bà mà tôi có thể giúp được.
Và đứa nhỏ cũng có thể giúp tôi nữa. Coi đây, tôi không giầu
có, tôi phải
bỏ
nhà và gia đình và đứa
con nhỏ yêu quý của tôi để
đi làm; nhưng
tôi sẵn sàng trả
năm quan cho cái bà kia trong mười phút để tôi có thể cho đứa nhỏ bú. Như
thế
đứa
trẻ
sẽ
nín khóc và cũng giúp tôi nữa.
Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Nàng lại im lặng. Rồi nàng vuốt bàn tay nóng của nàng vài lần lên cái trán đang đổ mồ hôi, và rên rỉ: “Tôi không thể chịu được nữa. Tôi cảm thấy tôi sắp chết đến nơi rồi.”
Và với
một
cử
chỉ
vô ý tứ,
nàng cởi phanh áo ra.
Bầu vú bên phải nhô ra, đồ sộ và căng cứng, cùng với núm vú màu nâu; người đàn bà tội nghiệp rên rỉ: “Trời ơi! Trời ơi! Tôi làm gì bây giờ?”
Xe lửa lại tiếp tục cuộc hành trình giữa rừng hoa bốc lên mùi hương thấm nhập tỏa ra vào những buổi tối ấm áp. Thỉnh thoảng một chiếc thuyền câu hiện ra trong tầm mắt, trông như nằm ngủ giữa đại dương, với cánh buồm trắng phản chiếu xuống nước như thể có một chiếc thuyền khác lộn ngược lại.
Chàng thanh niên trông có vẻ rất bối rối, và lắp bắp, “Nhưng… thưa bà… tôi có thể… có thể giúp bà.”
Nàng trả
lời
bằng
một
giọng
mệt
mỏi,
“Phải, nếu ông muốn.
Nếu
ông chịu làm thế
là ông làm ơn cho tôi đấy.
Tôi không thể
chịu
đựng
được
nữa,
thực
sự
tôi không thể.”
Chàng quỳ gối xuống trước mặt nàng, và nàng cúi xuống, đưa cái đầu vú màu đậm vào miệng chàng như thể chàng là một đứa trẻ nhỏ. Trong cử động của nàng, hai tay nàng ôm bầu vú về phía người đàn ông, một vài giọt sữa ứa ra trên núm vú. Chàng hăm hở liếm những giọt sữa ấy, ngậm lấy bầu vú nàng giữa hai môi như thể là ngậm một trái cây, và bắt đầu nút đều đặn và tham lam.
Chàng hai tay ôm lấy ngang lưng người đàn bà để kéo nàng lại gần chàng hơn; chàng uống thong thả nhưng đều đặn, với cái cử động của cổ giống như một đứa trẻ.
Bỗng nàng nói, “Như thế đủ cho bên ấy rồi. Bây giờ bú bên này.”
Và chàng vâng lời
quay sang vú bên kia.
Nàng đặt cả hai tay lên lưng chàng thanh niên, và bây giờ nàng thở thật sâu và sung sướng, hưởng cái hương thơm của hoa lẫn với từng ngọn gió lùa vào toa xe lửa, cùng với sự chuyển động của xe lửa.
Nàng nói, “Quanh đây
thơm
quá.”
Chàng không trả lời, vẫn tiếp tục bú cái vòi nước của bầu vú của nàng, mắt nhắm lại như để tận hưởng hơn nữa.
Nhưng
lúc đó nàng khẽ đẩy chàng ra.
“Thế đủ rời. Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu lắm. Tôi là một người mới rồi.”
Chàng đứng dậy, lấy mu bàn tay lau miệng.
Bỏ vú vào trong áo, nàng nói, “Thưa ông, quả thực ông đã làm ơn cho tôi. Cám ơn ông nhiều lắm.”
Và chàng trả
lời
một
cách biết ơn :
“Thưa bà, chính tôi phải cám ơn bà mới phải. Đã hai ngày nay tôi chưa được ăn uống gì.”
✯
Nguyên bản tiếng Pháp: IDYLLE
Bạn Tù Sơn La - Phan Lạc Phúc
Trời
Sydney năm nay lạnh hơn mọi năm. Đêm đông buốt giá, phải trở dậy kiếm cái
heater. Mở đèn lên, nhìn ra ngoài vườn, sương đêm đã đọng thành một màn băng mỏng.
Nhìn
màn băng mỏng trên sân, ký ức tôi bỗng trở về cái lạnh buốt xương năm 1976, khi
tù cải tạo miền Nam năm đầu tiên ra Bắc. Tụi tôi được "chiếu cố" cho ở
Sơn La, địa danh nổi tiếng "Nước Sơn La, ma Vạn Bú". "Sơn La âm
u, núi khuất trong sương mù". Tù cải tạo thuộc trại 1, liên trại 2 được phân
ra ở trong trại tù Sơn La thời Pháp thuộc. Sau nhiều cuộc biến thiên, nhất là
sau vụ ném bom miền Bắc, các trại tù này đã đổ nát, chỉ còn lại cái nền xi
măng. Nhà tù đã đổ bây giờ được che tạm bằng ni lông, hoặc lợp bằng tranh mỏng.
Sơn La là miền cao nên lạnh sớm. Mới tháng 11 gió bấc đã lồng lộng thổi về. Đến
cuối tháng 12, lạnh vào cao điểm... Chậu nước để ngoài sân, qua đêm đã đọng
thành băng mỏng bên trên.
Tù
thì nóng cũng khổ, lạnh cũng khổ. Nhưng nóng thì đôi khi còn trốn được. Tạt vào
một lùm cây hoặc là tạm ngâm mình xuống ao, xuống suối. Còn lạnh thì không trốn
vào đâu được, nó theo mình suốt ngày, suốt đêm. Nhất là anh em trong Nam ra cứ
yên trí là "học tập một tháng", nên quần áo đem đi làm gì nhiều cho nặng.
Ra ngoài Bắc đụng cái buốt giá của mùa đông thượng du miền Bắc, thêm mưa phùn ẩm
ướt nên cái lạnh lại càng thấm thía. Ban đêm cái nền xi măng trong nhà tù nó lạnh
như nước đá, mặc đủ thứ áo quần hiện có mà vẫn lạnh, mặc cả áo mưa đi ngủ, có
anh chui vào một cái bao tải vừa kiếm được mà vẫn cứ run. Hóa ra cái lạnh ở
ngoài vào thì ít mà cái lạnh ở trong ra thì nhiều. Cái lạnh vì đói cơm nhiều
hơn cái lạnh vì thiếu áo.
Hồi
đó nằm cạnh bên tôi là hai người bạn tù cùng trong đội rau... Một ông nguyên là
dân Thiết Giáp, một ông nguyên là Thượng Tọa (giám đốc nha Tuyên Úy Phật giáo).
Ông Thiết Giáp trước đây vốn là một tay hào hoa rất mực. Ông thuộc loại
"Tây con", học trường danh tiếng Saumur, đánh giặc rất chì, ăn chơi rất
bảnh... Đôi lần tâm sự vụn, ổng rút trong ngực áo ra có tấm ví có hình một bà rất
đẹp, rất mignonne mà khẽ nói "bà xã moi". Đôi mắt đục và nhăn vì đói
lạnh của ông chợt sáng lên khi nhìn lại hình ảnh vợ. Mới đây ổng vừa nhận được
một gói quà 1kg đầu tiên từ trong Nam gửi ra. Ông hy vọng lắm vì có người nhận
được ít thịt khô, ít ruốc chà bông. Gói quà của ông, xem đi xem lại mãi chỉ có
một cái áo lạnh và đặc biệt có hai cái quần slip màu hồng nhạt, chắc là của
phái nữ. Tôi không tiện tò mò, hỏi han về việc riêng của bạn nhưng tôi chắc bà
xã của bạn phải yêu thương lắm, phải lãng mạn lắm mới gửi món quà để "tưởng
nhớ một mùi hương" như vậy. Đôi khi rảnh rỗi, ông bạn tù hàng xóm của tôi
lại khẽ giở món quà đặc biệt ra hồi tưởng...
Trước
đây ông bạn tôi thường hút Lucky. Đi cải tạo ông mang theo một cái pipe Dunhill
và vài hộp thuốc Half and Half. Nhưng đã lâu rồi hết thuốc hút pipe, ổng cũng như
mọi người khác hút thuốc lào. Quá nửa đời người rồi mới biết cái hấp dẫn của
thuốc lào. Nhất là mùa rét, sáng sớm tinh mơ ngồi dậy, hút một điếu đầu tiên
trong ngày, cho nó say lơ mơ quên trời, quên đất, quên cảnh lên voi xuống chó,
quên luôn cảnh lưu đày tù tội. Ôi giây phút tuyệt vời... Thuốc lào hấp dẫn như
vậy nên trong tù đã có thành ngữ "Có thuốc lào là có tất cả". Nhưng ở
miền Bắc cái cần thiết nhất là gạo, ăn còn không đủ thì lấy đâu ra thuốc lào
cho tù. Đành trông chờ vào quà của gia đình gửi tới. Nhưng trong những chuyến gửi
quà đầu tiên, có mấy ai được nhận thuốc lào. Thuốc lào thành của hiếm... Ở
trong tù cái gì thiếu cũng chấp nhận được, nhưng thiếu thuốc lào là một thiếu
thốn rất lớn lao. Thuốc lào không những làm quên hiện tại mà thuốc lào còn là dấu
móc để người tù cải tạo thêm kiên nhẫn đi tiếp cuộc đời tù dằng dặc. Trong trại
không có ai có quyền đeo đồng hồ. Phải gửi đồng hồ cũng như những đồ tùy thân
có giá ở trại. Ngày ngày đi làm, cuộc sống khổ sai nhọc nhằn, đời tù hun hút,
thời gian mịt mờ.
Trong
khi đó quy định của trại giam cứ một tiếng rưỡi đồng hồ lao động là có "kẻng"
nghỉ 10 phút "hút thuốc, uống nước". Điếu thuốc lào ở trên một cái
đích gần gũi để người tù vươn tới, một đoạn đường dù ngắn nhưng sắp đến nơi. Nó
cũng là một an ủi nhỏ sau hơn một giờ cực nhọc. Vì vậy nên dù khó kiếm, dù đắt
đỏ, cũng không ai muốn bỏ thuốc lào. Những tay có thuốc lào thấy vậy nên càng
ngày càng lên giá. Một phần ăn sáng (một phần tư chiếc bánh mì luộc) trước đổi
được 5 điếu thuốc lào, sau xuống giá còn 3, rồi còn 2 điếu... Người ta sẵn sàng
quên đi cái đói để đổi lấy một vài phút say quên.
Anh
bạn tù hàng xóm của tôi, nghiền thuốc lào quá nặng, rét đến nơi mà không thuốc
hút. Anh liền lấy cái pipe Dunhill nổi tiếng của Ăng lê ra đổi thuốc lào. Được chừng
10 hôm là hết thuốc. Có người mách lấy lá ngải cứu phơi khô thái nhỏ hút vô
nghe được lắm. Anh bạn tôi nghe lời, phơi đi phơi lại lá ngải cứu trộn thêm với
nước điếu và một chút nước mắm, một chút đường. Hôm hoàn thành thuốc lào ngải cứu,
anh có mời tôi hút thử, cũng thấy say say nhưng không êm bằng thuốc lào, mà rát
cổ họng. Ông bạn tù Thượng tọa mới bảo rằng không nên hút cái giống ấy, hao người,
hao phổi. Nhưng anh bạn tôi thèm thuốc quá cứ hút thuốc ngải cứu cho đỡ thèm. Một
hôm, vừa hút xong, chưa kịp đặt cái điếu cày xuống, máu mũi anh đã chảy ròng
ròng.,..
Mùa
đông đầu tiên ngoài Bắc, anh bạn tù hào hoa một thuở của tôi vừa đói, vừa lạnh,
vừa thèm thuốc. Theo anh thì mùa lạnh ở VN khó chịu hơn bên Tây nhiều mà lạnh
nhất là hai cái tai. "Nhiều khi tôi cứ tưởng hai cái tai lạnh cóng của tôi
nó rụng mất rồi". Anh vừa nói, vừa run lập cập. Một buổi tối trời vừa lạnh,
vừa mưa, lán lợp giấy nilong, nước mưa giột tí tách, anh bạn tù của tôi chợt có
sáng kiến mới. Anh lấy chiếc quần slip của vợ gửi cho chụp lên đầu, kéo sụp xuống
tận mí mắt, che kín hai tai. Trong cái chập choạng của một ngọn đèn dầu hỏa,
tôi thấy anh "không giống ai", mà trên thế giới này chắc không thể có
một cái mũ, cái nón nào ly kỳ đến vậy. Anh nhếch một nụ cười, vừa hài lòng vừa
ngượng ngập và khẽ nói: "Cho nó ấm hai cái tai mà đỡ nhớ thương vợ con,
ông ạ..."
Dạo
ấy, tù cải tạo còn thuộc quyền quân quản, thuộc Bộ quốc phòng, chưa thuộc Bộ nội
vụ. Quân đội trông nom tù, chưa phải công an. Anh em chưa phải vào các trại tù
mà ở trong các lán, có dây thép gai bao quanh và bộ đội canh gác ở ngoài. Buổi
tối chưa có lệ vào phòng giam, xích cửa lại, gióng sắt đưa lên giam tù trong đó
suốt đêm, sáng mai mới tháo xích, mở cửa, ăn uống, ỉa đái trong đó luôn như các
trại tù công an sau này. Nhưng mỗi tuần vài ba lần thế nào quân đội Vi Xi cũng
có kiểm tra đột xuất, mà kiểm tra thường vào ban đêm. Nghe tiếng còi gắt gỏng
rít lên là anh em phải vội vàng trở dậy, mắt nhắm mắt mở chạy ra sân đứng xếp
hàng 2 để cho cán bộ kiểm soát. Anh "lán trưởng" sau khi kiểm lại số
người trong lán, đứng nghiêm báo cáo.
-
Báo cáo cán bộ, lán 4 trại 1, 30 người đủ.
Tên
Thượng úy chính trị viên cầm đèn pin, đứng cạnh một anh lính mang AK tùy tùng,
hất đầu ra lệnh:
-
Được, cho vào.
Tù
hàng hai lần lượt kéo nhau vô lán. Anh bạn tù Thiết Giáp của tôi đang giở thức
giở ngủ nên lật đật cứ đội nguyên cái "mũ" không giống ai ra xếp
hàng. Khi anh vừa đi qua tên Thượng úy, chợt có tiếng giật giọng:
-
Anh kia đứng nại.
Tất
cả anh em vô lán hết, chỉ còn NVP Thiết giáp đứng co ro ngoài cửa. Anh em lắng
nghe cuộc đối thoại bên ngoài:
-
Cái này là cái gì"
-
Dạ... cái quần...
-
Ở đâu ra"
-
Vợ tôi gửi cho tôi.
-
Tại sao mà anh nại đội cái quần của vợ anh...
-
Tại trời lạnh quá... mà không có mũ...
-
À, anh này bôi bác chế độ. Anh tên gì" Mai nên nàm việc...
Tên
Thượng úy Vi Xi này anh em trong trại đặt tên là "Thượng úy Không
No". Tuần nào sáng thứ Hai, y cũng lên lớp anh em về mọi thứ chuyện trên trời,
dưới biển. Nói thì ngọng líu, ngọng lo, l đánh ra n nhưng lúc nào cũng thở ra
giọng "đỉnh cao trí tuệ". Một hôm trong đề tài "an tâm học tập,
cải tạo" y ta lên tiếng: "Các anh không no, gia đình các anh không no,
nhân dân không no, đã có đảng và nhà nước no". Mọi khi, y ta nói trời
trăng mây nước gì, tù cũng cứ ậm ừ, coi như gác bỏ ngoài tai. Bữa ấy, khi vừa
nghe y nói tới đó, đám bạn tù cải tạo bỗng phát lên một trận cười rầm rĩ cũng với
tiếng vỗ tay vang dậy. Y ta tưởng bở, lại càng đỏ mặt tía tai lên mà nói tiếp....
Nhưng
sau này không biết có tên "thối mồm" nào đó mới lý giải cái cười rôm
rả và tiếng vỗ tay không ngớt của tù cải tạo cho y. Y ta giận lắm. Giận lắm nên
y hành hạ anh em tù sát ván. Một anh bạn tù đói quá, nhổ trộm khoai mì (sắn) mọc
trên sườn non. Trước đây, cái tội như thế này chỉ bị cảnh cáo trước đội, rồi viết
kiểm điểm "rút kinh nghiệm" là xong. Kỳ này, chính trị viên
"Không no" liền nhốt anh bạn nhổ trộm sắn 1 tuần vào trong cái cũi
dây thép gai, một kỳ công của đỉnh cao trí tuệ. Đây là một túp lều, nhưng một
túp lều quây bằng dây kẽm gai. Không có tường mái, chỉ có một tấm bạt được coi
như mái lều. Ở trong dây thép gai quấn ngang dọc, chằng chịt cao thấp. Người vô
ở trong đó phải cẩn thận lắm không thì bị gai cào rách lưng, rách mặt, đặc biệt
là ngồi không được vì thấp quá, nằm cũng không được vì không đủ chỗ. Lúc nào
cũng phải nửa nằm, nửa ngồi cứ lom khom, lom khom...
Chính
trong thời điểm này anh bạn tù Thiết Giáp của tôi lên gặp "y ta làm việc".
Khi về NVT mặt mũi chảy dài. Anh cho hay là cán bộ "không no" tuyên bố
không cho anh đội cái mũ "thiếu văn hóa" ấy nữa. Anh phải làm kiểm điểm"
hứa trước đảng và nhân dân thực hiện nghiêm chỉnh lệnh của cán bộ". Buổi tối,
bên ngọn đèn dầu tuôn khói mịt mù, anh bạn thiết giáp của tôi thở phào phào ngồi
viết kiểm điểm, vừa viết vừa run vì đói lạnh, vì không có cái mũ che tai... Chợt
ông bạn hàng xóm bên phải của tôi là Thượng tọa Thích Thanh Long (nguyên giám đốc
nha tuyên úy Phật giáo) từ từ lên tiếng:
-
Đừng có lo, rồi đâu có đó...
Nói
xong, ông khẽ lục trong đám quần áo của ông lấy ra một tấm áo nâu dài, tấm áo
"Thượng tọa" của ông mà đưa cho ông Thiết Giáp.
-
Hãy cứ quấn cái áo này lên đầu cho ấm... Rồi ta tính...
Chúng
tôi, ông Thượng tọa, ông Thiết Giáp, và tôi, là 3 người trong số 1 tổ "tam
tam" trong đội rau. Ba người chúng tôi phụ trách một khu rau ở bên bờ suối,
cạnh bệnh xá và khu B dưới gốc cây lim già... Chúng tôi cùng ăn, cùng ngủ, cùng
làm... nên hiểu nhau nhiều lắm. Được làm với ông già này là một điều may mắn lớn.
Vì ông Thiết Giáp với tôi, từ xưa đến giờ đâu có biết cày cuốc, trồng rau trồng
củ ra làm sao đâu. Ông già Thượng tọa chỉ vẽ cho chúng tôi hết thảy. Từ cách cầm
cái cuốc, cái thế đứng khi cuốc phải như thế nào" Cuốc hùng hục "như
trâu đánh mả" như tôi... là không được. Cuốc như thế là "cuốc lật"
dành cho việc cuốc ruộng, cuốc vườn. Ở đây trồng rau thì cuốc phải "đầm",
nhẹ nhàng, từ tốn như mưa dầm, mưa lâu thấm đất. Cuốc hùng hục như tôi thì sức
đâu mà cuốc cả ngày cả buổi. Ông cụ còn chỉ cách sử dụng các loại cuốc thật nhỏ,
chỉ lớn hơn cái bay thợ nề một chút thôi. Rồi còn ủ phân, pha nước tiểu, tưới bón,
trồng trọt... Mỗi loại rau, mỗi thời kỳ đều tưới bón khác nhau, lúc nhỏ tưới
bón khác, lúc lớn phải bón thúc lại khác. Bây giờ chúng tôi đang trồng rau cải
ngồn ngộn, những trái su hào no tròn... Đi tưới nước giữa hai hàng cây cải tốt
tươi, tiếng vòi nước hoa sen dội vào lá cải nghe rào rào, ông cụ ung dung làm
việc, thần thái an nhiên. Ngoại cảnh hình như không ảnh hưởng được đến ông cụ.
Ông giống như một ông già nhà quê thuần hậu, quanh quẩn bên cây lá trong vườn.
Ông hình như không lo, không sợ cái gì. Ông nói ít, cái câu thường thấy ở ông cụ
là: "Đừng có lo, rồi đâu có đó"...
Để cho cái việc của ông bạn Thiết GIáp "đâu có đó" đối phó với anh thượng úy "không no", ông cụ Thanh Long một ngày chủ nhật sau đó liền cắt cái vạt áo dài nâu "Thượng tọa" của ông lấy vải may cho ông bạn Thiết Giáp một cái mũ đội đầu. Bàn tay già nua run rẩy (năm ấy 1976 ông cụ đã 63 tuổi) đường kim mũi chỉ cũng thô sơ vụng về nhưng ông bạn Thiết Giáp đón nhận cái mũ mà rưng rưng xúc động. Ông cụ đã cắt chiếc đạo y ra may mũ. Ai cũng tiếc chiếc áo dài theo ông cụ đã lâu, chắc mang nhiều kỷ niệm tu hành của một vị cao tăng, nhưng ông cụ chỉ cười xòa mà nói: "Thì nó cũng chỉ là cái áo..."
Đã
lâu lắm rồi, người địa phương ở Sơn La nói vậy, mới có năm quá lạnh như năm
nay. Đúng là "giậu đổ bìm leo", vào cái lúc mà tù cải tạo ra Bắc, lại
đụng ngay một trận rét kinh hồn... Mà xưa nay cái lạnh và cái đói có nó có liên
hệ "hữu cơ" với nhau. Càng đói thì càng rét - mà càng rét thì càng
đói. Anh em ta đã có người "nằm xuống" vì đói lạnh. Vũ Văn Sâm (viết
văn, làm nhạc) chết đêm 16 rạng 17 tháng 11 năm 1976 bên bịnh xá, sau cơn gió
mùa đông bắc đầu tiên. Đến đầu tháng giêng 1977 (không rõ là ngày 3 hay 13
tháng giêng, tôi nhớ không được kỹ lắm) Ngô Quý Thuyết tòa án quân sự vùng 4 cũng
đi luôn, đi rất êm đềm, rất lặng lẽ. Sáng ra không thấy anh ta dậy nữa, lay
chân gọi dậy thì người đã lạnh cứng từ lúc nào rồi. Trong tờ khai của đội trưởng
đội của anh NQ Thuyết, có nói rằng "Anh NQ Thuyết được đội cử nuôi heo,
anh đói quá nên thường ăn vụng cám heo. Chắc là bị ngộ độc nên đã chết".
Ở
xứ thượng du này có cái rất sẵn là đá và cỏ. Những bữa trời quang mây tạnh,
trèo lên núi kiếm lá về ủ phân, thấy bát ngát toàn núi là núi. Những chỏm núi gần
xa, chập chùng ngút mắt trông giống y như một màng lưới bao la mà mỗi ngọn núi
là một mắt lưới. Sơn la: lưới núi. Hay thật, đúng y như thế thật. Tù mà ở trong
cái lưới núi này thì chạy đi đâu cho thoát. Vì nhiều núi nên có nhiều loại đá.
Một bạn tù trẻ tuổi ở khu B bên cạnh, Vũ Xuân Th. tay biệt kích dù mũ xanh kiệt
hiệt có khá nhiều tài: đóng ciné, điêu khắc, vẽ, đánh bóng chuyền có hạng, mưu
sinh kỳ tài... Bây giờ Vũ Xuân Th. kiếm ăn lần hồi những khi rảnh rỗi bằng cách
chọn đá marble về gọt thành nõ điếu hút thuốc lào. Nõ điếu made in Vũ Xuân Th.
thì khỏi nói, vừa đẹp vừa có khắc hoa, khắc chữ (theo yêu cầu) vừa kêu ròn rã
không thể tả. Giá rẻ thôi: một ký sắn hay 2 cục đường tán 1 cái. Tôi và Vũ Xuân
Th. là chỗ "bồ tèo" nên Vũ Xuân Th. có tặng một cái nõ điếu tuyệt vời:
rất kêu (cái này là dĩ nhiên rồi) mặt trước có khắc nổi hình một con diều hâu đậu
trên cành thông, một bên là một đóa hoa hồng, một bên nữa là khắc năm tháng...
Khi đem tặng cái nõ điếu, Vũ Xuân Th. mới "bốc láo" rằng: "Một
đóa hồng cho đại bàng cô đơn đây". "Đại bàng đại biếc gì nữa ông ơi,
đáng lẽ ông phải khắc một con quạ già mắc bẫy".
Trong
khi đó ông bạn già Thượng tọa của tôi cũng đi kiếm đâu được mấy mảnh đá dài
dài. Lúc nào rỗi rãi lại thấy ông cụ ra bờ suối mài mài, đục đục.... Một hôm
tôi thấy trong lều dụng cụ của tổ rau tụi tôi, hình dạng hai tấm bia đá thô sơ
có khắc tên Vũ Văn Sâm, mất ngày..., Ngô Quý Thuyết mất ngày... Tôi nhấc tấm mộ
bia lên, nhìn ông cụ" Ông cụ ngó mông ra khoảng rừng núi chập chùng mà
nói: "Thì cũng mong đánh dấu được vài nắm xương tàn."
Một
sáng mùa đông vào khoảng nửa buổi, tôi đang lặc lè 2 thùng "ô doa"
(arrosoir) tưới nốt cho khoảng vườn rau trước mặt, gần nhà bếp khu B thì bỗng
có tiếng gọi khe khẽ, khẩn trương:
-
Này, này.
-
Ai đấy"
-
Vũ Xuân Th. đây.
-
Làm gì đấy"
-
Bữa này làm "chảo trưởng". Thổi cơm nhà bếp. Ăn cháy không"
Tại
sao mà bạn ta hôm nay lại hỏi một câu "thừa thãi" như thế nhỉ. Tôi và
Vũ Xuân Th. đều là dân "volley". Tôi thì già rồi còn Th. thì đang sức.
Trong làng "bóng chuyền" tụi tôi, mỗi khi mà cây nêu lỡ tay nêu sang lưới
bên kia thì dân bóng chuyền kêu bằng "cơm nắm cho tù", nghĩa là đối phương
được biếu không một trái banh ngon lắm, bổ lắm, chắc ăn lắm, ít khi có lắm. Bây
giờ chúng ta là tù "chính cống bà lang trọc" rồi, đói lòi xương, vàng
mắt mà lại còn hỏi "có ăn cháy không"". Chừng như nhận ra sự vô
duyên của mình, Vũ Xuân Th. vội nói:
-
Chạy ra góc vườn lấy mảnh lá chuối lại đây.
-
Có ngay.
Sau
đó từ cái lỗ mắt cáo của hàng rào nhà bếp khu B, qua đám lá duối và dây leo bìm
bìm, tôi nhận được từ bạn ta Vũ Xuân Th. một cái gói lá chuối âm ấm, nóng nóng.
Để ngay cái gói này áp sát vào bụng, mà đi về dưới gốc lim già bên bờ suối, nơi
cái lều nhỏ của tiểu tổ chúng tôi... Ôi chao, cái làn da bụng lép kẹp của tôi
đang được sưởi ấm, đang được phỉnh nịnh. Cái may mắn này ít khi có lắm. Tôi phi
về như bay. "Tây con" Thiết Giáp thấy tôi mặt mày tươi rói liền ngẩng
đầu lên hỏi:
-
Cái gì mà hí hửng thế"
Tôi
bước vô lều, nhìn trước nhìn sau, rút từ trong bụng ra gói lá chuối còn tươm
khói. Mở ra, miếng cháy vàng rộm, nóng hổi, đang bốc hơi.
"Tây
con" sáng mắt ra, vội hỏi:
-
Ở đâu ra thế"
Tôi
chỉ sang khu B mà khẽ nói:
-
Bạn vừa cho...
Tôi
để phần ông cụ một miếng, ông cụ đang bận tay ngoài chỗ "cây giống". "Tây
con" và tôi chia nhau miếng cháy nóng, vừa ăn rau ráu vừa hít hà. Từ sáng
đến giờ, mỗi đứa chúng tôi xách ít ra cũng hàng trăm đôi nước, chân tay, mình mẩy
rã rời, bởi vì buổi sáng có cái gì vào bụng đâu. Dạo này hết bột mì cứu trợ rồi.
Cái gọi là "bữa sáng" chỉ là một chén cháo bột khoai mì loãng đầy mùi
hôi mốc. Không ra đâu vào đâu. Mùa lạnh nước suối cạn, phải lần xuống dưới lòng
suối mới múc được nước. Leo lên bao bậc đá trơn, tay xách đôi thùng tưới, miệng
thở dốc, sức cứ oải dần, tay chân càng lúc càng nặng trĩu, nhấc không muốn nổi.
Trời thì lạnh và ẩm. Cái rét thượng du miền Bắc rất thấm, rất sâu. Người Bắc
kêu bằng rét ngọt. "Cái ngọt nó lọt tận xương", lại thêm xách nước
nên áo quần thấm nước suối. Cái lạnh bên ngoài cái đói bên trong nó hành mình
tơi tả. Đang khi sức cùng lực kiệt, đầu váng mắt hoa như thế thì có miếng cháy nóng
này... "Ôi món quà từ trên trời rơi xuống". Chưa có món bánh mì nào trên
thế giới có thể sánh được với miếng cháy.
Ông
cụ ăn từ tốn, không có ào ào như tụi tôi. Ông cụ làm còn nhiều, còn mạnh hơn tụi
tôi nữa mà hình như ông già không thấy mệt mỏi. Lúc nào cũng nhẩn nha, lững thững
mà việc gì cũng xong. Ông cụ vẫn nói "từ lúc nhỏ đi tu ở nhà chùa... thì
tôi vẫn làm lụng như thế này, cũng dưa cà như thế này... chỉ tội nghiệp các
ông..." Ông cụ chỉ vẽ cho chúng tôi cách làm vườn, trồng cây, bón tưới...
Những công việc gì khó khăn, vất vả ông cụ giành lấy mà làm. Như cái món lấy
phân bắc (phân người) về ủ, ông cụ cũng tự tay làm lấy. Hôm nay, sau khi ăn miếng
cháy xong, ông cụ khẽ nheo mắt, tay giơ một nhúm thuốc lào mà nói "hút
đi". Thuốc lào thật, dẻo quánh, thơm nồng, đâu phải thuốc lào "ngải cứu"
hay thuốc lào "lá cải khô".
-
Hút luôn hở cụ. Hay là xái nhì, xái ba"
-
Hút luôn đi.
Trong
cái lúc thuốc lào khan hiếm như lúc này, nếu có thuốc lào thật, đâu có dám hút
luôn cả điếu. Phải hút xái nhì, có khi xái ba, tức là một điếu thuốc mà hút 2
hay 3 người. Người thứ nhất châm lửa, rít một hơi, người thứ 2 rít một hơi, rồi
người thứ 3 hơi cuối cùng. Người nào mà được hút cuối cùng là "đặc biệt",
vì được hưởng cái hậu, được rít kêu lóc cóc... Hôm nay, trúng số rồi. Vừa được
ăn "bữa lỡ", lại có thuốc lào thật rít thẳng tay. Tôi hút xong điếu
thuốc lào mà say lừ đừ. Từ mấy bữa nay, hôm nay mới có thuốc lào thật. Còn toàn
hút thuốc lào "lá cải già tẩm nước điếu phơi khô". Ăn xong, hút xong
thấy đời sáng láng, phơi phới. Tôi liền tà tà đi ra gần chỗ nhà bếp, đằng hắng
lấy giọng mà thưa với bạn ta rằng:
"Tương
phùng được buổi hôm nay... Trùng phùng lại nhớ giờ này hôm sau".
Tôi
nghe thấy tiếng cười rinh rích rồi Vũ Xuân Th. vừa cười, vừa nói vọng ra:
-
Được rồi, hiểu rồi... ông nội... Cứ khoảng giờ này ngày mai ông lại tới đây...
Nhưng mà khéo léo đấy nhá.
Thế
là cứ vào khoảng nửa buổi, 9 giờ rưỡi mười giờ sáng những ngày sau đó, mỗi khi
thấy bạn tôi "chảo trưởng" ra cơm, tiếng xẻng khua xuống chảo gang
kêu xoèn xoẹt, là tôi lại lững thững giả vờ bắt sâu bọ, bên bụi ruối... rồi
lĩnh từ tay bạn ta một gói cháy vừa chín tới mang về...
Nhưng
cái thời gian "bồi dưỡng" này không được bao lâu. Chừng hơn nửa tháng
sau, bạn tôi Vũ Xuân Th. đã rời khỏi nhà bếp, ra làm công việc khác. Nguồn tiếp
tế của tụi tôi bị cắt. "Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí", bạn Thiết
Giáp NVP của tụi tôi cũng điều sang đội chăn nuôi. Cái khu rau này, thượng úy
"không no" tuyên bố: "Chỉ cần 2 người cũng đủ. Các anh khắc phục".
Công việc 3 người làm trước đây đã "bá thở" bây giờ còn lại có 2 người.
Ông cụ gần như bao giàn hết công việc cũ của NVP nhưng tôi vẫn phải làm thêm.
Nhưng điều đáng phàn nàn là trong thời gian bồi dưỡng vừa qua cái bao tử của
tôi nó bắt đầu quen ăn "bữa lỡ" hồi 9, 10 giờ sáng rôi. Bây giờ
"ăn quen nhịn không quen" cứ nửa buổi là tôi phờ phạc, đói mịt mờ, cất
chân, cất không muốn nổi. Thấy tôi rũ rượi như "gà chết" ông cụ một bữa
nhìn tôi rồi chắt lưỡi: "Đừng có lo..." Ông cụ cầm con dao, xách cái
bị cói phăng phăng, chừng nửa giờ sau ông cụ về, đặt phịch cái bị vào trong bếp.
Trong cái lều nhỏ của tụi tôi, lúc nào bếp cũng cháy lim dim, vừa để đun nước,
hút thuốc vừa để sưởi những lúc nghỉ tay. Bây giờ ông cụ quạt lửa lên, lấy mấy
củ sắn ở trong bị ra bỏ vào bếp nướng. Ông cụ bảo tôi ra ngoài coi "động
tĩnh". Tôi lại bắt đầu mừng vì có đồ ăn, nhưng lại ghê vì tôi biết ông cụ
vừa lên trên đồi lấy sắn của trại. Ở các trại tù hoặc các nơi đóng quân của Vi
Xi, ở chung quanh thế nào cũng có một số đất đai thống thuộc. Ở vùng đồng bằng
hoặc trung du thì trồng lúa, trồng ngô khoai trồng trà, trên thượng du như Sơn
La này thì trồng sắn, trồng ngô, trồng mía. Thứ sắn lưu niên để từ năm này sang
năm khác, coi như là nguồn lương thực dự trữ. Đây là thứ cây lương thực dễ trồng
nhất trong thiên hạ. Nhổ cây sắn lên lấy một chùm củ. Xong rồi cứ cây sắn ấy. lấy
dao chặt một gang tay, phải có ít nhất là 3 mắt. Cuốc một nhát cuốc hay lấy dao
đào lên, nhét một cái hom lên trên mặt đất. Cứ thế là chừng năm sau, mỗi cái
hom lại thành một cây sắn, lại cho một chùm củ. Đất tốt thì củ lớn, đất xấu thì
củ nhỏ. Trong những thứ lương thực ở trại tù miền Bắc, sắn được xếp vào hạng
bét. Chỉ tiêu, cân đo, đong, đếm của lương thực là 1 gạo ăn 2 ngô, hay là 3
khoai, hay là 4 sắn. Dù là hạng bét nhưng đối với tù đói nhăn răng, nó vẫn là rất
quý. Tù mà động đến sắn, ngôi, khoai của trại... là xâm phạm tài sản xã hội chủ
nghĩa". Nhất là trong khi thượng úy "Không no" cứ như cái bóng
ma, lúc ẩn lúc hiện, chuyên môn rình rập theo dõi anh em. Đó là nghề của hắn.
Tôi
có một anh bạn cùng khóa, NKB xưa nay tính tình "nhà binh" cho đến tận
kẽ răng. "Reglo" số 1, việc làm răng rắc quần áo là ủi thẳng tắp, giầy
bottle de saut bóng láng, huy chương đeo một dề, xe díp bóng ngời nệm trắng
tinh tươm. Đi cải tạo ra Bắc bây giờ bạn tôi, không biết vì không hợp thủy thổ
hoặc đói khát ra sao mà răng rụng hết, thành một ông già móm xọm. Nhưng bạn tôi
lại thèm đường thèm mật quá. Ở gần khu trại mộc của đội anh có một khu trồng
mía. Mía cứ bị bẻ trộm hoài, thượng úy "không no" rình rập mãi mà
không bắt được ai. Một bữa, thượng úy thấy thấp thoáng bóng người trong ruộng
mía liền nhảy ra bắt giữ. Gặp ông bạn móm xọm của tôi.
-
Anh vào đây nàm gì" Ăn trộm mía phải không"
-
Tôi đi kiếm rau "tàu bay", tôi đâu có ăn trộm mía.
-
Không ăn trộm mía vào đây để làm gì"
Anh
bạn tôi liền há mồm ra, chỉ vào hai hàng lợi không răng mà phều phào nói:
-
Tôi đâu còn răng mà ăn mía.
Thượng
úy "không no" thấy vậy, không còn bắt bẻ vào đâu được nữa nên vùng vằng
bỏ đi. Nhưng y ta nhất quyết bắt cho bằng được người ăn cắp mía. Một bữa không
biết y ta đến từ bao giờ, cải trang ẩn dạng ra sao mà ông bạn móm của tôi vào
chặt một cây mía là bị y ta bắt được ngay tại trận. Y rất bằng lòng về chiến
công "bắt trộm" của mình. Bạn tôi quá thiếu chất đường (cũng như hầu
hết các tù cải tạo thèm chất ngọt và thèm mỡ) nên thường lén vô ruộng mía, đem
dao chặt vội một vài đẫn, nhét vào người mang về. Lấy dao dóc mía, chẻ mía ra từng
miếng nhỏ đưa vào miệng không răng mà nhần, mà ngậm. Nó cũng khỏe lên được phần
nào. Còn vỏ mía thì phải chôn xuống đất ngoài vườn.
Ngay bữa bắt được kẻ trộm mía, thượng úy "không no" liền biểu diễn quyền uy của mình bằng cách khác; không có giam tội nhân vào cái cũi dây kẽm gai mà y bắt ông bạn không răng của tôi cầm nguyên một cây mía đứng riêng ở ngoài cổng trại. Y ta nói: "Hãy nhìn cho kỹ đi, thượng cấp của các anh đấy". Anh em đi làm về đều thấy ông bạn tù gì, cầm cây mía đứng lom khom, cúi mặt không dám nhìn ai. Ai cũng thương anh.... đồng cảm với anh vì đi tù cải tạo trăm người như một đều phải "cải thiện" cách này, cách khác. Con người "một động vật xã hội", nên "đói là đầu gối phải bò". Thế thôi, chả ai coi thường, chả ai bỉ thử anh đâu. Nhưng tôi biết, bạn tôi vốn trọng phép tắc lễ nghi nên bạn tôi đau lắm.
Do
vậy nên bây giờ thấy ông bạn già Thượng tọa đi lấy trộm sắn về cho tôi ăn vì
tôi thèm quá, đói quá, tôi vẫn cứ ghê ghê trong bụng. Thượng úy "không
no" mà bắt được, không biết y ta sẽ hành hạ mình cách nào đây" Nhưng
sợ bị bắt là cái lo xa. Còn đói cồn cào ruột gan là cái lo gần. Thế thì ta hãy cứ
ăn cái đã. Đang đói bụng mà lại có sắn lùi bếp than thì nhất thế giới rồi. Tôi
cứ chạp thẳng cánh. Ông cụ đi lấy sắn, nướng sắn mà ông cụ có ăn bao nhiêu đâu.
Tôi ăn phần lớn. Và sau đó cứ vào khoảng 9, 10 giờ sáng, tưới bón xong là ông cụ
xách cái bị đi ra. Lúc thì sắn lúc thì khoai, lúc thì củ giong... Tôi cứ có ăn
đều đặn.
Bạn
"Tây con" Thiết Giáp NVP phải đổi sang đội chăn nuôi, trong cái rủi lại
có cái may. Bên ấy có công tác lên rừng đẵn cây chuối hột về cho heo ăn. Được
ra ngoài thuộc "diện rộng" đi xa xa, gặp được 'đồng bào' nên mới có
cơ hội kiếm ăn, đổi chác. Vắng mặt tên quản giáo, len lén đem được một cái quần
tây, một cái ao pull, một cái kính, một cái bật lửa... đem "quy ra
thóc" lấy xôi, lấy cơm mắm... hoặc 'quy ra thuốc' lấy thuốc lào... đều được
cả, thành ra tụi tôi dạo này có vẻ "phong lưu" hơn trước.
Một
bữa lấy sắn về ông cụ đang ngồi trong lều, quạt đang đều tay, sắn đã bắt đầu
chín bốc mùi thơm ngậy, tôi đã chực sẵn đến giờ ăn, thì bỗng có tiếng động nhẹ
đằng sau. Tôi quay lại thì thấy đôi ủng màu đen đã đứng sau lưng tự lúc nào rồi.
Tôi chết sững. Thượng úy "không no" đã tới.
-
Biết ngay mà, cứ vào khoảng 10 giờ nà cái nều này có khói. - Thượng úy
"không no" đắc chí.
Tôi
cứng họng không biết nói năng gì, tâm thần hoảng hốt. Ông già thượng tọa của
tôi, khẽ ngước lên, nhìn thượng úy "không no" rồi điềm đạm nói:
-
Cán bộ thứ cho. Anh em chúng tôi... đói quá...
Giọng
nói ông bình tĩnh, người ông vẫn ngồi vững vàng, cái tay quạt sắn vẫn đều đặn
không thay đổi, không cuống quýt, mà cũng không ngừng nghỉ.
_
Như thế này là nâu rồi đấy nhá. Không phải chỉ một hôm nay mà thôi đâu.
Thượng
úy "không no" vừa nói vừa quay ra xem xét, kiểm soát căn lều. Chợt y thấy
hai cái mộ bia mà ông già Thượng tọa của tôi mới đục xong còn để đó. "Vũ
Văn Sâm mất ngày...", "Ngôi Quý Thuyết mất ngày...." Y đọc mộ bia
xong nhìn chúng tôi, một anh tù già tóc bạc phơ, một anh tù trung niên xác xơ ốm
đói. Hình như có một suy nghĩ gì đó thoáng qua, nên nét mặt y có vẻ đắn đo,
xong rồi y lững thững đi ra mà nói:
-
Sau không được thế nữa nhá. Ninh tinh.
...Cho
đến bây giờ không biết vì lý do nào mà tên thượng úy hầm hừ ấy đã bỏ qua cho
chúng tôi. Có thể vì những tấm mộ bia, nghĩ đến những người anh em xấu số của
chúng tôi đã chết vì đói lạnh... hoặc là phong thái "đại hùng, đại lực, đại
từ bi" của con nhà Phật trong phút giây nào đó đã khơi dậy được "chút
tính người còn sót lại" trong y.
Phan
Lạc Phúc
Wednesday, October 30, 2024
Donald John Trump Ông Là Ai (?) - Lê Quốc
“Muốn hiểu Trump thì: Không nên theo lối mòn của cách suy nghĩ truyền thống. Phải nhìn con người thứ hai của Trump chìm dưới tảng băng khi có ánh mặt trời mới ló dạng. Đừng nghe những gì Trump nói mà phải nhìn kết quả Trump làm.”
Lê Quốc
Cái nhìn của TS Lê Mạnh Hùng về ông Trump là cái
nhìn của một nhà trí thức Việt Nam sống tại Âu Châu, không liên hệ trực tiếp với
không khí tranh luận chính trị Hoa Kỳ.
Bài phân tích của TS Hùng về TT Trump tương đối công bằng. Ông
Hùng có khen và có chê TT Trump theo nhãn quan của một người sống ngoài nước Mỹ.
TS Hùng cũng phân tích cho chúng ta hiểu tại sao ông chê Trump và tại sao khen
ông Trump.
Kính giới thiệu đến toàn thể quý vị khắp nơi (bài viết tuy dài
nhưng rất xứng đáng để ta đọc & suy luận)”
***
Trong những năm qua, tôi “đứng ngoài cuộc” khi bàn luận đến nội
tình chính trị xứ Cờ Huê ngay trong những buổi sáng cùng uống cà-phê với nhau
vì người ở phe nầy, người ở phe kia thường cố chấp nên bất đồng rồi bất hòa… rồi
lời qua tiếng lại thiếu lịch sự ở tuổi gần đất xa trời! Hình ảnh hai bậc tiền bối:
Cụ Phan Chu Trinh và cụ Phan Bội Châu vì vận mệnh đất nước tuy bất đồng nhưng
không bất hòa vẫn là tấm gương sáng cho hậu thế.
Donald John Trump – Ông là ai?
- Là Tổng Thống thứ 45 Hợp chúng Quốc Hoa Kỳ, nhưng là một Tổng Thống ồn ào nhứt lịch sử Mỹ, xông pha trong giông bão chính trường như một chiến sĩ dưới làn tên mũi đạn ngoài mặt trận – Ai theo dõi thời cuộc đều biết.
- Là một tỷ phú – một
trong 400 nhà tỷ phú xứ Mỹ (tài sản Trump khoản trên dưới 10 tỷ), được coi là
giàu có nhưng còn rất khiêm tốn so với nhiều tỷ phú khác có hàng 100 tỷ $USD tại
Mỹ. – Điều chưa biết: Trump có nằm trong danh sách Financial Oligarchy của hệ
thống siêu quyền lực bí mật hoạt động sau lưng chánh phủ Hoa Kỳ không?
- Là một người hay gây gổ, hay cáo buộc, đổ lỗi cho bất cứ ai
không đồng ý với mình và bất tín trong hành động lẫn lời nói: Ăn nói
bạt mạng, sử dụng ngôn ngữ đường phố khi tranh cử, thay đổi bất thường, sáng
nói thế nầy, chiều nói thế khác, hay cãi cọ, tự cao, ngạo mạn, kỳ thị, chửi bới
như như bà hàng xóm mất gà, tốc váy chửi tay đôi với Kim-jong-Un, là bạn hôm
trước với Tập cận Bình – hôm sau là thù với Trung cộng (tại Diễn
đàn APEC). Ngày 11- 01-2018, Trump còn gọi Haiti, El salvador và các quốc gia
Phi Châu là nước hố phân (Shit hole countries): Một sự kỳ thị công khai. Các nước
nạn nhân oán hận. Bạn bè không tin, kẻ thù không tin. Đồng minh ngờ vực. Báo
chí cánh tả đánh ông tơi bời hoa lá, bươi móc chuyện cũ mấy mươi năm về trước,
dựng đứng chuyện ông thiếu sức khỏe, không làm Tổng Thống được. Michelle
Golberg của tờ New York Times cuối 2017 than rằng: “Một năm của Trump là một năm ác mộng.” Báo chí Mỹ tổng
kết: “Hơn 2000 lần nói sai, hoặc phóng đại sự thật“. Giáo
sư người Pháp Ông Olivier Zajec nhấn mạnh về Ông Trump: “Thô bạo, thích khoe khoang, Tự cho mình là chân lý nhưng thông minh
hơn người“. Báo Courrier International viết: “Một ngưởi dễ nổi nóng, tính khí bất thường, thái quá trong ngôn từ,
khiêu khích, thô lỗ và kỳ thị chủng tộc”.
Dư luận cho rằng Trump không có tư cách làm Tổng Thống xứ Hoa Kỳ,
thiếu kinh nghiệm lãnh đạo, thiếu kiến thức, thiếu bản lãnh, thiếu ngôn ngữ của
một vị Tổng Thống, chưa một lần tham chính và ông bị chỉ trích nặng nề trong
hai quyển sách của nhóm báo chí không ưa ông: – “Fire and Fury – Inside the
Trump White house” của Michael Wolff và “Fear –
Trump in the White house” của Bob Woodward.
Những nhân vật cao cấp trong chính phủ Trump đều lên tiếng phủ
nhận những cáo buộc vô bằng. Riêng Trump thì thản nhiên tuyên bố: “Fake News“, rồi:
Lừng lững bước đi… xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng,
Theo một số nhà bình luận danh tiếng, thì “D. Trump có lẽ không dành cho sự suy nghĩ mực thước truyền
thống, sự bảo thủ hay cố chấp, nhưng thiên tài Trump sẽ làm được những điều kỳ
diệu mà một trong số đó là bày thế trận đương đầu với một tay chơi có hạng Tập
cận Bình.”
Kẻ viết bài nầy – tuy không đồng ý với Ô. Trump trong phong cách
đối xử, trong ngôn ngữ hồ đồ, thiếu tế nhị – những nhược điểm thuộc về tính khí
không sửa được của Ông Trump, nhưng rất hài lòng về những việc ông làm. Cho
nên, đối với con người kỳ dị nầy, nên xem nhẹ hay lướt qua những nhược điểm và
nên thoát ra khỏi cái khuôn thước sáo mòn của cách suy nghĩ truyền thống. Muốn
hiểu Trump thì: Không nên theo lối mòn của cách
suy nghĩ truyền thống. Phải nhìn con người thứ hai của Trump chìm dưới
tảng băng khi có ánh mặt trời mới ló dạng. Đừng nghe những gì Trump nói mà phải
nhìn kết quả Trump làm.
Quả thật, D. Trump là một con người kỳ dị, quái gở, khác thường,
ngạo mạn, không nghe lời ai và cũng không chịu thua ai. Nhưng Trump có một ý
chí mãnh liệt, phi thường. Trump nói là làm – làm những việc mà không một Tổng
Thống nào trước đây, làm được. Qua những lời tuyên bố thay đổi như chóng chóng,
rối như bòng bong, Trump che giấu ý định để không ai đoán được Trump muốn gì,
làm gì? Trump là con người như vậy đó. Trump thản nhiên bước đi trong giông bão
của dư luận, của phe đối lập, của truyền thông cánh tả quyết tâm hạ gục mình,
thậm chí trước tình hình chia rẽ trầm trọng và cực kỳ hỗn loạn trong quần chúng
Hoa Kỳ (tháng 10-2018). Trump ngẩng cao đầu bước đi với lòng tự tín mạnh mẽ, là
mình làm đúng, là phục vụ cho quyền lợi Hoa Kỳ và quyết tâm đánh gục kẻ thù có
ý đồ thay thế Mỹ trong vị trí siêu cường thế giới.
Hãy nhìn những gì Trump làm trong chưa đầy 2 năm cầm quyền:
1. D. Trump là một quái nhân: Thời thế
đẻ ra một con người kỳ dị với phong cách ngược đời, ngôn ngữ chợ búa (khi tranh
cử) hành động kỳ quái, phi truyền thống, phi nguyên tắc, với những bước đi
không giống ai, tưởng chừng như thất bại hoàn toàn, nhưng lạ lùng thay! ông ta
lại chiến thắng một cách bất ngờ. Trump hạ gục 16 nhân vật sừng sỏ nhứt của Đảng
Cộng Hoà. Nền văn nghệ VNCH có quái kiệt Trần văn Trạch. Chính trị Hoa Kỳ có
D.Trump. Truyện kiếm hiệp Kim Dung có Đông Phương bất bại, Phong thanh Dương,
là những nhân vật cồ quái, nhưng võ công cao cường, cực kỳ hung hiểm, mưu kế
khó lường! Kim Dung ít khi sáng tác một nhân vật mà không căn cứ vào sự thật lịch
sử.
Áp thuế quan (Tariffs) từ 34 tỷ rồi thêm 16 tỷ, leo thang đến
200 tỷ với thời gian ân huệ từ cuối tháng 9 đến cuối năm 2018 là 10%, để Tập cận
Bình suy nghĩ thương thuyết nhưng bất thành. Mới vài chiêu mà kinh tế TC chao đảo,
đồng NDT mất giá 8% so với $USD, thị trường chứng khoán tuột dốc, các công ty
ngoại quốc ùn ùn tháo chạy, các đại gia Tàu tẩu tán tài sản. Hiện tượng xuất
huyết lan tràn. Dân chúng hoảng loạn, mất tin tưởng vào Chánh phủ. Các trí thức
Tàu thuộc Đại Học Thanh Hoa và cả trong Đảng (hội nghị Bắc đới Hà), phê phán
gay gắt. Chủ Tịch Tập đang bối rối… không xuất hiện cả tháng trời, triệu tập
mưu sĩ Vương kỳ Sơn, để tìm kế sách đối phó với trận thương chiến… Trump dàn thế
trận đánh toàn diện vào Trung cộng : Không chỉ đánh vào thương mãi mà còn cả
chính trị, quân sự, tình báo, gián điệp. Chiêu thức biến hoá khôn lường. Trong
ngắn hạn, có thể nói Trump đang chiến thắng vì đã làm xao trộn nền kinh tế và
chính trị Trung cộng. Chỉ nhìn được phần nổi, còn phần chìm, Trump toan tính ra
sao không ai biết. Đó là ưu điểm của quái nhân Donald John Trump.
2. Những đòn ứng xử kỳ quặc, không giống ai:
Chiến tranh thương mãi với Trung cộng , tung đòn áp thuế đã đành! Nhưng
sao lại áp thuế quan lên cả Đồng Minh Liên Âu, Canada và Mexico? Quái gở! Đường
lối ngoại giao trật đường rầy, phi nguyên tắc, phi chánh sách? Nhưng nhìn kỹ những
quái chiêu của Trump đều căn cứ trên nguyên tắc:
“Làm cho Mỹ mạnh lên, ở thế thượng phong, các
nước khác cảm thấy có nhu cầu đến xin thương thuyết“. Quả vậy –
bị đánh 25% vào hàng hóa xuât cảng sang Mỹ, Liên Âu choáng váng, không biết phải
ứng xử ra sao, liền phái Ông Jean Claude Junker sang Nhà Trắng gặp Trump. Trump
chỉ chờ có thế. Kết quả ngay lập tức: Ngưng áp thuế
25% lên hàng hoá Liên Âu. Sẽ thương thuyết từng lãnh vực đến khi Tariffs 0%
trên cả hàng xuất cảng 2 bên. Liên Âu vui mừng ký cam kết là Đồng Minh với Hoa
Kỳ và quay lưng 180° trước sự ve vãn của Trung cộng . Liên Âu còn mua
giúp đậu nành và nông phẩm của Hoa Kỳ. Trump chiến thắng ngoạn mục.
3. NATO.- Trump đánh phủ đầu: NATO đã “lỗi
thời” vì chiến tranh lạnh đã chấm dứt. Trump ra chiêu: Trước đây đất nước các
ông trực tiếp bị đe dọa bởi Liên Bang xô viết và các nước chư hầu Đông Âu, còn
bây giờ Liên xô đã sụp đổ, thì NATO đâu còn cần thiết nữa? Trump dọa rút khỏi
NATO. Tối 10-7-2017, họp thượng đỉnh với NATO tại Bruxelles trong bầu không khí
căng thẳng, Trump than phiền: “Tại sao dân Mỹ phài đóng thuế
nhiều để bảo vệ các ông, trong khi các ông lại lơ là không chịu đóng góp, để bảo
vệ mình. Thật bất công quá”. Trong khi Washington chi đến 3,5% GDP
cho NATO, thì các nước khác chưa đóng đủ 2% GDP của mình như: Pháp: 1,8% – Đức:
1,24% – Tây ban Nha: 0,92% – và có đến 23 nước chưa hoàn thành đóng góp nầy.
(IISS: International Institute for Strategic Studies (Viện quốc tế Nghiên cứu
Chiến lược).Trump đã từng có những quyết định táo bạo như rút khỏi TPP, rút khỏi
Hiệp định về biến đổi khí hậu Paris, thương thuyết lại NAFTA v.v…, rút khỏi Hiệp
ước Iran, hiệp ước chống vũ khí hạch tâm với Nga (INF,1987) thì Trump cũng có
thể rút khỏi NATO. Ngoài mặt, Trump dọa như vậy chứ trong thâm tâm Trump vẫn muốn
giữ NATO (không rút 3000 quân Mỹ còn đóng ở NATO). Đây là đòn gây sức ép mạnh mẽ
của đương kim Tổng Thống Hoa Kỳ.
Cuối cùng Trump đã thắng: 28 thành viên NATO cam kết đóng góp 2%
GDP của mình vào chi phí quân sự dành cho NATO hoàn tất trong vài năm tới
(2024). Trump lại chiến thắng lần nữa bằng động thái ngược đời “tung đòn tháu
cáy” trước, thương thuyết sau.
4. TRIỀU TIÊN.- Chẳng tỏ ra
có chút bản lĩnh của một lãnh tụ chính trị, thậm chí còn tỏ ra ngây ngô. Đấu khẩu,
chửi bới như con nít, thay đổi đến chóng mặt. Hôm trước đe dọa, hôm sau tâng bốc.
Hôm nay vui vẻ đàm phán, hôm sau giận dữ rút lui… Các nhà quan sát lắc đầu. Các
nhà bình luận rùng vai! Phe đối lập mỉm cười chế nhạo. Phần thất bại chắc chắn
sẽ về Trump. Nhưng cuối cùng – Ông đã làm được một việc kỳ diệu mà mấy đời Tổng
Thống chưa ai làm được. Hiện tại, hỏa tiễn Bắc Hàn tầm trung, tầm xa nay đã ngưng bay trên đầu Nhật bản, ngưng rớt gần Guam, Hawaii lãnh thổ của Mỹ.
Kim-jong-Un gỡ bảng tuyên truyền chống Mỹ trên đường phố Bình Nhưỡng. Tình hình
càng ngày càng ổn hơn. Nam Bắc Hàn gặp gỡ nhau thắm thiết, dân chúng hai bên
vui mừng. Vấn đề giải tỏa vũ khí hạt nhân, sự sống còn của Bắc Hàn, cần phải có
thời gian và trao đổi cụ thể. Nhưng Chủ Tịch Băc Hàn bày tỏ thiện chí, thiết
tha gửi Tổng Thống Trump hai lá thơ xin gặp Thượng Đỉnh lần hai. Sóng gió và sự
hung hăng của Kim bây giờ đã lặng. Dù là một dấu lặng tạm thời – nhưng rõ ràng
là Kim jong Un xuống thang, hạ giọng và mong được gặp Tổng Thống Mỹ lần thứ
hai. Như vậy, kết quả kỳ diệu mà bao đời Tổng Thống trước không ai làm được.
Không gọi là chiến thắng thì gọi là gì?
5. USMCA: (Thay thế NAFTA) Hiệp ước
mà Trump ca tụng là “công bằng, lợi ích cho nông dân, công nhân xe
hơi, và ngành sản xuất bên Mỹ“. Justin Trudeau cũng tuyên bố: “Thỏa thuận nầy mang lợi ích sâu sắc cho người Canada. Hôm nay là một
ngày Tốt Nhứt cho Canada”.
Trong nghệ thuật đàm phán xưa nay không bao giờ đạt được 50-50
mà chỉ đạt tối đa là 35-65. D. Trump là tác giả sách “Art of the deal” là tay
lão luyện nghệ thuật đàm phán. Nhìn vào kết quả đàm phán của Trump và thế mạnh
của Mỹ, các nhà quan sát không khỏi nghĩ rằng lợi thế ắt về phía Mỹ. Tuy nhiên
– thỏa ước USMCA dầy 1100 trang giấy, chỉ chờ những nhà nghiên cứu độc lập phân
tích mới có thể hiểu rõ và cũng phải được QH phê chuẩn mới thành luật được.
Chương 32 có một điều khoản quy định rằng: “Nếu một trong 3 nước tham gia một hiệp ước thương mãi với nước “phi
thị trường” (ám chỉ TC) thì 2 nước còn lại sẽ hình thành một hiệp ước song phương,
loại bỏ nước kia”. Ông Robert Lighthizer – đại diện thương mãi
Hoa Kỳ – còn nói điều khoản tương tự sẽ được ghi vào hiệp ước thương mãi Mỹ –
Anh, Mỹ – Liên Âu cùng các nước khác. Đó là nước cờ bao vây và cô lập Trung cộng
của Trump. Ai dám bảo rằng Trump thi hành một chính sách “vô chính
sách”?
Thành tích của Tổng thống Donald J. Trump
Paul Grugman – nhà kinh tế khu Wall street, kinh tế gia đoạt giải
Nobel kinh tế năm 2018 – đã tuyên bố rằng: “Nếu Trump thắng cử, kinh tế Mỹ
sẽ sụp đổ và các thị trường tài chánh không thể phục hồi được nữa”.
Nhưng nhà kinh tế lừng danh nầy đã hoàn toàn sai lầm. Trong 20
tháng kể từ Trump lên cầm quyền, nền kinh tế Hoa Kỳ tốt lên chưa từng thấy. GDP
tăng nhanh chóng từ 3,1% trong quý II và 3,3% trong quý III – 2017. và GDP quý
II – 2018 tăng tới 4,2% mức tăng trưởng tốt nhứt trong gần 4 năm.
Tóm tắt: 20 tháng cầm quyền của Ô. Trump đạt được những thánh quả
sau đây:
– GDP tăng lên: 4,2% (quý II – 2018) so với GDP khi Obama chấm dứt
nhiệm kỳ: 3%.
– Tỷ lệ thất nghiệp: xuống 3,7% (cuối tháng 8-2018) Tháng
11-2009 (thời Obama): 10,3%.
– 3,9 triệu người tìm được việc làm kể từ khi Trump lên cầm quyền.
– Thị trường chứng khoán tăng 35% (Chỉ số Dow Jones trước ngày bầu
cử 2016: 17888 ( Chỉ số Dow Jones ngày 30-11-2017: 24272
Như vậy, kể từ khi Trump lên cầm quyền – nền kinh tế Hoa Kỳ lên
hay xuống? Ngân hàng Dự trữ Liên Bang (Reserve federal) đã mấy lần tăng lãi suất,
tại sao? Xin các vị không ưa Trump trả lời giùm?
Theo trang thông tin của Washington Examinateur, sau gần 20
tháng cầm quyền, T.T Trump đã thực hiện được 289 cam kết khi tranh cử: 173
thành tựu lớn, 116 thành tựu nhỏ chia ra làm 18 lãnh vực:
– Tăng trưởng kinh tế (GDP) – Tăng công ăn việc làm (căn cứ vào
số việc làm gia tăng hàng tháng và tỷ lệ thất nghiệp 3,7%)
– Thu nhập cá nhân – Phát triển doanh nghiệp – An Ninh biên giới
– Vấn đề di dân – Chánh sách Ngoại Giao
– Luật Quốc Phòng (National Defense Authorization Act: NDAA):
716,3 tỷ $USD hiệu lực kể từ 2019. v.v. (Chỉ kê ra vài lãnh vực quan trọng,
không kê hết được)
– Trump giảm thuế thu nhập doanh nghiệp từ 35% xuống còn 21%.
Các đại công ty đang giấu lợi tức ở ngoại quốc để tránh thuế, đều lần lượt trở
về hoặc chuẩn bị trở về. Chiến thuật giảm thuế nầy là một đòn bẩy khuyến khích
các đại công ty đem vốn về đầu tư tại Mỹ: Đại Công Ty: Apple, Microsoft,
AT&T, Boeing, Wells Fargo, Samsung, Fiat, Chrysler v.v.. (từ Mexico trở về)
– Giảm thuế suất cho dân nghèo và trung lưu từ 5% đến 10%.
Mặt trận toàn diện chống Tàu của T.T. Trump
Qua nhiều trào Tổng Thống tiền nhiệm – Trung cộng khởi xướng
một màn lưới cài gián điệp vào nền công nghệ Mỹ, để ăn cắp tài sản trí tuệ, bí
mật kỹ thuật, sử dụng tin tặc, mua các công ty sản phẩm chiến lược tại Mỹ, bắt
buộc các công ty Mỹ tại TC, giao nạp bí mật công nghiệp đổi lấy giấy phép kinh
doanh và tài trợ các tổ chức văn hóa tại các Đại Học Mỹ, lập cơ sở tình báo trá
hình như 500 viện Khổng Tử khắp thế giới, tạo một thứ quyền lực mềm ảnh hưởng
lên chính trường Mỹ và các nước khác. Khẩu hiệu ” Made in China 2025″ mơ thống
trị thế giới bằng nền công nghệ cao cấp nhứt, cũng xuất phát từ ngón nghề ăn cắp
sở hữu trí tuệ của Mỹ. Tại sao các chính phủ trước ngủ quên hay mắt nhắm mắt mở,
để cho gián điệp Trung cộng hoành hành như chỗ không người. Các Tổng Thống
tiền nhiệm làm thinh, CIA, FBI ở đâu? Biết hay không biết? Hay vì một lý do bí
mật nào đó mà không thể nói ra? Mãi tới trào Tổng Thống Trump mới khám phá ra
và có kế hoạch đối phó? Câu hỏi nầy nhân dân Mỹ phải đặt ra, cử tri Mỹ không thể
không quan tâm đến.
Theo trang tin Axios tại Mỹ, trích dẫn 2 nguồn tin giấu tên từ
Tòa Bạch ốc, cho biết Mỹ đã thu thập đầy đủ một số lượng lớn chứng cớ về tấn
công mạng, can thiệp bầu cử, trộm cắp tài sản trí tuệ, về gián điệp Trung cộng
đã từ lâu cài vào bộ máy quyền lực Mỹ, Và theo tờ Thời báo Hồng Kông thì
Mỹ đang áp dụng những biện pháp trừng phạt TC, ngăn chặn, trục xuất, hoặc truy
tố trước Tòa án:
I. KINH TẾ
Chiến tranh thương mãi, gây chao đảo nền kinh tế, tài chánh TC,
tạo phong trào chống đối trong nội bộ Đảng, trong giới trí thức, trong quần
chúng hoảng loạn tìm đường trốn chạy ra hải ngoại v.v…
(1) - Cấm hoạt động hoặc đóng băng các tài sản doanh nghiệp trá
hình của Nhà nước Trung cộng như ZTE (bị phạt 1,4 tỷ USD vì vi phạm luật
trừng phạt Iran), Alibaba, Huawei v.v…
(2) - Đóng băng tài sản các quan chức Trung cộng , cấm hoạt
động các công ty khổng lồ Trung cộng tại Mỹ (Thí dụ: Chuẩn bị đóng
băng tài sản con gái Tập cận Bình, tài sản Giang trạch Dân do cháu đứng tên) và
nhiều đại gia có dính líu với chánh quyền TC.
(3) - Cấm các chánh phủ làm ăn kinh doanh, hoặc cá nhân những
chuyên gia làm ăn với TC, qua đô la Mỹ tại các Ngân hàng – thậm chí có thể cấm
TC sử dụng ngoại hối bằng đô la.
(4) - Ngăn chặn Trung cộng mua những công ty sản xuất hàng
chiến lược của Mỹ (Thí dụ: TC bỏ tiền ra cho một công ty trá hình tại
Singapore, mua các công ty sản xuất hàng chiến lược của Mỹ QUALCOM, trị giá 117
tỷ USD.
(5) - Trừng phạt tướng Lý thường Phúc (Li shang Fu) – chủ nhiệm
bộ phát triển vũ khí thuộc Quân Ủy ĐCSTC vì vi phạm luật cấm vận của Mỹ (Mua vũ
khí Liên xô).
(6) - Jack Ma: Công Ty Alibaba và chi nhánh chuẩn bị cuốn gói về
nước.
II. QUÂN SỰ
Trước ý đồ trở thành siêu cường thay thế Mỹ trong vai trò lãnh đạo
thế giới năm 2049 (như TCB công khai tuyên bố trong bài diễn văn trước ĐHĐCSTH
thứ 19) – lưỡng viện QH Hoa Kỳ (CH lẫn DC) đều thể hiện quyết tâm chống Trung cộng
qua luật ủy nhiệm QP (DNAA) 716,3 tỷ MK và những động thái và chiến lược
tại Biển Đông, rõ rệt hơn bao giờ hết. Tứ trụ kim cương (Indo-Pacific), vấn đề
Đài Loan biến thành một Quốc gia, việc các nước Tây Âu Anh Pháp gửi chiến hạm đến
Biển Đông cùng Mỹ, Úc, Tân Tây Lan, Nhật Bản, Indonesia, đã nói lên quyết tâm bảo
vệ đường hàng hải quốc tế… Trung cộng cô độc một mình, không có một Đồng
minh nào – mặc dù tuyên bố cứng rắn nhưng chắc chắn đã thấm đòn và hiểu thấu… hậu
quả khi chiến tranh với Mỹ và Đồng minh.
III.- MẶT TRẬN GIÁN ĐIỆP
Trung cộng – từ nhiều trào Tổng Thống trước – đã giăng một
mạng lưới tình báo và gián điệp ở một qui mô rộng lớn khắp các cơ quan quyền lực
của Mỹ. Những thành tựu khoa học mà Trung cộng có được hôm nay là do gián
điệp đánh cắp của Mỹ và các nước Liên Âu.
Ở mặt trận nầy – phải nhìn nhận Trung cộng là phía tấn
công – Mỹ là bên đỡ đòn. Bởi vì Trung cộng cài gián điệp và tình báo từ lâu vào các cơ quan công quyền Mỹ. Đặc biệt là
đòn tấn công can thiệp vào cuộc bầu cử giữa kỳ (6-11-2018). Chính P.T.T Mike
Pence đã chính thức tố cáo Trung cộng can thiệp vào nội bộ chính trường Mỹ
trong bài diễn văn đọc tại Hudson Institute ngày 4-10-2018.
T.T. Trump hành động:
1. Thẳng tay phá vỡ kế hoạch 1000 người của Trung cộng hiện
có 8000 người Hoa tham gia (VietTimes): 9 khoa học gia người Hoa tại trung tâm
nghiên cứu bệnh ung thư Anderson Texas thuộc viên Hudson Institute, bị cách chức
hoặc đuổi việc, bị bắt, phạt tù vì đã tham gia kế hoạch 1000 người của TC. Hoàn
cầu Thời báo xác nhận đã có nhiều nhà khoa học, học giả cao cấp TC bị bắt và bị
phạt tù. Ông GĐ/ FBI Christopher Wray đã điều trần trước QH, đã cảnh báo giới học
thuật và kinh doanh Mỹ hãy đề phòng gián điệp TC cài vào xí nghiệp Hoa Kỳ.
2. Mỹ phát động kế hoạch trục xuất 100.000 người tỵ nạn Trung cộng
vì khai man thành tích chống Cộng và 350.000 du sinh người Trung hoa về
nước vì bị nghi ngờ làm gián điệp. Bài phát biểu của PTT Mike Pence cáo buộc hội
sinh viên và học giả TC (CSSA) chịu sự điều khiển của Tình báo TC đứng đàng
sau. Nhóm người nầy có thể bị trục xuất khỏi Mỹ.
3. Lần lượt dẹp bỏ Viện Khổng Tử – một tổ chức tình báo trá
hình, tạo “quyền lực mềm”, để thao túng chính trường Mỹ.
4. Cấm các công ty Trung cộng vào làm ăn tại Mỹ và cấm
hoạt động hoặc kiểm soát gắt gao các công ty hiện đang hoạt động tại Hoa Kỳ như
ZTE, Huawei v.v…
5. Đối phó với sự can thiệp Trung cộng vào cuộc bầu cử giữa kỳ của
Mỹ. PTT Mike Pence thẳng thừng tố cáo:“Trung cộng đã cố gắng
can thiệp vào cuộc bầu cử [giữa kỳ] năm 2018 sắp diễn ra của chúng ta. Trung cộng đang khai thác bất kỳ sự chia rẽ nào về chính
sách giữa chánh quyền Liên bang và các cấp địa phương. Bắc Kinh dã huy động các
nhân tố bí mật, các nhóm bình phong và tổ chức tuyên truyền để thay đổi nhận thức
của người Mỹ về các chánh sách của Trung cộng “. ” Hơn 80% các hạt của
Hoa Kỳ bị TC nhắm đến, đã bỏ phiếu cho TT Trump năm 2016″.(Diễn văn của PTT
Mike Pence ngày 4-10-2018 đọc tại viện nghiên cứu Hudson – Texas).
Đây là một đòn quyết liệt vận dụng tình báo, gián điệp tấn công
vào cuộc bầu cử giữa kỳ cũa Hoa Kỳ, nhằm hạ gục phe CH của TT. Trump. Đối phó
ra sao là việc bí mật của những chiến lược gia Tòa Bạch ốc, FBI và CIA. Sáng
ngày 7-11-2018, kết quả cuộc bầu giữa kỳ: CH thắng ở Thượng viện và Hạ viện rơi
vào tay DC).
6. Đột kích phá vỡ kế hoạch Tàu đưa phụ nữ có thai đi du lịch
qua Mỹ để sinh con và được mang quốc tịch Mỹ theo hiến Pháp Hoa Kỳ. Thằng bé nầy
được hưởng quá nhiều ân huệ cho đến khi thành niên được quyền bảo lãnh thân
nhân. Đội ngũ Trung cộng nầy có thể sẽ là một lực lượng gián điệp TC nguy
hiểm cho nền an ninh Hoa Kỳ. (Đột kích 20 địa điểm tại Los Angeles, tại quận
Cam, và San Bernardino, phá vỡ 3 đường dây du lịch sanh con).
Rõ ràng – theo tin tức khắp nơi – thì người Việt hải ngoại đều ủng
hộ Ông Trump với một tỷ lệ rất cao. Ít có người Việt nào có lập trường chờ xem
– cũng có vài người chống đối thẳng thừng theo cảm tính.
Trận chiến một mất một còn của Mỹ và Trung cộng không thể
quay ngược lại được nữa. Nếu tôi còn thì anh phải mất, nếu anh mất thì tôi mới
còn.
Hai quyển sách ảnh hưởng tới đường lối và chánh sách của TT
Trump: Cuộc chạy đua Marathon 100 năm (The Hundred-year Marathon –
Michael Pillsbury) và Chết dưới tay Trung cộng (Death by the China – Peter Navarro) hiện là cố vấn cao
cấp của TT Trump về Trung cộng .
Lê Quốc
Lê Quốc là bút hiệu của TS Lê Mạnh Hùng, ông đang sinh sống tại
London Anh Quốc, vợ của ông là bà Lê Phan con gái của cựu Thủ Tướng Phan Huy
Quát (VNCH) đã chết trong trại tù cải tạo của việt cộng’.
Nguồn: https://viettudomunich.org/2024/09/30/donald-john-trump-ong-la-ai-2/