1. Như bao lần, khi có phái
đoàn tăng ni về chùa thì Chương cùng các Phật tử lo việc tiếp tân. Chương không
hề biết có một ni cô đang ngồi dùng nước mà mắt cứ chăm chú theo dõi anh từng cử
chỉ, từng bước chân. Khi quay mặt lại, anh bắt được đôi mắt bối rối đó! Chính
Chương cũng xao xuyến trong lòng. Đôi mắt buồn thiên thu ấy không thể nào mờ
phai trong ký ức anh.
Chương lặng người giây lâu, còn ni cô thì nhanh chóng quay sang hướng khác. Cô kín đáo lấy tay áo chậm nhanh những giọt nước mắt sắp lăn dài trên hai má. Chương sững sờ, buốt cả lòng rồi nặng nề quay gót!
2. Ni cô kính cẩn quỳ trước tượng Quan Âm cao vợi trước góc sân chùa.
Nét từ bi khả kính, làm tăng thêm vẻ đẹp dịu hiền thánh thiện trên gương mặt
mịn màng. Chương đứng gần đó tự bao giờ. Anh bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm đầy
thơ mộng với người yêu năm cũ...
Ni cô đứng lên, lấy tay chậm
vào đôi mắt. Chương bước tới, tha thiết:
- Em Hương!...
Ni cô sựng người, không giấu
được nỗi nghẹn ngào; lại chậm nước mắt; tức tưởi:
- 20 năm rồi, anh còn nhớ?
******
3. Đà Lạt không thiếu gì nơi đến
vui chơi, thế mà cứ vào những ngày nghỉ học, họ thường đèo nhau trên xe đạp đến
khu vực Đồi Thông Hai Mộ để tâm sự, hát ca. Những lần ấy Chương phải còng lưng
trên con ngựa sắt già nua với những đồ lỉnh kỉnh, cây guitar, thức ăn, nước uống
và, một lô bong bóng bay là sở thích của Hương. Đường Đà Lạt nhiều dốc cao,
Hương không đành lòng để người yêu gắng sức:
- Thôi anh cho em xuống để nhẹ
bớt nha anh!
Với những dốc quá cao thì
Chương đành chịu phép, còn với những dốc “thường thường bậc trung” thì Chương cố
đạp vượt lên. Hương vẫn áy náy:
- Để em xuống đi anh!
- Em cứ ngồi, anh lên được mà!
Hương vừa lấy hai chân bơi
trên đất để trợ lực cho Chương, vừa nhăn mặt:
- Cố sức làm chi cho mệt vậy
không bi... ế..ết!
Chương cười:
- Chở người đẹp thì đâu có mệt
em!
Hương không bơi chân xuống đất
nữa, hờn dỗi:
- Thử coi có mệt không cho biết!
Mệt không?
Chương trả lời trong hơi thở đứt
quãng:
- Phẻ… Phẻ… Phẻ…
Phía sau, Hương rút vai cười,
chế nhạo những cái “phẻ” không ra hơi của Chương. Một lát Chương reo lên:
- Rồi! Xe sắp đổ dốc rồi! Yêu
cầu hành khách… ôm chặt nhe!
Vòng tay Hương siết mạnh hông
Chương. Chiếc xe phom phom trên đường với vận tốc nhanh hơn. Hương dịu dàng bảo:
- Thắng bớt đi anh, nguy hiểm
lắm!
Chương chúm chím cười rồi đột
nhiên nhấp thắng. Hương chúi mạnh vào lưng anh. Chương cười ngất.
Hương dùng hai nắm tay nện nhè
nhẹ vào lưng Chương mấy cái như đánh trống, giọng trách móc mà lòng tràn trề hạnh
phúc:
- Anh khôn nè! Anh dụ em! Anh
dụ em! Dụ nè! Dụ nè!
Chương cười hề hề:
- Bao nhiêu đó cũng hết mệt rồi.
Hề hề…
Hương lại “đánh trống” vào
lưng Chương nũng nịu:
- Còn nói nữa! Em ghét anh! Em
ghét anh!...
Sau “em ghét anh”, Hương áp má
vào lưng Chương, vòng tay siết chặt hông chàng...
******
Hương say đắm nhìn Chương so
dây guitar, mỉm cười nhìn mái tóc bồng bềnh của anh lòa xòa lên trán. Sau khúc
dạo nhạc, Chương gõ tay vào thùng đàn, nhìn Hương, ý bảo “vô” (hát)! Hương hát,
“Màu hoa penseé, màu hoa tình yêu hay hoa của dở dang / Lòng chợt bâng khuâng,
nghe câu chuyện cũ mắt thoáng bao ngỡ ngàng… / Lời thề xưa dư âm vẳng đâu đây,
hỏi lại nghe tin em đã qui y…”
Chương bỏ đàn xuống:
- Em hát nghe não nùng quá!
Hương buồn buồn, chỉ về hai
ngôi mộ:
- Em có linh cảm vào một ngày
kia, nếu em không đi tu như cô gái trong bài hát thì em cũng sẽ nằm cô đơn như
chị Thảo ở đây.
- Em đừng nói dại mà!
- Nhưng sao em cứ linh cảm đó
là sự thật!
Chương nhìn Hương xót xa, anh
chuyển giọng hào hứng để xóa tan nỗi buồn của người yêu:
- Thôi, bỏ chuyện không vui nầy
đi. Em cười lên đi rồi anh nói chuyện nầy cho nghe.
Hương xụ mặt, nũng nịu:
- Em hỏng thèm cười đâu!
Chương dùng hai ngón tay kéo môi Hương ra rồi cười hả hả:
- Không thèm cười thì anh làm
cho cười đây! Ha! ha! Vui ghê! Ha! ha!
Hương “đánh gió” lia lịa vào
Chương:
- Em ghét anh! Anh làm cho mặt
em xấu ha… a…ả?
Chương dùng bàn tay bụm hai
ngón tay bên tay kia, đưa trước mặt Hương:
- Đây… đây!... Mình chơi trò
chơi nầy nha! Trong nầy chỉ có hai ngón giữa và ngón trỏ. Em chỉ đúng ngón nào
là ngón giữa thì anh thua; chỉ sai là em thua!
Chương nhìn Hương, nhướng mắt
thách thức. Mặt Hương sáng lên, vì biết chắc phần thắng về mình, nàng nghĩ ngón
giữa lớn nhất rất dễ nhận ra, nên tự tin hỏi Chương:
- Thua thì thưởng em cái gì?
- Thì… thì… người nào thua
thì… phải hôn người kia một cái!
Hương giẫy nẩy:
- Anh chơi khôn! Ăn thua gì
anh cũng có lời!
- Không chịu thì em ra điều kiện
đi!
Hương bậm môi đưa hai ngón trỏ
và cái vào trước mặt Chương vừa nghiến răng vừa siết mạnh hai ngón tay. Dọa:
- Anh thua thì bị… nhe... éo một
cái thiệt mạnh, dám không?
- Chời! em làm “tui” sợ quá!
Còn em thua thì sao?
- Thì… thì…
- Thì… cho anh hôn một cái,
dám không? Hè! hè!
Hương nhăn mặt:
- Nhưng mà… cho em thiếu chịu
à nghen!
Chương cười khặc khặc:
- Cô bé nầy coi vậy mà khôn
ghê ta! Được thôi, thiếu thì cũng phải trả, nhưng, phải trả thêm... lời!
Trò chơi Hương tưởng chừng phần
thắng chắc chắn về mình, nào ngờ Hương cứ thua liên tục.
Chương xoa má mình, chọc:
- 10 lần rồi đó nhen! Hè! hè!…
phen nầy chắc hai má tôi bị xệ quá!
Hương làm mặt giận. Chương tỏ
ra độ lượng:
- Thấy em thua hoài tội nghiệp
quá! Bây giờ trong hai ngón tay, anh cho em chọn một lượt hai ngón. Nếu trong
hai ngón đó có ngón nào là ngón giữa thì em thắng. Chịu không?
Hương hơi ngạc nhiên nhìn
Chương cười tươi. Lần nầy thì không thể nào bại nữa rồi. Hương tự tin:
- Vậy mới là đại trượng phu chớ!
Lần nầy em đặt 10 đó nha!
- Đặt 10 là sao?
- Là nếu em thắng thì kể như
hòa, không ai nợ ai.
- Còn nếu em thua?
Hương cười ngất:
- Thì… nếu thua thì 10 cộng 10
thành “xù”! Bắt cả hai ngón mà thua? Khờ quá! Vậy mà dám xưng mình là Gia Cát
Lượng!
- Thì cứ thử xem! Cứ nắm chặt
hai ngón tay đó, không rồi nói anh ăn gian là hổng được đâu nha!
Hương lấy mấy ngón tay mình giữ
chặt hai ngón tay của Chương; anh chúm chím cười rồi buông từ từ hai bàn tay
ra. Những ngón tay Hương giữ vẫn không có ngón giữa! Hương xụ mặt trong lúc
Chương cười đắc thắng:
- 20! 20! Ha ha ha!..
Hương đấm thùm thụp vào vai
Chương:
- Anh ăn gian em! Anh ăn gian
em! Ngón giữa tự nãy giờ anh giấu phía dưới. Anh gạt em! Anh không thật lòng với
em! Anh không yêu em!
Nước mắt giai nhân tuôn ra.
Chương rối lòng, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy! Chương ôm Hương
vào lòng, dỗ dành:
- Đừng vu oan cho anh mà. Trò
chơi và tình yêu là hai cái hoàn toàn khác nhau! Nhưng mà, em thua mà đã có đáp
số 10 cộng 10 bằng “xù” rồi, em còn lo gì nữa nè? Thôi mình “xù” chuyện đó đi.
Giờ chơi trò chơi khác, anh sẽ nghiêm chỉnh để em thắng nhé!
Lòng Hương nguôi ngoai, nhưng
vùng khỏi tay Chương:
- Hỏng thèm!
Hương đến xe lấy lại một chùm
bóng bay đưa cho Chương cầm, rồi lấy giấy bút lông viết hai chữ “Chương Hương”
đoạn cột vào từng cặp một trắng, một xanh.
Chương xúc động, hỏi:
- Anh biết em thích bóng bay
nhưng sao em chỉ thích hai màu xanh, trắng?
Hương nhìn Chương, không biết
lời nói có ẩn chứa gì không, tuy nhiên nàng vẫn đáp:
- Trắng là sự băng trinh của
em. Anh nói gì em cũng nghe; anh… ăn gian em cũng không biết! Còn màu xanh là
anh. Anh là lá cây rừng mặc tình đón gió mười phương!
Đến lượt Chương xụ mặt. Hương
chúm chím cười:
- Em nói chưa hết mà sao mặt
như lá úa mùa thu vậy? Mặc dù gió mười phương đùa cợt, nhưng anh chỉ thích một
luồng gió trong lành, thổi mát hồn anh, là em đây! Đúng không?
Chương gật gù, khoái chí.
Hương buông từng cặp bong bóng cho bay lên. Họ chăm chú nhìn cho đến khi chúng
chỉ còn là hai chấm nhỏ trên vùng trời bao la. Hương mơ màng:
- Em mơ ước sao em và anh đời
đời cùng bên nhau chấp cánh bay cao, tự do, tự tại trên bầu trời thênh thang
đó!
Chợt u buồn:
- Nhưng em e rằng chúng không
đủ năng lượng. Đến thời điểm nào đó, khi không còn năng lực, chúng cũng phải
rơi xuống, phải không anh?
Chương đắm đuối nhìn Hương; giọng
tha thiết:
Hương nhìn Chương không nói.
Mi mắt tự dưng ươn ướt. Chương lau nước mắt người yêu:
- Anh sẽ dành trọn đời mình để
yêu em, bảo bọc em. Anh không để cho nước mắt em rơi đâu!
Mặt Hương rạng rỡ, nàng nở nụ
cười tươi, nén xúc động, lại đùa:
- Em sợ “Con Ma Nhà Họ Hứa” lắm!
Chương với tay bứt cọng cỏ, quấn tròn, tạo thành một chiếc nhẫn xinh xinh, đeo vào tay Hương.
- Đây là lời đính hôn của anh.
Rồi
Chương chỉ hai ngôi mộ, giọng như một lời thề:
- Chị Thảo và anh Tâm ở đây
linh thiêng lắm! Anh mà phụ tình em, thì hai người không để yên cho anh đâu.
Anh thề…
Hương sà vào người yêu:
- Đừng thề! Em tin anh! Em tin
anh!
Giọng Hương xa xôi:
- Anh ơi, sao em lo sợ, người
ta nói những đôi tình nhân nào thề thốt nơi đây đều có kết quả bi thảm, phải vậy
không anh?
Chương ôm Hương vào lòng, trấn
an:
- Em đừng nghĩ xa xôi nữa. Nếu
có, thì với chúng ta nó là ngoại lệ.
Hương u buồn, gục đầu vào vai
Chương:
- Mà sao em vẫn sợ…
******
3. Trong khung viên chùa.
- Sau chiến tranh anh có đến
tìm em, nhưng cả xóm đều đổ nát hoang tàn. Gia đình anh cũng phải lưu lạc về Tiền
Giang. Thời buổi ấy thông tin rất khó khăn. Em cũng biết mà.
Ni cô gật nhẹ:
- Em biết. Em không trách anh.
Chính em cũng không biết anh ở đâu mà tìm và, tìm bằng cách nào trong rừng người
mênh mông nầy. Em tuyệt vọng quá. Em cứ tưởng anh không còn nữa! Và em… đã có
chồng!
Chương buốt lòng khi nghe tiếng
nức nở của ni cô mà chẳng dám một lời an ủi vỗ về. Trước mặt Chương là một người
đã gột bỏ trần duyên. Chiếc áo cà sa là bức tường kiên cố ngăn cách giữa Chương
và người yêu năm cũ, là ranh giới thiêng liêng giữa hai ngả đạo, đời. Chàng hỏi:
- Vậy vì sao em quy y?
Ni cô uất nghẹn:
- Khi chồng em đã bỏ em. Vì…
- Vì sao?
Hương ngập ngừng, lí nhí:
- Anh còn hỏi nữa sao? Người
đàn ông không ai thích ăn của thừa của thiên hạ! Anh hiểu không?
Chương thấy tim mình nhói đau:
- Anh có lỗi với em. Em có hận
anh không?
Ni cô lau khô nước mắt, lắc đầu,
hắng giọng:
- Hoàn toàn không! Những gì đã
trao thì không bao giờ em luyến tiếc… Còn anh? Anh sống hạnh phúc không anh?
Chương cười khổ:
- Anh chẳng biết trả lời với
em thế nào nữa! Cám ơn em!
Ni cô nhìn Chương dò xét, thở
dài, rồi giọng trở nên cương quyết:
- Giờ đây, trong chúng ta mỗi
người mang một nghiệp chướng, không muốn chấp nhận cũng không được. Biết vậy,
mà nay em cũng cầm lòng không được khi gặp lại anh. Trong khi trên mình em đã
khoác chiếc áo Như Lai hơn 20 năm rồi! Biết anh được bình an là em an tâm và rất
mừng cho anh!
Từ giây phút nầy đạo đời hai
ngả, hai nơi. Mỗi chúng ta nên làm tròn phận sự của mình. Em xin anh coi đây là
lần gặp gỡ cuối cùng nhưng đủ đầy ý nghĩa. Chúc anh thân tâm an lạc. Em phải về
tu viện sám hối tội lỗi của mình! Nam mô A Di Đà Phật!
Dứt lời, Ni cô chấp tay, cúi rạp
mình chào Chương theo lễ nhà Phật rồi quay bước. Chương chết lặng nhìn theo nghẹn
ngào nói chẳng thành lời. Cơn gió thoảng mùa hè làm phất phơ chiếc áo cà sa, cuốn
theo những lá bồ đề rơi rụng theo từng bước chân thư thả của người nữ tu; với
Chương không còn cảnh vật nào buồn hơn...
Cánh cửa chiếc Taxi vội vàng
đóng lại như cánh cửa lòng của ni cô khép kín, cách ly mọi ái dục sân si.
Chương chao đảo, buông mình xuống băng đá để mọi khổ đau, ân hận, thương yêu cấu
xé trong lòng.
4. Nhờ sư phụ trụ trì mà
Chương biết được Quan Âm tu viện, nơi tu dưỡng của ni cô. Đến nơi, chàng đứng hằng
giờ chờ đợi trước thiền môn, Chương thoáng mừng khi thấy tiểu ni cô quay lại.
Chàng định hỏi thì tiểu ni cô chấp tay thưa:
- Sư phụ bảo Người không thể
tiếp khách. Xin thí chủ đừng mất thời gian nữa.
Chương bối rối vì thất vọng:
- Vậy… cô có thể cho tôi vào gặp
sư phụ được không?
- Xin thí chủ không nên làm
phiền sư phụ trong giờ sám hối. Thí chủ nên về là hơn. Sư phụ có gởi thí chủ vật
nầy.
Chương đưa mắt kinh ngạc, bàng
hoàng nhận hộp gỗ nhỏ từ tay tiểu ni cô:
- Sư phụ còn dặn điều chi
không?
- Sư phụ bảo với thí chủ là,
“Lấy đạo hạnh, cách ly vĩnh viễn biển ái sông mê”. Chúc thí chủ thân tâm thường
an lạc. Nam Mô A Di Đà Phật!
Tiểu ni cô quay bước, Chương tần
ngần nhìn theo, rồi run tay mở hộp ra xem, bất ngờ quỳ xuống:
- Trời ơi!...
Trong hộp là chiếc nhẫn cỏ năm
nào và một lọn tóc mượt mà thời con gái của Hương. Chương ngẩng nhìn lên. Đức
Quán Thế Âm từ bi vô lượng đang nhìn chàng với ánh mắt hiền hòa. Chương u buồn,
chấp tay:
- Nam mô Cầu Sám Hối Bồ Tát!
KHA TIỆM LY
No comments:
Post a Comment